Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều khiếp sợ vì câu Diệp Hạo nói.

Giang Cao Nghĩa có cảm giác cậu sinh viên trước mặt này nói thật, cậu ta chắc chắn sẽ ra tay với Vương Chấn.

- Diệp Hạo, đây là xã hội pháp chế.

Giang Cao Nghĩa lên tiếng nhắc nhở.

- Hành vi của Vương Chấn sẽ bị pháp luật trừng phạt.

Diệp Hạo cười không nói gì.

Giang Cao Nghĩa tốt bụng nhắc nhở hắn, mà hắn cũng biết phân biệt nặng nhẹ.

- Chúng ta đi thôi!

Lúc này, Lâm Nhu Nhi trầm giọng nói.

Mà bây giờ Diệp Hạo mới để ý đến Lâm Nhu Nhi, khi nhìn thấy cô nàng, trong đầu lập tức vang lên một câu.

Dùng hoa tả diện mạo, dùng chim làm giọng nói, dùng trăng làm thần, dùng ngọc làm xương, dùng tuyết làm da, dùng thu thủy làm dáng, dùng thơ ca làm tim.

Người phụ nữ trước mặt rất xứng với những lời này, mà cũng chỉ có những lời này mới có thể hình dung được vẻ đẹp của cô nàng.

Đẹp, đẹp một cách kinh diễm.

Nhưng tâm tính hắn đã được Thần Huyết cải tạo, cứng cỏi không biết bao nhiêu lần, chỉ thất thần trong giây lát đã khôi phục lại.

- Cô là…?

- Tôi tên Lâm Nhu Nhi.

- Lâm Nhu Nhi?

Diệp Hạo khẽ giật mình lẩm bẩm.

- Anh biết tôi sao?

Lâm Nhu Nhi thấy biểu tình kinh ngạc nghi ngờ của Diệp Hạo, không khỏi tò mò hỏi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Tôi cảm giác khí chất cô rất tốt, thần thái mạnh mẽ, cho nên vừa rồi suy nghĩ vì sao cô lại có cái tên như vậy thôi.

- Còn rõ ông cụ anh cứu hai tháng trước?

- Nhớ…

- Ông cụ tên Lâm Viễn Đồ, cũng là ông nội tôi.

Lâm Nhu Nhi nói một cách ngắn gọn.

- Ông tôi một tiếng trước đã tỉnh lại, anh đi theo tôi đến thăm ông chứ!

- Cũng được.

Lúc này Diệp Hạo mới biết, mình thoát được lần này không phải nhờ Long xã trưởng, mà do nhà họ Lâm ra tay giúp đỡ.

Về tình về lý, hắn phải cảm ơn một tiếng.

Diệp Hạo nhìn xe Lincoln dài số lượng có hạn trước mặt, không khỏi giật mình, loại xe này hắn mới chỉ nhìn thấy trên TV.

- Mời…

Lâm Nhu Nhi khẽ cười, giơ tay mời.

Diệp Hạo gật đầu rồi vào trong xe tìm một vị trí ngồi xuống.

Tiểu Mai há to miệng vừa định nói gì đã bị ánh mắt Lâm Nhu Nhi ngăn cản, bởi vì vị trí Diệp Hạo đang ngồi là vị trí chủ nhân cô ấy thường ngồi nhất.

Khi xe chậm rãi rời đi, Lâm Nhu Nhi nói với Diệp Hạo.

- Hai tháng trước, sau khi anh cứu được ông nội, sau đó ông vẫn luôn hôn mê, mà trong khoảng thời gian này tôi lại bận chuyện buôn bán quan trọng ở nước ngoài, bởi vậy hai tháng này nhà họ Lâm không có bất kỳ tiếp xúc gì với anh.

- Nhưng nhà họ Lâm vẫn luôn chú ý đến tôi, đúng không?

Diệp Hạo cười cười.

- Không sai.

Lâm Nhu Nhi khẽ gật đầu.

- Tôi muốn biết ai nhằm vào tôi?

Diệp Hạo im lặng một chút rồi hỏi.

- Vi Đà nhà họ Vi.

Trong mắt Diệp Hạo lóe lên chút nghi ngờ.

- Lý do là gì?

- Chuyện này thì phải hỏi hắn ta rồi!

Tuy Lâm gia rất thần thông tại Ma Đô, nhưng không phải chuyện gì cũng biết.

- Có địa chỉ của Vi Đà không?

Diệp Hạo hỏi tiếp.

Lâm Nhu Nhi nhìn Tiểu Lan bên cạnh.

Tiểu Lan hiếu ý trả lời.

- Bây giờ Vi Đà đang ở hội quán Violet.

- Có tiện mang tôi tới đó không?

- Đến hội quán Violet.

Lâm Nhu Nhi ra lệnh.

Hội quán Violet!

Trác Cảnh choáng váng nhìn một loạt phụ nữ đứng trước mặt.

12 người phụ nữ này đều đầy đặn, cái gì cũng có, nhìn mà chảy nước miếng

- Trác Cảnh, có hài lòng không?

Một thanh niên mặc áo sơ mi trắng lạnh nhạt hỏi.

- Hài…. Hài…. hài lòng.

Sao có thể không hài lòng được?

Phụ nữ Trác Cảnh đè mấy năm qua đâu có thể so sánh được với đám người trước mắt sao?

- Hài lòng thì chọn một người đi?

Thanh niên áo trắng nhìn Trác Cảnh, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ.

Quê mùa, không có kiến thức.

Ánh mắt Trác Cảnh đảo qua 12 người phụ nữ, cuối cùng chọn một thiếu nữ dáng người cao gầy trong đó.

- Nghê Tuyết sẽ phục vụ cho anh.

Thiếu nữ cao gầy đi tới trước mặt Trác Cảnh, dịu dàng khẽ nói.

Trác Cảnh thô lỗ ôm cô nành vào ngực, sau đó không kiêng nể gì mà sờ soạng khắp người cô ấy. Nhất thời, khuôn mặt Nghê Tuyết đang tươi cười trở nên lạnh đi.

- Mong anh tự trọng một chút.

Trác Cảnh không khỏi ngẩn người.

Tình huống gì đây?

- Chưa thấy qua phụ nữ hả?

Thanh niên áo trắng nhíu mày lên tiếng.

Lúc này, Trác Cảnh mới cảm thấy Nghê Tuyết không giống như trong tưởng tượng của mình.

- Phụ nữ trong hội quán Violet đều tinh thông mát xa, yoga, sau khi thử qua, tôi cam đoan cậu sẽ không thể nào quên.

Thanh niên áo trắng nhìn Trác Cảnh nói tiếp.

- Về phần tâm tư khác cậu đừng nên nghĩ đến, nhiều năm trôi qua, có không ít người quấy rối tại đây, nhưng tất cả đều bị đánh gãy hai chân, sau nó bị ném ra đường như chó chết.

Trác Cảnh thầm chảy mồ hôi lạnh.

Vừa rồi, thanh niên áo trắng đã giới thiệu ngắn gọn cho hắn về hội quán Violet.

Hội quán Violet, một trong ba hội quán lớn nhất tại Ma Đô, chỉ có hội viên thượng lưu mới có tư cách đi vào, nếu Trác Cảnh không được Vi Đà dẫn vào thì cả đời này, hắn cũng không có cơ hội vào đây.

Gây chuyện sao?

Trác Cảnh chưa dám nghĩ đến, mà giờ hắn mới ý thức được thiếu chút nữa mình đã gây tai họa.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…

Trác Cảnh liên tục xin lỗi với Nghê Tuyết bên cạnh.

Nghê Tuyết khẽ mỉm cười

- Công tử nói đùa rồi…

Nhìn bộ dạng Nghê Tuyết giống như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.

Mà đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, Diệp Hạo mỉm cười đi đến.

Lúc Trác Cảnh thấy rõ Diệp Hạo, biến sắc nói lắp.

- Cậu… Sao cậu lại tới đây?

- Cậu là ai?

Vẻ mặt Vi Đà không vui quát.

Phòng này đã được hắn bao trọn rồi mà, Diệp Hạo không mời mà tới, rõ ràng không xem hắn vào mắt.

Thực ra Vi Đà trách mắng Diệp Hạo còn có một lý do, xem ra tên này quen biết với Trác Cảnh.

Mà tên như Trác Cảnh có thể kết bạn với nhân vật lợi hại sao?

Nhìn tình hình người này cũng như Trác Cảnh, quê mùa éo chịu được.

Lúc này, Diệp Hạo nhìn qua Trác Cảnh.

- Xem ra anh biết tôi.

Diệp Hạo nói xong, đi tới gần đánh giá Trác Cảnh từ trên xuống dưới.

- Nhưng tôi chắc chắn không quen anh.

- Diệp Hạo, không phải bây giờ cậu nên ở đồn công an sao?

Một câu của Trác Cảnh đã vạch trần thân phận của Diệp Hạo.

Vi Đà chậm rãi đứng dậy, mình rõ ràng đã nhờ người bắt Diệp Hạo vào đồn rồi mà, sao hắn lại thể xuất hiện ở đây?

Không có khả năng, không có đạo lý, không nên như thế!

Diệp Hạo liếc Vi Đà một cái nói:

- Mày là Vi Đà à?

- Sao mày có thể xuất hiện tại đây?

Vi Đà hỏi như vậy không khác thừa nhận thân phận bản thân.

- Mày không cần quản lý do vì sao tao lại xuất hiện ở đây!

Diệp Hạo cười tít mắt, đi tới trước mặt Vi Đà.

- Tao muốn hỏi một vài chuyện, có sẵn sàng trả lời không?

- Bảo vệ, bảo vệ đâu hết rồi?

Vi Đà có dự cảm không tốt, chỉ vào Diệp Hạo quát.

- Vì sao các người để mặc nó xông vào phòng của tôi thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện