Xem lại hồ sơ thêm lần nữa, Trì Trừng cũng không thu hoạch được manh mối nào khác. Anh cảm thấy giờ hy vọng tạm thời có thể ký gửi trên ba sợi dây kia mà thôi, xong anh lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lái xe trở về New York.

Kiều Trì Na cảm thấy giờ cô coi như đã thỏa mãn với ước muốn tới hiện trường điều tra của mình rồi, hơn nữa đây cũng không phải chuyên môn của cô nên cô nói với Trì Trừng rằng cô cũng muốn về. Thời gian không tới một ngày, giờ cô đã hơi nhớ phòng thí nghiệm của mình rồi.

Chúc An Sinh trở thành người duy nhất ở lại thị trấn Tanto. Bởi vì giờ ở thị trấn Tanto cần có một người ở lại để liên lạc thông báo tình hình, để có thể hiểu rõ hơn tình huống vụ án. Chỉ là trước lúc trở về, Trì Trừng có hơi do dự.

Anh có chút suy nghĩ, Chúc An Sinh mới chỉ vừa đặt chân tới Mỹ thôi, ở nơi đất khách quê người này chưa tới mấy ngày anh đã để cô ở lại một mình trong một thị trấn nhỏ ở Mỹ, điều này liệu có còn nhân tính không nhỉ? Chúc An Sinh đứng ở ven đường tiễn hai người rời đi. Ở dưới chân cô đã để sẵn một cái ba lô nhỏ đựng một ít quần áo với đồ dùng cá nhân. Nhưng mà cô không hiểu, sao Trì Trừng còn chưa lái xe đi đi, sao cứ nhìn chằm chằm vào cô thế?

Trong lúc Chúc An Sinh còn đang hoang mang thì cô đã thấy Trì Trừng cởi dây an toàn, đi xuống xe, bước tới trước mặt cô.

Trì Trừng đứng trước mặt cô, trước ánh mắt nghi hoặc của Chúc An Sinh, anh móc ví tiền ra. Sau đó, anh lấy từ trong ví tiền một tấm thẻ màu bạc trắng, rồi anh cầm tấm thẻ màu bạc trắng này nhét vào trong tay Chúc An Sinh, mỗi một động tác đều như nước chảy mây trôi.

" Ở thị trấn này tôi nghĩ là không có khách sạn cao cấp đâu, nhưng cô cứ cầm lấy cái thẻ này. Mặc kệ là ăn ngủ nghỉ thế nào cũng không được để bản thân chịu thiệt thòi, cứ tính vào hóa đơn của tôi là được. "

Trì Trừng dịu dàng nói xong câu đó liền quay người đi luôn, không đợi Chúc An Sinh phản ứng lại. Anh quay trở lại trong xe, bắt đầu khởi động xe.

Chúc An Sinh nhìn theo mãi cho tới khi xe khuất khỏi tầm mắt cô, sau đó cô mới thành thành thật thật cúi xuống nhìn tấm thẻ bạc trong tay, cô đang cố gắng hiểu được những gì vừa mới xảy ra.

Chẳng lẽ đây là tuyệt chiêu ôm đùi trong truyền thuyết? Chúc An Sinh nắm chặt cái thẻ bạc tinh xảo trong tay, sửng sốt vài giây sau đó cô lại ôm bụng cười to. Cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao trong phim truyền hình nam chính hay đưa cho nữ chính một tấm thẻ rồi.

Bởi vì, cái cảm giác này đúng là quá tốt!

Chúc An Sinh cả đường đi cứ cười cười, giờ cô phải đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Tìm được khách sạn rồi thì người đứng ở quầy lễ tân hỏi cô muốn chọn một căn phòng như thế nào, Chúc An Sinh lại nhớ tới lời Trì Trừng nói, cô chọn một căn phòng tốt nhất! Nhưng thị trấn Tanto đúng là một thành phố nhỏ, cho dù là phòng tốt nhất ở nhà nghỉ cũng chỉ là rộng hơn một chút, nhưng cũng may là giá cả cũng vừa phải.

Đi vào phòng, Chúc An Sinh tiện tay ném ba lô sang một bên, cô hạ người nằm xuống chiếc giường lớn ở trong phòng, một cái giường đủ cho hai người nằm.

Đây chính là cảm giác khi được làm người giàu có sao? Chúc An Sinh cứ thế nằm trên chăn gối mềm mại, cơn buồn ngủ bắt đầu ập tới.

" Thật là thoải mái. "

Lẩm bẩm nho nhỏ một tiếng, Chúc An Sinh từ bỏ ý định đứng dậy đi rửa mặt. Cuối cùng, vì đã làm việc cả ngày mệt nhọc, cô ngủ thiếp đi.

Trong mơ, Chúc An Sinh thấy một màu sắc xinh đẹp rực rỡ.

Màu sắc của vật kia càng lúc càng rõ ràng, đó chính là cái màu vàng.

Dưới tán ô màu vàng, đó là bóng dáng của một người con gái vô cùng xinh đẹp. Cho dù là một người ngoài ngành và mù hội họa như Chúc An Sinh cũng có thể đoán được ra người này là ai, qua cái nét vẽ này.

Đây chẳng phải là tranh sơn dầu của Edmund Irving sao? Cô đang nằm mơ phải không?

Bỗng nhiên, trong đầu Chúc An Sinh nảy lên một ý nghĩ, đây đúng là cô đang nằm mơ mà, chẳng phải cô đang ở trong khách sạn ở thị trấn Tanto sao?

Nhưng mà tại sao chứ? Tại sao cô lại mơ thấy bức tranh sơn dầu của Edmund Irving?

Chúc An Sinh cảm thấy kỳ quái, cô véo véo đùi mình một cái, nhưng trên mặt cô vẫn có thể cười được, không đau chút nào, cô nằm mơ.

Bây giờ làm thế nào để tỉnh lại đây? Mơ thấy một bức tranh sơn dầu, giấc mơ này cũng thật là kỳ quái, Chúc An Sinh dù ở trong mơ vẫn không ngừng chửi rủa. Nhưng cũng chính vào lúc này, cô phát hiện ra bức tranh sơn dầu trước mặt mình có sự thay đổi.

Đột nhiên Chúc An Sinh phát hiện ra bản thân cô không thể nhúc nhích. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái xinh đẹp trong bức tranh sơn dầu kia chầm chậm xoay người lại, cuối cùng cô đã thấy được gương mặt của người con gái đó, là Emma Bert.

Emma Bert cứ yên lặng như vậy cầm lấy cái ô màu vàng, cô ấy đứng ở giữa bức tranh sơn dầu, đôi mắt nhắm chặt. Chúc An Sinh không thể hiểu được biểu tình trên mặt cô ấy, là bi thương sao? Là oán hận, là tức giận hay là sự không cam lòng đây?

Chúc An Sinh không biết được, lúc này, nơi khóe mắt Emma Bert bắt đầu có nước mắt chảy ra. Cô trợn ngược cả mắt.

Chúc An Sinh vừa nghĩ tới điều gì đó, lập tức từ trong mơ tỉnh dậy.

Đêm, vẫn vừa lạnh vừa dài. Ngoài cửa sổ vẫn bị bao phủ bởi một bầu trời đen kịt, nhưng Chúc An Sinh biết, đêm nay, cô chắc không ngủ được nữa.

Chúc An Sinh cả đêm đứng ngồi không yên, cô tự suy nghĩ thật lâu. Bất giác, thời gian đã chỉ điểm sáu giờ, ngoài trời cũng tờ mờ sáng, cuối cùng cô nhịn không được mà cầm điện thoại lên gọi cho Trì Trừng.

Điện thoại vừa được kết nối, chuông báo mới vang lên hai tiếng Trì Trừng đã nhận điện thoại.

" Alo? "

" Anh không ngủ thật đấy hả? " Chúc An Sinh thấy Trì Trừng nhanh như vậy đã nhận điện thoại nên cô nghĩ rằng anh không ngủ chút nào. Hơn nữa điện thoại hẳn là anh để ngay bên cạnh, bằng không sao nhận nhanh thế được.

" Đây không phải là do cô tặng sao? "

Trì Trừng ở đầu dây bên kia buông một câu trêu chọc, Chúc An Sinh nghe xong lại cảm thấy áy náy, hơi nhíu mày lại.

" Tôi xin lỗi mà. "

" Tôi là do thức suốt đêm để phân tích mấy sợi kia. Viện nghiên cứu có máy phân tích trị giá hơn mấy trăm triệu đô la Mỹ không phải là để bỏ không. Đại khái là chỉ cần mấy tiếng là tôi đã có kết quả rồi. Tôi thấy vụ án này đúng là may mắn gặp được tôi, chứ đổi lại là người khác, không biết là có thể phân tích được mấy cái này không. "

Tuy ngữ khí Trì Trừng nói vô cùng nhẹ nhàng lại nghe ra chút gì đó bông đùa, nhưng Chúc An Sinh biết, để phân tích được anh đã tốn không ít công sức. Ví dụ như lần phân tích ba sợi dây này đi, làm gì có mấy ai đủ kiên nhẫn và tỉ mỉ để đứng phân tích trong mấy tiếng đồng hồ liền?

Nghĩ tới đây, ý nghĩ trong lòng Chúc An Sinh càng thêm kiên định.

" Cô gọi điện cho tôi sớm như thế này là có chuyện gì? " Qua một hồi trêu chọc thì Trì Trừng cũng hỏi vào vấn đề chính, anh thấy Chúc An Sinh còn sớm như thế này đã gọi điện thoại cho anh, chắc là có chuyện gì rồi.

" Trì Trừng, ngày hôm qua anh không đi hỏi thăm Lucas Levitt đúng không? Tôi thấy chúng ta không thể ngồi chờ thêm được, tôi muốn tới đó điều tra lần nữa. "

" Điều tra? Cô muốn thẩm vấn Lucas sao? Cậu ta tuy không phải là một người giỏi nói dối nhưng cô không thấy trong cuối bài phỏng vấn hết vấn đề này tới vấn đề khác cậu ta đều nói dối sao? Cô cảm thấy giờ đi hỏi cậu ta thì có kết quả sao? " Trì Trừng cảm thấy hơi khó hiểu.

" Tôi biết Lucas sẽ không nói thật cho chúng ta biết. Cho nên lần này tôi cũng không tính toán đi gặp mặt nói trực tiếp, lần này tôi muốn tới nhà Lucas điều tra một chút, nếu ở trong nhà cậu ta tôi phát hiện ra được đồ vật tương tự với ba sợi dây đó thì chúng ta có thể xác định được kẻ tình nghi rồi. "

" Tôi hiểu ý của cô. Bây giờ người nghĩ Lucas là kẻ tình nghi chắc cũng chỉ có tôi và cô thôi, mà trước khi có kết quả của đợt phân tích thì chúng ta không có chứng cứ nào cả. Cô cảm thấy cô có khả năng xin được giấy phép của cục cảnh sát, đưa người tới nhà Lucas để kiểm tra sao? Hay là cô chờ một chút đi, có kết quả phân tích thì hãy đi? "

" Trì Trừng, anh tin là ba sợi dây đó có thể biến thành chứng cứ sao? "

" Sao lại không chứ? Chúng ta đã tới nhà của Emma, nhà cô ấy không có món đồ nào được làm từ vật liệu này, ba sợi dây này căn bản là không nên xuất hiện trên người cô ấy. Có một đồ vật khác dính trên người cô ấy là điều tất nhiên, điều này có thể thể hiện được trên váy bò cô ấy mặc đã tiếp xúc với đồ vật được làm bằng sợi dây plastic. Cho nên tôi mới yêu cầu đối chiếu và phân tích ba sợi dây này. "

" Nhưng mà tôi có thể đi điều tra trước một bước mà. Sau đó đợi kết quả phân tích của anh, như thế là chúng ta có thể thu nhỏ được phạm vi rồi. "

" An Sinh, đã xảy ra chuyện gì sao? " Tuy Trì Trừng không hay tìm hiểu tâm lý người khác cho lắm, nhưng anh thấy trong giọng nói của cô có sự cố chấp.

" Tôi mơ thấy cô ấy, chúng ta nhất định phải giúp cô ấy tìm ra hung thủ thực sự. "

Im lặng qua đi, rốt cuộc Chúc An Sinh cũng nói ra tiếng lòng mình. Cô không hiểu, một người con gái hoàn hảo như Emma Bert, thì ai đã nhẫn tâm giết hại cô ấy chứ?

" An Sinh, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô. Nhưng tôi yêu cầu cô phải hiểu rõ, nghề nghiệp của chúng ta là như thế nào, là phải giữ cho mình bình tĩnh và có những suy luận khách quan nhất. Cô biết không? "

" Ừm. "

Nói chuyện với Trì Trừng một lúc, Chúc An Sinh cuối cùng cũng rũ bỏ được cảnh tượng trong mơ khiến cô phiền muộn.

" Nhưng mà Trì Trừng, tôi vẫn muốn tới nhà Lucas điều tra một chút. Mà anh yên tâm đi, tôi đã có kế hoạch rồi. "

" Kế hoạch? "

" Chờ trời sáng một chút tôi sẽ đi mua một làn bánh quy, tới nhà Lucas giả làm người sắp chuyển tới đó, làm hàng xóm của cậu ta, lấy cớ này mà vào nhà Lucas. Tôi nhất định sẽ để ý, cẩn thận trong hành động. Lần này tôi tới nhà Lucas là để xem trong nhà cậu ta có đồ vật như anh nói không, là thảm được làm bằng sợi dây nhân tạo đó. "

Trì Trừng nghe xong kế hoạch của Chúc An Sinh liền cười. Anh đúng là quá may mắn rồi, Chúc An Sinh quả nhiên là có tài năng. Cho nên dù cô có hơi hay kích động thì cô vẫn nghĩ ra được những biện pháp không tồi.

" Nhưng mà cô có thể chắc chắn là kỹ thuật diễn của cô không có vấn đề gì chứ? Tôi sợ cô sẽ bị lộ đấy. " Trì Trừng cố ý chế nhạo một câu.

" Yên tâm đi, tôi sẽ luyện tập một chút, làm đơn giản thôi rồi đi. "

Cuối cùng Trì Trừng cũng đồng ý với ý tưởng của Chúc An Sinh. Lập tức Chúc An Sinh cảm thấy hưng phấn, cô nhanh chóng đứng dậy rửa mặt rồi trang điểm. Sau khi trang điểm xong, quả nhiên nhìn cô già hơn vài tuổi, nhưng cô cảm thấy thế này vẫn chưa đủ, chút nữa cô phải mua chút quần áo trông già dặn một chút nữa. Cứ thế trang điểm một lúc, cô nhìn qua thế nào cũng giống một người phụ nữ hay ở nhà lo liệu công việc bình thường.

Chuẩn bị xong xuôi, Chúc An Sinh liền đi tới cục cảnh sát một chuyến. Cô hỏi cảnh sát thường trực ở đó địa chỉ nhà Lucas. Ở trong thị trấn nhỏ như thế này, ít nhiều mọi người cũng sẽ biết mặt nhau, huống chi giờ Lucas cũng nổi tiếng trên mạng không thua kém ai. Có thể nói, ở thị trấn Tanto này chắc cũng chỉ có một vài người không biết tới Lucas Levitt mà thôi.

Hỏi xong địa chỉ nhà Lucas, Chúc An Sinh tiện thể hỏi một chút về tình huống nhà ở ở đó. Làm như vậy để tránh cho tới lúc đó cô làm gì sơ suất lại lộ tẩy mất.

Làm xong công việc, Chúc An Sinh xách theo một làn bánh quy đi tới nhà Lucas.

Theo như địa chỉ đã có, Chúc An Sinh gọi một chiếc xe taxi đi từ cục cảnh sát tới nhà Lucas. Nhưng ở ngay đầu đường Chúc An Sinh đã xuống xe, sau đó cô vừa đi vừa kiếm số nhà Lucas.

Nhà Lucas ở đường này đã gần như nằm bên ngoài thị trấn Tanto rồi. Hơn nữa cũng từ người cảnh sát kia Chúc An Sinh mới biết được, nhà ở ở đây vô cùng tiện nghi. Chúc An Sinh có thể cảm nhận được những căn nhà ở đây đem lại cảm giác hoàn toàn khác với nhà của Emma, nhà vô cùng đẹp đẽ. Cũng may, hôm nay Chúc An Sinh trang điểm nhẹ nhàng, thật ra cũng khá hợp với bối cảnh cư dân ở nơi đây.

Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng tìm được căn nhà mà người cảnh sát đó nói, tới lúc cô đứng trước căn nhà đó, cả người như ngây dại.

Chúc An Sinh bỗng nhiên nhớ tới hồ sơ ghi chép mà cô đã xem qua. Ở trong hồ sơ, căn cứ theo lời khai của Lucas được ghi chép lại, ngày mà Emma tử vong cậu ta đang ở nhà giúp trát sơn tường, điều này đúng là thật, cậu ta không ngụy tạo chứng cứ.

Nhưng mà giờ phút này, Chúc An Sinh thấy bên ngoài vách tường căn nhà này có một vùng lớn màu xanh, da đầu cô như tê dại đi.

Chúc An Sinh tiến tới gần hơn, cô phát hiện ra, màu xanh của bức tường không phải là tất cả, cách mặt đất khoảng 10 cm thì tường được sơn một màu khác, một màu đỏ giống như là máu vậy.

Chúc An Sinh cố nén không để thân thể mình run rẩy. Cô lấy di động từ trong túi ra, tay không nhịn được mà hơi run run, cô đang sợ hãi sao? Hay là bởi vì khẩn trương? Chúc An Sinh cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa.

Cô gọi điện thoại cho Trì Trừng một lần nữa. Ở viện nghiên cứu tại New York, Trì Trừng rất nhanh đã nhận điện thoại của cô, nhưng mà anh còn chưa kịp mở miệng, anh liền nghe được thanh âm vội vàng của Chúc An Sinh ở đầu dây bên kia.

" Trì Trừng, tôi nghĩ là tôi biết màu đỏ và màu xanh trên sợi dây nhân tạo đó là gì rồi. "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện