Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Diệp Hạo không từ chối cành ô liu Thiều Hoa ném ra cho mình, chuyện ở đồn công an lần trước, đến giờ hắn vẫn còn chưa quên.

Nếu hắn có chứng minh thân phận này, ai dám bắt hắn?

Thiều Hoa nhìn bóng lưng Diệp Hạo rời đi, ngón tay tinh tế nắm lại.

- Cậu đừng hòng thoát khỏi bàn tay tôi.

Vẫn là người thanh niên kia đưa Diệp Hạo quay về.

Nhưng trong mắt hắn lúc này nhìn Diệp Hạo đầy kính sợ.

Cao thủ Tiên Thiên trong cục Võ Đạo có quyền cao chức trọng a.

- Tôi tên Đan Lôi.

Lúc Diệp Hạo muốn xuống xe, người thanh niên giới thiệu.

Diệp Hạo khẽ gật đầu rồi rời đi.

Lúc Diệp Hạo lấy chìa khóa ra mở cửa đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân vội vàng, sau đó Đường Phiên Phiên mở cửa ra.

Cô nhìn thấy Diệp Hạo không sao mới thở dài nhẹ nhõm.

Diệp Hạo đi thẳng tới bàn cơm.

- Sao chị chưa ăn?

- Đợi cậu đấy?

Đường Phiên Phiên nói xong lấy đĩa rau xào lên.

- Để tôi hâm nóng.

- Không cần, như vậy được rồi.

Diệp Hạo nói xong, bưng chén cơm lên bắt đầu ăn.

Đường Phiên Phiên cũng không để ý vấn đề này nữa.

- Bọn họ tìm cậu làm gì thế?

- Bảo tôi gia nhập cục Võ Đạo.

- Cục Võ Đạo sao?

- Một tổ chức ẩn náu trong bóng tối.

- Cậu gia nhập không?

- Không có.

- Vậy Cục Võ Đạo đó có đối phó cậu hay không?

- Sẽ không.

Diệp Hạo cho Đường Phiên Phiên một ánh mắt yên tâm.

- Tôi chỉ là một sinh viên, chuyện này không liên quan gì đến tôi hết mà.

- Ừm, chuyện như vậy có thể không tham gia thì đừng tham gia.

Đường Phiên Phiên khẽ gật đầu tán thành.

- Trong hai ngày này tôi sẽ đột phá, bởi vậy không có việc gì thì đừng nên quấy rầy tôi.

Diệp Hạo nhắc nhở Đường Phiên Phiên.

- Ừm.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần –)



Ban đêm, Diệp Hạo tu luyện ngay trong phòng Đường Phiên Phiên.

Ngay lúc hắn liên tục hấp thu linh lực ẩn chứa trong Linh Thạch, tu vi hắn chậm rãi đạt đến giới hạn.

- Phá cho ta.

Diệp Hạo đẩy Chân Nguyên trên người về Thiên Địa Nhị Kiều.

Bùm một tiếng, thần hồn Diệp Hạo run lên bần bật, sau đó hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Loại đau đớn này khó có thể dùng bút mực hình dung, cho dù nghị lực Diệp Hạo kinh người nhưng toàn thân vẫn run lẩy bẩy.

- Không vỡ…

Lúc Diệp Hạo thấy Thiên Địa Nhị Kiều vẫn chưa được xuyên thông, trên mặt tràn đầy đắng chát, dựa theo ký ức của Hắc Long muốn đánh phá Thiên Địa Nhị Kiều cần lực va chạm liên tục.

- Lại đến.

Diệp Hạo cắn răng đẩy Chân Nguyên trên người tiến về Thiên Địa Nhị Kiều một lần nữa.

Vẫn không đột phá!

- Lại đến.

Lúc Diệp Hạo đánh lần thứ ba, Thiên Địa Nhị Kiều bùm một tiếng mở ra, Chân Nguyên kéo dài trùng kích đánh trở về trong Thiên Địa Nhị Kiều lần nữa.

Tuần hoàn!

Hơn hai tháng tu luyện, Diệp Hạo cuối cùng cũng đặt chân đến Luyện Thể tầng một.

Mà lúc này Diệp Hạo mới có thể chân chính được xưng tụng là một Tu Sĩ.

Diệp Hạo tin tưởng với tu vi hiện giờ của mình có thể thoải mái đánh giết Bạch Nhược, nhưng Diệp Hạo vẫn cần tiếp tục hấp thu linh lực bên trong Linh Thạch, củng cố tu vi bản thân.

Nếu chưa vững chắc, tu vi có thể sẽ giảm sút.

Đương nhiên, khả năng này rất thấp, nhưng hắn vẫn không muốn mạo hiểm.

Sau khi Diệp Hạo củng cố một ngày một đêm, hắn mới nghĩ đến việc tu luyện loại Thần Thông nào?

Dựa theo ký ức Hắc Long, hắn có thể tu luyện hai loại Thần Thông.

Một là Thiên Lôi Quyết, một là Bố Vũ Quyết.

Diệp Hạo nghĩ một hồi vẫn lựa chọn tu luyện Thiên Lôi Quyết.

Bởi vì Thiên Lôi Quyết rất thuần khiết, là khắc tinh của toàn bộ thứ ô uế trong Thiên Địa, bây giờ ma quỷ lan tràn, vô cùng càn rỡ, Thiên Lôi Quyết sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Diệp Hạo nhắm mắt xem Thiên Lôi Quyết tầng một trong đầu mình, lúc nhớ xong hết, hắn bắt đầu cảm ngộ Lôi nguyên tố xung quanh mình.

Mà cảm ngộ Lôi nguyên tố phải xem tư chất của Tu Sĩ.

Tư chất tốt 2 ~ 3 canh giờ có thể cảm ngộ được, tư chất kém, có cho mấy tháng cũng không cảm ngộ được, nhưng Diệp Hạo cảm ngộ một chút, bỗng nhiên trong mắt xuất hiện một đám Tinh Linh đang nhảy nhót.

Những Tinh Linh này hàm chứa lực lượng cuồng dã bá đạo.

- Đây là Lôi nguyên tố sao?

Trong lòng Diệp Hạo chấn động.

Lúc Diệp Hạo cảm ngộ được những Lôi nguyên tố này, hắn thả ra thiện ý của mình với chúng, không lâu sau những cả đám như ong vỡ tổ tràn vào cơ thể hắn.

Lúc đầu ngón tay Diệp Hạo xuất hiện một sợi điện quang, cả người hắn đều hoảng sợ không nói nên lời.

- Chuyện này…tư chất của mình cũng quá tốt rồi nhỉ?

Diệp Hạo trợn mắt há miệng.

Nghĩ một chút hắn Diệp Hạo hiểu rõ tư chất mình không cách trình độ nghịch thiên bao xa, chuyện này hẳn do công lao của Hắc Long.

Một thân tinh hoa và toàn bộ ký ức của Hắc Long đều hóa thành Long Châu, mà Long Châu đang chậm rãi bị mình hấp thu.

Mà Long Tộc đều có thiên phú sử dụng Thiên Lôi và Vũ Thủy, đây cũng là lý do vì sao Diệp Hạo có thể lĩnh ngộ nhanh như vậy, nghĩ tới đây, hắn hưng phấn hẳn lên.

Nếu đã cảm ngộ được Lôi nguyên tố nhanh, vậy có phải mình cũng có thể cảm ngộ được Thủy Nguyên Tố rất nhanh không?

Nghĩ tới đây Diệp Hạo lại đọc Bố Vũ Quyết trong đầu một lần, sau đó hắn bắt đầu cảm ngộ Thủy nguyên tố xung quanh, quả nhiên không lâu sau, hắn đã cảm ngộ được Thủy nguyên tố.

Đợi đầu ngón tay Diệp Hạo xuất hiện một giọt thủy châu, sau đó hắn không ngừng hấp thu Lôi nguyên tố và Thủy nguyên tố, cường hóa bản lĩnh bản thân.

Nhưng Diệp Hạo chuẩn bị tạm thời thả Bố Vũ Quyết ra một chút.

Giai đoạn đầu, uy lực Bố Vũ Quyết kém hơn Thiên Lôi Quyết rất nhiều, nên hắn quyết tu luyện Thiên Lôi Quyết trước.

Thời gian cứ như vậy trôi qua một ngày.

Lúc trong tay Diệp Hạo ngưng tụ ra được chút điện quang đã là nửa tháng sau.

Mà lúc này tu vi Diệp Hạo cũng mạnh hơn trước không ít.

- Đến lúc giải quyết Bạch Nhược rồi.

Trong mắt Diệp Hạo lóe lên tia sắc bén.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần –)



Cao ốc Phong Lôi!

Sản nghiệp Lam gia đầu tư tại Ma Đô.

Lam Trung Thiên nhìn sắc mặt Bạch Nhược vẫn trắng bệch như trước, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi.

Ai có thể ngờ, cường giả Tiên Thiên như Bạch Nhược thiếu chút nữa nếm trái đắng trong tay Diệp Hạo.

May mà Diệp Hạo trúng độc của Bạch Nhược, nói vậy bây giờ chắc độc phát bỏ mình rồi?

- Tiền bối, đây là nhân sâm trăm năm tôi bỏ số tiền lớn ra mua cho người.

Lam Trung Thiên đưa một hộp gấm tới.

Bạch Nhược lạnh nhạt liếc nhìn chiếc hộp một cái.

- Có lòng rồi.

Thực ra trong lòng Bạch Nhược vô cùng bất mãn với Lam Trung Thiên, vì tên này mà mình thiếu chút nữa mất mạng. Nếu lấy được bí tịch Đạo Gia trong tay Diệp Hạo thì không sao, vấn đề là mình còn không thấy cả một sợi lông chim nữa.

Nhưng bây giờ Bạch Nhược còn muốn mượn nhân mạch và tài chính Lam Trung Thiên chữa trị vết thương, bởi vậy dù giờ hắn rất bất mãn với Lam Trung Thiên cũng phải đợi đến khi bản thân khỏi hẳn đã.

Nhưng dựa theo tình hình trước mắt, nếu muốn khỏi hẳn cần phải đợi thêm ba tháng nữa, mà tiền đề là mình phải có được thuốc bổ trân quý như nhân sâm trăm năm này liên tục mới được.

Một giọt tinh hoa của nhân sâm trăm năm có thể kéo lại sinh mệnh sắp tan biến, bởi vậy, chúng đều thuộc dạng quý hiếm không cần phải nói.

Lúc Bạch Nhược lấy nhân sâm ra chuẩn bị phục dụng, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong phòng.

- Ông cảm thấy bây giờ mình cần lãng phí gốc nhân sâm trăm năm này nữa à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện