Sau khi làm ra thứ gì đó giống như ca cao nóng đầy bùn, Triệu Hoàng Mỵ bỏ cuộc và chộp lấy bình cà phê đổ thứ chứa vào cốc.

Không suy nghĩ nhiều, ả bước tới chỗ Khước Nhiên Triết, lúc này đang ngồi một mình.

Ả vui mừng đặt chiếc cốc trước mặt Khước Nhiên Triết và nói: "Em làm cái này cho anh."

Khước Nhiên Triết nhìn chằm chằm vào ả với đôi mắt có thể khiến những kẻ sănmồi phải chạy trốn khỏi khu rừng trong nỗi kinh hoàng.

Hắn không muốn uống cà phê từ ả mà từ người khác nhưng người đó dường như không nhận ra hắn đang tức giận.

Nghĩ đến đó, hắn càng tức giận hơn và nói: “Không muốn” với giọng điệu thờ ơ.

"A," Triệu Hoàng Mỵ đáp lại với giọng điệu vô cùng ngoan ngoãn.

Ả đã quyết định sử dụng một cách tiếp cận khác với Khước Nhiên Triết, bao gồm cả việc tỏ ra hợp lý nên ả ngoan ngoãn bước đi nhưng ngồi xa hơnvài bước để quan sát hắn.

Khước Nhiên Triết đã cố gắng hết sức để đợi Phượng Tử làm lành với mình nhưng mười phút ở Phượng Tử vẫn chưa xuất hiện.

Hắn có thể nghe thấy y nói chuyện nhưng vì quay lưng về phía họ nên hắn không nhìn thấy người đàn ông đó đang làm gì.

Ngay lúc hắn đang định viết một tin nhắn khác để phàn nàn thì một chiếc cốc đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

"Đây." Ôn Tần Khê nói đưa cốc cà phê nóng tới. "Đừng giận."

Với những lời này, trái tim lạnh lùng của Khước Nhiên Triết tan băng, quênmất tại sao ngay từ đầu hắn đã tức giận nhưng lại không biểu hiện ratrên khuôn mặt.

Khước NhiênTriết chấp nhận lời xin lỗi của cà phê, Phượng Tử giải thích: "Tôi đangđợi máy pha cà phê pha xong nên hình như tôi đã quên mất anh. Đừng giậnnữa được không?"

Khước Nhiên Triết không nói gì, nhấp một ngụm cà phê với vẻ hài lòng trong mắt.

"Có ngon không?" Ôn Tần Khê cúi đầu nhìn vị CEO rắc rối đang bĩu môi như một người vợ đau khổ này hỏi.

"Ahem... Không," Khước Nhiên Triết nói dối qua kẽ răng.

Đây là sự trả thù của hắn đối với Phượng Tử nhưng ai có thể nghĩ rằng sự trả thù của hắn sẽ phản tác dụng.

Ôn Tần Khê lấy lại cà phê, trong lúc nhất thời Khước Nhiên Triết còn tưởng rằng mình tịch thu, nhưng không ngờ Phượng Tử lại uống cạn, nghiêngngười nuốt ngụm cà phê.

Haikhuôn mặt cách nhau chỉ một ngón út, hắn vừa nói: “Ngọt,” vừa nhìn chằmchằm vào đôi môi ẩm ướt trong ly cà phê của Khước Nhiên Triết.

Khước Nhiên Triết cảm thấy một ngọn lửa thiêu đốt từ mặt lan ra toàn thân,tim đập thình thịch, tạo ra ảo giác rằng mình sắp lên cơn đau tim.

Vẻ mặt của Phượng Tử dường như có một ý nghĩa khá rõ ràng mà y hiểu là 'bây giờ tôi sẽ chấp nhận một nụ hôn gián tiếp'.



'Chết tiệt! Mình đã sai rồi', Khước Nhiên Triết nghĩ trước khi bắt đầu tự mắng mình.

Giờ hắn đã hối hận rồi.

Hắn sai rồi.

Những hành động trước đây của Phượng Tử hoàn toàn không phải là dụ dỗ.

Đây đúng là sự quyến rũ thực sự và hắn có linh cảm rằng nếu họ ở một mình thì mọi chuyện sẽ còn tệ hơn.

Triệu Hoàng Mỵ chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, trong cơn tức giận đãđứng lên vạch trần Phượng Tử nhưng ngôi nhà di động đột nhiên ngừng hoạt động khẩn cấp.

Nó khiến Triệu Hoàng Mỵ và Ôn Tần Khê bay đi vì họ là những người duy nhất đứng vững.

Triệu Hoàng Mỵ hôn sàn nhà, Ôn Tần Khê hôn cái khác.

Thứ gì đó mềm mại và ấm áp thuộc về người khác.

Khước Nhiên Triết chớp mắt khó tin nhìn chằm chằm vào Phượng Tử, người đang lợi dụng hắn ở nơi công cộng.

Dù cảm giác đó có vui đến mấy thì khi nói đến chuyện tình cảm, Khước Nhiên Triết này lại có làn da mỏng đến khó tin.

Rốt cuộc thì đó là nụ hôn đầu tiên của hắn.

Ôn Tần Khê không muốn rời đi, nhưng nhìn phản ứng của Khước Nhiên Triết,Thượng tướng có thể sẽ đem y ra thành từng mảnh, lúng túng đứng dậy.

Y vừa định xin lỗi nhưng tiếng súng nổ và cuộc gọi điện thoại hoảng loạn của Mạch Châu khiến mọi người phải cảnh giác.

Ngay cả Khước Giao Linh, người đang la mắng lũ chuột thí nghiệm qua điệnthoại sau khi tiến hành thử nghiệm lần thứ tám, cũng bước ra khỏi phòngngủ và sẵn sàng chiến đấu.

***

Sự lúng túng từ nụ hôn vô tình tan thành cát bụi với tiếng súng và tiếng lựu đạn tràn vào không khí.

Vừa rồi mọi người còn đang bận rộn quay cuồng vì giờ nghỉ khẩn cấp nên không chứng kiến được cảnh tượng thân mật như vậy.

Ôn Tần Khê hoảng sợ chạy tới kiểm tra Phượng Tạ Lăng đang được ôm chặt trong vòng tay của Airen.

Phượng Tạ Lăng ngoan ngoãn chạy vào vòng tay của Phượng Tử và bắt đầu khóc.

Vì vẻ ngoài nghiêm túc của cậu nên người ta có thể dễ dàng quên rằng cậu vẫn còn là một đứa trẻ.

Giờ khắc này, cậu thực sự sợ hãi.

“Baba ơi, con sợ lắm,” cậu bé thú nhận, cơ thể bé nhỏ run rẩy vì sợ hãi với khuôn mặt đẫm nước mắt.



Ôn Tần Khê nhìn thấy cảnh này thì đau lòng dỗ dành cậu bé quấn quanh mình như một con trăn.

"Suỵt... không sao đâu. Đừng sợ, baba sẽ đi đối phó với kẻ xấu, được không? Đừng khóc, baba sẽ lo mọi việc," Ôn Tần Khê nói, tay vuốt mái tóc ngắn củaPhượng Tạ Lăng.

Khước NhiênTriết muốn cho y đủ thời gian để dỗ dành Phượng Tạ Lăng, người đang đầynước mắt và nước mắt nhưng một vụ nổ khác rung lên gần như làm rungchuyển ngôi nhà di động khỏi trọng tâm của nó.

"Phượng Tử chúng ta phải đi...ngay bây giờ!" Khước Nhiên Triết nắm lấy khuỷu tay của Phượng Tử nói.

Hai người nhìn nhau một lúc với vẻ ngầm hiểu trước khi Ôn Tần Khê gật đầuvới Airen, người bắt đầu lột Phượng Tạ Lăng ra khỏi Phượng Tử.

Nghe Phượng Tạ Lăng ở phía sau đang la hét gọi y, Khước Giao Linh đã tự mình gây ra rắc rối.

Bà chặn đường Phượng Tử trong khi hét vào mặt Khước Nhiên Triết.

"Những người này chắc chắn đang làm việc cho cậu ta. Làm sao cậu có thể để cậu ta ra ngoài khi rõ ràng họ đến đây để giải cứu cậu ta?" Bà hét lên, vẻmặt trông vô cùng xấu xí với đôi mắt đỏ ngầu.

Bà đã rất khó chấp nhận tin sốc rằng Phượng Tử và cháu trai bà thực sự đã sinh ra một đứa trẻ.

Bà chưa có cơ hội trút giận với Phượng Tử và hỏi y đã làm gì với cháu trai bà.

Sợ không có cơ hội giải thích, bà kiên quyết dựa lưng vào cửa chặn đường y.

Khước Nhiên Triết chuẩn bị đẩy bà ra, vì dì của hắn không khách quan coithường nhiệm vụ của mình nhưng cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài.

Khước Giao Linh trợn mắt mất thăng bằng, đang loay hoay tìm vật gì đó để giữ cho khỏi ngã.

Bà nắm lấy quần áo của Phượng Tử trên ngực y mong y kéo bà lên.

Nhưng bà đang đùa ai vậy, đây rốt cuộc là Phượng Tử.

Trên mặt Ôn Tần Khê hiện lên một nụ cười nham hiểm, có ý định đẩy bà qua.

Ngôi nhà di động có thể được mô tả như một chiếc xe lăn lớn được nâng lên khỏi mặt đất.

Tuy khoảng cách với mặt đất không đủ cao để gây tử vong hay bị thương nhưng cú ngã đó cũng đủ khiến Khước Giao Linh xấu hổ.

Ngay khi y chuẩn bị gỡ tay bà ra khỏi quần áo thì có người khác đã đánh y.

Khước Giao Linh mở to mắt như bóng đèn, ngã xuống đất chửi bới.

Y nhướng mày khó hiểu, quay đầu nhìn về phía sau chỉ thấy Khước Nhiên Triết đang ủ rũ cau mày khó chịu.

'Ôi chết tiệt!...pfft Triết ca vừa đẩy dì của mình ra...', Ôn Tần Khê nghĩ thầm và cười khúc khích trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện