Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
- Nhưng nếu như vậy, Phiên Phiên phải gia nhập Mao Sơn Phái các cậu à?
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Hiểu Minh hỏi.
- Chuyện này phải xem ý tứ Phiên Phiên thế nào, Mao Sơn tôi xưa nay đều không cưỡng cầu người khác gia nhập.
Hiểu Minh chân thành nói.
- Lần này anh tìm tôi có chuyện gì?
- Sơn Thành phát sinh vụ án dính tới Cương Thi, tôi muốn mời cậu theo điều tra.
Hiểu Minh vội nói.
- Chúng ta đi Sơn Thành trước, sau đó lại đi Mao Sơn.
Diệp Hạo vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.
- Được!
- Phiên Phiên, chị thu thập vài bộ quần áo đi.
Diệp Hạo nói với Đường Phiên Phiên.
Đường Phiên Phiên ừm một tiếng vội vàng chạy vào phòng. Không qua bao lâu, cô nàng xách ra một cái ba lô.
Diệp Hạo thuận tay cầm lấy.
- Cái này không nặng.
- Có nặng hay không cũng không để nó trên lưng một cô gái được.
Thời điểm ba người vừa chạy ra cửa hoa viên đã bị hai chiếc xe quân đội cản lại.
- Xuống xe.
Hai thanh niên mặc quân trang màu đen gõ cửa xe.
Diệp Hạo không khỏi nhíu mày.
- Các cậu là ai?
- Xuống xe tiếp nhận kiểm tra.
Hiểu Minh kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.
- Võ Đạo Cục sao để mắt tới cậu vậy?
- Chỉ sợ Tư Mã gia giở trò quỷ.
- Võ Đạo Thế Gia? Không cần quản nó.
Âm thanh Hiểu Minh lạnh lùng lên tiếng.
- Linh Dị Cục các cậu trâu bò dữ vậy?
Diệp Hạo cười hỏi.
- Võ Đạo Cục mấy cậu còn bị quốc gia quản lý khống chế, mà Linh Dị Cục chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác với quốc gia thôi!
Tiểu đạo sĩ nói đến đây đột nhiên nghĩ đến cái gì.
- Mà cậu nên kiếm một Ẩn Thế Tông Môn làm chỗ dựa đi a.
- Đã là Ẩn Thế Tông Môn, dễ dàng công nhiên xuất hiện trên thế gian sao mà nhờ với dựa.
Diệp Hạo nói xong rồi xuống xe, đi đến chỗ xe quân dụng.
- Dừng lại.
Hai tên thanh niên Võ Đạo Cục lấy súng ra.
- Có bản sự thì tụi mày nổ súng hộ tao cái.
Diệp Hạo không thèm để ý nói, mà bước chân hắn vẫn không dừng.
Hai thanh niên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, dĩ nhiên không dám nổ súng, họ biết thân phận của vị trước mắt này nha, ai dám nổ súng chứ.
Diệp Hạo nhìn một trung niên đang ngồi ghế trước, hỏi.
- Nếu tôi đoán không lầm thì ông là người của Tư Mã gia?
- Phải thì như thế nào?
- Phải thì ra đây nói chuyện với tôi chứ làm gì?
Vừa mới nói xong, Diệp Hạo đấm một phát vào cửa ô tô, sau khi đấm vở cửa kính, tay Diệp Họa hóa thành trảo dưới con mắt kinh ngạc của đối phương, túm hắn lôi ra khỏi xe giống như lôi một con chó chết.
Tư Mã Chính Phương kinh sợ, hắn không ngờ cường giả Tiên Thiên như mình lại không có sức hoàn thủ trước mặt Diệp Hạo.
Thế!
Từ Diệp Hạo ẩn chứa một loại Thế đáng sợ, loại Thế này chấn nhiếp tâm thần Tư Mã Chính Phương. Nếu không, ông ta ít nhất cũng phải phản kháng chứ.
Đám đội viên Võ Đạo Cục muốn tiến lên ngăn cản nhưng Diệp Hạo lạnh lùng quét mắt bọn họ một cái.
- Ai dám tiến lên?
Sóng âm vô hình kinh khủng tràn ngập bốn phía, đám người kia thật không dám bước thêm nửa bước.
- Trở về nói cho Tư Mã gia mấy ông biết, phái người ra dáng một chút đến tìm tôi!
Diệp Hạo nhìn trung niên toàn thân đều là máu trước mặt nói.
- Còn sự tình mấy người lấy công báo tư thù hôm nay còn chưa xong đâu!
Nói xong câu nói này, Diệp Hạo tiện tay ném Tư Mã Chính Thiên qua một bên như một con chó.
Hắn trở lại trong xe rồi ngồi xuống.
- Chúng ta đi thôi.
Đường Phiên Phiên sùng bái nhìn Diệp Hạo nói.
- Về sau tôi cũng có thể như vậy sao?
- Chưa gì hết đã súng bái ca đến độ này rồi ư!
Diệp Hạo cười nói tiếp.
- Đợi đến lúc đánh với bọn Cương Thi để cô kiến thức một chút uy lực của đạo pháp chân chính.
- Cương Thi? Có cần chuẩn bị gạo nếp không?
Đường Phiên Phiên vừa lái xe một bên, hỏi.
- Theo tình báo, đám Cương Thi có thể chỉ là Hắc Cương, bởi vậy dù gạo nếp hay máu chó mực đều hữu dụng.
Hiểu Minh trả lời.
- Anh đánh nổi Phi Cương không?
- Nếu có Phi Cương, tôi đành dùng kế sách mình hay sử dụng nhất thôi “Té gấp không sao” thôi, cho nên tôi mới cậu đi theo này.
- Tôi cảm thấy anh chả đáng tin gì cả!
- Tu vi tôi không phải đang nhanh chóng tăng lên sao? Tiếp qua 2 3 năm nữa, quản Phi Cương hay không, tôi dùng một kiếm đã có thể chém chết chúng.
Lời Hiểu Minh nói cũng không ngoa, thứ cậu ấy thiếu hiện giờ chỉ là thời gian.
- Đúng rồi, làm sao để nhìn ra người có Linh Căn hay không ạ, cậu nhìn tôi thử xem!?
Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến điều này.
Tiểu đạo sĩ nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó thi triển vọng khí chi thuật, nhưng chốc lát sau vẫn lắc lắc đầu.
- Tôi nhìn không ra Linh Căn của cậu, nếu không phải biết tu vi cậu rất cao, tôi còn cho rằng cậu không có Linh Căn ấy chứ.
- Anh xác định?
- Tôi đảm bảo.
Đường Phiên Phiên kinh ngạc nhìn Diệp Hạo, cô biết rõ Linh Căn Diệp Hạo ít nhất gấp bản thân 20 lần a, mà Linh Căn cô đã đạt đến Thượng Phẩm, Linh Căn của Diệp Hạo chắc chắn cao hơn rất nhiều.
Nhưng giờ Hiểu Minh cũng nhìn không ra.
- Chẳng lẽ vượt qua Cửu Phẩm?
Đường Phiên Phiên lớn gan suy đoán, cũng chỉ như vậy mới hợp lý nhất.
Diệp Hạo không nói mà yên lặng tu luyện, hắn không biết Sơn Thành có Phi Cương không, nhưng hắn muốn nhanh chóng gia tăng tu vi lên Luyện Thể tầng ba.
Qua mười ngày này, nhờ phục dụng Dưỡng Khí đan và sử dụng Linh Thạch tu luyện, tu vi hắn tiếp cận tầng ba rồi.
Khi đến phi trường quân sự, ba người nhanh chóng an vị trên một chiếc trực thăng quân dụng.
Diệp Hạo vẫn yên lặng tu luyện gia tăng tu vi.
Sau mấy tiếng bọn họ hạ xuống tại một phi trường quân sự trong Sơn Thành.
Nơi đó sớm có một cỗ xe quân đội chờ sẵn.
- Giới thiệu tình huống hiện tại một chút.
Sau khi lên xe, Hiểu Minh hỏi.
- Cương Thi chạy tới nội thành.
- Nội thành?
Sắc mặt Hiểu Minh biến đổi, nội thành là nơi sinh sống của dân thường a.
Đầu Cương Thi này chạy tới nội thành chẳng phải sẽ gây ra ồn ào nhiễu loạn lớn cho mọi người?
- Hiện tại, quân đội đã phong tỏa tất cả con đường, nhưng thỉnh thoảng có người bị cắn chết.
- Thi thể bị cắn chết được xử lý như thế nào?
- Đốt ngay tại chỗ.
Hiểu Minh nhẹ gật đầu, ngay lập tức đốt xác là quyết định chính xác, nếu không, thi thể sẽ phát sinh thi biến.
- Lập tức chạy tới nội thành.
Hiện tại, một khắc cũng không được trễ nải.
- Được!
Đến nội thành, quả nhiên nhìn thấy số lượng lớn quân đội được trang bị vũ khí hạng năng đang đi tuần.
Hiện giờ đã gần năm giờ.
- Lập tức chuẩn bị cho tôi vài thứ.
- Cậu muốn cái gì?
- Máu chó mực, dây đen được nhuộm qua máu gà, gạo nếp, thần sa.
- Số lượng bao nhiêu?
- Số lượng lớn!
Đám quân nhân không biết số lượng lớn trong miệng tiểu đạo sĩ là bao nhiêu, bất quá hiệu suất làm việc của họ rất nhanh, chưa đến 15 phút, mười bao gạo nếp đã được chuyển đến.
Sau đó 100 con gà trống cũng được bắt đến, rồi bọn họ tiến hành giết gà lấy máu.
Nhìn thấy một màn đang bày ra trước mắt, mặt Hiểu Minh đen lại.
- Cái này —— cái này cũng quá nhiều rồi!
- Ê tiểu đạo sĩ, anh nói xem mình đã tạo bao nhiêu nghiệt rồi?
Diệp Hạo chỉ chỉ đám quân nhân đang xếp hàng chờ lấy lấy máu gà, nói.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
- Nhưng nếu như vậy, Phiên Phiên phải gia nhập Mao Sơn Phái các cậu à?
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Hiểu Minh hỏi.
- Chuyện này phải xem ý tứ Phiên Phiên thế nào, Mao Sơn tôi xưa nay đều không cưỡng cầu người khác gia nhập.
Hiểu Minh chân thành nói.
- Lần này anh tìm tôi có chuyện gì?
- Sơn Thành phát sinh vụ án dính tới Cương Thi, tôi muốn mời cậu theo điều tra.
Hiểu Minh vội nói.
- Chúng ta đi Sơn Thành trước, sau đó lại đi Mao Sơn.
Diệp Hạo vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.
- Được!
- Phiên Phiên, chị thu thập vài bộ quần áo đi.
Diệp Hạo nói với Đường Phiên Phiên.
Đường Phiên Phiên ừm một tiếng vội vàng chạy vào phòng. Không qua bao lâu, cô nàng xách ra một cái ba lô.
Diệp Hạo thuận tay cầm lấy.
- Cái này không nặng.
- Có nặng hay không cũng không để nó trên lưng một cô gái được.
Thời điểm ba người vừa chạy ra cửa hoa viên đã bị hai chiếc xe quân đội cản lại.
- Xuống xe.
Hai thanh niên mặc quân trang màu đen gõ cửa xe.
Diệp Hạo không khỏi nhíu mày.
- Các cậu là ai?
- Xuống xe tiếp nhận kiểm tra.
Hiểu Minh kinh ngạc nhìn Diệp Hạo.
- Võ Đạo Cục sao để mắt tới cậu vậy?
- Chỉ sợ Tư Mã gia giở trò quỷ.
- Võ Đạo Thế Gia? Không cần quản nó.
Âm thanh Hiểu Minh lạnh lùng lên tiếng.
- Linh Dị Cục các cậu trâu bò dữ vậy?
Diệp Hạo cười hỏi.
- Võ Đạo Cục mấy cậu còn bị quốc gia quản lý khống chế, mà Linh Dị Cục chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác với quốc gia thôi!
Tiểu đạo sĩ nói đến đây đột nhiên nghĩ đến cái gì.
- Mà cậu nên kiếm một Ẩn Thế Tông Môn làm chỗ dựa đi a.
- Đã là Ẩn Thế Tông Môn, dễ dàng công nhiên xuất hiện trên thế gian sao mà nhờ với dựa.
Diệp Hạo nói xong rồi xuống xe, đi đến chỗ xe quân dụng.
- Dừng lại.
Hai tên thanh niên Võ Đạo Cục lấy súng ra.
- Có bản sự thì tụi mày nổ súng hộ tao cái.
Diệp Hạo không thèm để ý nói, mà bước chân hắn vẫn không dừng.
Hai thanh niên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, dĩ nhiên không dám nổ súng, họ biết thân phận của vị trước mắt này nha, ai dám nổ súng chứ.
Diệp Hạo nhìn một trung niên đang ngồi ghế trước, hỏi.
- Nếu tôi đoán không lầm thì ông là người của Tư Mã gia?
- Phải thì như thế nào?
- Phải thì ra đây nói chuyện với tôi chứ làm gì?
Vừa mới nói xong, Diệp Hạo đấm một phát vào cửa ô tô, sau khi đấm vở cửa kính, tay Diệp Họa hóa thành trảo dưới con mắt kinh ngạc của đối phương, túm hắn lôi ra khỏi xe giống như lôi một con chó chết.
Tư Mã Chính Phương kinh sợ, hắn không ngờ cường giả Tiên Thiên như mình lại không có sức hoàn thủ trước mặt Diệp Hạo.
Thế!
Từ Diệp Hạo ẩn chứa một loại Thế đáng sợ, loại Thế này chấn nhiếp tâm thần Tư Mã Chính Phương. Nếu không, ông ta ít nhất cũng phải phản kháng chứ.
Đám đội viên Võ Đạo Cục muốn tiến lên ngăn cản nhưng Diệp Hạo lạnh lùng quét mắt bọn họ một cái.
- Ai dám tiến lên?
Sóng âm vô hình kinh khủng tràn ngập bốn phía, đám người kia thật không dám bước thêm nửa bước.
- Trở về nói cho Tư Mã gia mấy ông biết, phái người ra dáng một chút đến tìm tôi!
Diệp Hạo nhìn trung niên toàn thân đều là máu trước mặt nói.
- Còn sự tình mấy người lấy công báo tư thù hôm nay còn chưa xong đâu!
Nói xong câu nói này, Diệp Hạo tiện tay ném Tư Mã Chính Thiên qua một bên như một con chó.
Hắn trở lại trong xe rồi ngồi xuống.
- Chúng ta đi thôi.
Đường Phiên Phiên sùng bái nhìn Diệp Hạo nói.
- Về sau tôi cũng có thể như vậy sao?
- Chưa gì hết đã súng bái ca đến độ này rồi ư!
Diệp Hạo cười nói tiếp.
- Đợi đến lúc đánh với bọn Cương Thi để cô kiến thức một chút uy lực của đạo pháp chân chính.
- Cương Thi? Có cần chuẩn bị gạo nếp không?
Đường Phiên Phiên vừa lái xe một bên, hỏi.
- Theo tình báo, đám Cương Thi có thể chỉ là Hắc Cương, bởi vậy dù gạo nếp hay máu chó mực đều hữu dụng.
Hiểu Minh trả lời.
- Anh đánh nổi Phi Cương không?
- Nếu có Phi Cương, tôi đành dùng kế sách mình hay sử dụng nhất thôi “Té gấp không sao” thôi, cho nên tôi mới cậu đi theo này.
- Tôi cảm thấy anh chả đáng tin gì cả!
- Tu vi tôi không phải đang nhanh chóng tăng lên sao? Tiếp qua 2 3 năm nữa, quản Phi Cương hay không, tôi dùng một kiếm đã có thể chém chết chúng.
Lời Hiểu Minh nói cũng không ngoa, thứ cậu ấy thiếu hiện giờ chỉ là thời gian.
- Đúng rồi, làm sao để nhìn ra người có Linh Căn hay không ạ, cậu nhìn tôi thử xem!?
Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến điều này.
Tiểu đạo sĩ nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó thi triển vọng khí chi thuật, nhưng chốc lát sau vẫn lắc lắc đầu.
- Tôi nhìn không ra Linh Căn của cậu, nếu không phải biết tu vi cậu rất cao, tôi còn cho rằng cậu không có Linh Căn ấy chứ.
- Anh xác định?
- Tôi đảm bảo.
Đường Phiên Phiên kinh ngạc nhìn Diệp Hạo, cô biết rõ Linh Căn Diệp Hạo ít nhất gấp bản thân 20 lần a, mà Linh Căn cô đã đạt đến Thượng Phẩm, Linh Căn của Diệp Hạo chắc chắn cao hơn rất nhiều.
Nhưng giờ Hiểu Minh cũng nhìn không ra.
- Chẳng lẽ vượt qua Cửu Phẩm?
Đường Phiên Phiên lớn gan suy đoán, cũng chỉ như vậy mới hợp lý nhất.
Diệp Hạo không nói mà yên lặng tu luyện, hắn không biết Sơn Thành có Phi Cương không, nhưng hắn muốn nhanh chóng gia tăng tu vi lên Luyện Thể tầng ba.
Qua mười ngày này, nhờ phục dụng Dưỡng Khí đan và sử dụng Linh Thạch tu luyện, tu vi hắn tiếp cận tầng ba rồi.
Khi đến phi trường quân sự, ba người nhanh chóng an vị trên một chiếc trực thăng quân dụng.
Diệp Hạo vẫn yên lặng tu luyện gia tăng tu vi.
Sau mấy tiếng bọn họ hạ xuống tại một phi trường quân sự trong Sơn Thành.
Nơi đó sớm có một cỗ xe quân đội chờ sẵn.
- Giới thiệu tình huống hiện tại một chút.
Sau khi lên xe, Hiểu Minh hỏi.
- Cương Thi chạy tới nội thành.
- Nội thành?
Sắc mặt Hiểu Minh biến đổi, nội thành là nơi sinh sống của dân thường a.
Đầu Cương Thi này chạy tới nội thành chẳng phải sẽ gây ra ồn ào nhiễu loạn lớn cho mọi người?
- Hiện tại, quân đội đã phong tỏa tất cả con đường, nhưng thỉnh thoảng có người bị cắn chết.
- Thi thể bị cắn chết được xử lý như thế nào?
- Đốt ngay tại chỗ.
Hiểu Minh nhẹ gật đầu, ngay lập tức đốt xác là quyết định chính xác, nếu không, thi thể sẽ phát sinh thi biến.
- Lập tức chạy tới nội thành.
Hiện tại, một khắc cũng không được trễ nải.
- Được!
Đến nội thành, quả nhiên nhìn thấy số lượng lớn quân đội được trang bị vũ khí hạng năng đang đi tuần.
Hiện giờ đã gần năm giờ.
- Lập tức chuẩn bị cho tôi vài thứ.
- Cậu muốn cái gì?
- Máu chó mực, dây đen được nhuộm qua máu gà, gạo nếp, thần sa.
- Số lượng bao nhiêu?
- Số lượng lớn!
Đám quân nhân không biết số lượng lớn trong miệng tiểu đạo sĩ là bao nhiêu, bất quá hiệu suất làm việc của họ rất nhanh, chưa đến 15 phút, mười bao gạo nếp đã được chuyển đến.
Sau đó 100 con gà trống cũng được bắt đến, rồi bọn họ tiến hành giết gà lấy máu.
Nhìn thấy một màn đang bày ra trước mắt, mặt Hiểu Minh đen lại.
- Cái này —— cái này cũng quá nhiều rồi!
- Ê tiểu đạo sĩ, anh nói xem mình đã tạo bao nhiêu nghiệt rồi?
Diệp Hạo chỉ chỉ đám quân nhân đang xếp hàng chờ lấy lấy máu gà, nói.
Danh sách chương