Sau khi xé được mười mấy trang, cô bé vứt thẳng quyển sách xuống đất. Sự căm ghét trong ánh mắt cô bé, Chúc An Sinh thấy.

“An Sinh.” Trì Trừng nhẹ nhàng cất tiếng gọi cô. Tựa như anh sợ mình chỉ cần to tiếng hơn chút là Chúc An Sinh sẽ vỡ nát như đèn lưu ly vậy.

Chúc An Sinh nhìn thoáng qua đống “rác rưởi” dưới chân, mắt bừng lên ngọn lửa, bập bùng liên tục.

“Chúng ta đi thôi.”

Trì Trừng không nghe ra cảm xúc trong giọng nói của Chúc An Sinh.

Ba mươi phút sau, hai người có mặt ở quảng trường Thời Đại, New York.

Do có hiện tượng kỳ lạ xảy ra với bảng quảng cáo điện tử nên người kéo đến quảng trường vây xem đông như trẩy hội, mấy địa điểm cạnh đó chật ních. Vậy nên, hai người đành phải xuống xe ở vòng ngoài rồi đi xuyên qua dòng người để đến quảng trường Thời Đại.

Tận mắt thấy sự bạt ngàn của biển quảng cáo, Chúc An Sinh và Trì Trừng mới mường tượng ra sức tác động mạnh mẽ của nó.

Hàng chục, hàng trăm nghìn người dừng chân ở quảng trường Thời Đại. Bọn họ quan sát những tòa nhà cao tầng bao bọc xung quanh, hình như có người khổng lồ cũng đang nhìn xuống bọn họ.

Biển quảng cáo nào cũng là cảnh phát sóng trực tiếp tình trạng của Phương Trọng Bình và 37 học sinh, cứ lặp đi lặp lại liên tục. Thứ duy nhất không đổi là con số đếm ngược màu đỏ tươi hiển thị trên biển đặt tại vị trí trung tâm.

“Cuối cùng hai người cũng tới.”

Bên tai Chúc An Sinh lần nữa vang lên giọng Phó Cổ Minh.

Nghe vậy, Chúc An Sinh không kìm được mà nhìn sang chỗ đám người tụ tập cách quảng trường Thời Đại không xa. Cô biết, nhất định Phó Cổ Minh đang đứng lẫn trong góc nào đó.

“Tôi đến rồi. Anh định diễn trò hề này bao lâu nữa?”

Dường như Phó Cổ Minh có thể đi xuyên qua lời nói, chạm được vào khoảng rỗng trong linh hồn Chúc An Sinh. Hắn hài lòng bật cười.

“An Sinh, giờ cô nguyện ý trở thành đồng bọn của tôi chưa?” Giọng điệu Phó Cổ Minh tràn ngập vui sướng. Hắn rất hài lòng với kiệt tác của mình.

“Anh làm nhiều như vậy, chỉ vì thế thôi?” Bỗng nhiên, Chúc An Sinh mất hết sức lực. Cô quá mệt mỏi rồi.

“Trì Trừng từng nói với tôi rằng, anh ta bảo vệ thế giới này. Giờ nhìn đi, cô thấy rõ thế giới anh ta đang bảo vệ chưa?”

Khoảnh khắc ấy, trong đầu Chúc An Sinh bỗng tua một lượt những chuyện xảy ra trong hai ngày nay. Cô cười.

“Anh đúng là thằng điên!”

“Vậy, cô có nguyện ý bước vào thế giới của kẻ điên này không? Cô đồng ý từ bỏ con đường chính trực, đi vào thế giới chân thật không?”

Vào lúc Phó Cổ Minh nói lời đó, Chúc An Sinh cảm giác những người xung quanh mình trở nên thật hư ảo. Cuộc sống của cô từ trước đến nay quá nực cười, cứ như vừa có một bài múa rối hoang đường.

“An Sinh.” Mới nãy, Trì Trừng vì dòng người đông đúc mà tạm bị tách khỏi Chúc An Sinh. Giờ đây, anh nắm lấy tay cô lần nữa.

Cô như người mới ngã vào hầm băng lại bị đánh tỉnh, mông lung nhìn Trì Trừng lo lắng cho mình.

“Trì Trừng, anh thấy cuộc sống của chúng ta có ý nghĩa không?” Chúc An Sinh nghiêm túc đặt câu hỏi cho Trì Trừng.

Dáng vẻ mờ mịt của cô khiến anh hiểu ngay, càng ra sức nắm chặt tay cô: “An Sinh, em tự hỏi lòng mình đi. Em nhất định sẽ có được đáp án.”

Thế sao? Chúc An Sinh rút tay ra khỏi cái nắm của Trì Trừng, đặt lên lồng ngực.

Trong lồng ngực cô, có một trái tim đập thình thịch mãnh liệt.

Phó Cổ Minh ở nơi xa trông thấy hành động của Chúc An Sinh, không vui ra mặt.

“An Sinh, đây là lúc cô đưa ra quyết định cuối cùng. Thấy chú hề bên tay trái cô không? Trên tay cậu ta có hai quả bóng. Quả màu xanh đại diện cho những đứa trẻ, quả đỏ đại diện cho Phương Trọng Bình. Hai tiếng sau, hai quả bóng đều nổ mạnh, cơ mà cô có thể chọn một quả bóng may mắn sống sót. Giờ thì mời cô đưa ra quyết định.”

Đột nhiên, loạt hình ảnh trên bảng lớn bị thay đổi. Một chiếc máy bay không người lái dừng trên đỉnh đầu Chúc An Sinh. Ngay lập tức, Chúc An Sinh xuất hiện trên vô số biển quảng cáo. Trừ cái trên cao nhất. Nó đồng thời hiển thị cả cảnh có Phương Trọng Bình và các em học sinh.

Chúc An Sinh dừng mắt trên tấm biển quảng cáo cao và lớn nhất. Sau một hồi nhìn chằm chằm, những người qua đường cạnh cô cũng phản ứng lại, phát hiện cái người đang bị chiếu trên bảng biển ấy đứng ngay cạnh mình.

Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng bước bước đầu tiên.

Mấy người xung quanh cô nhốn nháo dịch chuyển tránh đường cho cô đi. Chúc An Sinh thuận lợi đi đến trước mặt chú hề.

Trong tai nghe lần nữa vang lên giọng Phó Cổ Minh.

“Giờ cô có thể đưa ra quyết định. An Sinh này, cô có hiểu quyết định của mình là quyết định gì không?”

“Tôi biết cô chắc chắn sẽ chọn Phương Trọng Bình, nhưng hậu quả cô phải gánh chịu sau sự lựa chọn đó là gì? Những đứa trẻ kia sẽ bị nổ tan tành. Cuộc đời cô sẽ bị đẩy vào trong bóng tối u ám. Thanh danh của cô, vinh quảng của cô, tất cả mọi thứ cô có được sẽ hóa thành nước và chảy hết về biển.”

“Cô sẽ bị người đời phỉ nhổ. Tuy có người sẽ thấu hiểu được ấm ức cô phải chịu nhưng lượng người ấy quá ít. Và cô biến thành hung thủ giết chết 38 đứa trẻ. Cô từ bỏ bọn họ hai lần, bố mẹ những đứa trẻ đó nhất định khó lòng tha thứ cho cô. Đến lúc đó, họ sẽ coi cô như kẻ thù. Mà thế giới này luôn đồng tình với kẻ yếu, cô sẽ bị đánh thẳng vào địa ngục, vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên.”

“Tất cả, cô đều hiểu chứ?”

“Và đây chính là thế giới cô và Trì Trừng bảo vệ.”

Chúc An Sinh im lặng một lúc lâu, đã mường tượng ra cảnh Phó Cổ Minh nói. Chọn Phương Trọng Bình, đấy là những gì cô phải đối mặt trong tương lai.

Đó là thế giới của cô.

Giữa cơn hoảng loạn, Chúc An Sinh bất giác nhìn quanh một lượt đám người bao vây quảng trường Thời Đại. Ánh mắt bọn họ đang tập trung trên người cô.

Biển người tấp nập hệt như lúc cô ném bóng mở màn cho đội Boston Red Sox ở công viên Fenway.

Chúc An Sinh vẫn nhớ rất rõ những cảm xúc ngày hôm đó, chục nghìn ánh mắt tập trung trên người cô. Cô như vị anh hùng mang chiến thắng lừng lẫy trở về, tiếng gầm thét vang tận trời xanh, khiến thế giới điên đảo trong tích tắc.

Quả nhiên phù du như mộng, mọi thứ diễn ra hấp dẫn tựa một bàn tiệc cao cấp, một trò chơi đặc sắc.

Trò chơi kết thúc, Chúc An Sinh tỉnh mộng.

Chúc An Sinh nhận lấy quả bóng bay màu đỏ từ bàn tay xấu xí của tên hề. Ngay sau đó, tên hề buông quả bóng xanh ra, để nó bay cao tự do trên bầu trời, giống một linh hồn được giải thoát. Và cô cứ nhìn theo mãi đến khi nó biến mất dưới ánh mặt trời chói lòa.

Tại quảng trường Thời Đại, New York, trên tấm biển quảng cáo lớn nhất, hình ảnh về các em học sinh biến mất ngay tức khắc, chỉ để chiếu mỗi cảnh Phương Trọng Bình nhắm chặt hai mắt.

Kết thúc thật rồi. Hai giây sau, mọi bảng biển quảng cáo nơi đây khôi phục trạng thái bình thường. Quảng trường Thời Đại lần nữa trở về với vẻ nhộn nhịp, đa màu sắc. Lần nữa trở thành ngã tư đường của thế giới.

Trì Trừng là người đầu tiên thông suốt những chuyện xảy ra. Có điều, anh không nhiều lời, chỉ yên lặng đến bên cạnh Chúc An Sinh.

“Chúng ta đi thôi.” Anh đã dịu dàng nói với Chúc An Sinh như vậy.

Cô gật đầu. Nhưng, ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi, một vài người qua đường cũng phát giác được chuyện gì mới xảy ra.

Giây sau, một chiếc bình thủy tinh xẹt nhanh trên không trung, đập vào đầu Chúc An Sinh, vỡ toang.

Trì Trừng ngạc nhiên đến sững người, tận mắt thấy máu chảy thành từng dòng, chảy dọc theo khuôn mặt Chúc An Sinh.

“Hung thủ!”

Hai chữ ấy hóa thành lưỡi dao, đâm thẳng vào tim Chúc An Sinh và Trì Trừng. Thoáng cái, mắt Trì Trừng bừng bừng lửa giận xưa nay chưa từng có.

Anh đột ngột xoay người, móc từ bên trong áo khoác ra khẩu súng lục lạnh băng.

Kể từ sau cuộc trò chuyện với Phó Cổ Minh, Trì Trừng đi đâu cũng mang theo súng, bởi vì anh đã sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đồng quy vu tận với Phó Cổ Minh.

Cơ mà ngay lúc nãy thôi, khi trông thấy máu tuôn ra chảy khắp mặt Chúc An Sinh, anh nghĩ đến những gì cô gặp phải hai ngày nay. Bỗng nhiên, anh hiểu ra câu nói cuối cùng của Phó Cổ Minh là ý gì.

Trì Trừng thật sự đã lung lay. Đây là thế giới anh bảo vệ? Cuộc sống của anh, sự kiên trì của anh, mọi thứ có ý nghĩa gì không? Chúc An Sinh hoàn toàn bất ngờ với hành động của Trì Trừng. Người qua đường bị dọa cho luống cuống. Cô nhanh chóng ôm lấy anh.

“Trì Trừng, đừng thế!”

Chúc An Sinh khẩn cầu. Bản thân cô bị đẩy xuống vực thẳm, Trì Trừng không thể rơi vào hoàn cảnh giống cô được.

Chính vào lúc này, điện thoại Chúc An Sinh vang lên chuông thông báo. Lấy di động ra xem, phát hiện có người gửi tin nhắn đến.

“Trì Trừng, em tìm thấy chú Phương rồi!”

Chúc An Sinh kích động khoe tin nhắn với Trì Trừng, nội dung được gửi đến là tọa độ địa điểm.

Đọc tin nhắn xong, anh cất súng lục đi, kéo Chúc An Sinh chạy nhanh về phía mình đỗ xe. Nhân cơ hội đó, Chúc An Sinh liên lạc với cục cảnh sát New York. Bọn họ lập tức phái cảnh sát đến gia nhập, nghĩ cách cứu Phương Trọng Bình.

Trì Trừng muốn đưa Chúc An Sinh đến bệnh viện băng bó trước nhưng cô lại từ chối ý tốt của anh, lấy quần áo cầm máu.

Cô phải cứu Phương Trọng Bình ra trước!

Cô không để bụng những gì mình phải trả giá. Cô chỉ cần Phương Trọng Bình sống thôi.

Trì Trừng cũng hiểu vì cứu Phương Trọng Bình, cô phải trả giá nhiều thế nào, cho nên anh không khuyên tiếp mà nhấn chân ga, đưa Chúc An Sinh đến tọa độ đó.

Lúc sắp tới nơi, Chúc An Sinh quay sang quan sát Trì Trừng một lúc lâu, trong mắt hiện rõ sự áy náy.

“Cảm ơn anh, Trì Trừng. Tuy rằng hành động rút súng vì em chẳng lý trí chút nào, nhưng em rất cảm động.”

Trì Trừng quay sang, đau lòng nhìn Chúc An Sinh. Anh biết nãy cô đã đưa ra quyết định gì mà.

“Trì Trừng, thành thật xin lỗi anh, là do em quá ích kỷ. Chắc em không tiếp tục làm đối tác cho anh được nữa.” Chúc An Sinh hiểu, sau chuyện này mà cô vẫn ở lại viện nghiên cứu, chắc chắn sẽ liên lụy tới Trì Trừng.

“Đừng nói lung tung. Dù có phải đóng cửa viện nghiên cứu cũng không sao. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng chú Phương quay về Trung Quốc sinh sống. Bốn người chúng ta sẽ trải qua quãng đời còn lại ở đó.”

Tuy biết những gì Trì Trừng nói khó thành hiện thực, nhưng Chúc An Sinh vẫn tươi cười hạnh phúc: “Bốn người?”

“Không thì em nghĩ sau này chúng ta sinh mấy đứa thì ổn? Hai? Hay ba nhỉ?”

Lúc này, Chúc An Sinh mới hiểu anh có ý gì, khuôn mặt đỏ bừng.

“Nghĩ hay quá cơ.”



Chúc An Sinh và Trì Trừng chạy đến nơi trước cảnh sát do cục cảnh sát New York phái tới. Bọn họ tìm đến một tòa nhà ba tầng bị bỏ hoang.

Sau một hồi đi kiểm tra cả ba tầng không thu được kết quả gì, hai người phát hiện ra tầng hầm. Từ đây cách thời gian kíp nổ chưa tới mười phút.

Không có thời gian phá khóa, Chúc An Sinh dùng đá ném để đập vỡ khóa tầng hầm.

Khóa rơi xuống đất cũng là lúc Chúc An Sinh mỉm cười.

Rốt cuộc cũng kết thúc.

Trì Trừng và Chúc An Sinh cùng nhau mở cửa tầng hầm. Cơ mà, ngay khoảnh khắc cửa được mở ra, hai người chết sững tại chỗ.

37 cặp mắt tràn ngập hoảng sợ chăm chú nhìn họ.

Đã xảy ra chuyện gì? Chúc An Sinh không biết.

Trì Trừng lúc nào cũng là người phản ứng lại đầu tiên. Anh chỉ huy các em học sinh đi ra khỏi tầng hầm. Đương lúc này, Chúc An Sinh nhận được cuộc gọi.

Cuối cùng Chúc An Sinh cũng nghe được giọng nói thân thuộc đã lâu không gặp. Giọng Phương Trọng Bình luôn rất có ma lực, làm Chúc An Sinh quên hết sợ hãi và hoảng loạn hai ngày nay.

“An Sinh à.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện