Ôn Tần Khê bị đánh thức bởi một thông báo nhấp nháy trước mặt.

Y nheo mắt, đầu óc bối rối mà không biết mình đang ở đâu.

Sau một khó khăn lớn, đôi mắt nặng nề của y cố gắng mở được một nửa nhưngmôi trường xung quanh y chìm trong bóng tối hoàn toàn với thông báo nhấp nháy là nguồn sáng duy nhất.

Không cần suy nghĩ nhiều, y gõ nhẹvào màn hình và hoàn toàn tỉnh táo bởi âm nhạc ăn mừng và pháo hoa kỹthuật số với dòng chữ 'Chúc mừng bạn đã vượt qua Thế giới thứ nhất' nổixung quanh màn hình.

Ôn Tần Khê mong chờ ngày này đã lâu như một kẻ ngốc, nhưng hiện tại tâm tình lại không hề có chút vui mừng nào.

Toàn thân y cảm thấy yếu ớt và các cơ đau nhức đến mức y muốn quay lại ngủ.

Hơn hết, đầu y có cảm giác như bị búa tạ khoan vào.

Y không thể nhớ lại nhiều sự kiện tối qua, điều đó thật phiền toái vì não y liên tục nói với y rằng y đã quên một điều gì đó quan trọng.

Trong khi thăm dò trí nhớ của mình, y cuối cùng cũng nhớ ra hệ thống khó chịu đó nên y gọi Jolie rắc rối.

"Jolie cô có đang onl không?" y yêu cầu che mắt lại để chặn ánh sáng vì chúng nhạy cảm với màn hình ăn mừng rực rỡ.

"Ồ, tôi đang đợi ngài gọi điện cho tôi, ngài bảo tôi off. Nhân tiện chúcmừng ông chủ. Tôi có nên mở kênh liên lạc để Hắc Bảo và Hạ Bạch cũngchúc mừng ngài không?" Hệ thống thân thiện đáng ngờ hỏi thăm, Ôn Tần Khê có dự cảm không tốt, nhưng lại lười giải quyết.

"Được, mật mãKhuocnhientrietlamottenkhon....chết tiệt!" với phần cuối cùng được nóikhi y đột ngột ngồi thẳng dậy với đôi mắt mở to.

Ký ức về chiến tích say xỉn tối qua chợt ùa về, sắc mặt y đổi màu nhanh hơn tắc kè hoa.

Từ tái nhợt đến đỏ bừng rồi đỏ bừng thành tro bụi, tim đập thình thịch như sắp lên cơn đau tim.

"Chết tiệt, chết tiệt, máaaaaaaaa...... Tôi đã ngủ với Khước Nhiên Triết," y xấu hổ vùi đầu vào tay mình.

Hành động trơ trẽn của y bị ảnh hưởng bởi rượu pha với tác dụng của thuốclắc, giúp y có thêm dũng khí để thỏa mãn ham muốn xác thịt của mìnhnhưng giờ đây khi đã tỉnh táo, y không khỏi cảm thấy hối hận.

Y không biết nên mong Khước Nhiên Triết có thể nhớ lại những điều này khi tỉnh dậy hay không.

Nếu nhớ lại, ai biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào.

Mặt khác, nếu Khước Nhiên Triết không nhớ thì chẳng phải y là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi tất cả những điều này sao? Y đặc biệt ghét việc phải trải qua một cảm xúc lộn xộn như xem một bộphim truyền hình Hàn Quốc, phút này lại cười, phút sau lại khóc.



Như thế này, phải làm sao

"Ai đã ngủ với ai cơ?" Hạ Bạch hỏi, cho rằng mình nghe nhầm.

Chắc chắn đã đến lúc tai của anh phải được làm sạch một cách chuyên nghiệp vì anh đang nghe thấy mọi thứ.

Hắc Bảo không nói nên lời, lo lắng cắn móng tay nghĩ đến việc mất đi số tiền ăn trưa cả năm.

"Trả tiền đi, tôi đã thắng vụ cá cược chết tiệt. Khước Nhiên Triết không chỉ bị Ôn Tần Khê bẻ cong mà họ còn chơi nhau rồi," hệ thống khoe khoang đã nhìn thấy người bạn A Đồng hành trong mơ của mình.

"Bạch ca, chơi gì nhau cơ?" Hắc Bảo thì thầm trong nước mắt.

Cậu có thể không biết nó có nghĩa là gì nhưng cậu có thể biết nó chẳng có gì tốt đẹp cả.

Tiền ăn trưa của cậu đã hết và cậu chỉ có thể khóc vì điều đó.

Hạ Bạch nghiêng người đáp: “Chuyện người lớn,” ánh mắt dán chặt vào đôi mắt ngấn nước của Hắc Báo.

Ánh mắt hung hãn của Hắc Bảo khiến ngực anh thắt lại, thúc giục anh đưa tay lau nước mắt an ủi: “Đừng lo, anh sẽ xử lý cho cậu. Cậu không thíchbánh hạnh nhân anh làm cho cậu sao?”

Hắc Bảo gật đầu nói:"Ồ...đợi đã?", phần cuối nói với vẻ mặt há hốc ngay lập tức xua tan bầukhông khí mơ hồ, tập trung vào từ 'chơi nhau' một lần nữa

“Đặtcược là đặt cược," hệ thống nói nhưng cả hai đều bày tỏ sự bất bình vềviệc đặt cược không công bằng như thế nào và hệ thống đã cố tình bỏ sótmột số thông tin quan trọng khi bắt đầu đặt cược.

Cuộc trò chuyện của họ là một mớ hỗn độn trong đầu Ôn Tần Khê, não y xử lý mọi thứ chậm hơn nhưng y nhanh chóng bắt kịp khi tế bào não của y bắt gặp những từKhước Nhiên Triết, uốn cong, chơi nhau và cá cược.

"Chết tiệt! Ba người các ngươi cùng tham gia vào chuyện này à? Có biết Khước NhiênTriết thích tôi nhưng không nói gì?" Y nói ước gì có thể đánh cái gì đóđể xoa dịu cơn giận.

Hai người đàn ông vội vàng phủ nhận việc không biết gì về việc này và trực tiếp chỉ tay vào hệ thống.

Jolie thấy mọi việc sắp chuyển sang hướng nam nên quyết định lén lút offline nhưng ai ngờ giây tiếp theo sẽ bị bắt.

“Hạ Bạch bẫy hệ thống đó.” Ôn Tần Khê xắn tay áo lên, như chuẩn bị đánh nhau.

“Rất hân hạnh,” Hạ Bạch trả lời với vẻ mặt gian xảo, hưng phấn muốn trả thù hệ thống xảo quyệt đã khiến Bảo Bảo đau lòng.

Chỉ sau một vài cú nhấn phím, hệ thống đã bị kéo trở lại trực tuyến, mất đi đặc quyền đến và đi bất cứ khi nào nó muốn.



"Ông chủ... ngài không cần phải làm điều này...tôi không biết gì cả. Tôi vôtội hơn nữa ngài đã hôn anh ấy trước," hệ thống lẩm bẩm phản đối nhưngnó chỉ khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn.

Ôn Tần Khê vành tai đỏ bừng nhớ tới y đi tới trước mặt Khước Nhiên Triết, nhón chân hôn lên một nụ hôn.

“Cô không cần phải nhắc nhở tôi rằng bộ não của tôi đang làm rất tốt việc đó,” y nói, cố gắng kìm nén ký ức.

Y không muốn hệ thống nhắc nhở y về những vấn đề mà y rất muốn quên đi và hy vọng giải thoát bản thân khỏi nỗi xấu hổ khó quên.

"Không, tôi không có ý đó, tôi đang nói về chuyện trước đây. Lúc trước ngài đã hôn anh ấy," hệ thống giãy giụa nói.

"Aiyo...Khê ca tôi không biết anh lại có mặt ngốc nghếch như vậy đấy," Hắc Bảo trêu chọc.

Cậu không thể không cảm ơn vũ trụ đã thay mặt cậu thực hiện việc trả thù.

Mọi người trong văn phòng đều trêu chọc cậu và Hạ Bạch là một cặp sau toàn bộ sự cố mực do trò đùa của Ôn Tần Khê.

Mặc dù rất tiếc vì mất tiền ăn trưa nhưng cậu vẫn không thể cưỡng lại việc nắm bắt cơ hội.

“Đó là vu khống, tôi không hề làm chuyện đó.” Ôn Tần Khê lục lại trí nhớ của mình phủ nhận.

Y thực sự không làm điều đó với Khước Nhiên Triết.

"A, ngài không nhớ tới nàng tiên cá xinh đẹp mà ngài suýt chết đuối ôm hônsao? Nàng tiên cá là ảo giác kỳ quái của ngài, nhưng nụ hôn đó là thật.Haha, ông chủ ngài hôn Khước Nhiên Triết," hệ thống nói như vậy, tứcgiận nói về Ôn Tần Khê.

Vẻ mặt kinh hãi của Ôn Tần Khê quả thực là vô giá.

***

Đương nhiên, Ôn Tần Khê còn nhớ rõ chuyện đó.

Vào thời điểm đó, y đã gạt bỏ nó như một ảo tưởng do thiếu oxy và biết rằng nụ hôn đã thực sự xảy ra.

Đúng vậy, ai khác có thể biết điều đó ngoài Jolie nhưng hệ thống đã giữ bímật và để y tự lừa dối mình trong khi tích cực thuyết phục y rằng chuyện đó chẳng là gì cả.

Vì điều đó nó đã phải bị trừng phạt.

"Hạ Bảo, cậu có nhớ cậu muốn cho Jolie xuất hiện nhưng tôi đã nói không?" Y hỏi khiến hệ thống co rúm người lại vì sợ hãi.

"Ừm, tôi nhớ rồi. Bây giờ tôi đã có sự A Đồng ý của cậu chưa?" Hắc Bảo hàohứng hỏi khi ngồi vào chiếc ghế xoay với những ngón tay ngứa ngáy muốngõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện