Khi bố mẹ Bradley Ray Caver tới nhận thi thể Sean, vẻ mặt của họ vô cùng bình tĩnh. Chúc An Sinh muốn tiến lên xin lỗi nhưng hình như bọn họ nhìn ra ý định của Chúc An Sinh nên đã lên tiếng ngăn cô lại:

“ Thật ra chúng tôi đã đoán được sẽ có kết quả này, chúng tôi đều biết rằng một ngày nào đó Sean sẽ bỏ đi tìm Bradley, chỉ là chúng tôi không ngờ ngày đó lại tới nhanh như vậy. Cho nên việc này không liên quan gì tới cô cả. Chúng tôi hiểu rất rõ, chúng tôi sẽ an táng Sean ngay bên cạnh phần mộ Bradley, tôi nghĩ cả Sean và Bradley đều rất vui mừng. ”

Cuối cùng, Chúc An Sinh chỉ có thể nhìn theo bóng dáng bố mẹ Bradley Ray Caver đi xa dần, bóng dáng bọn họ càng lúc càng trở nên nhỏ bé. Nhưng cô có thể thấy được một tầng sương mù lớn đang bao phủ lên thế giới của bọn họ.

Chúc An Sinh nên làm gì bây giờ ? Cô không có cách nào an ủi cặp vợ chồng đang bị tổn thương sâu sắc kia, cô cũng không thể làm một Bradley Ray Caver lương thiện sống lại, không thể làm chú chó Sean thông minh sống lại. Giờ cô có thể làm cái gì đây ?

Cô muốn đi bắt hung thủ.

Trong lòng Chúc An Sinh, ý nghĩ này càng trở nên kiên định hơn. Một lần nữa cô tới tìm vị cảnh sát mà cô quen biết.

“ Cô muốn tài liệu liên quan tới vụ án giết người liên hoàn bằng súng ? ” Đối với lời đề nghị này của Chúc An Sinh, vị cảnh sát có chút kinh ngạc, nhưng dường như nghĩ tới cái gì đó, hắn rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh: “ Bởi vì Sean sao ? ”

“ Không chỉ vì Sean mà còn là vì tôi muốn bắt tên hung thủ trong vụ án giết người bằng súng đó nữa. Bây giờ đã có rất nhiều người vô tội phải bỏ mạng, dù tôi chỉ là một dấu chấm nhỏ trong lực lượng điều tra nhưng tôi vẫn muốn thử một chút. ”

Dĩ nhiên vị cảnh sát hiểu những gì Chúc An Sinh đang nói nhưng hắn vẫn để lộ ra sắc mặt khó xử: “ An Sinh, nếu như vụ án này là do tôi xử lý thì tôi sẽ không chút do dự mà đưa tài liệu vụ án này cho cô. Nhưng bây giờ người điều tra chính của vụ án này là FBI, cho nên tôi cũng không thể quyết định được có thể đưa tài liệu cho cô hay không. ”

“ Vậy ai có thể quyết định việc này ? ” Chúc An Sinh lập tức hỏi. Nếu vị cảnh sát này không thể làm được thì cô sẽ đi tìm người có khả năng quyết định. Tóm lại, cô sẽ không từ bỏ.

Sắc mặt vị cảnh sát đó càng thêm khó xử hơn, nhưng sau đó hắn vẫn nói tình huống thực tế ra cho Chúc An Sinh nghe: “ Bây giờ người có quyền quyết định nhất trong vụ án này là William Cruz. Nhưng mà tôi thấy khả năng cô lấy được tài liệu từ trong tay người đó không lớn lắm. ”

“ Vì sao ? ”

“ Bởi vì mối quan hệ giữa William Cruz và Trì Trừng không tốt lắm. Trước kia có một vụ án do William Cruz phụ trách tiến độ làm việc rất chậm, sau đó thủ trưởng của William đã đi tìm Trì Trừng. Kết quả như thế nào thì chắc hẳn cô có thể đoán ra được rồi. ”

“ Được, tôi biết rồi. Cảm ơn. ”

Chúc An Sinh nói lời cảm ơn với vị cảnh sát đó xong thì chuẩn bị rời đi. Đúng lúc đó thì hắn lại hỏi.

“ Cô vẫn muốn đi tìm ông ta, đúng không ? ”

Chúc An Sinh không trả lời người cảnh sát đó, nhưng từ ánh mắt của Chúc An Sinh, người cảnh sát đó cũng đã biết đáp án.

Chúc An Sinh dò hỏi đôi ba câu đã biết được William Cruz đang ở đâu. Ba phút sau, cô tìm được William Cruz đang ngồi trong văn phòng lật xem tài liệu.

William Cruz không đóng cửa phòng. Dù vậy, Chúc An Sinh vẫn lịch sự đưa tay lên gõ vào cánh cửa đang được mở rộng kia.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, William Cruz ngẩng đầu lên. Đối với ông, Chúc An Sinh là một người xa lạ, vì vậy ông nhìn cô với đôi mắt nghi ngờ.

“ Xin hỏi, cô có chuyện gì sao ? ”

Chúc An Sinh chậm rãi đi tới trước bàn làm việc. Trong lúc đó, cô cũng âm thầm đưa mắt quan sát William Cruz. Có thể nói William Cruz là một người đàn ông trung niên khá có mị lực. Cho dù bây giờ bộ dáng ông có chút luộm thuộm nhưng nó cũng không làm giảm sút đi mị lực của ông.

“ Chào ngài, tôi tên là Chúc An Sinh, là trợ lý của Trì Trừng. Lần này tôi tới đây là có việc muốn ngài đồng ý, tôi muốn xem tài liệu về vụ án giết người liên hoàn bằng súng. ”

Chúc An Sinh vừa vào đã lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói ra mục đích mình tới đây tìm William Cruz. William Cruz có chút sửng sốt nhưng rất nhanh ông đã mỉm cười.

“ Sao thế, bây giờ Trì Trừng đã không cần tự mình ra mặt mà nhờ một trợ lý đi tới tìm tôi sao ? ”

“ Bây giờ Trì Trừng vẫn còn đang ở Thái Lan. Ở Thái Lan cũng đang xảy ra một vụ án rất khủng khiếp, bằng không tôi nghĩ Trì Trừng nhất định sẽ tới tìm ngài. ”

“ Thái Lan ? Là thảm án diệt môn sao ? Đó đúng là một vụ án khó giải quyết. Nhưng nếu không phải Trì Trừng muốn giải quyết vụ án này thì sao cô lại cần tài liệu liên quan tới vụ án giết người liên hoàn bằng súng ? ” William Cruz nhìn cô với ánh mắt tò mò.

“ Bởi vì tôi muốn bắt hung thủ vụ án giết người liên hoàn bằng súng. ” Chúc An Sinh trả lời vấn đề của William Cruz một cách vô cùng bình tĩnh.

“ Thú vị đấy. ” William Cruz cười, nói: “ Nhưng cô cảm thấy tôi sẽ đưa tài liệu quan trọng này cho một người ngay cả cảnh sát cũng không phải sao ? ”

William Cruz yên lặng mà nhìn chăm chú Chúc An Sinh. Ông đang chờ câu trả lời của Chúc An Sinh. Mà Chúc An Sinh cũng hiểu rõ, câu trả lời này của cô sẽ ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng.

“ Ngài nhất định sẽ đưa cho tôi, vì ngài cũng giống như tôi vậy, rất mong vụ án này có thể giải quyết nhanh chóng. Nếu không ngài đã không bỏ một buổi hẹn  ngày hôm nay để ở lại chỗ này. ”

William Cruz nhìn Chúc An Sinh bằng ánh mắt kỳ quái, ông nhịn không được mà nhớ tới tâm tình của mình trong lần đầu tiên gặp Trì Trừng.

“ Sao cô lại biết hôm nay tôi có buổi hẹn quan trọng ? ”

“ Trên lịch của ngài có khoanh tròn ngày hôm nay. ”

Lúc này William Cruz mới nhớ tới cuốn lịch ông để trên bàn làm việc, sau đó ông thầm mắng chính mình ngu dốt.

“ Nhưng đây không phải là văn phòng của tôi, vì tôi phụ trách vụ án giết người liên hoàn bằng súng nên đã mượn tạm văn phòng này thôi. Nhỡ đâu đây là do chủ của văn phòng này đánh dấu lên cuốn lịch thì sao ? ”

“ Hình tròn ngài vẽ có hình dạng tương đối đặc biệt, nó rất tròn, theo đúng như tiêu chuẩn. Và trên tài liệu cũng có mấy hình tròn do ngài vẽ giống y hệt. ”

William Cruz cúi đầu nhìn đống tài liệu đang bày ra trước mặt, đúng là ông đã vẽ lên đó rất nhiều hình tròn làm dấu hiệu.

“ Năng lực quan sát không tồi, quả nhiên người bên cạnh Trì Trừng đều là nhân tài. ” William Cruz khen ngợi: “ Nhưng có một chuyện cô nói sai rồi, không phải tôi muốn bỏ cuộc hẹn ngày hôm nay mà là con gái tôi sáng hôm nay mới gọi điện cho tôi bảo rằng tôi không cần phải tới trường con bé để xem nó biểu diễn. Con gái tôi muốn tôi tập trung vào phá vụ án này, không phải do tôi chủ động hủy cuộc hẹn. ”

“ Tôi cảm thấy con bé sẽ rất thích cô. ”

William Cruz nhìn về phía Chúc An Sinh nở một nụ cười thiện ý. Ngay sau đó, ông gọi một cuộc điện thoại, Chúc An Sinh thành công có được tài liệu về vụ án giết người liên hoàn bằng súng trong tay.

Hiện tại, số người bị hại trong vụ án giết người liên hoàn bằng súng đã bị đẩy lên con số mười ba, cho nên tài liệu liên quan tới vụ án cũng nhiều một cách khoa trương. Chúc An Sinh không thể không gọi cho Jennifer, nhờ Jennifer tới cùng mình xem đống tài liệu này.

“ Xin lỗi vì đã quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cô. ” Chúc An Sinh nói với Jennifer bằng giọng áy náy.

Giờ đã là bảy rưỡi tối, bầu trời New York lại được bao trùm bởi bóng tối. Đáng lẽ giờ Jennifer đã tan làm và chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi nhưng bởi vì Chúc An Sinh nhờ cô nên cô ở lại.

“ Có việc gì đâu, có thể nhìn thấy chỗ tài liệu này, tôi còn hưng phấn tới nỗi không nói được gì ấy chứ. Mà bên FBI cũng thật bá đạo, đây là vụ án ở cục cảnh sát chúng ta, bọn họ thì nhất định chúng ta phải đem toàn bộ ra cho bọn họ xử lý. ”

Jennifer oán trách. Trước đó cô bị đá ra khỏi hàng ngũ điều tra vụ án giết người bằng súng liên hoàn, chuyển sang phụ trách vụ bắt cóc, cô cảm giác như mình bị đi đày vậy. Nhưng sau đó nhờ có sự trợ giúp của Chúc An Sinh nên thời gian điều tra vụ bắt cóc không tới một ngày, điều này khiến Jennifer thở phào một hơi.

“ Chờ phiền toái này được giải quyết, tôi sẽ mời cô một bữa linh đình. ”

“ Vậy tôi cũng không khách sáo nữa. ” Jennifer lập tức trở nên cao hứng: “ Trong chỗ tài liệu này cô đang muốn tìm cái gì ? ”

“ Tôi muốn tìm ra thói quen của hung thủ và những điểm đặc biệt. Cho nên chút nữa khi tra tài liệu, cô cần chú ý những điểm khác nhau giữa người bị hại hoặc cái gì đó tương tự như vậy, rồi cả điểm chung giữa các nạn nhân. Hoặc là cô phát hiện ra điều gì đáng ngờ thì hãy ghi nhớ nó lại, sau đó nói cho tôi là được rồi. ”

Chúc An Sinh nói qua về những điểm quan trọng cần nắm khi tra tài liệu với Jennifer, sau đó cả hai người đều đắm mình trong đống tài liệu mênh mông.

**

Rạng sáng ngày hôm sau, Jennifer đã không còn chút sức lực nào nữa, cô nằm bò ra bàn ngủ luôn rồi, còn Chúc An Sinh cũng uống nốt ngụm café cuối cùng trong cốc của mình.

Uống xong café, Chúc An Sinh hoàn toàn rơi vào trầm tư.

Cuối cùng cô cũng xem xong hết đống tài liệu nhưng những tin tức có thể tìm được lại ít tới đáng thương.

Trong đó, điểm đáng ngờ lớn nhất vẫn là tại sao từ đầu tới cuối không một ai nhìn thấy hung thủ ? Địa điểm phát hiện ra nạn nhân tuy không phải là khu trung tâm phồn hoa hay quảng trường đông đúc nhưng những nơi đó cũng không phải nơi hẻo lánh ít người đến. Rất nhiều người tận mắt chứng kiến nạn nhân bị bắn. Tại sao không một ai nhìn thấy hung thủ nổ súng nhỉ ?

Chúc An Sinh và Jennifer cũng tìm thêm được một thông tin hữu dụng nữa, đó là nơi bị bắn của các nạn nhân tất cả đều là phần tim.

Một hai nạn nhân bị bắn vào bộ phận đó Chúc An Sinh còn có thể hiểu được nhưng đây là cả mười ba nạn nhân đều bị bắn vào trúng tim. Điều này khiến cho Chúc An Sinh không khỏi nghiêm túc suy nghĩ lại.

Vì sao hung thủ luôn nhắm vào phần tim của nạn nhân ? Chẳng lẽ hắn có sự cố chấp đặc biệt nào đó với phần tim ? Chúc An Sinh nghĩ không ra, nhưng ngoại trừ tin tức này cô chẳng tìm thấy được tin tức nào hữu dụng nữa.

Tên hung thủ này thật giống như một u linh, như thể hắn xuất hiện chỉ để được giết chóc thôi. Hắn luôn mai phục trong bóng tối, sau đó nhẹ nhàng cướp đi sinh mạng của người vô tội. Cuối cùng, hắn cũng biến mất ở trong bóng tối, không lưu lại một chút dấu vết nào.

Tại sao lại như vậy nhỉ ? Chúc An Sinh vẫn không hiểu, cô cảm giác như mình đang ở trong một vũng bùn, bóng ma của sự tử vong đang cắn nuốt cô từng chút một.

Nếu như cô giống Sean thì tốt rồi, Chúc An Sinh không nhịn được mà nghĩ lung tung, bởi vì Sean đã tìm được tên hung thủ đó.

Sean!!

Chúc An Sinh cảm giác như mình vừa bị điện giật, cô nghĩ tới cái gì đó.

Vì sao Sean lại tìm được tên hung thủ đó ? Nó đã làm cách nào để tìm được tên hung thủ ? Mặt khác, Chúc An Sinh nhận ra sự khác nhau giữa Sean và mười ba nạn nhân còn lại. Mười ba nạn nhân kia đều được hung thủ ngắm bắn ở cự ly xa, ngay cả địa điểm hung thủ nổ súng cảnh sát còn chưa thể tìm thấy nhưng Sean thì khác. Sean bị hung thủ bắn chết ở cự ly rất gần. Cho nên chỗ Sean tử vong chính là nơi hung thủ đặt chân tới.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Chúc An Sinh ý thức được mình nhất định phải tới hiện trường nơi Sean bị bắn lần nữa.

Lúc ấy tại sao hung thủ lại dừng lại ? Điều Chúc An Sinh có thể nghĩ tới lúc này chính là hung thủ muốn phạm tội một lần nữa, nhưng hắn đã bị Sean phát hiện, vì thế hắn đã bắn chết Sean và nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Cho nên ở đó nhất định cất giấu bí mật nào đó, bí mật này có thể liên hoan tới nguyên nhân vì sao hung thủ ngắm bắn người khác mà vẫn không bị những người xung quanh phát hiện.

Trước khi rời đi Chúc An Sinh còn chu đáo khoác áo khoác lên cho Jennifer, sau đó cô mới chạy tới địa điểm Sean bị giết.

Chúc An Sinh vẫn còn nhớ, nơi Sean bị giết cách siêu thị ngày hôm đó phát hiện ra tên bắt cóc hai con phố. Khi cô trở lại hiện trường thì thấy dải phân cách vẫn chưa được thu lại, trên mặt đất vẫn còn nguyên máu đã bị khô lại bám lên mặt đất.

Chúc An Sinh nhấc dải phân cách lên đi qua, sau đó ngồi xổm xuống trước vết máu mà Sean để lại. Cô cố gắng nén cảm xúc bi thương lại, giờ cô có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết, cô cần phải tìm được tên hung thủ kia mà không bị phát hiện ra.

Chúc An Sinh đứng dậy nhìn vết máu đen trên mặt đất. Cô tới đây vào lúc rạng sáng, khi cô nhìn thấy mấy chiếc xe oto đang đỗ gần chỗ dải phân cách này thì cô nhớ ra lúc Sean bị giết cũng có hàng loạt oto đỗ ở đây. Nó làm cho Chúc An Sinh nghĩ tới cảnh tượng lúc Bradley Ray Caver bị bắn chết.

Bradley Ray Caver cũng bị bắn chết ở ven đường, chỗ gần với bãi đỗ xe, điều này có liên quan gì không ?

Bỗng nhiên, Chúc An Sinh nghĩ tới một khả năng, có khi nào hung thủ ngồi trong xe để giết người không ? Sau khi giết người xong hắn có thể lập tức lái xe rời khỏi đó, cho nên hắn mới có thể rời khỏi hiện trường phạm tội một cách nhanh chóng như vậy.

Nhưng mà ý nghĩ này rất nhanh đã bị Chúc An Sinh gạt đi. Nếu như hung thủ tiến hành phạm tội ở trên xe thì hắn nhất định phải mở cửa sổ xe ra để chĩa nòng súng ra phía bên ngoài, hành động như vậy rất dễ thu hút sự chú ý của người dân xung quanh. Một hai lần không bị ai phát hiện thì rất có khả năng, nhưng giờ hung thủ đã giết mười ba mạng người rồi, sao hắn không bị phát hiện dù chỉ một lần chứ ?

Thế nên chân tướng rốt cuộc là gì ? Rốt cuộc hung thủ đã giết người vào lúc nào mà không bị người khác phát hiện đây ?

Một lần nữa Chúc An Sinh rơi vào trầm tư, sau đó, cô nghĩ tới những điểm đáng ngờ ở trong tài liệu.

Vì sao hung thủ luôn ngắm bắn vào phần tim của người bị hại ? Vì sao mãi không có ai nhìn thấy hung thủ giết người ?

Chúc An Sinh nhìn phần thân mình và so sánh với hình dáng xe, bỗng nhiên cô nảy ra một ý nghĩ rất đáng sợ.

Vì sao không có ai nhìn thấy hung thủ trong lúc hắn giết người ? Đó là vì hắn đã ẩn nấp rồi.

Vì sao hung thủ luôn nhắm vào tim nạn nhân để bắn ? Bởi vì chỗ trí mạng hắn có thể nhắm chuẩn chỉ có trái tim.

Giờ khắc này, Chúc An Sinh đã hiểu ra tất cả.

Hung thủ đúng là ở trong xe giết người. Thậm chí rất có khả năng hắn còn có đồng lõa, thế nên hắn mới có thể nhanh chóng trốn thoát khỏi hiện trường phạm tội.

Nhưng theo như suy đoán lúc trước của Chúc An Sinh thì nếu hung thủ chĩa nòng súng ra phía ngoài cửa sổ xe thì sẽ hiện lên rất rõ ràng, hắn không thể không bị nhìn thấy. Vậy nếu như hắn chỉ là giấu trong xe thôi thì sao ?

Hung thủ không cần mở cả cửa sổ xe để lộ ra, hắn chỉ cần ra phía sau xe, ở phần đằng sau khoét một lỗ thủng, sau đó hắn có thể thực hiện hành vi giết người của mình.

Cho nên không một ai nhìn thấy hung thủ, bởi vì từ đầu tới cuối hắn không hề xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Còn vì sao hung thủ lại chỉ nhắm vào phần tim của nạn nhân ? Đó là vì độ cao của cốp xe có hạn, phạm vi hắn có thể ngắm bắn bị hạn chế. Mà ở trong phạm vi này, điểm trí mạng hắn có thể lấy đi mạng của nạn nhân chỉ có phần tim.

Cuối cùng, trong giây phút này, Chúc An Sinh đã hiểu ra chân tướng của ‘u linh sát thủ’

Tác giả có lời muốn nói: Một chương này khá dài cho nên lúc viết hơi lâu.

Điều đáng nhắc tới ở đây chính là vụ án Chúc An Sinh phải đối mặt này là một vụ án có thật, cũng rất là nổi tiếng, chẳng qua địa điểm chính xác của nó là ở Washington, Mỹ.

Nhưng mà theo như câu chuyện có thật thì lúc tên hung thủ này bị bắt không có điểm gì đặc biệt cả. Vì vậy câu chuyện này tôi sẽ cải biên, khiến nó trở nên thú vị hơn, nếu các bạn có hứng thú với vụ án thật thì có thể đi tìm hiểu.

Đôi lời của Cải Trắng: Công nhận tác giả rất hay lấy những tư liệu lấy từ các câu chuyện có thật =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện