Edit: Cải Trắng

Đây là địa ngục sao? Đó là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong lòng Chúc An Sinh. Rốt cuộc căn phòng này đã diễn ra cảnh tượng thảm khốc tới mức nào, mới có thể biến nó thành một nơi giống như địa ngục đây?

Chúc An Sinh không kìm nén được cảm xúc của mình, những giọt nước mắt nóng bỏng đã tràn ra khỏi khóe mi. Cô không thể tin được những gì mà hai mắt mình nhìn thấy, là ai đã gặp phải cảnh tượng đau khổ như này?

Hẳn là cô ấy cảm thấy rất đau, chảy nhiều máu như vậy mà. Chắc chắn rằng cô ấy đã bị đánh cho thương tích đầy mình, máu thịt lẫn lộn vào nhau nhìn không rõ. Máu bắt đầu bắn ra khắp nơi vì có những vết thương hở.

Chắc chắn cô ấy cảm thấy rất đâu, nhưng mà không một ai nghe thấy lời kêu cứu của cô ấy.

Nhất định cô ấy rất muốn tìm một chỗ để trốn, nhưng mà cô ấy không thể mở được cánh cửa, không thể giải thoát mình khỏi chỗ này. Cô ấy chỉ có thể tuyệt vọng đập vài tiếng vào cánh cửa, mà ác ma thì đang đứng ở phía sau cô ấy.

Rồi cô ấy không còn chút sức lực nào nữa, ác ma lại giáng xuống cho cô ấy một đòn, khuôn mặt cô ấy liền trượt xuống dần theo chiều dài cánh cửa. Cô ấy chết rồi, cuối cùng cô ấy cũng có thể chết rồi, cô ấy đã trốn thoát khỏi địa ngục này rồi.

Chúc An Sinh không thể kiềm chế được, chưa lúc nào cô cảm thấy sợ hãi tới tột cùng như lúc này. Cô lập tức bổ nhào vào trong lòng Trì Trừng, cô bắt đầu khóc nức nở, Trì Trừng chỉ có thể đứng yên một chỗ cắn chặt răng, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô, an ủi.

" Rốt cuộc người đó là ai? Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Người đó là Ninh Vũ Nhu sao? "

Chúc An Sinh hỏi, giọng nói của cô có phần nghẹn ngào. Cô không ngờ trên thế giới này vẫn còn một hiện trường thảm khốc như thế, rốt cuộc đây là cái chết đau khổ như thế nào? Sống không bằng chết, chắc chắn cô ấy cảm thấy mình sống không bằng chết, thậm chí cô ấy còn hy vọng mình chết nhanh lên một chút, chỉ để có thể rời xa khỏi tên ác ma kia.

" An Sinh, cô phải bình tĩnh lại. Những người đó còn chờ chúng ta giúp đỡ, chỉ có chúng ta mới có thể giúp họ thôi. "

Gần như Trì Trừng đang gằn từng chữ một, để nó bật ra khỏi cổ họng, anh cố nén cảm giác chua xót ở mũi, yên lặng mà nhìn cảnh tượng thảm khốc trước mắt.

Cảnh tượng khiến người khác sợ hãi như thế này, Trì Trừng không thể đoán trước được. Anh không cách nào tưởng tượng ra hình ảnh này, rốt cuộc khi chết người đó đã chịu bao nhiêu đau khổ?

" Trì Trừng, sao anh lại phát hiện ra cái này? " Chúc An Sinh cố gắng nín khóc, theo như lời của Trì Trừng nói thì chỉ có cô và anh là có thể giúp được các nạn nhân, cô muốn tìm ra chân tướng!

" Từ lúc tôi bước vào căn phòng này tôi đã cảm giác được nó có gì đó kỳ lạ, nhưng mãi tới bây giờ tôi mới nghĩ ra điều này. "

" Cô còn nhớ không, sau khi chúng ta nhận được kết quả so sánh DNA của Ninh Vũ Nhu và vết máu khô kia không khớp, rồi cô lại phát hiện một vết máu lạ khác, mãi tới lúc đó tôi mới chợt nhận ra, vụ án mà chúng ta phải đối mặt không chỉ là một vụ án mưu sát đơn giản. Nó là một vụ án mưu sát điên cuồng, là một vụ giết người liên hoàn mà trước nay chưa từng gặp. "

Chúc An Sinh nghe Trì Trừng giải thích từng chút một, cuối cùng, cô cũng cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút. Nhưng mà sự bình tĩnh này lại giống như núi lửa trước khi phun trào, mặt biển phẳng lặng trước khi một cơn gió lốc kéo tới. Cô phải nhẫn nhịn một chút, cô cần đợi tới lúc bắt được hung thủ, nhất định lúc đó cô sẽ cho hắn một nhát trí mạng.

" Mà An Sinh, cô cũng biết rồi đấy. Ví dụ như vụ án Mã Tân Văn, hắn ta thích thu thập đầu nạn nhân. Bình thường, hung thủ trong các vụ án giết người liên hoàn hay có một đặc điểm nhận dạng, hắn thường thích lưu lại dấu vết đặc biệt của mình trong vụ án. Vì thế, cuối cùng tôi cũng biết được tại sao tôi lại cảm thấy trong phòng của cô rất kỳ lạ. "

Nói xong, Trì Trừng đi về phía ban công trong phòng, Chúc An Sinh nhìn theo. Sau đó, anh dừng lại trước cửa ban công, cô kinh ngạc phát hiện ra mục tiêu mà anh nhắm tới chính là tượng thần Cupid.

" Trong phòng này của cô có đặt tượng, nhưng phòng tôi thì không có. An Sinh, cô đã hiểu ý của tôi chưa? "

Chúc An Sinh kinh ngạc nhìn pho tượng đang được đặt ở ban công. Cô nhớ, lần đầu tiên cô đặt chân vào căn phòng này, thứ cô chú ý đầu tiên chính là pho tượng đó. Pho tượng đó được làm tinh xảo đẹp đẽ như thế, cô còn đứng ngẩn ra một lúc lâu chỉ để ngắm nó đấy.

" Ý của anh là... " Chúc An Sinh không cách nào nói ra được nửa câu sau.

" Đúng vậy, tôi cảm thấy pho tượng này chính là dấu hiệu. Cô xem, pho tượng này được chạm trổ tinh xảo như vậy, chắc chắn rằng giá trị của nó vô cùng xa xỉ. Tuy rằng du thuyền Eros là một du thuyền hết sức xa hoa, nhưng không đến nỗi trong mỗi phòng nghỉ của khách đều đặt một pho tượng như thế này làm vật trang trí. Ví dụ như phòng tôi không có, thế nên pho tượng này được đặt trong phòng cô là có ý nghĩa khác, bây giờ chúng ta đã biết ý nghĩa của nó là gì rồi đấy. "

Chúc An Sinh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó cô có chút hoảng sợ mà ngẩng đầu lên nhìn Trì Trừng: " Thế trên du thuyền này có bao nhiêu pho tượng? "

Trì Trừng liếc mắt nhìn phần mặt tượng thần Cupid đang tươi cười hết sức đáng yêu, anh bỗng cảm thấy khuôn mặt thần Cupid như đang dần thay đổi. Ngũ quan của nó dần trở nên vặn vẹo, cuối cùng còn để lộ ra răng nanh có dính máu.

" Nếu có thể, tôi hy vọng đây chỉ là một giấc mơ. "

***

" Bùm!! "

Lại một tia sét nữa rạch ngang bầu trời đêm trong cảnh tượng mưa rào gió lốc. Nhưng tia sáng đó chỉ hiện lên trong chớp mắt, sau đó thì tất cả lại rơi vào bóng tối dài vô tận, bóng tối tựa như muốn nuốt chửng cả đất trời.

Biển rộng đang gào thét đầy giận dữ, sóng biển là những tiếng rít gào, nó như là một người khổng lồ đang bị giam cầm. Giờ nó đã được sống lại, vì thế nó bắt đầu phát tiết, nó muốn cho cả thế giới biết nó đang tức giận như thế nào.

Mà đúng lúc này, Trì Trừng và Chúc An Sinh bước ra khỏi căn phòng cuối cùng ở trên tầng bốn.

Chúc An Sinh liếc mắt nhìn Trì Trừng, cô chưa từng bắt gặp Trì Trừng với sắc mặt trắng bệch như thế này.

Trì Trừng cũng quay qua nhìn Chúc An Sinh, anh vươn tay lên, dùng tay áo mình lau đi mồ hôi lạnh trên trán cô.

" Mười bảy cái, đã có mười bảy cái rồi. "

Ánh mắt Chúc An Sinh như dại ra, cô nhỏ giọng nói.

" An Sinh, cô có thể tiếp tục đi xuống bên dưới kiểm tra không? Vẫn còn một tầng là phòng nghỉ cho khách chưa được kiểm tra, hay là tôi xuống bên dưới kiểm tra một mình. "

Trì Trừng vừa dứt lời thì hai hàng nước mắt lại lăn dài trên gò má Chúc An Sinh.

" Vẫn còn một tầng nữa. " Giọng nói của Chúc An Sinh dường như hơi mê man: " Trì Trừng, chỗ này là địa ngục sao? "

Trì Trừng cảm thấy câu hỏi của Chúc An Sinh thật khó trả lời, bởi vì anh cảm thấy, có khi địa ngục còn không đáng sợ bằng du thuyền Eros này.

Mười bảy cái, chỉ riêng các phòng nghỉ cho khách ở tầng thứ tư thôi, Chúc An Sinh và Trì Trừng đã phát hiện ra mười bảy pho tượng như thế rồi.

Mười bảy cái. Lúc này, Trì Trừng chỉ hy vọng suy đoán của mình là nhầm lẫn, mười bảy pho tượng trong các phòng, tượng trưng cho mười bảy mạng người đấy.

" Trì Trừng, chúng ta chia nhau ra hành động đi! "

Đột nhiên, Chúc An Sinh lau nước mắt đi, để lộ ra ánh mắt vô cùng kiên định.

" Cô muốn làm cái gì? "

" Hanham vẫn chưa rải hết thuốc thử luminol trên hàng lang tầng thứ tư này, giờ tôi muốn kiểm tra xem ở trên hành lang này còn vết máu nào không. Giờ anh cứ tới tầng thứ ba kiểm tra các phòng nghỉ trước đi, trên này xong xuôi tôi sẽ xuống đó tìm anh, như vậy chúng ta có thể tiết kiệm được kha khá thời gian. "

Trì Trừng hiểu được ý của Chúc An Sinh, cô muốn nhanh chóng thu thập xong tất cả chứng cứ, sau đó thì nhanh chóng phá án.

" Được, vậy cô chú ý an toàn, khi nào làm xong thử nghiệm thì xuống tầng dưới tìm tôi. "

Chúc An Sinh gật gật đầu. Cuối cùng, Trì Trừng còn đưa mắt nhìn cô một cái, sau đó Trì Trừng mới đi xuống tầng ba.

Một lần nữa, Chúc An Sinh xách theo thùng dụng cụ đi tới đầu khác của hành lang, ở chỗ đó chính là chỗ mà ngày hôm qua cô phát hiện ra vết máu.

Chính là chỗ này, chỉ từ một vết máu nhỏ bé không đáng kể mà tội ác trên du thuyền Eros đang từng chút một bị vạch trần. Chỉ là chân tướng này có phần nặng nề, cả hai người đều không kịp trở tay.

Ninh Vũ Nhu phải chết trong đau khổ như thế sao? Mà trước khi Ninh Vũ Nhu đặt chân lên trên này, địa ngục nhân gian như du thuyền Eros đã mai táng bao nhiêu sinh mệnh vô tội đây?

Tưởng tượng thôi, mà tim Chúc An Sinh đã đập nhanh rồi. Cô không dám tưởng tượng thêm nữa, đợi tới khi bố mẹ Ninh Vũ Nhu biết được chân tướng, bọn họ biết được con gái bọn họ đã phải trải qua đau khổ như thế nào, thì bọn sẽ cảm thấy như thế nào đây?

Cái cảm giác đó là cảm giác sống không bằng chết.

Nhưng mà trước đó, cô nhất định phải bắt được tên hung thủ kia lại. Tên hung thủ đó nhất định phải được đưa ra ngoài ánh sáng! Chúc An Sinh kiên định tự hứa với lòng mình như thế.

Cô mở đèn tia ngoại tử lên lần nữa, những vết máu được Hanham phun chất luminol lên kiểm nghiệm tỏa ra ánh sáng màu xanh. Chúc An Sinh căn theo quỹ đạo của những vết máu đó mà phun luminol lên những chỗ tiếp theo. Từng chút một, từng chút một, mãi cho tới khi Chúc An Sinh bất tri bất giác quay trở lại chỗ mà ban nãy cô và Trì Trừng vừa tách nhau ra.

Không ngờ cô đã phun luminol toàn bộ hành lang!

Chúc An Sinh chẳng nói được lời nào, cô nhìn một mặt tường được mình phun hết luminol lên, cô cầm đèn tia tử ngoại lên, chậm rãi đi qua.

Ở một bên vách tường, vô số vết máu hiện ra, nó như đang tố cáo một tình trạng tra tấn dã man. Nó giãy dụa, kêu to lên, rách toạc ra, vặn vẹo, cuối cùng, nó liên kết lại vẽ lên một bức tranh về địa ngục cực kỳ rõ nét.

Chúc An Sinh đi tới chỗ phòng 228, cô nhớ ở trong căn phòng này cũng tìm thấy được một pho tượng. Mà bắt đầu từ căn phòng này, Chúc An Sinh phát hiện ra trên tường có rất nhiều dấu vân tay khác nhau để lại.

Nạn nhân ở trong phòng 228 cũng chạy ra ngoài sao? Cô ấy không giống như nạn nhân ở trong phòng số 202, cô ấy đã trốn ra được khỏi phòng.

Nhưng mà dù cô ấy có chạy ra được khỏi phòng, thì những vết thương để lại ở đây đã thể hiện rằng hơi thở lúc đó của cô ấy cực kỳ mong manh. Cả một đường cô ấy đi đều rất khó khăn, nhưng mà cô ấy vẫn chống tay vào tường, kiên trì muốn chạy trốn khỏi đây! Rời khỏi cái nơi như địa ngục này!

Chúc An Sinh tiến thêm mười mấy bước nữa, ở chỗ này, dấu bàn tay đã biến mất.

Cô ấy đã ngã xuống ở đây sao? Hay là tên ác ma đó đã đuổi theo tới đây rồi? Hay thật ra là tên ác ma đó vẫn đi theo cô ấy, chỉ là hắn chậm rãi đi đằng sau để thưởng thức dáng vẻ chạy trốn hài hước của nạn nhân, chờ tới khi hắn nhìn chán rồi, hắn lại vung hung khí lên một lần nữa.

Chúc An Sinh yên lặng nhìn vào nơi dấu bàn tay đã biến mất, trong mắt cô hằn lên cả tơ máu, tay cô nắm chặt lại thành nắm đấm.

Mãi một lúc lâu sau, Chúc An Sinh mới thả lỏng tay ra, cô lấy máy ảnh chụp lại dấu vân tay đó.

Không cần phải nghĩ nhiều, Chúc An Sinh cũng biết được mặt vách tường bên kia có những gì, nhưng mà cô không có đủ dũng khí làm kiểm nghiệm thêm lần thứ hai. Cô thu thập mọi thứ xong xuôi liền đi tới chỗ cầu thang, giờ cô sẽ xuống tầng ba để tìm Trì Trừng.

Bóng đêm bao trùm. Khác với bên ngoài gió lốc ầm ầm, bên trong du thuyền Eros vẫn rất yên lặng. Ở chỗ cầu thang có ánh đèn mờ mờ, cho nên Chúc An Sinh cũng không cần phải mở đèn pin lên mà đi, ở đây yên tĩnh tới nỗi cô có thể nghe thấy được cả tiếng hô hấp của mình, cả tiếng trái tim đang đập thình thịch nữa.

Tới khi cô chỉ còn một bước nữa là tới chỗ ngoặt, chuẩn bị đi vào hành lang tầng ba, thì một âm thang nặng nề vang lên phá tan sự yên tĩnh trên du thuyền Eros.

Chúc An Sinh nghi ngờ, bước chân cô vô thức bước nhanh hơn. Cô nghe được âm thang vang lên ở phía trước, mà ngay lúc này, một người mặc quần áo đen bước ra từ một căn phòng nghỉ, người đó đứng cách Chúc An Sinh không xa.

" Ai! "

Trong một thoáng, giọng nói của Chúc An Sinh trở nên mạnh mẽ hơn, nó tựa như tiếng sấm vang lên ở trong hành lang. Người đó dường như bị hoảng sợ, hắn có ý định chạy trốn, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện ra người tới là con gái, nên hắn dừng bước chân lại.

" Anh là ai! "

Thanh âm của Chúc An Sinh vang lên lần nữa, nhưng người đó có vẻ không quan tâm tới câu hỏi của cô, người đó trực tiếp lấy ra mũi tên sắc bén mà phi về phía Chúc An Sinh.

Thấy người áo đen đó đột kích, Chúc An Sinh liền di chuyển thân thể, linh hoạt trốn được mũi tên đó. Người áo đen đó đương nhiên không biết được thân thủ của Chúc An Sinh lại nhanh nhẹn như vậy. Vì thế hắn lại muốn chạy trốn một lần nữa, nhưng lần này làm sao mà cô để cho hắn được như mong muốn?

Mắt thấy người áo đen đó chuẩn bị cất bước bỏ trốn, Chúc An Sinh nhanh chóng tiến thêm một bước, đá quét ngang qua hắn. Một tiếng động giòn giã vang lên, cô đã đá trúng phần đầu của người áo đen đó rồi, người áo đen đó lập tức ngã xuống đất, ngất luôn tại chỗ.

Ban đầu Chúc An Sinh còn muốn bước lên kiểm tra tình trạng của tên áo đen đó, nhưng đột nhiên cô nhớ ra vẫn còn một việc khác. Người áo đen này xuất hiện ở đây, chắc chắn là thân thủ của hắn không tồi, mà người như thế này, vì sao lại xuất hiện trên du thuyền Eros chứ?

Trì Trừng gặp nguy hiểm!

Trong nháy mắt, ý nghĩ này đã lướt qua đầu Chúc An Sinh. Cô lập tức đứng dậy chạy vào căn phòng mà vừa rồi người áo đen đó đi ra, nhưng mà trong phòng lại không có bóng người nào.

Đúng lúc Chúc An Sinh chuẩn bị thở phào một hơi thì cô lại thấy ở trên ban công có một đôi giày.

" Trì Trừng! "

Chúc An Sinh vọt tới chỗ ban công, nhưng mà bên dưới ban công chỉ có sóng to gió lớn đang nổi lên trên biển.

Thiếu chút nữa là Chúc An Sinh định nhảy xuống ngay lập tức. May mà lý trí của cô đã kịp thời kéo cô lại, nếu cô mà nhảy xuống ngay lập tức thì chắc chắn sẽ ngã ra ngoài. Bởi vì chỉ cần đạt tới độ cao nhất định, thì cho dù phía dưới có là nước thì nó cũng sẽ giống như nền xi măng vậy, gây chết người.

Chúc An Sinh cởi giày ra, chỉ đứng đây có một tí thôi mà mưa gió đã làm cô ướt hết cả người, nhưng Chúc An Sinh làm gì có thời gian quan tâm tới mấy cái này.

Chúc An Sinh trèo ra ngoài phần rìa ban công, tay cô nắm chặt lấy lan can. Ở trong màn mưa này, cô mơ mơ hồ hồ nhìn thấy được vị trí của ban công phía dưới, đây chính là cách nhanh nhất để đi xuống dưới tầng.

Nhỡ đâu cô trượt chân thì sao? Chúc An Sinh đoán rằng, khi cô hòa mình vào mặt biển rộng lớn, cô sẽ dần mất đi ý thức, cuối cùng là bị chết chìm.

Nhưng mà Chúc An Sinh không hề sợ hãi chút nào, cuối cùng cô cũng tìm được vị trí chính xác của ban công bên dưới. Trên bầu trời lại xuất hiện thêm một tia chớp rạch ngang bầu trời, tia sáng lóe lên đột ngột chắn ngang tầm mắt cô, nhưng cô vẫn quyết định sẽ nhảy xuống.

Có thể nhảy tới cái ban công bên dưới không? Chúc An Sinh không biết, cô chẳng nhìn thấy cái gì cả.

Nhưng mà Chúc An Sinh biết, Trì Trừng không thể chết được, nhất định Trì Trừng không được chết.

Cô không cho phép Trì Trừng chết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện