Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

- Thứ này - - quá quý quá rồi…

Chu Uyển Thanh vội vàng nói tiếp.

- Tôi thực sự muốn viên Linh Đan này, tôi bằng lòng lấy ra 12 triệu đưa lại cho anh.

Chu Uyển Thanh vừa nói xong đã bị Diệp Hạo cắt ngang.

- Tôi cho cô Linh Đan không phải muốn tiền của cô, mà cảm thấy cô là cô gái không tệ, chỉ vậy mà thôi.

Nói xong câu này Diệp Hạo đứng dậy rời đi.

Mọi người bàn tán xôn xao.

Ai cũng không ngờ Diệp Hạo lại tặng viên Linh Đan giá 12 triệu.

Kẻ phá hoại cũng không phá của như vậy a!

Lãnh Hồng Xương càng hoảng sợ.

Ông ta nhìn thoáng qua Lãnh Tuyết bên cạnh, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Bởi vì nếu ông ta không đuổi Diệp Hạo đi, rất có khả năng Diệp Hạo sẽ tặng viên Linh Đan cho nhà mình.

Đâu chỉ có Lãnh Hồng Xương có loại cảm giác này.

Trong lòng Lâm Viễn Đồ, Lâm Cao Đinh, Lâm Cao Phong cũng rất bực tức.

Nếu không phải bọn họ ra mặt, dựa vào quan hệ của Lâm Nhu Nhi và Diệp Hạo, không phải lấy được viên Linh Đan này dễ như trở bàn tay sao.

Nhưng bây giờ nó lại rơi vào tay của Chu Uyển Thanh.

Chu gia lấy được viên Linh Đan này có lẽ sẽ lấy được ủng hộ của một vị đại lão phía trên, còn có một viên Linh Đan, Trịnh Dược Luận Trịnh gia chiếm được lúc trước, nói cách khác hai đối thủ lớn của Lâm gia đều chiếm được Linh Đan.

Có thể đoán trước sau này Lâm gia càng khó đi hơn.

- Cái tên ăn cháo đá bát kia a.

Lâm Cao Phong nhỏ giọng nói.

- Ăn cháo đá bát là Lâm gia chúng ta mới đúng.

Lâm Nhu Nhi bình tĩnh lên tiếng:

- Cháu xin hỏi bác cả, Lâm gia chúng ta đã cho Diệp Hạo cái gì?

Lâm Cao Phong há to miệng nhưng lại rơi vào im lặng.

Lâm gia quả thật không cho Diệp Hạo cái gì cả, nào có tư cách nói người ta ăn cháo đá bát chứ!

- Diệp Hạo từng cứu ông nội không nói, còn cứu cháu hai lần.

Lâm Nhu Nhi nói đến đây, trong mắt đầy vẻ tổn thương.

- Linh Đan của Diệp Hạo, chẳng lẽ cậu ấy còn không có quyền quyết định?

Lâm Viễn Đồ thở dài một hơi.

- Nhu Nhi nói rất đúng, chúng ta sai rồi!

Vì Lâm Viễn Đồ nắm giữ quyền uy trong cái nhà này.

Vừa rồi ông ta hoàn toàn có cơ hội mời Diệp Hạo đến ngồi bên cạnh bọn họ.

Nhưng ông ta không làm.

Diệp Hạo không để ý việc mọi người nhìn chăm chăm mình mà thản nhiên rời khỏi hội trường.

Thấy Lâm gia xa lánh, sao Diệp Hạo không để trong lòng chứ!

Hắn đưa viên Linh Đan kia cho Chu Uyển Thanh trước mặt mọi người, có ý tức giận với Lâm gia trong đó.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)



Dù kẻ khác không biết ông chủ phía sau hội sở Bồng Lai là ai, nhưng Phương gia gia chủ lại biết rất rõ a.

Lúc Phương Khải Minh thấy Diệp Hạo, vội vàng đứng dậy cung kính chào.

- Tiên trưởng.

- Thân phận của tôi, Phương gia các ông có mấy người biết?

- Ngoại trừ gia chủ ra chỉ có tôi biết!

Phương Khải Minh vội vàng trả lời.

Diệp Hạo không muốn công khai thân phận bản thân, đương nhiên Phương gia sẽ không ngốc mà công khai thân phận của hắn ra cho bàn dân thiên hạ.

Nếu không đến lúc đó chọc giận Diệp Hạo, có trời mới biết hậu quả sẽ như thế nào?

Diệp Hạo khẽ gật đầu nói:

- Tìm tôi có chuyện gì?

- Phương gia chúng tôi trước đó có mua một cái mỏ khai quật và đào được thứ này?

Phương Khải Minh nói xong đưa hai viên Tinh Thạch cho Diệp Hạo.

Lúc Diệp Hạo thấy rõ hai viên Tinh Thạch, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.

- Quặng Linh Thạch?

Phương Khải Minh thấy vẻ mặt Diệp Hạo đã hiểu Diệp Hạo biết thứ này.

- Phương gia các ông muốn gì?

- Phương gia chúng tôi muốn lấy được ủng hộ của tiên trưởng.

Phương Khải Minh dùng giọng điệu nghiêm trọng nói.

- Không hứng thú.

Diệp Hạo từ chối.

- Tiên trưởng, đây là một quặng Linh Thạch đó.

Trên mặt Phương Khải Minh lộ vẻ khó tin.

- Thì tính sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói:

- Linh Thạch trên người tôi không thiểu đủ để tôi tu luyện rồi, tôi cần nhiều Linh Thạch như vậy để làm gì?

- Nếu vậy, Phương gia chúng tôi tặng cho tiên trưởng quặng Linh Thạch này đi.

Phương Khải Minh trầm ngâm một lát rồi nói.

Diệp Hạo không khỏi cười ha ha.

- Ván cờ lấy lùi làm tiến của Phương gia các ông hay đó!

Diệp Hạo nói tiếp:

- Nếu Phương gia các ông đã lấy ra thành ý, tôi cũng không thể không bày tỏ gì.

Diệp Hạo nói đến đây, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một hộp gấm.

- Cái này cho ông!

Phương Khải Minh chần chừ một lát rồi mở hộp gấm ra.

Ôn ta thấy ba viên Linh Đan và ba lá bùa Hộ Thân trong hộp.

- Chỉ cần Phương gia các ông không làm chuyện thương thiên hại lý, tương lai đại loạn đến, tôi đảm bảo Phương gia ông một tay.

Diệp Hạo thản nhiên nói với Phương Khải Minh.

- Đại loạn sao?

Sắc mặt Phương Khải Minh thay đổi nói:

- Mong tiên trưởng chỉ rõ.

- Quần ma loạn vũ, quỷ mị hoành hành.

Diệp Hạo nói đến đây rồi dời đề tài.

- Chuyện Linh Thạch nhất định phải giữ bí mật.

- Tôi sẽ tự mình phụ trách chuyện này.

Phương Khải Minh vội vàng nói.

- Ừm, đi thôi.

Diệp Hạo vẫy vẫy tay ra lệnh trục xuất.

Phương Khải Minh cung kính lui ra nhungw trên đường rời đi, trong lòng trĩu nặng suy nghĩ.

Gần đây chuyện linh dị càng ngày càng nhiều, cho dù Đế Đô cũng không yên bình.

Ông cụ suy đoán đã xảy ra chuyện lớn, mà hôm nay Diệp Hạo đã cho đáp án.

Một khi xuất hiện cục diện này, trật tự vốn có sẽ bị chấn động rất mạnh.

Đến lúc đó, Phương gia còn có thể tồn tại hay không cũng là một vấn đề, cũng may bây giờ Phương gia laasy được hứa hẹn của Diệp Hạo.

(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)



Trong ký ức của Hắc Long không có nhiều thuật Truy Tung.

Diệp Hạo lựa chọn một môn Thiên Lý Tầm Tung Thuật.

Môn thần thông này được xưng là trong phạm vi ngàn dặm chỉ cần nhớ ký mùi trên người đối phương, có thể truy tung đối phương dù bất cứ đâu.

Lúc Diệp Hạo lẳng lặng tu luyện, một bóng dáng phong hoa tuyết nguyệt đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.

Khi Diệp Hạo mở mắt ra thấy được người này, lông tơ toàn thân đều dựng đứng.

Nếu đối phương có thể im hơi lặng tiếng tiến đến bên cạnh hắn, đối phương hiển nhiên có thể im hơi lặng tiếng xử lý luôn hắn a.

- Nếu tôi muốn giết cậu đã không cần hiện thân, một Thần Niệm có thể giết chết cậu ngoài ngàn dặm rồi.

Tô Tiểu Ngư nhìn bộ dạng kinh hoảng của Diệp Hạo, cười nhạt nói.

- Không biết tiền bối tìm tôi có chuyện gì?

Vẻ mặt Diệp Hạo nghiêm túc hỏi lại.

- Cậu đi theo tôi đến một nơi.

- Ừm.

Đối mặt với yêu cầu của Tô Tiểu Ngư, Diệp Hạo sao dám từ chối.

Người này đường đường là Quỷ Tiên đó, có thể bóp chết hắn dễ như bóp chết một con kiến!

Diệp Hạo vừa mới nói xong, một lực lượng vô hình bao lấy toàn thân hắn, Tô Tiểu Ngư dẫn Diệp Hạo ngự không nhanh như tia chớp.

Không lâu sau, hai người đến biển rộng mênh mông.

- Tiền bối, cô muốn mang tôi đi đâu đây?

Diệp Hạo khẽ giật mình hỏi.

- Trên hòn đảo phía trước.

Tô Tiểu Ngư chỉ chỉ hòn đảo trước mặt hai người.

Diệp Hạo đi tới đi lui, mặt mài tái mét, con mẹ nó… sắp đến vị trí trung tâm của Thái Bình Dương cmnr hả?

Thực ra còn một khoảng nữa mới đến.

Lại qua một lúc sau, Tô Tiểu Ngư mang Diệp Hạo đến một hòn đảo nhỏ, chu vi không đến ba dặm.

- Bí mật nằm ở phía dưới.

Tiến vào trong nước biển lạnh lẽo, Diệp Hạo vội vàng vận chuyển Bố Vũ Quyết.

Bố Vũ Quyết là thiên phú Thần Thông hệ thủy của Long Tộc, lúc Diệp Hạo vận chuyển nó liền như cá gặp nước, không ảnh hưởng chút nào của áp suất nước biển.

Diệp Hạo thấy được một Động Phủ ở xa xa.

Nhìn qua Động Phủ này tràn ngập uy nghiêm đáng sợ, chỉ nhìn thấy từ xa mà thần hồn hắn đã không nhịn được mà dao động.

- Tiền bối, mục đích chuyến này của cô đây sao?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.

Hắn không hiểu vì sao Tô Tiểu Ngư muốn mang mình tới nơi này?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện