Triệu Hoàng Mỵ có vẻ tức giận trước tên khốn vô ơn này, kẻ không thể trân trọng những gì mình có.
Giá như Khước Nhiên Triết nhìn ả giống như cách hắn nhìn Lâm Tĩnh Tạ thì ảsẽ vô cùng hài lòng nhưng anh chàng có được mọi thứ ả mong muốn nàydường như lại không trân trọng nó cho lắm.
Trong cơn tức giận, ảtát mạnh vào mặt y và hét lên, "Im đi đồ vô ơn!...Mày biết đấy," ả vừanói vừa nhéo cằm y trong khi quan sát khuôn mặt quyến rũ của y, "Tao vừa có một ý tưởng tuyệt vời. Nếu tao thiêu cháy mặt mày, anh ấy sẽ khôngthích mày nữa. Sao trước đây tao không nghĩ tới chuyện đó nhỉ?”
Ả nhảy vào và khệnh khạng bước ra ngoài lò sưởi giường Kang và nhặt mộtque cời lửa trước khi kiên nhẫn đặt nó vào đống hổ phách đang phát sáng.
Ả lấy que cời lửa ra và xem xét kỹ lưỡng phần đầu đỏ rực của dụng cụ cho đến khi gật đầu hài lòng.
"Bằng cách này, mày có thể hiểu những gì tao đang trải qua," hào hứng liếc nhìn y khi ả bước vào phòng lần nữa.
"Triệu Hoàng Mỵ, hợp lý thôi. Thế này thì sao, nếu cô để tôi đi, tôi sẽ biếnmất mãi mãi và hai cô có thể giải quyết ổn thỏa và cuối cùng được ở bênnhau? Đó... thực sự không cần những biện pháp quyết liệt như vậy," y nói với những giọt mồ hôi đọng trên trán.
Y rất sợ bất kỳ loại đau đớn nào và không muốn một vết sẹo bỏng gợi nhớ đến nỗi đau khủng khiếp.
Y vùng vẫy một cách tuyệt vọng nhưng không thể nới lỏng được sợi dây đang siết chặt.
'Lão đại, thả lỏng, chỉ số đau đớn đang ở mức thấp', hệ thống nói, nhịp tim của Ôn Tần Khê tăng vọt không thể khống chế.
'Cô là người nói chuyện khi tôi là người sẽ bị đốt cháy khuôn mặt đó', ytrả lời hệ thống trong khi cảnh giác nhìn Triệu Hoàng Mỵ.
"Tôihứa, việc này sẽ nhanh chóng và không gây đau đớn," ả nói, bước tới chỗ y một cách tự hào và nhìn chằm chằm vào que cời lửa đang phát sáng.
"Chết tiệt!" Ôn Tần Khê hóa đá hét lên, nhắm chặt mắt, mặt quay đi gần như dính chặt vào cột.
Với sức nóng thiêu đốt đang tiến đến khuôn mặt thanh tú của mình, Ôn TầnKhê chắc chắn rằng mình đang chuẩn bị sẵn sàng để chống chọi với số phận bất hạnh của mình.
Không biết từ đâu, cánh cửa đột nhiên bị đẩyra, chỉ mới sải bước được hai bước, một người đàn ông bước vào đã tátTriệu Hoàng Mỵ một cái mạnh khiến ả ngã uỵch xuống sàn.
Ả hét lên đau đớn và chửi bới nhưng người đàn ông hét vào mặt ả: "Im đi!" chĩa mũi kiếm Hắc An Chi vào cổ họng ả.
"Không phải tôi đã nói với cô là tôi cần anh ta mà không có vết thương gì sao!"
"Khước An Chi ngươi dám chĩa thanh kiếm đó vào ta!" ả hét lên với giọng cay đắng, cảm thấy bị đối xử bất công.
Ả đưa cho gã thanh kiếm đó nhưng gã lại dám cả gan dùng nó để đe dọa cô.
Khước An Chi không thèm để ý đến ả, cúi xuống nắm tóc Lâm Tĩnh Tạ, kéo mạnh như muốn xé nó ra khỏi da đầu y.
“Đây là người quan trọng nhất của người anh trai ngốc nghếch của tôi và làchìa khóa ngai vàng của tôi nhưng anh ta sẽ trở nên vô dụng nếu hàng hóa bị hư hỏng,” gã nói với vẻ ngưỡng mộ về mặt nghiêng của Lâm Tĩnh Tạ.
***
Trăm năm chưa từng có, Ôn Tần Khê nghĩ tới mình sẽ lâm vào loại tình huống này.
Y chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó y sẽ bị giam giữ bởi một ngườiđẹp rực rỡ thực sự muốn lấy đầu y và một hoàng tử tuyệt vọng muốn dùng y như một con bài thương lượng. Chuyện đó tệ đến mức nào vậy? Anh cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình bằng cách giữ im lặng khi hai nhân vật phản diện, những người không thể đồng ý về việc phải làm gì với anh,cãi nhau như một cặp vợ chồng ly hôn tranh cãi về cách nuôi dạy con cáicủa họ.
Anh vặn cái cổ tay đau nhức đang bị dây thừng trói chặtđể tìm một tư thế đỡ đau hơn. Ôn Tần Khê bận vặn vặn cổ tay đau nhức,không chú ý tới bầu không khí biến hóa.
Cuộc tranh cãi nảy lửa đột nhiên lắng xuống và khuôn mặt từng bối rối của họ trở nên tái nhợt.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn Lâm Tĩnh Tạ vẫn đang dùng cổ tay cố gắng giảm bớt sự khó chịu.
Cảm nhận được bầu không khí có phần kỳ lạ, Ôn Tần Khê rốt cuộc ngẩng đầulên, phát hiện hai người đang im lặng ngượng ngùng nhìn mình.
"Cái gì?" y hỏi và tạm dừng hành động có thể dễ bị nhầm lẫn là y đang cố gắng trốn thoát.
Nghĩ rằng họ đã hiểu lầm mình, y nói: "Haha, tôi không cố gắng trốn đâu. Chỉ là những sợi dây này hơi chật. Tôi chỉ đang cố gắng tìm một tư thếthoải mái mà thôi," cười lo lắng cố gắng xoa dịu hai người đang nhìnnhau. y với vẻ mặt trống rỗng.
“Anh đã cho tên khốn đó ăn loại phép thuật nào vậy?” Khước An Chi thong thả bước tới chỗ y, cúi xuống nhẹ nhàng vỗ vào mặt y.
Rõ ràng hai người này không ngờ rằng Khước Nhiên Triết lại bất ngờ xuất hiện.
Bọn họ mới chỉ triển khai giai đoạn một của kế hoạch, hiện tại đang tranhcãi về giai đoạn hai, nhưng bây giờ Khước Nhiên Triết đã xuất hiện sớm,lập tức đẩy nhanh tình hình đến giai đoạn mười.
Khước An Chi không khỏi khó chịu với người anh cùng cha khác mẹ của mình.
Tên khốn đó không biết tuân theo những nguyên tắc vàng của một cốt truyện hay và đợi đến cuối cùng để giải cứu cô gái sao?
Bây giờ Khước An Chi buộc phải ứng biến và làm việc với những gì mình có.
Ôn Tần Khê nghi hoặc nhìn gã, nhướng mày hỏi: "Có ý gì?"
Khước An Chi nhếch mép cười mỉa mai, khịt mũi: "Làm một con bài mặc cả tốt và ở lại đây đi." Cứ như vậy gã đứng dậy và bỏ lại con cừu non mọng nướccùng với con sói đói khát Triệu Hoàng Mỵ.
'Chết tiệt, anh takhông biết mình không thể để con mồi cho một kẻ săn mồi hung ác sao?' Ôn Tần Khê nghĩ, liếc nhìn Triệu Hoàng Mỵ, người đang nhìn chằm chằm vàothứ gì đó với ánh mắt đầy chủ ý.
Ôn Tần Khê theo ánh mắt của ả,chỉ bắt gặp người phụ nữ hèn hạ đang nhìn chằm chằm vào que cời lửa rơixuống sàn khi Khước An Chi tát ả trước đó.
"Triệu Hoàng Mỵ thì không. Hợp lý thôi," anh nói, liếc nhìn que cời lửa rồi quay lại nhìn ả.
Gã bất lực nhìn ả nhiệt tình bước tới nhặt que cời lửa nhưng khuôn mặt ả sớm xụ xuống khi nhận ra nó không còn nóng nữa.
"Tôi sẽ quay lại ngay," ả nói và lao ra khỏi phòng với nụ cười tâm lý hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.
'Jolie, nếu cô ta quay lại với cây cời lửa đó, tôi sẽ đâm đầu vào cô ta. Tôikhông đánh phụ nữ nhưng tất cả chúng ta đều có thể thấy những trường hợp này đặc biệt như thế nào', Ôn Tần Khê cố gắng đứng dậy một cách vô cùng khó khăn.
'Không chỉ phụ nữ, mà ngài cũng không được đánh đànông. Là bởi vì ngài quá yếu sao', hệ thống không bỏ lỡ cơ hội chế nhạoÔn Tần Khê, 'Có lẽ vì ngài là một tên hippie nên không chiến đấu sao?'
'Cút!' Ôn Tần Khê lúc này đang đứng thẳng lưng dựa vào cột đáp.
***
Khước An Chi ra khỏi phòng, sẵn sàng đối mặt với anh trai mình, người đã gọi gã trước đó.
Thật bất ngờ, Khước Nhiên Triết đã chuẩn bị sẵn sàng với sự hỗ trợ của toàn bộ lực lượng của bang hội.
Cảnh tượng vô cùng kinh hoàng nhưng Khước An Chi vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí còn chế nhạo Khước Nhiên Triết.
Những người được thuê của gã có kỹ năng ngang bằng với các thành viên trongbang hội đang bảo vệ con ngỗng vàng của gã nên gã không hề lo lắng chútnào, đặc biệt là khi gã đã chỉ thị cho họ giết Lâm Tĩnh Tạ nếu mọichuyện trở nên tồi tệ.
"Tôi không nghĩ anh trai lại hèn nhát đếnmức mang cả quân đội đến để hạ gục tôi. Đây là chuyện gia đình và khôngcần phải lôi kéo người ngoài vào," gã nói, một tay ra sau lưng lén lútlấy ra một chiếc ghim vàng trên nẹp cổ tay trong khi nhàn nhã quạt quạt, toát ra khí chất cao quý.
Giá như Khước Nhiên Triết nhìn ả giống như cách hắn nhìn Lâm Tĩnh Tạ thì ảsẽ vô cùng hài lòng nhưng anh chàng có được mọi thứ ả mong muốn nàydường như lại không trân trọng nó cho lắm.
Trong cơn tức giận, ảtát mạnh vào mặt y và hét lên, "Im đi đồ vô ơn!...Mày biết đấy," ả vừanói vừa nhéo cằm y trong khi quan sát khuôn mặt quyến rũ của y, "Tao vừa có một ý tưởng tuyệt vời. Nếu tao thiêu cháy mặt mày, anh ấy sẽ khôngthích mày nữa. Sao trước đây tao không nghĩ tới chuyện đó nhỉ?”
Ả nhảy vào và khệnh khạng bước ra ngoài lò sưởi giường Kang và nhặt mộtque cời lửa trước khi kiên nhẫn đặt nó vào đống hổ phách đang phát sáng.
Ả lấy que cời lửa ra và xem xét kỹ lưỡng phần đầu đỏ rực của dụng cụ cho đến khi gật đầu hài lòng.
"Bằng cách này, mày có thể hiểu những gì tao đang trải qua," hào hứng liếc nhìn y khi ả bước vào phòng lần nữa.
"Triệu Hoàng Mỵ, hợp lý thôi. Thế này thì sao, nếu cô để tôi đi, tôi sẽ biếnmất mãi mãi và hai cô có thể giải quyết ổn thỏa và cuối cùng được ở bênnhau? Đó... thực sự không cần những biện pháp quyết liệt như vậy," y nói với những giọt mồ hôi đọng trên trán.
Y rất sợ bất kỳ loại đau đớn nào và không muốn một vết sẹo bỏng gợi nhớ đến nỗi đau khủng khiếp.
Y vùng vẫy một cách tuyệt vọng nhưng không thể nới lỏng được sợi dây đang siết chặt.
'Lão đại, thả lỏng, chỉ số đau đớn đang ở mức thấp', hệ thống nói, nhịp tim của Ôn Tần Khê tăng vọt không thể khống chế.
'Cô là người nói chuyện khi tôi là người sẽ bị đốt cháy khuôn mặt đó', ytrả lời hệ thống trong khi cảnh giác nhìn Triệu Hoàng Mỵ.
"Tôihứa, việc này sẽ nhanh chóng và không gây đau đớn," ả nói, bước tới chỗ y một cách tự hào và nhìn chằm chằm vào que cời lửa đang phát sáng.
"Chết tiệt!" Ôn Tần Khê hóa đá hét lên, nhắm chặt mắt, mặt quay đi gần như dính chặt vào cột.
Với sức nóng thiêu đốt đang tiến đến khuôn mặt thanh tú của mình, Ôn TầnKhê chắc chắn rằng mình đang chuẩn bị sẵn sàng để chống chọi với số phận bất hạnh của mình.
Không biết từ đâu, cánh cửa đột nhiên bị đẩyra, chỉ mới sải bước được hai bước, một người đàn ông bước vào đã tátTriệu Hoàng Mỵ một cái mạnh khiến ả ngã uỵch xuống sàn.
Ả hét lên đau đớn và chửi bới nhưng người đàn ông hét vào mặt ả: "Im đi!" chĩa mũi kiếm Hắc An Chi vào cổ họng ả.
"Không phải tôi đã nói với cô là tôi cần anh ta mà không có vết thương gì sao!"
"Khước An Chi ngươi dám chĩa thanh kiếm đó vào ta!" ả hét lên với giọng cay đắng, cảm thấy bị đối xử bất công.
Ả đưa cho gã thanh kiếm đó nhưng gã lại dám cả gan dùng nó để đe dọa cô.
Khước An Chi không thèm để ý đến ả, cúi xuống nắm tóc Lâm Tĩnh Tạ, kéo mạnh như muốn xé nó ra khỏi da đầu y.
“Đây là người quan trọng nhất của người anh trai ngốc nghếch của tôi và làchìa khóa ngai vàng của tôi nhưng anh ta sẽ trở nên vô dụng nếu hàng hóa bị hư hỏng,” gã nói với vẻ ngưỡng mộ về mặt nghiêng của Lâm Tĩnh Tạ.
***
Trăm năm chưa từng có, Ôn Tần Khê nghĩ tới mình sẽ lâm vào loại tình huống này.
Y chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó y sẽ bị giam giữ bởi một ngườiđẹp rực rỡ thực sự muốn lấy đầu y và một hoàng tử tuyệt vọng muốn dùng y như một con bài thương lượng. Chuyện đó tệ đến mức nào vậy? Anh cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình bằng cách giữ im lặng khi hai nhân vật phản diện, những người không thể đồng ý về việc phải làm gì với anh,cãi nhau như một cặp vợ chồng ly hôn tranh cãi về cách nuôi dạy con cáicủa họ.
Anh vặn cái cổ tay đau nhức đang bị dây thừng trói chặtđể tìm một tư thế đỡ đau hơn. Ôn Tần Khê bận vặn vặn cổ tay đau nhức,không chú ý tới bầu không khí biến hóa.
Cuộc tranh cãi nảy lửa đột nhiên lắng xuống và khuôn mặt từng bối rối của họ trở nên tái nhợt.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn Lâm Tĩnh Tạ vẫn đang dùng cổ tay cố gắng giảm bớt sự khó chịu.
Cảm nhận được bầu không khí có phần kỳ lạ, Ôn Tần Khê rốt cuộc ngẩng đầulên, phát hiện hai người đang im lặng ngượng ngùng nhìn mình.
"Cái gì?" y hỏi và tạm dừng hành động có thể dễ bị nhầm lẫn là y đang cố gắng trốn thoát.
Nghĩ rằng họ đã hiểu lầm mình, y nói: "Haha, tôi không cố gắng trốn đâu. Chỉ là những sợi dây này hơi chật. Tôi chỉ đang cố gắng tìm một tư thếthoải mái mà thôi," cười lo lắng cố gắng xoa dịu hai người đang nhìnnhau. y với vẻ mặt trống rỗng.
“Anh đã cho tên khốn đó ăn loại phép thuật nào vậy?” Khước An Chi thong thả bước tới chỗ y, cúi xuống nhẹ nhàng vỗ vào mặt y.
Rõ ràng hai người này không ngờ rằng Khước Nhiên Triết lại bất ngờ xuất hiện.
Bọn họ mới chỉ triển khai giai đoạn một của kế hoạch, hiện tại đang tranhcãi về giai đoạn hai, nhưng bây giờ Khước Nhiên Triết đã xuất hiện sớm,lập tức đẩy nhanh tình hình đến giai đoạn mười.
Khước An Chi không khỏi khó chịu với người anh cùng cha khác mẹ của mình.
Tên khốn đó không biết tuân theo những nguyên tắc vàng của một cốt truyện hay và đợi đến cuối cùng để giải cứu cô gái sao?
Bây giờ Khước An Chi buộc phải ứng biến và làm việc với những gì mình có.
Ôn Tần Khê nghi hoặc nhìn gã, nhướng mày hỏi: "Có ý gì?"
Khước An Chi nhếch mép cười mỉa mai, khịt mũi: "Làm một con bài mặc cả tốt và ở lại đây đi." Cứ như vậy gã đứng dậy và bỏ lại con cừu non mọng nướccùng với con sói đói khát Triệu Hoàng Mỵ.
'Chết tiệt, anh takhông biết mình không thể để con mồi cho một kẻ săn mồi hung ác sao?' Ôn Tần Khê nghĩ, liếc nhìn Triệu Hoàng Mỵ, người đang nhìn chằm chằm vàothứ gì đó với ánh mắt đầy chủ ý.
Ôn Tần Khê theo ánh mắt của ả,chỉ bắt gặp người phụ nữ hèn hạ đang nhìn chằm chằm vào que cời lửa rơixuống sàn khi Khước An Chi tát ả trước đó.
"Triệu Hoàng Mỵ thì không. Hợp lý thôi," anh nói, liếc nhìn que cời lửa rồi quay lại nhìn ả.
Gã bất lực nhìn ả nhiệt tình bước tới nhặt que cời lửa nhưng khuôn mặt ả sớm xụ xuống khi nhận ra nó không còn nóng nữa.
"Tôi sẽ quay lại ngay," ả nói và lao ra khỏi phòng với nụ cười tâm lý hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.
'Jolie, nếu cô ta quay lại với cây cời lửa đó, tôi sẽ đâm đầu vào cô ta. Tôikhông đánh phụ nữ nhưng tất cả chúng ta đều có thể thấy những trường hợp này đặc biệt như thế nào', Ôn Tần Khê cố gắng đứng dậy một cách vô cùng khó khăn.
'Không chỉ phụ nữ, mà ngài cũng không được đánh đànông. Là bởi vì ngài quá yếu sao', hệ thống không bỏ lỡ cơ hội chế nhạoÔn Tần Khê, 'Có lẽ vì ngài là một tên hippie nên không chiến đấu sao?'
'Cút!' Ôn Tần Khê lúc này đang đứng thẳng lưng dựa vào cột đáp.
***
Khước An Chi ra khỏi phòng, sẵn sàng đối mặt với anh trai mình, người đã gọi gã trước đó.
Thật bất ngờ, Khước Nhiên Triết đã chuẩn bị sẵn sàng với sự hỗ trợ của toàn bộ lực lượng của bang hội.
Cảnh tượng vô cùng kinh hoàng nhưng Khước An Chi vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí còn chế nhạo Khước Nhiên Triết.
Những người được thuê của gã có kỹ năng ngang bằng với các thành viên trongbang hội đang bảo vệ con ngỗng vàng của gã nên gã không hề lo lắng chútnào, đặc biệt là khi gã đã chỉ thị cho họ giết Lâm Tĩnh Tạ nếu mọichuyện trở nên tồi tệ.
"Tôi không nghĩ anh trai lại hèn nhát đếnmức mang cả quân đội đến để hạ gục tôi. Đây là chuyện gia đình và khôngcần phải lôi kéo người ngoài vào," gã nói, một tay ra sau lưng lén lútlấy ra một chiếc ghim vàng trên nẹp cổ tay trong khi nhàn nhã quạt quạt, toát ra khí chất cao quý.
Danh sách chương