Ôn Tần Khê cảm giác được người đàn ông ôm chặt, cho rằng hắn đang đaukhổ nên nhẹ nhàng vuốt tóc Khước Nhiên Triết, thì thầm an ủi. "Anh sẽ ổn thôi... Có em ở đây với anh, được chứ?"

Nếu Ôn Tần Khê phát hiện người này làm bộ đáng thương chỉ vì ăn đậu phụ của mình thì nhất định sẽ đánh hắn một trận bầm tím.

Họ cứ như vậy trong khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận cho đến khimột người hầu mang trà vào trao cho họ khoảnh khắc nồng nàn.

ÔnTần Khê đành phải đẩy Khước Nhiên Triết bất đắc dĩ ra xa vì y quá xấu hổ khi ôm Khước Nhiên Triết như vậy trước mặt mọi người.

Bị đẩy ranhư thế, Khước Nhiên Triết trừng mắt nhìn người hầu với ánh mắt 'cô tiêu rồi', khiến người hầu kinh hãi lập tức biến chân thành thạch rồi lúngtúng chạy đi.

Ôn Tần Khê không có chú ý tới những chuyện này,nhấp một ngụm trà hỏi: "Sao trước đây anh lại tránh mặt em?" Vốn dĩ ymuốn bỏ qua nhưng lại không biết phải nói gì khác để chuyển hướng sự chú ý của Khước Nhiên Triết.

Đây là điều cuối cùng mà Khước NhiênTriết muốn nói đến, vội vàng vén dây buộc quần của Lâm Tĩnh Tạ lên kiểmtra đầu gối của hắn, vì lúc trước hắn đã phát hiện ra Lâm Tĩnh Tạ đangxoa đầu họ ở chính điện.

Ôn Tần Khê kinh ngạc suýt chút nữa phunra trà, hoảng sợ hỏi: "Anh đang làm cái quái gì vậy?" trước khi đậpchiếc cốc xuống bàn để ngăn chặn bàn tay vô lễ của Khước Nhiên Triết.

Bình thường y sẽ không có phản ứng lớn như vậy, nhưng trong cơ thể y lập tức nhớ lại cái đêm khoái cảm khi Ôn Tần Khê tiểu bối không biết xấu hổ cọvào đùi của Khước Nhiên Triết cho đến khi đạt tới tầng trời thứ bảy, cơn cực khoái mãnh liệt nhất trong đời y.

Sợ thằng em tự ý tỉnh dậy, y nắm lấy bàn tay đang mò mẫm của Khước Nhiên Triết, mắng hắn: “Không được phép chạm vào.”

Khước Nhiên Triết thấy hành vi kỳ quặc của mình thật kỳ lạ nhưng đã chọn con đường trưởng thành không trêu chọc Lâm Tĩnh Tạ.

"Lúc nãy anh thấy em xoa đầu gối, chỉ lo lắng cho em thôi à?"

Ôn Tần Khê xấu hổ cúi đầu, chỉ nói một chữ “Ồ”, để hắn tiếp tục xắn quần lên kiểm tra đầu gối.

Chúng có màu đỏ và hơi sưng lên với những vết rách nhỏ do sỏi gây ra.

Khước Nhiên Triết gõ nhẹ vào đầu gối khiến Ôn Tần Khê nhăn mặt vì đau, nắmlấy ngón tay của Khước Nhiên Triết để ngăn chặn hành động của hắn.

"Đừng, đau quá," y nói trước khi cắn môi dưới vì đau.

Nói thẳng ra thì cơn đau có thể coi là có thể chịu đựng được nhưng đối vớimột người đàn ông sợ đau như y thì nó chẳng khác nào bị đâm vào bụng.

Khước Nhiên Triết sững sờ nhìn đôi môi đầy quyến rũ của Lâm Tĩnh Tạ bằng ánh mắt đa tình.

Tại sao hắn không thể hôn y và giải quyết hậu quả sau?

Đây có vẻ là một kế hoạch hay nên hắn nghiêng người, khoanh tay trước mặtLâm Tĩnh Tạ cho đến khi chạm đất, cuối cùng đưa mặt hắn lại gần hơn chođến khi hơi thở ấm áp của họ quyện vào nhau.

Tim Ôn Tần Khê đậpthình thịch như một đoàn tàu cao tốc hét lên: 'Chết tiệt, anh đang cốquyến rũ tôi á!' nhưng không ai trả lời.

Ngay cả hệ thống ưa thích đưa ra những bình luận khinh miệt cũng đã ngừng hoạt động (Vắng mặt không phép).

Một cảm giác nóng bừng dâng lên trên mặt y khi y bất lực lắp bắp, "Cái-cáigì... anh đang làm gì vậy?" trong khi nghiêng người về phía sau.

Đôi mắt của Khước Nhiên Triết bị thôi miên bởi đôi môi quyến rũ của Lâm Tĩnh Tạ.

Kể từ nụ hôn trên bãi biển đó, hắn đã khao khát hương vị ngọt ngào ngon lành giống như rượu vang hảo hạng ngày càng đậm đà.

Cảm nhận được Lâm Tĩnh Tạ đang ở bên cạnh mình, hắn mới thoát khỏi trạngthái hôn mê, lập tức vẻ mặt khó hiểu, nhanh chóng kiếm cớ.

“Anh cần cái này,” hắn nói, cầm lấy thanh kiếm đặt bên cạnh lúc trước nhưng lại bị Lâm Tĩnh Tạ động lòng khi đến ngồi cạnh hắn.

"Ồ," Ôn Tần Khê khàn giọng trả lời, cổ họng cảm giác cực kỳ khô khốc.

Cơn khát của y càng dâng cao, cảm giác như thể căn phòng đột nhiên ấm lên vài độ khiến nó phải thở.

Khước Nhiên Triết cầm lấy thanh kiếm, đứng dậy hít thở không khí trong lànhvà nói: "Chờ ở đây, anh sẽ đi lấy thuốc bôi đầu gối cho em."

Nhưng Ôn Tần Khê không nghe thấy gì, chỉ đơn giản là đưa tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt nóng bừng của mình.

'Jolie, tôi khát quá. Chỉ có mình tôi hay nó đột nhiên nóng lên?' Y vừa nói vừa vừa quạt mặt vừa uống một tách trà.

"Hả, có lẽ đang thèm thứ khác." Hệ thống cảm thấy ghen tị.

Ôn Tần Khê uống xong trà, hỏi: "Cái gì?" với một cái nhướng mày.

“Không có gì,” hệ thống cảm nhận được mối nguy hiểm sắp xảy ra nói.

Những người đeo mặt nạ đã đột nhập vào cung phụ và tung ra loại thuốc súng hạ gục khiến toàn bộ dinh thự không thể tự vệ được.

Mùi hôi nhanh chóng lan ra bốn góc của Lầu, bao gồm cả quầy thuốc nơi Nhiên Triết đang tìm thuốc mỡ.

Vừa ngửi thấy mùi, Khước Nhiên Triết điên cuồng làm ướt khăn tay, bịt mũi rồi lao về phòng, nhảy qua mấy người hầu đang nằm gục.



Hắn vội vàng đá cửa, điên cuồng tìm kiếm Lâm Tĩnh Tạ trong căn phòng đầy khói thuốc nhưng y không có ở đó.

Lâm Tĩnh Tạ đã biến mất.

***

Một con thú hung hãn xé nát thành phố vào lúc này sẽ kém đáng sợ hơn nhiều so với Khước Nhiên Triết.

Nếu được lựa chọn, các nạn nhân của hắn thà Khước Nhiên Triết nổi điên vàtàn sát một cách mù quáng ít nhất thì họ mới có cơ hội trốn thoát.

Phiên bản điềm tĩnh nhưng nham hiểm này của Khước Nhiên Triết khiến mọi người bước đi trên lớp băng mỏng bất kể họ là ai.

Giống như một tên lửa khóa mục tiêu, Khước Nhiên Triết chính xác và chính xác chém một cách tàn nhẫn xuyên qua trang viên Triệu gia, giết chết bất cứ ai dám chặn đường hắn.

Người yêu của hắn đã mất tích và hắn biết chính xác thủ phạm là ai.

Triệu lão gia đang bận vui vẻ trong phòng ngủ với một trong những thê thiếp của mình thì cánh cửa đột nhiên bị đá mở.

Năm gương mặt quen thuộc bước vào phòng làm phiền cuộc trò chuyện của Tổng lý với người vợ lẽ hầu như không hợp pháp của gã.

Gã sợ hãi cứng người với dụng cụ của mình bên trong cô gái trẻ bên dướigã, người đang phát ra những âm thanh rên rỉ cường điệu có thể nghe thấy trong toàn bộ dinh thự.

Vừa giận vừa xấu hổ, Tổng lý đang muốnbộc lộ sự tức giận thì chưa kịp nói hết câu đã bị túm tóc ném xuống đấtngay dưới chân Khước Nhiên Triết.

Fourth tàn nhẫn đá vào bụng người đàn ông khỏa thân vài lần trước khi ném quần áo vào gã. “Mặc quần áo vào,” Fourth nói.

Nhìn thấy chồng mình bị đá như thế, người vợ lẽ không khỏi kêu cứu trong khi lấy chăn che thân thể lộ ra ngoài của mình.

"Câm mồm đi!" Eighth nói và chỉ con dao về phía cô.

Thiếu nữ tự nhiên hiểu ra, lập tức im lặng như chuột che nửa mặt, run rẩy vì sợ hãi.

Triệu đại nhân vội vàng mặc quần áo, vẻ mặt khó coi, mới dám nói: "Hoàng Thái tử như thế này đi vào nhà của ta, quấy rối gia đình ta, ngài không biết hậu quả của tội ác như vậy nghiêm trọng sao? "

Một thành viênkhác của bang hội mang ghế cho Khước Nhiên Triết, người đang uể oải ngồi trong khi tinh nghịch xoay một con dao găm giữa những ngón tay mảnhkhảnh của mình.

“Cảm ơn Tổng lý đã quan tâm nhưng người mà ngàinên lo lắng hơn là chính mình,” ông nói khi Fourth đóng những chồng tàiliệu gọn gàng trước mặt Triệu lão gia đang quỳ gối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện