Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

- Người Macao?

Diệp Hạo nghe ra giọng Bạch Nhược đậm chất Macao.

- Không tệ.

- Vì sao tìm tôi?

Diệp Hạo trầm giọng hỏi.

- Lam Trung Thiên nói trên người cậu có bí tịch Đạo Môn.

Bạch Nhược nhìn Diệp Hạo, trong mắt đầy lửa nóng.

- Trước đó tôi vẫn hoài nghi lời Lam Trung Thiên, nhưng giờ tôi đã tin tưởng bảy tám phần.

- Lam Trung Thiên?

Diệp Hạo giật mình.

- Lam Trung Thiên xưa này là hạng người ngang ngược có dã tâm, xem ra anh bạn trẻ bị hắn ta che mắt rồi.

- Ông muốn đối phó với tôi cứ trực tiếp tới sao muốn liên lụy đến nữ sinh vô tội?

Diệp Hạo bình tĩnh chỉ vào Bạch Hà đang hôn mê.

- Vì tôi lo lắng cậu đã tiến vào Tiên Thiên, nếu cậu đang ở cảnh giới đó, vừa rồi có thể tiêu hao một chút thể lực của cậu, không phải sao?

Bạch Nhược thản nhiên đáp lời.

- Về phần nữ sinh này, chết thì chết thôi!

- Ông đáng chết.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Bạch Nhược, gằng từng chữ một.

Tên tu sĩ nào cũng xem thường sinh mạng của người thường sao, tất nhiên không phải, nhưng số lượng người tu tiên không coi tính mạng người khác ra gì nhiều lắm, Bạch Nhược là một ví dụ.

- Cậu vẫn nên nghĩ xem mình có thể sống sót rời khỏi đây không đã!

Bạch Nhược nói xong, biến thành một tàn ảnh xông về phía Diệp Hạo.

Lão chưa đến gần, nhưng Diệp Hạo đã cảm nhận được áp lực mạnh như Thái Sơn.

Thế lực!

Đây là một loại lực vô hình.

Nếu người có tu vi quá yếu sẽ bị tê liệt trước khí thế cảu đối phương.

Nhưng, tu vi Diệp Hạo sắp đột phá đến luyện thể tầng một, một khi đột phá thành công, cho dù cao thủ Tiên Thiên cũng không phải đối thủ của hắn, mà hiện giờ, hắn cũng có năng lực chống lại dù đối mặt với cao thủ Tiên Thiên.

Bịch một tiếng, hai tay Diệp Hạo và Bạch Nhược chạm vào nhau, hai nguồn lực có thuộc tính khác biệt va chạm.

Lực lượng Bạch Nhược cường hãn mềm như bông, lực lượng Diệp Hạo đôn hậu bá đạo.

Bạch Nhược liên tục lùi về sau mấy bước mới dừng lại, ông ta ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Cậu đạt tới Tiên Thiên?

Diệp Hạo không trả lời mà giống như đại bàng giang cảnh đánh về phía Bạch Nhược.

Đại bàng vỗ cánh trên bầu trời.

Lúc này, Bạch Nhược cảm thấy khí thế đối phương tràn đầy trời đất, cổ khí thế làm tinh thần ông ta run rẩy.

- Khí thế này - -?

Thế còn đáng sợ hơn Thế của Bạch Nhược.

- Tiếp một chiêu của tôi!

Diệp Hạo tấn công rất trực tiếp, tung thẳng nắm đấm đơn giản mà thô bạo.

Bịch một tiếng, Bạch Nhược lảo đảo lùi về sau.

- Tiếp nữa.

Diệp Hạo khí phách quát.

Cấp bậc Chân Nguyên cao hơn Chân Khí rất nhiều, nếu không, Diệp Hạo nào dám giao đấu như vậy?

Hơn nữa, lúc hắn chiến đấu, ký ức Hắc Long lan tràn mãnh liệt, nên thời gian càng trôi qua, sức chiến đấu của Diệp Hạo càng mạnh hơn.

Nhưng ra chiêu được một chút, sắc mặt Diệp Hạo thay đổi, bởi vì Chân Nguyên trong cơ thể hắn sắp bị hao hết.

Bạch Nhược nhìn qua như bị áp chế lại, nhưng hơi thở ông ta vẫn không rối loạn.

- Tăng nhanh tốc độ.

Diệp Hạo hiểu rõ mình không thể kéo dài, hắn bắt đầu khởi động năng lực trì hoãn tốc độ, hắn phát hiện tốc độ đối phương bị chậm lại gấp 3 lần!

Đúng vậy, gấp 3 lần.

Diệp Hạo sớm biết rõ năng lực trì hoãn tốc độ có ảnh hướng tốc độ phản ứng của Tu Sĩ, lúc hắn dùng năng lực này, sẽ tiêu hao tinh thần của bản thân.

Bây giờ, tinh thần hắn đang tập trung cao độ nên không ngừng tiêu hao, nên thời gian của năng lực này sẽ rất nhanh hết, Diệp Hạo hiểu rõ tu vi minhg tăng lên, nên năng lực con mắt cũng được không tăng thêm.

Nhưng bây giờ, 3 lần cũng đủ rồi.

Bụp một tiếng, bàn tay Diệp Hạo đánh vào lồng ngực Bạch Nhược.

Ông ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất, trong mắt vẫn hiện vẻ không thể tin nổi.

Diệp Hạo không chút do dự xông về phía đối thủ.

Thừa dịp ông ta bị thương, lấy mạng ông ta.

Nhưng khi Diệp Hạo vọt tới nửa đường, thấy được ánh sáng màu xanh bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất, dù hắn liều mạng trốn tránh vẫn bị ám tiễn làm trầy cánh tay.

Bạch Nhược sắc mặt trắng bệch đứng dậy.

- Cậu trúng tên độc của tôi, chỉ cần cậu dám khởi động Chân Khí, nọc độc sẽ tràn vào tim cậu trong chớp mắt.

- Vậy sao?

Diệp Hạo tiến lên như tia chớp, một bàn tay đánh vào đầu hắn.

Trong mắt Bạch Nhược lóe lên vẻ khiếp sợ.

Sao tên này dám làm thế?

Ngay lúc Diệp Hạo sắp đánh xuống đầu địch nhân, hắn thấy hơi hoa mắt, cánh tay hơi lệch đánh vào bờ vai đối phương.

Bạch Nhược lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, liều mạng đứng dậy chạy trốn.

Bạch Nhược sợ, đối phương quả thật là kẻ liều mạng, nếu mình ở lại, chắc hai thằng sẽ cùng chết.

Diệp Hạo nhìn Bạch Nhược rời đi, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Đầu ngày càng choáng váng, lúc này hắn mới khoanh chân ngồi xuống vận chuyển Thánh Lực một lần lại một lần, nhưng không có tác dụng nhiều lắm.

Cảm giác choáng váng đi đến đỉnh điểm rồi bắt đầu yếu bớt, hắn biết rõ Thần Huyết đang phát huy tác dụng, vì biết rõ công dụng của Thần huyết nên hắn mới dám ra tay, chứ nào muốn lấy mạng mình ra đùa.

Thông qua ký ức của Hắc Long, Diệp Hạo biết người kia là một tồn tại kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.

Một giọt Thần Huyết của hắn không thể dùng trân quý để hình dung nữa.

Bởi vậy đối phó với độc tố này không có vấn đề.

Khoảng chừng 15 phút sau, Diệp Hạo thấy mấy quân nhân mặc đồ rằn ri đuổi đến đây, hắn không cần kiên trì nữa nên thuận thế hôn mê luôn.

Bởi vì lúc hôn mê, tốc độ khôi phục của thân thể sẽ nhanh hơn.

Diệp Hạo và Bạch Hà nhanh chóng được đưa đến bệnh viện.

Trên đường đi, hai người lần lượt tỉnh lại.

Bạch Hà nhìn y tá bên cạnh hỏi.

- Tôi không chết.

- Cô không chết.

- Sao tôi lại không chết ta? Rơi từ vách núi cao như vậy xuống mà?

Bạch Hà nghĩ mãi không ra.

- Do cô được tôi cứu!

Lúc này, Diệp Hạo nằm bên cạnh Bạch Hà mới lên tiếng.

- Anh?

Trong lúc nhất thời Bạch Hà không biết nên nói cái gì.

Rất lâu sau, cô nàng phá vỡ im lặng.

- Sao anh lại nhảy xuống vách núi cứu tôi?

- Cho dù mèo con hay cho con tôi đều cứu, huống chi là người?

Diệp Hạo liếc mắt nhìn mỹ nữ ngực khủng bên cạnh rồi trả lời.

- Anh không thể nói những lời khiến tôi cảm động sao?

Bạch Hà tức giận quát.

- Tôi là tên cặn bã, tên khốn nạn mà.

- Anh.

Bạch Hà vừa định phản bác, nhưng không biết nên nói gì, một lát sau mới nói tiếp:

- Cảm ơn anh!

Diệp Hạo cười, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện Bạch Nhược mai phục mình.

- Lam Trung Thiên!

Trong mắt Diệp Hạo lóe lên vẻ sắc bén.

Diệp Hạo không cảm thấy Bạch Nhược sẽ lừa mình chuyện này, có điều làm Diệp Hạo hiểu, nếu Lam Trung Thiên muốn có sự ủng hộ của Bạch Nhược, mà không để ý đến sống chết của Lam Thanh Thanh sao?

Thật độc ác!

Nghĩ đến đây, Diệp Hạo âm thầm quyết định, mình nhất định phải nhanh chóng tiến vào luyện thể tầng một, chỉ cần đặt đến đó, hắn có thể tu luyện Thần Thông rồi.

Đúng vậy, Thần Thông.

Chỉ có Tu Sĩ mới có Thần Thông.

Vì sao Diệp Hạo chắc chắn khi đặt chân đến luyện thể tầng một, hắn có thể đánh giết được cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, chuyện này không phải vì tu vi hắn mạnh hơn cao thủ Tiên Thiên bao nhiêu, mà vì hắn nắm giữ thủ đoạn không phải cao thủ Tiên Thiên có thể có.

Mà hiện tại, hắn có thủ đoạn nhanh chóng đặt chân đến cảnh giới mình mong muốn.

Linh thạch!

Lúc trước Diệp Hạo không nỡ lãng phí, nhưng hiện giờ đã không còn tâm tư này nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện