Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- -------------------------------------------------

Nhất thời, tất cả cấp cao trong Nhị Trung hiểu rõ, hành động của Hứa Lệ đã chọc giận người trước mắt này.

Lúc này, không có ai dám đứng ra nói chuyện giúp Hứa Lệ cả.

Thực ra cho dù Đỗ Hồng không đứng ra, cấp cao Nhị Trung cũng không cho phép Hứa Lệ tiếp tục giữ chức vụ này nữa.

Sau khi Đỗ Hồng và Tạ Thiên Hoa rời đi, gương mặt phó hiệu trưởng lạnh lùng, nói:

- Tôi đề nghị hủy bỏ biên chế của Hứa Lệ.

- Không sai.

- Đồng ý.

- Nếu Hứa Lệ không ngăn cản chắc chắn Diệp Hạo sẽ có tên trên bảng Long Môn.

Chu Hiểu tức giận nói ra.

Nghe Chu Hiểu nói đến bảng Long Môn, cao tầng Nhị Trung nhao nhao cảm thấy hứng thú.

- Long Môn Bảng sao?

- Thám Hoa là Lý Tầm đến từ Bá Đô, Bảng Nhãn là Minh Nguyệt đến từ Ma Đô, Trạng Nguyên là Phương Văn đến từ Đế Đô.

Tôn Tường khẽ nói.

- Phương Văn được bao nhiêu điểm?

- 988 điểm.

Nghe nói Phương Văn chỉ thi được 988 điểm, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ tiếc nuối.

Diệp Hạo thi tiếng anh được hơn 90 điểm chắc chắn không có bất luận vấn đề gì, nói cách khác vì Hứa Lệ ngăn cản nên hắn đã bỏ lỡ vị trí Trạng Nguyên.



Tinh thần Hứa Lệ vẫn luôn không được tốt.

Vừa nghĩ tới mình vun trồng cho lớp trưởng bao nhiêu lâu, Hứa Lệ liền đau nhói từng cơn.

Bỗng nhiên điện thoại của bà ta vang lên.

Hứa Lệ ấn nút nghe máy, sau đó nghe thấy giọng nói của phó hiệu trưởng.

- Hứa Lệ, bà tới trường học lấy đồ dùng và hồ sơ của bà đi.

- Phó hiệu trưởng Lý, xảy ra chuyện gì vậy?

Hứa Lệ không khỏi hoảng hốt.

- Có phải bà cố ý ngăn cản Diệp Hạo vào trường thi hay không?

- A - - Tôi.

- Bà có biết vì tâm tư của bà khiến Diệp Hạo bỏ lỡ Trạng Nguyên Long Môn bảng hay không?

- Cái gì?

Hứa Lệ khiếp sợ kêu lên.

- Chắc bà không biết lần này Diệp Hạo thi được bao nhiêu điểm đâu nhỉ? Tôi nói cho bà biết, 900 điểm.

Phó hiệu trưởng nói đến đây liền gào lên với Hứa Lệ:

- Với thành tích này của Diệp Hạo có thể dễ dàng leo lên Long Môn bảng, cho dù bà nhìn Diệp Hạo không vừa mắt cũng không thể hủy tiền đồ của người ta như vậy chứ.

Hứa Lệ đã khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Hứa Lệ nhớ rõ ràng trước khi Diệp Hạo rời khỏi Nhị Trung chỉ thi được 928 điểm.

Trong một tháng ngắn ngủi Diệp Hạo đã tiến bộ đến mức độ loại này sao!

Không đúng, Diệp Hạo vốn không có thực lực như vậy.

- Cầm lấy đồ của bà rồi cút đi.

Phó hiệu trưởng không chút khách sáo nói ra:

- Nhị Trung chúng tôi không cần một giáo viên như bà.

Nói đến đây phó hiệu trưởng liền phẫn nộ tắt di động.

Trạng Nguyên đó!

Đến lúc đó Nhị Trung hoàn toàn có thể tuyên truyền đây là trường học cũ của Diệp Hạo!

Cho đến hiện tại cả nước có tất cả 42 vị Trạng Nguyên, mà trường học cũ của những Trạng Nguyên này đều đã vang danh cả nước.

Nhị Trung vốn cũng có đãi ngộ như vậy.

Cho dù một phần vinh hạnh đặc biệt đã bị Tam Trung lấy đi, nhưng dù sao còn hơn không có gì, không phải sao?

Nhưng tất cả những chuyện này đã bị mất vì tư tâm của Hứa Lệ.

Hứa Lệ kinh ngạc nhìn điện thoại vang lên tiếng tút tút, cả người đều bị choáng váng rồi.

Mình bị đuổi việc!

Chuyện này.

Đuổi việc có ý nghĩa sau này bà ta không có tư cách làm nghề dạy học nữa.

Qua tám năm nữa, bà ta đã về hưu rồi mà?

Bây giờ còn nghĩ đến chuyện nghỉ hưu gì nữa?

Sau này bà ta sống làm sao đây?

Một đống vấn đề bày ra trước mặt Hứa Lệ, nghĩ đi nghĩ lại Hứa Lệ đầu váng mắt hoa té bất tỉnh rồi.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)



Lúc này, điểm số thi đại học trở thành một đề tài hot nhất trong tất cả các đề tài thảo luận hiện nay.

Đứng đầu danh sách là một tin tức.

Thí sinh đứng đầu thành phố Giang Nam là Diệp Hạo của Tam Trung.

- Không ngờ đứng đầu thành phố lần này lại là học sinh thuộc Tam Trung.

- Ai bảo với tôi Tam Trung kém nhỉ? Không phải Tam Trung người ta cũng bồi dưỡng ra được học sinh đứng đầu đó sao?

- 900 điểm, cuối cùng thành phố Giang Nam chúng ta cũng có một người đặt chân vào hàng ngũ 900 điểm.

- Xếp thứ 1840 cả nước, chỉ thiếu chút xíu nữa, nếu không đã vào được Sáu Đại Học Phủ rồi.

- 900 điểm, thành tích này đủ để vào bất cứ trường đại học trọng điểm nào trong cả nước rồi.

- Tôi nghe nói Diệp Hạo đến từ Nhị Trung.

- Nói linh tinh! Diệp Hạo luôn là học sinh của Tam Trung chúng tôi, tôi là bạn học học cùng Diệp Hạo 3 năm, tôi lừa cậu sao?

Lúc học sinh Nhị Trung nghi ngờ thân phận của Diệp Hạo, học sinh Tam Trung nhao nhao xuất hiện rửa sạch, trong lúc nhất thời ngay cả dân thành phố Giang Nam cũng không biết rốt cuộc Diệp Hạo đến từ trường học nào.

Nhà họ Lý!

Lý Thiên Thiên nhìn tin tức đám bạn bè bàn tán thì choáng váng.

- Thiên Thiên, chuyện này cũng không phải mẹ không cho con cơ hội, đây là do Diệp Hạo làm không tốt đó nhé.

Tạ Ngưng nhìn thấy Diệp Hạo thi đứng đầu thành phố Giang Nam cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng vừa nghĩ tới con gái của mình có thể vào được Sáu Đại Học Phủ, Tạ Ngưng liền cắn răng nói ra.

Lý Hưng Bình chần chừ một lát, đang muốn nói gì đó liền bị Tạ Ngưng trừng mắt một cái.

Lý Hưng Bình méo miệng không dám nói gì nữa rồi.

- Diệp Hạo cũng đã làm rất tốt rồi.

Lý Thiên Thiên giơ tay lên xoa tay nghiêm túc nói.

- Hình như con quên giao hẹn giữa hai chúng ta rồi.

- Con không có quên.

Lý Thiên Thiên mấp máy môi.

- Con nhớ kỹ là được rồi.

Tạ Ngưng trầm giọng nói.

Lý Thiên Thiên lại im lặng.

Lý Thiên Thiên vẫn luôn cảm thấy Diệp Hạo có thể thi vào Sáu Đại Học Phủ.

Chẳng lẽ phát huy thất thường sao?

Nhưng cô nàng có thể nghe theo lời Tạ Ngưng nói sao?

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)



Sau khi thành tích thi tốt nghiệp trung học lần lượt được công bố, nhân dân cả nước chờ mong ba cái tên trên bảng Long Môn xuất hiện trên thời sự.

- Không ngờ Bá Đô của mình cũng có thể lên bảng.

- Minh Nguyệt của Ma Đô xinh đẹp thật.

- Xinh đẹp như vậy thành tích còn tốt nữa, có trời mới biết sau này sẽ tiện nghi cho ai?

- Mọi người có cảm thấy Phương Văn đứng đầu rất đẹp trai hay không?

- Còn đẹp trai hơn cả oppa của tôi nữa đó.

- Không được, tôi muốn chuyển fan.

Ngay lúc cả nước đang thảo luận ba người có tên trên bảng Long Môn, một tin tức của nhật báo Giang Nam nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của các truyền thông lớn.

- Trạng Nguyên chân chính không phải Phương Văn.

Tiêu đề này quá bắt mắt.

Rất nhiều người nhìn thấy tin này đều cảm thấy tin tức này là lừa đảo chỉ muốn thu hút mọi người mà thôi.

Nhưng khi nhìn thấy phiếu điểm của Diệp Hạo, nhất thời dẫn tới sóng to gió lớn.

- Tám môn học đều đạt điểm tuyệt đối.

- Thanh niên siêu cấp xuất hiện rồi sao?

- Nếu không phải người này không thi môn tiếng anh, vượt qua Phương Văn chắc không có vấn đề gì.

- Có lẽ người này học rất dở môn tiếng anh thì sao?

- Đúng vậy đúng vậy, không cho nói Phương Văn nhà tôi.

- Cậu có thể hoa si, nhưng đừng không có đầu óc, cho dù Diệp Hạo không biết một chút tiếng anh nào, viết linh tinh cũng có thể đạt được 30 ~ 40 điểm, đến lúc đó có thể thoải mái mà thi đậu Sáu Đại Học Phủ rồi, không giống hiện giờ chỉ có thể vào một trường đại học trọng điểm.

- Đáng tiếc, nhưng sao Diệp Hạo lại không thi môn tiếng anh vậy nhỉ?

Trong mấy giờ ngắn ngủi, tin tức này được lên đầu đề các truyền thông lớn.

Các truyền thông lớn vừa phát sóng vừa suy đoán vì sao Diệp Hạo lại không kiểm tra môn này?

Chỉ là sau đó trên trang web chính thức của nhật báo Giang Nam lại tuyên bố, ngày mai sẽ công bố một tin tức động trời hơn.

Không có truyền thông nào tuyên bố tất cả tin tức ra một lần duy nhất cả.

Kéo dài như này mới có thể tạo ra hiệu quả vang dội.

Lúc đám phóng viên đi lần lượt chạy tới nhà mình, Diệp Hạo cảm thấy không thể ở nhà này được nữa.

Sau đó, nhật báo Giang Nam phái một chiếc xe đặc biệt đến đón một nhà Diệp Hạo rời đi.

Khách sạn Giang Nam, khách sạn lớn năm sao tốt nhất thành phố.

Diệp Chí Quốc kinh ngạc nhìn căn phòng xa hoa nói:

- Xã trưởng Long.

- Mấy ngày nay mong mọi người tạm thời ấm ức ở nơi này đi.

Xã trưởng của nhật báo Giang Nam nói khẽ:

- Mọi người khốn đốn do tòa soạn báo chúng tôi tạo thành, bởi vậy tòa soạn chúng tôi sẽ bồi thưởng tổn thất cho mọi người, xin hãy yên tâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện