Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- -------------------------------------------------
Khóe miệng Diệp Hạo khẽ mĩm cười nhìn bài thi trước mặt.
Một tháng quá, những thứ nên nắm giữ hắn đã đều nắm giữ, dù chỉ một ít tri thức, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Diệp Hạo cầm bút lên, xoát xoát làm bài.
Đợi đến khi hắn dừng bút, Diệp Hạo tự tin bài thi Ngữ Văn của mình đạt được 140 điểm chắc không có vấn đề.
Sau khi thi xong môn Hóa cuối cùng, Diệp Hạo tự tính số điểm của chính mình.
Trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, nếu không có Thần Huyết cải tạo, hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến việc bản thân có thể thi đạt hơn 900 điểm trở lên.
Số điểm này đủ để vấn đỉnh trong Sáu Đại Học Phủ nha!
Đương nhiên lúc này Diệp Hạo không thể cao điệu, dù hắn có cao điệu cũng không ai sẽ tin tưởng.
- Chu Soái, mày sao? Diệp Hạo cười nói với Chu Soái.
- Thi Hóa lần này của tao nát bét rồi!
Chu Soái khóc không ra nước mắt nói.
- Lần nào mày thi Hóa không nát!
Diệp Hạo đâu có tin thằng cu này, lần nào thi xong cũng than nhưng có thấy nó rớt hạng đâu.
- Tao thấy bộ dạng của mày hình như làm bài rất tốt thì phải, không được, hôm nay mày phải bao tao một chầu mới được đó!
Chu Soái bất bình nói.
- Tùy tiện đi!
Giờ trên người hắn còn có 2000 ~ 3000 tệ, Chu Soái có thể ăn bao nhiêu đây?
- Bất quá, trước đó mày phải giúp tao một chuyện.
Diệp Hạo kéo Chu Soái trở lại chỗ ngồi, bắt đầu chỉnh lý sách vở.
- Mày chơi thật?
- Bố mày có khi nào đùa chuyện này?
- Mày nói qua với cha mẹ chưa?
- Tao có thể làm chủ chuyện này!
- Ca, tao gọi mày là ca ca được không? Loại sự tình này mà mày lại không thương lượng cùng cô chú một chút!
- Không cần, cứ như tao nói đi!
Diệp Hạo vừa nói vừa đưa chồng sách vở cho Chu Soái.
Chu Soái thấy Diệp Hạo như thế đã biết không khuyên nó nổi.
Hai người hợp lực đưa hết sách vở cao trung đến nhà Diệp Hạo.
Quách Tú thấy thế cũng kinh ngạc hỏi.
- Tiểu Hạo, sao con mang sách vở về hết rồi?
- Tạm thời không dùng nữa ạ!
Diệp Hạo chưa muốn nói chuyện này cho mẹ biết.
Chu Soái vừa muốn há mồm đã bị Diệp Hạo trừng mắt một cái.
- Mẹ, buổi tối, tụi con sẽ ra ngoài ăn!
Diệp Hạo thả đống sách xuống nhà rồi nói.
Quách Tú ừm một tiếng, đang muốn cho hắn tiền.
Diệp Hạo nói.
- Mẹ, tiểu tử này mời khách.
- Sao để bạn mời khách được?
Quách Tú vừa nói vừa đưa cho hắn 300 tệ.
Chu Soái trước đó cũng hay đến nhà Diệp Hạo nhà, nhưng hắn không ngờ, chỉ nửa năm qua, nhà Diệp Hạo lại thê thảm đến trình độ này.
Thấy vậy, hắn sao để Diệp Hạo mời khách được?
- Cô, chúng con đi đây!
Chu Soái lôi kéo Diệp Hạo chạy nhanh ra cửa.
Diệp Hạo hiểu ý hắn, cũng mặc cho người lôi kéo.
Sau khi ra khỏi nhà, Chu Soái nói khẽ.
- Diệp Hạo, nhà mày?
- Sẽ tốt lên nhanh thôi!
Diệp Hạo cười nói.
- Tiền mừng tuổi tao để dành được 3 vạn, mai tao cho mày mượn.
Chu Soái trầm ngâm một chút rồi nói.
Diệp Hạo giật mình.
Quan hệ giữa hai thằng không coi quá tốt, có thể nói không tệ như những bạn học khác mà thôi, không ngờ Chu Soái trượng nghĩa như thế.
- Tao tạm thời không cần.
Diệp Hạo lắc lắc đầu.
- Tiền mừng tuổi tao giờ cũng không có dùng gì.
Chu Soái mới vừa nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt ngang.
- Nếu cần, tao chắc chắn sẽ đi mượn mày.
- Được rồi, bất quá đêm nay tao mời.
- Ok, tao đang muốn ăn mười xiên lòng nướng đây!
Chu Soái khinh bỉ nhìn hắn.
- Mày không sợ bổ chết à?
- Mày không biết lòng nướng rất thơm à.
Diệp Hạo nói xong liếm liếm cặp môi.
- Tao dẫn mày tới một quán nướng chính tông.
Diệp Hạo mang Chu Soái đi qua bảy con phố, tám con hẻm rồi vào một cái hẻm nhỏ.
- Ngửi thấy mùi gì chưa?
- Hương vị này không tồi nha!
Chu Soái cười nói.
Một nơi vắng vẻ nhưng có rất nhiều người đến, điều này chứng tỏ đồ ăn quán này rất ngon a.
- Lão bản, 20 xiên lòng bò, 20 xiên thịt dê nướng, một mâm đậu phộng, cho xin nhiều rau trộn, cám ơn!
Diệp Hạo quen thuộc kêu món.
- Lão bản, cho thêm một kết bia.
Chu Soái dạo quanh quầy đồ nướng, chỉ tôm hùm đỏ rực nói.
- Ông chủ, cho thêm một phần tôm hùm!
- Được, các cậu tìm chỗ ngồi, đồ ăn sẽ lập tức có.
Chủ quán nướng là một trung niên nhìn qua rất chất phác, hắn xoa xoa mồ hôi trên mặt, cười đáp.
Hai người Diệp Hạo tùy tiện chọn một cái bàn ngồi xuống.
Một phụ nhân mặc tạp dề rất nhanh bưng tới một mâm đậu phộng cùng một phần rau trộn.
Sau khi nếm thử một miếng, mặc Chu Soái sáng nói.
- Rau trộn ngon quá a.
- Không ngon đưa mày tới đây làm gì?
Diệp Hạo vừa nói đến đây chợt thấy sắc mặt Chu Soái tự dưng trở nên âm trầm, hắn nhìn theo phương hướng thằng bạn mình đang nhìn.
Diệp Hạo thấy Đàm Hoa, một cô bạn cùng lớp đang tình tứ cùng một thanh niên đầu tóc vàng chóe, đã rõ vì sao Chu Soái lộ ra vẻ mặt này!
Chu Soái thích Đàm Hoa sớm đã không còn là bí mật.
Chu Soái vừa muốn đứng lên nhưng bị Diệp Hạo đè xuống.
- Mày muốn làm gì?
- Tao...
- Thằng kia đâu có ép buộc Đàm Hoa.
Diệp Hạo nghiêm túc nói.
- Tao phải đi hỏi một chút.
Chu Soái kiên định nói.
- Được rồi.
Diệp Hạo nghe thế thì thả Chu Soái ra.
Hắn biết Chu Soái muốn một đáp án rõ ràng.
Dù đáp án này nó đã sớm biết, nhưng nó vẫn muốn nghe chính miệng Đàm Hoa thừa nhận.
Con người có đôi khi như thế.
Có lẽ bởi vì như thế nên mới có châm ngôn, thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chu Soái còn cách một bàn nữa tới bàn Đàm Hoa, lúc này cô nàng đang ngồi trên đùi tên tóc vàng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Chu Soái đang đi qua.
Thần sắc cô bé trở nên có chút không tự nhiên.
- Đàm Hoa, có phải bạn bị ép buộc hay không?
Chu Soái khàn giọng hỏi.
- Mày là thằng nào vậy?
Sắc mặt tóc vàng khó coi quát.
- Mình tự nguyện ở cùng với A Hoàng.
Đàm Hoa chần chờ một chút rồi trả lời.
- A Hoàng? Gọi thân mật như thế!
Chu Soái thương cảm nói.
- Hắn có thể cho bạn cái gì chứ?
- Cái đm, mày dám đào góc tường nhà bố?
Tóc vàng phủi đất một cái rồi đứng lên, tiện tay cầm theo chai bia.
- Hiểu lầm!
Diệp Hạo vội vàng tiến lên khuyên nhủ.
- Để bạn mày cút xa tao một chút!
Tóc vàng buông chai bia xuống, âm thanh lạnh lùng.
- Chu Soái, chúng ta đi, qua bên kia thôi.
Diệp Hạo lôi kéo Chu Soái.
- Tao không đi.
Chu Soái ngạnh cổ quát.
- Đàm Hoa, mình có chỗ nào không tốt? Chỗ nào không mạnh bằng hắn?
Tên tóc vàng lần này xù lông thật rồi, hắn cầm chai bia, đập tới đầu Chu Soái.
Chu Soái nhà ta đang máu dồn lên não, nào đâu phản ứng gì, mắt thấy chai bia sắp đánh lên đầu hắn, Diệp Hạo nhanh tay chặn tên tóc vàng lại.
- Có chuyện gì, từ từ nói, không nên manh động a.
- Mày là thằng chó nào!
Tóc vàng thấy minh bị chặn, liền tung một cước đá tới đùi Diệp Hạo.
Mà hắn không ngờ chính là, cánh tay Diệp Hạo bỗng nhiên hơi dùng sức một chút, làm tóc vàng bỗng dưng mất thăng bằng, mà một cước này tự nhiên rơi vào khoảng không.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- -------------------------------------------------
Khóe miệng Diệp Hạo khẽ mĩm cười nhìn bài thi trước mặt.
Một tháng quá, những thứ nên nắm giữ hắn đã đều nắm giữ, dù chỉ một ít tri thức, hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Diệp Hạo cầm bút lên, xoát xoát làm bài.
Đợi đến khi hắn dừng bút, Diệp Hạo tự tin bài thi Ngữ Văn của mình đạt được 140 điểm chắc không có vấn đề.
Sau khi thi xong môn Hóa cuối cùng, Diệp Hạo tự tính số điểm của chính mình.
Trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, nếu không có Thần Huyết cải tạo, hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến việc bản thân có thể thi đạt hơn 900 điểm trở lên.
Số điểm này đủ để vấn đỉnh trong Sáu Đại Học Phủ nha!
Đương nhiên lúc này Diệp Hạo không thể cao điệu, dù hắn có cao điệu cũng không ai sẽ tin tưởng.
- Chu Soái, mày sao? Diệp Hạo cười nói với Chu Soái.
- Thi Hóa lần này của tao nát bét rồi!
Chu Soái khóc không ra nước mắt nói.
- Lần nào mày thi Hóa không nát!
Diệp Hạo đâu có tin thằng cu này, lần nào thi xong cũng than nhưng có thấy nó rớt hạng đâu.
- Tao thấy bộ dạng của mày hình như làm bài rất tốt thì phải, không được, hôm nay mày phải bao tao một chầu mới được đó!
Chu Soái bất bình nói.
- Tùy tiện đi!
Giờ trên người hắn còn có 2000 ~ 3000 tệ, Chu Soái có thể ăn bao nhiêu đây?
- Bất quá, trước đó mày phải giúp tao một chuyện.
Diệp Hạo kéo Chu Soái trở lại chỗ ngồi, bắt đầu chỉnh lý sách vở.
- Mày chơi thật?
- Bố mày có khi nào đùa chuyện này?
- Mày nói qua với cha mẹ chưa?
- Tao có thể làm chủ chuyện này!
- Ca, tao gọi mày là ca ca được không? Loại sự tình này mà mày lại không thương lượng cùng cô chú một chút!
- Không cần, cứ như tao nói đi!
Diệp Hạo vừa nói vừa đưa chồng sách vở cho Chu Soái.
Chu Soái thấy Diệp Hạo như thế đã biết không khuyên nó nổi.
Hai người hợp lực đưa hết sách vở cao trung đến nhà Diệp Hạo.
Quách Tú thấy thế cũng kinh ngạc hỏi.
- Tiểu Hạo, sao con mang sách vở về hết rồi?
- Tạm thời không dùng nữa ạ!
Diệp Hạo chưa muốn nói chuyện này cho mẹ biết.
Chu Soái vừa muốn há mồm đã bị Diệp Hạo trừng mắt một cái.
- Mẹ, buổi tối, tụi con sẽ ra ngoài ăn!
Diệp Hạo thả đống sách xuống nhà rồi nói.
Quách Tú ừm một tiếng, đang muốn cho hắn tiền.
Diệp Hạo nói.
- Mẹ, tiểu tử này mời khách.
- Sao để bạn mời khách được?
Quách Tú vừa nói vừa đưa cho hắn 300 tệ.
Chu Soái trước đó cũng hay đến nhà Diệp Hạo nhà, nhưng hắn không ngờ, chỉ nửa năm qua, nhà Diệp Hạo lại thê thảm đến trình độ này.
Thấy vậy, hắn sao để Diệp Hạo mời khách được?
- Cô, chúng con đi đây!
Chu Soái lôi kéo Diệp Hạo chạy nhanh ra cửa.
Diệp Hạo hiểu ý hắn, cũng mặc cho người lôi kéo.
Sau khi ra khỏi nhà, Chu Soái nói khẽ.
- Diệp Hạo, nhà mày?
- Sẽ tốt lên nhanh thôi!
Diệp Hạo cười nói.
- Tiền mừng tuổi tao để dành được 3 vạn, mai tao cho mày mượn.
Chu Soái trầm ngâm một chút rồi nói.
Diệp Hạo giật mình.
Quan hệ giữa hai thằng không coi quá tốt, có thể nói không tệ như những bạn học khác mà thôi, không ngờ Chu Soái trượng nghĩa như thế.
- Tao tạm thời không cần.
Diệp Hạo lắc lắc đầu.
- Tiền mừng tuổi tao giờ cũng không có dùng gì.
Chu Soái mới vừa nói đến đây đã bị Diệp Hạo cắt ngang.
- Nếu cần, tao chắc chắn sẽ đi mượn mày.
- Được rồi, bất quá đêm nay tao mời.
- Ok, tao đang muốn ăn mười xiên lòng nướng đây!
Chu Soái khinh bỉ nhìn hắn.
- Mày không sợ bổ chết à?
- Mày không biết lòng nướng rất thơm à.
Diệp Hạo nói xong liếm liếm cặp môi.
- Tao dẫn mày tới một quán nướng chính tông.
Diệp Hạo mang Chu Soái đi qua bảy con phố, tám con hẻm rồi vào một cái hẻm nhỏ.
- Ngửi thấy mùi gì chưa?
- Hương vị này không tồi nha!
Chu Soái cười nói.
Một nơi vắng vẻ nhưng có rất nhiều người đến, điều này chứng tỏ đồ ăn quán này rất ngon a.
- Lão bản, 20 xiên lòng bò, 20 xiên thịt dê nướng, một mâm đậu phộng, cho xin nhiều rau trộn, cám ơn!
Diệp Hạo quen thuộc kêu món.
- Lão bản, cho thêm một kết bia.
Chu Soái dạo quanh quầy đồ nướng, chỉ tôm hùm đỏ rực nói.
- Ông chủ, cho thêm một phần tôm hùm!
- Được, các cậu tìm chỗ ngồi, đồ ăn sẽ lập tức có.
Chủ quán nướng là một trung niên nhìn qua rất chất phác, hắn xoa xoa mồ hôi trên mặt, cười đáp.
Hai người Diệp Hạo tùy tiện chọn một cái bàn ngồi xuống.
Một phụ nhân mặc tạp dề rất nhanh bưng tới một mâm đậu phộng cùng một phần rau trộn.
Sau khi nếm thử một miếng, mặc Chu Soái sáng nói.
- Rau trộn ngon quá a.
- Không ngon đưa mày tới đây làm gì?
Diệp Hạo vừa nói đến đây chợt thấy sắc mặt Chu Soái tự dưng trở nên âm trầm, hắn nhìn theo phương hướng thằng bạn mình đang nhìn.
Diệp Hạo thấy Đàm Hoa, một cô bạn cùng lớp đang tình tứ cùng một thanh niên đầu tóc vàng chóe, đã rõ vì sao Chu Soái lộ ra vẻ mặt này!
Chu Soái thích Đàm Hoa sớm đã không còn là bí mật.
Chu Soái vừa muốn đứng lên nhưng bị Diệp Hạo đè xuống.
- Mày muốn làm gì?
- Tao...
- Thằng kia đâu có ép buộc Đàm Hoa.
Diệp Hạo nghiêm túc nói.
- Tao phải đi hỏi một chút.
Chu Soái kiên định nói.
- Được rồi.
Diệp Hạo nghe thế thì thả Chu Soái ra.
Hắn biết Chu Soái muốn một đáp án rõ ràng.
Dù đáp án này nó đã sớm biết, nhưng nó vẫn muốn nghe chính miệng Đàm Hoa thừa nhận.
Con người có đôi khi như thế.
Có lẽ bởi vì như thế nên mới có châm ngôn, thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chu Soái còn cách một bàn nữa tới bàn Đàm Hoa, lúc này cô nàng đang ngồi trên đùi tên tóc vàng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Chu Soái đang đi qua.
Thần sắc cô bé trở nên có chút không tự nhiên.
- Đàm Hoa, có phải bạn bị ép buộc hay không?
Chu Soái khàn giọng hỏi.
- Mày là thằng nào vậy?
Sắc mặt tóc vàng khó coi quát.
- Mình tự nguyện ở cùng với A Hoàng.
Đàm Hoa chần chờ một chút rồi trả lời.
- A Hoàng? Gọi thân mật như thế!
Chu Soái thương cảm nói.
- Hắn có thể cho bạn cái gì chứ?
- Cái đm, mày dám đào góc tường nhà bố?
Tóc vàng phủi đất một cái rồi đứng lên, tiện tay cầm theo chai bia.
- Hiểu lầm!
Diệp Hạo vội vàng tiến lên khuyên nhủ.
- Để bạn mày cút xa tao một chút!
Tóc vàng buông chai bia xuống, âm thanh lạnh lùng.
- Chu Soái, chúng ta đi, qua bên kia thôi.
Diệp Hạo lôi kéo Chu Soái.
- Tao không đi.
Chu Soái ngạnh cổ quát.
- Đàm Hoa, mình có chỗ nào không tốt? Chỗ nào không mạnh bằng hắn?
Tên tóc vàng lần này xù lông thật rồi, hắn cầm chai bia, đập tới đầu Chu Soái.
Chu Soái nhà ta đang máu dồn lên não, nào đâu phản ứng gì, mắt thấy chai bia sắp đánh lên đầu hắn, Diệp Hạo nhanh tay chặn tên tóc vàng lại.
- Có chuyện gì, từ từ nói, không nên manh động a.
- Mày là thằng chó nào!
Tóc vàng thấy minh bị chặn, liền tung một cước đá tới đùi Diệp Hạo.
Mà hắn không ngờ chính là, cánh tay Diệp Hạo bỗng nhiên hơi dùng sức một chút, làm tóc vàng bỗng dưng mất thăng bằng, mà một cước này tự nhiên rơi vào khoảng không.
Danh sách chương