Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Lâm Nhu Nhi đưa Diệp Hạo ra ngoài phòng bệnh, nói khẽ:

- Nơi này không tiện đón xe, tôi bảo Tiểu Mai đưa cậu về.

- Được.

Diệp Hạo không từ chối.

Lâm Viễn Đồ đang chữa trị tại một viện điều dưỡng.

Viện điều dưỡng này không phú tất quý, bởi vậy không thể gây ra tiếng ông.

Vừa rồi, Diệp Hạo còn lo lắng làm sao quay về đây?

Lúc Diệp Hạo theo Lâm Nhu Nhi đi đến bãi đỗ xe, một nữ y tá đẩy xe nhỏ đi về phía hai người.

Lâm Nhu Nhi nhìn nữ y tá này một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Một nữ y tá bình thường.

Nhưng đôi mắt Diệp Hạo hơi híp lại, hắn giơ tay đẩy Lâm Nhu Nhi ra sau lưng.

Sắc mặt Lâm Nhu Nhi không khỏi thay đổi.

- Cô là ai?

Diệp Hạo nhìn nữ y tá, trầm giọng nói.

Vẻ mặt nữ y tá mờ mịt nhìn hắn.

- Cậu nói gì thế?

Một chữ cuối cùng vừa ra, cổ tay cô ta xuất hiện một con dao, không chút do dự đâm về phía Diệp Hạo.

Nhanh!

Cô ta nhảy người lên nhanh như tia chớp xuất hiện bên cạnh Diệp Hạo.

Tiểu Mai thấy cảnh này, hét ầm lên.

Lúc con dao sắp đâm tới tim, Diệp Hạo dùng hai ngón tay kẹp lấy nó.

Sắc mặt nữ y tá hoàn toàn thay đổi.

Cao thủ!

Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng cô lúc này.

Bích Lạc rất rõ lực tấn công và tốc độ của mình, cho dù tinh anh trong tổ chức cũng không có mấy người tránh được, nhưng người này chỉ cần hai ngón tay đã kẹp được con dao của mình.

Rút!

Nguyên tắc của sát thủ là một phát không trúng, lập tức trốn xa.

- Muốn chạy?

Diệp Hạo hừ lạnh, nhanh chóng tiến lên nắm lấy cổ tay Bích Lạc.

Bích Lạc vội vàng lùi lại, nhưng tốc độ của cô đâu thể so với main ta được?

Diệp Hạo dễ dàng nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô ta.

- Còn trẻ tuổi làm gì không làm, lại làm sát thủ, haizz?

Diệp Hạo nói với cô nàng.

Bích Lạc cười mỉa nhìn Lâm Nhu Nhi sau lưng hắn, hắn quay đầu lại nhìn theo bản năng, nhưng đúng lúc này, hắn cảm nhận được sát khí sắc bén.

Vù!

Một châm độc bắn từ tay Bích Lạc ra.

Diệp Hạo buông tay, một quyền đánh qua châm độc, mạnh mẽ chấn vỡ nó trong chớp mắt.

Mà lúc này, mỹ nữ sát thủ cũng lùi ra được mười mấy mét.

Vẫn câu nói trước, nguyên tắc của sát thủ: một phát không trúng, lập tức té nhanh.

Bích Lạc vừa lùi vừa nhìn Diệp Hạo, lạnh lùng nói:

- Anh đã trúng châm độc của tôi, đợi độc phát, thân vong đi.

Diệp Hạo vừa định đuổi theo, nhưng trong tay Bích Lạc xuất hiện một viên cầu, cô ta ném nó xuống đất, lúc này một vùng sương mù ngăn cản đường đi của Diệp Hạo.

Hắn không tùy tiện đuổi theo mà lập tức mang Lâm Nhu Nhi rời khỏi khu vực này.

Viện an dưỡng xuất hiện vụ ám sát khiến viện trưởng sốt ruột, ông ta không chút do dự đuổi việc đội trường đội bảo vệ, rồi dùng số tiền lớn mời đội bảo vệ an ninh cấp cao trong nước đến.

- Lâm gia các cô đắc tội với ai thế?

Diệp Hạo hỏi Lâm Nhu Nhi bên cạnh.

- Lúc trước có người ám sát ông nội cô, bây giờ lại có người ám sát cô.

- Lâm gia được như ngày hôm nay cũng đã xâm phạm đến lợi ích của rất nhiều người a.

Lâm Nhu Nhi im lặng một chút rồi nói:

- Về phần ám sát, mấy năm qua tôi đã trải qua không dưới mấy chục lần.

Diệp Hạo nhìn Lâm Nhu Nhi bình tĩnh như thường nói những lời này, trong lòng không khỏi có chút thương tiếc.

Loại chuyện ám sát này người bình thường cả đời khó gặp một lần, mà thiếu nữ hơn 20 trước mặt lại gặp phải mấy chục lần rồi.

- Nếu cần giúp đỡ, có thể gọi điện thoại cho tôi.

Diệp Hạo khẽ nói.

Lâm Nhu Nhi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu.

- Tôi về đây.

Lần này Lâm Nhu Nhi không tiễn Diệp Hạo nữa.

Dù sao vừa mới xảy ra chuyện, ai cũng không dám cam đoan đối phương đã chấm dứt ám sát chưa.

Sau khi Diệp Hạo rời đi, Tiểu Lan xuất hiện bên cạnh Lâm Nhu Nhi.

- Điều tra rõ ràng do ai làm chưa?

- Tổ chức sát thủ đứng thứ bảy trên thế giới - Diêm La.

Tiểu Lan nói đến đây, vẻ mặt nghiêm trọng hơn.

- Diêm La?

- Diêm Vương bảo người đó chết canh ba, ai dám giữ người đó đến canh năm? Khẩu hiệu của Diêm La như thế, nhiều năm qua, rất ít người bị Diêm La để mắt tới mà còn sống.

- Đối phương thật dốc hết vốn liếng.

- Lần này Diêm La thất bại, lần sau sẽ phái ra sát thủ càng mạnh hơn.

Tiểu Lan lo lắng.

Lâm Nhu Nhi nhìn Tiểu Lan.

- Cô không đối phó được?

- Tôi không nắm chắc.

Tiểu Lan chần chừ một lúc, trả lời thật lòng.

- Tôi nhớ cô từng nói về sư tỷ Tuyết Vân của mình.

- Sư tỷ tôi đang đột phá đến Cửu Tinh, trước khi chưa đột phá thành công, chị ấy sẽ không xuống núi đâu.

Tiểu Lan lắc đầu nói.

- Cô cảm thấy chiến lực của Diệp Hạo thế nào?

Lâm Nhu Nhi nghĩ một chút, hỏi tiếp.

- Rất có thể đạt đến Bát Tinh.

Lúc nói đến Diệp Hạo, giọng điệu cô nàng nghiêm túc hơn.

- Mạnh hơn cả cô?

Lâm Nhu Nhi không ngờ thực lực Diệp Hạo mạnh như vậy?

Thực lực Tiểu Lan đạt đến cảnh giới Thất Tinh, đừng cảm thấy Thất Tinh rất yếu, cảnh giới này thực ra rất cao rồi.

Rất nhiều Võ Giả tu luyện cả đời cũng không đột phá đến Nhất Tinh nữa, nói chi Thất tinh.

- Ừm.

Tiểu Lan khẽ gật đầu.

Lâm Nhu Nhi rơi vào trầm tư.

Rất lâu sau cô mới nói với Tiểu Mai.

- Tiểu Mai, cô đặt trước một ghế lô ở Hào Môn Quốc Tế, trưa mai tôi mời Diệp Hạo ăn cơm.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)



- Cám ơn.

Diệp Hạo lên tiếng chào hỏi vệ sĩ Lâm Nhu Nhi nhờ đưa mình, rồi mở cửa xe bước ra.

Sau khi quay về trường học, Diệp Hạo vừ sờ túi quần mới nhớ điện thoại còn ở chỗ Đường Phiên Phiên.

Diệp Hạo ngăn một sinh viên lại mượn điện thoại gọi số mình, nhưng đầu dây bên kia báo đã tắt máy.

Hết pin!

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi đi về ký túc xá.

Chắc tên Trịnh Tiểu Long biết cách liên lạc với Đường Phiên Phiên.

- Tôi bảo này Diệp Hạo, cậu chạy đi đâu ngày nay vậy?

Viên Cao Tinh vừa thấy Diệp Hạo đẩy cửa vào, liền hỏi.

- Có chút chuyện…

Diệp Hạo nói đến đây, nhìn về phía Trịnh Tiểu Long.

- Tiểu Long, cậu biết số của Đường Phiên Phiên không?

Toàn bộ phòng ngủ khiếp sợ khi nghe hắn nói.

Trịnh Tiểu Long càng khoa trương ‘bóp lấy’ cổ hắn.

- Cậu có Trương Lan mà còn chưa thỏa mãn à?

Diệp Hạo đẩy tên kí sang một bên.

- Tôi tìm Đường Phiên Phiên có việc.

- Cậu có thể có chuyện gì chứ?

- Nói chung là cậu có biết hay không?

- Biết, nhưng tôi khuyên cậu đừng nên gọi.

- Tại sao?

- Bởi vì Đường Phiên Phiên đã cho mấy trăm cuộc gọi quấy rầy vào danh sách đen rồi.

- Ừm, cậu cho tôi mượn điện thoại đi.

- Cậu làm gì thế?

- Gọi cho Đường Phiên Phiên chứ làm gì.

- Anh trai à, đừng nói giỡn với tôi được không?

- Ai đùa với cậu? Đường Phiên Phiên đang cầm điện thoại của tôi, tôi không dùng di động của cậu gọi, thì biết mượn ai nữa.

- Cái gì?

Trịnh Tiểu Long mở to hai mắt.

- Đường Phiên Phiên cầm di động của cậu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện