Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
- Cô chắc chắn như vậy?
Tiểu Mai khẽ giật mình.
- Với thân thủ của Diệp Hạo muốn bắt nữ sinh này không cần tốn một chút công sức nào.
Tiểu Lan chỉ video nói.
- Sao trong nửa phút còn chưa chế ngự được một sinh viên bình thường chứ?
- Loại vấn đề này không có khả năng công khai, cho dù công khai cũng không thể làm chứng cứ!
Tiểu Mai suy nghĩ một lát rồi nói.
- Video này vừa đăng, phía trên bị truyền thông tạo áp lực chắc sẽ tiến hành tuyên án Diệp Hạo nhanh thôi.
Tiểu Lan nói đến đây nhìn về phía Lâm Nhu Nhi.
- Tiểu thư, cô có biện pháp gì không?
- Vụ án của Diệp Hạo vì liên lụy quá nhiều chỉ có thể giải quyết chung, nhưng căn cứ vào tin tức thăm dò được, tình hình không ổn lắm.
Lâm Nhu Nhi trầm mặc một chút mới nói.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
…
Cạch một tiếng cửa sắt mở ra.
Diệp Hạo nhìn về phía cửa.
Một thanh niên ăn mặc nho nhã chí khí đi đến.
- Diệp Hạo, chúng ta lại gặp nhau.
Diệp Hạo nhìn thấy thanh niên, trong mắt không lộ ra bao nhiêu bất ngờ.
- Vì tao đoạt danh tiếng của mày, mày muốn đẩy tao vào chỗ chết?
Diệp Hạo khẽ thở dài nhìn thanh niên áo trắng.
- Có vấn đề gì sao?
Thanh niên áo trắng này không phải ai khác, là Phương Văn Trạng Nguyên năm nay.
- Mày có biết bố trí lần này có thể hủy hoại cả đời tao không?
- Hủy mày sao, quá ngây thơ rồi đó cu.
Phương Văn lạnh lùng nhìn Diệp Hạo.
- Mày sẽ nhận tra tấn mà chết trong nhà giam này.
- Mày hận Tao như vậy?
- Hận? Tao có thể không hận hả?
Phương Văn thấp giọng gào thét:
- Mày chỉ là một tên dân đen, có tư cách gì cướp danh tiếng của tao?
- mày không cảm thấy tư tưởng của mình quá nhỏ hẹp à?
- Do mày không hiểu được xem xét thời thế.
- Cho dù tao thực sự bị định tội, cũng chỉ cưỡng bức chưa thành mà thôi.
- Ha ha, Phương gia tao là Văn Tông Thế Gia, quyền khuynh chính quyền, muốn chỉnh chết một tên dân đen như mày rất dễ. Về phần vì sao tao muốn bố trí như vậy, là muốn để cả nước nhìn xem Trạng Nguyên trong lòng bọn họ đê tiện cỡ nào?
- Mày không cảm thấy cái từ đê tiện này dùng trên người mày thích hợp hơn hả?
- Từ xưa người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết.
- Hôm nay mày tới đây chỉ để trào phúng tao thôi à?
- Hôm nay tới đây để nói cho mày một chuyện.
- Chuyện gì?
- Phía trên bị truyền thông tạo áp lực, ba ngày sau tiến hành tuyên án mày, đến lúc đó truyền thông lớn nhỏ trong cả nước sẽ tiến về đưa tin toàn bộ quá trình.
Phương Văn nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy chế giễu.
- Mày có biết, rất nhiều người muốn lên đầu đề mà không được, còn mày lại có thể dễ dàng lên đầu đề của tất cả tạp chí lớn nhỏ hay không?
- Vậy có phải tao nên cảm ơn mày?
- Diệp Hạo, mày không cần phải ra vẻ bình tĩnh trước mặt tao.
Phương Văn thấy mặt Diệp Hạo không có vẻ kinh hoảng nào, trong lòng không khỏi tuôn ra một ngọn lửa giận.
- Đến lúc đó cả nước đều sẽ biết rõ mày là loại người gì?
- Chính trực không sợ gian tà, tao chưa từng làm chuyện này.
- Mày cho rằng mày không thừa nhận sẽ không sao à?
- Không sai.
- Ngu ngốc.
- Tao tin tưởng thế giới này có chính nghĩa.
- Vậy mày mở to mắt mình ra mà nhìn cho rõ - - tao đổi trắng thay đen nghịch chuyển âm dương như thế nào?
Dứt lời, Phương Văn xoay người rời đi.
Diệp Hạo nhìn bóng lưng Phương Văn rất lâu không nói gì.
Ngay lúc Phương Văn rời đi, không lâu sau cục trưởng cục cảnh sát Ma Đô tuyên bố mời truyền thông họp báo.
Ba ngày sau sẽ công khai thẩm tra xử lý vụ án của Diệp Hạo.
Tin tức này vừa lên khiến không ít mọi người cảm thấy chuyện này không đơn giản như mặt ngoài.
Bởi vì chuyện của Diệp Hạo dù thế nào cũng không cần thiết công khai thẩm tra xử lý.
Rõ ràng có người muốn Diệp Hạo thân bại danh liệt!
Nhưng chuyện này không làm ảnh hưởng đến việc bọn họ chạy tới tòa án ở Ma Đô trước giờ chiếm một chỗ đâu a.
Tin tức Diệp Hạo đang liên tục lên men, dần dần có nhiều người chú ý hơn.
Ba ngày sau, toàn án Ma Đô.
Toàn bộ tòa án đã sớm kín hết chỗ ngồi.
Lúc Diệp Hạo được hai cảnh sát mang vào tòa án, một đám phóng viên điên cuồng chụp ảnh.
Lâm Nhu Nhi không khỏi đứng dậy.
Vẻ mặt cô lo âu nhìn Diệp Hạo.
Xét xử vụ án của Diệp Hạo không phải ai cũng có tư cách vào ngồi nghe.
Trương Lan, Bạch Hà lại càng không cần phải nói, cho dù Đường Phiên Phiên cũng không có tư cách.
Vẻ mặt Diệp Hạo bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Cho dù mọi người xì xào bàn tán chỉ chỉ trỏ trỏ, trên mặt hắn vẫn không có một chút thay đổi nào.
- Sao anh không đi chết đi?
Nguyên cáo là nữ sinh viên đi tới khu thẩm vấn trong tòa án, phẫn nộ quát Diệp Hạo.
Thấy nữ sinh này, đám phóng viên điên cuồng quay phim chụp ảnh.
Mà lúc này, cả nước cũng đang xem hiện trường trực tiếp.
- Nhìn bộ dạng nữ sinh này có vẻ như đang ước giết được tên cặn bã kia nha.
- Danh dự của người ta đều bị hủy trong tay hắn đó.
- Tôi đề nghị lăng trì.
Sau đó, chánh án tuyên đọc một số điều lệ.
- Bây giờ mời nguyên cáo trần thuật lại sự thật.
Chánh án trầm giọng nói.
- Chào chánh án, tôi là Trương Bội sinh viên năm ba trường đại học Trung Y, 10 giờ sáng ngày 23 tháng 10, lúc tôi đi qua rừng cây nhỏ gần sân bóng rổ, người này liền nhào về phía tôi.
Trương Bội nói đến đây rồi chỉ Diệp Hạo, trong mắt cô ta tràn đầy oán hận.
- Trong quá trình tôi giãy dụa có một sinh viên nam khác đi qua nơi này liền tới giúp đỡ, nhưng người kia không phải đối thủ của hắn ta, rất nhanh đã bị đánh ngã trên đất. May mắn lúc này có thầy Trương và 5 giáo viên đi ngang qua, nếu không tôi chắc chắn không giữ được trong sạch.
- Cô có chứng cứ gì?
Chánh án hỏi.
- Quần áo trên người tôi có dấu vân tay của anh ta.
Trương Bội trả lời.
- Mang chứng cứ lên.
Chánh án nói.
Rất nhanh, một cảnh sát mang theo quần áo ngày đó của Trương Bội ra.
- Dựa theo kết quả chúng tôi kiểm tra, trên này thật sự có dấu vân tay của Diệp Hạo.
Chánh án khẽ gật đầu nói:
- Nhân chứng đâu?
Không lâu sau một thanh niên đi tới nơi thẩm vấn, anh ta vừa thấy Diệp Hạo trong mắt tràn đầy lửa giận:
- Sao anh không đi chết đi?
- Nhân chứng, xin anh nói lại tình hình ngày đó một lần.
Chánh án trầm giọng nói.
Người thanh niên kia nói rõ từng câu từng chữ:
- 10 giờ sáng ngày 23 tháng 10, lúc tôi tới đại học Trung Y chơi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu, thế nên vội vàng chạy tới nơi có tiếng cầu cứu, sau đó tôi thấy một cảnh người thần đều phẫn nộ. Người này đang xé rách quần áo nữ sinh kia cố gắng cưỡng bức.
- Đáng tiếc tôi không đánh lại hắn, tôi bị hắn đánh không còn sức gục tại chỗ, nhưng sau đó lén lấy di động ra quay lại cảnh này.
Người thanh niên này nói đến đây còn tự trách:
- Tôi rất hận, hận bản thân mình vô dụng, nếu không có mấy giáo viên kịp thời chạy đến, chỉ sợ thanh danh nữ sinh này đã bị hủy hoại trong chốc lát.
Sau đó thầy Trương và 5 giáo viên cũng được mời tới.
5 giáo viên nói thật cảnh bọn họ nhìn thấy.
Sự thật cũng đã rất rõ ràng.
Về phần video sớm đã truyền đầy trên internet, đâu đâu cũng có.
Phát một lần nữa chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
- Cô chắc chắn như vậy?
Tiểu Mai khẽ giật mình.
- Với thân thủ của Diệp Hạo muốn bắt nữ sinh này không cần tốn một chút công sức nào.
Tiểu Lan chỉ video nói.
- Sao trong nửa phút còn chưa chế ngự được một sinh viên bình thường chứ?
- Loại vấn đề này không có khả năng công khai, cho dù công khai cũng không thể làm chứng cứ!
Tiểu Mai suy nghĩ một lát rồi nói.
- Video này vừa đăng, phía trên bị truyền thông tạo áp lực chắc sẽ tiến hành tuyên án Diệp Hạo nhanh thôi.
Tiểu Lan nói đến đây nhìn về phía Lâm Nhu Nhi.
- Tiểu thư, cô có biện pháp gì không?
- Vụ án của Diệp Hạo vì liên lụy quá nhiều chỉ có thể giải quyết chung, nhưng căn cứ vào tin tức thăm dò được, tình hình không ổn lắm.
Lâm Nhu Nhi trầm mặc một chút mới nói.
(Truyện được thực hiện bởi HámThiênTàThần -)
…
Cạch một tiếng cửa sắt mở ra.
Diệp Hạo nhìn về phía cửa.
Một thanh niên ăn mặc nho nhã chí khí đi đến.
- Diệp Hạo, chúng ta lại gặp nhau.
Diệp Hạo nhìn thấy thanh niên, trong mắt không lộ ra bao nhiêu bất ngờ.
- Vì tao đoạt danh tiếng của mày, mày muốn đẩy tao vào chỗ chết?
Diệp Hạo khẽ thở dài nhìn thanh niên áo trắng.
- Có vấn đề gì sao?
Thanh niên áo trắng này không phải ai khác, là Phương Văn Trạng Nguyên năm nay.
- Mày có biết bố trí lần này có thể hủy hoại cả đời tao không?
- Hủy mày sao, quá ngây thơ rồi đó cu.
Phương Văn lạnh lùng nhìn Diệp Hạo.
- Mày sẽ nhận tra tấn mà chết trong nhà giam này.
- Mày hận Tao như vậy?
- Hận? Tao có thể không hận hả?
Phương Văn thấp giọng gào thét:
- Mày chỉ là một tên dân đen, có tư cách gì cướp danh tiếng của tao?
- mày không cảm thấy tư tưởng của mình quá nhỏ hẹp à?
- Do mày không hiểu được xem xét thời thế.
- Cho dù tao thực sự bị định tội, cũng chỉ cưỡng bức chưa thành mà thôi.
- Ha ha, Phương gia tao là Văn Tông Thế Gia, quyền khuynh chính quyền, muốn chỉnh chết một tên dân đen như mày rất dễ. Về phần vì sao tao muốn bố trí như vậy, là muốn để cả nước nhìn xem Trạng Nguyên trong lòng bọn họ đê tiện cỡ nào?
- Mày không cảm thấy cái từ đê tiện này dùng trên người mày thích hợp hơn hả?
- Từ xưa người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết.
- Hôm nay mày tới đây chỉ để trào phúng tao thôi à?
- Hôm nay tới đây để nói cho mày một chuyện.
- Chuyện gì?
- Phía trên bị truyền thông tạo áp lực, ba ngày sau tiến hành tuyên án mày, đến lúc đó truyền thông lớn nhỏ trong cả nước sẽ tiến về đưa tin toàn bộ quá trình.
Phương Văn nhìn Diệp Hạo, trong mắt tràn đầy chế giễu.
- Mày có biết, rất nhiều người muốn lên đầu đề mà không được, còn mày lại có thể dễ dàng lên đầu đề của tất cả tạp chí lớn nhỏ hay không?
- Vậy có phải tao nên cảm ơn mày?
- Diệp Hạo, mày không cần phải ra vẻ bình tĩnh trước mặt tao.
Phương Văn thấy mặt Diệp Hạo không có vẻ kinh hoảng nào, trong lòng không khỏi tuôn ra một ngọn lửa giận.
- Đến lúc đó cả nước đều sẽ biết rõ mày là loại người gì?
- Chính trực không sợ gian tà, tao chưa từng làm chuyện này.
- Mày cho rằng mày không thừa nhận sẽ không sao à?
- Không sai.
- Ngu ngốc.
- Tao tin tưởng thế giới này có chính nghĩa.
- Vậy mày mở to mắt mình ra mà nhìn cho rõ - - tao đổi trắng thay đen nghịch chuyển âm dương như thế nào?
Dứt lời, Phương Văn xoay người rời đi.
Diệp Hạo nhìn bóng lưng Phương Văn rất lâu không nói gì.
Ngay lúc Phương Văn rời đi, không lâu sau cục trưởng cục cảnh sát Ma Đô tuyên bố mời truyền thông họp báo.
Ba ngày sau sẽ công khai thẩm tra xử lý vụ án của Diệp Hạo.
Tin tức này vừa lên khiến không ít mọi người cảm thấy chuyện này không đơn giản như mặt ngoài.
Bởi vì chuyện của Diệp Hạo dù thế nào cũng không cần thiết công khai thẩm tra xử lý.
Rõ ràng có người muốn Diệp Hạo thân bại danh liệt!
Nhưng chuyện này không làm ảnh hưởng đến việc bọn họ chạy tới tòa án ở Ma Đô trước giờ chiếm một chỗ đâu a.
Tin tức Diệp Hạo đang liên tục lên men, dần dần có nhiều người chú ý hơn.
Ba ngày sau, toàn án Ma Đô.
Toàn bộ tòa án đã sớm kín hết chỗ ngồi.
Lúc Diệp Hạo được hai cảnh sát mang vào tòa án, một đám phóng viên điên cuồng chụp ảnh.
Lâm Nhu Nhi không khỏi đứng dậy.
Vẻ mặt cô lo âu nhìn Diệp Hạo.
Xét xử vụ án của Diệp Hạo không phải ai cũng có tư cách vào ngồi nghe.
Trương Lan, Bạch Hà lại càng không cần phải nói, cho dù Đường Phiên Phiên cũng không có tư cách.
Vẻ mặt Diệp Hạo bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Cho dù mọi người xì xào bàn tán chỉ chỉ trỏ trỏ, trên mặt hắn vẫn không có một chút thay đổi nào.
- Sao anh không đi chết đi?
Nguyên cáo là nữ sinh viên đi tới khu thẩm vấn trong tòa án, phẫn nộ quát Diệp Hạo.
Thấy nữ sinh này, đám phóng viên điên cuồng quay phim chụp ảnh.
Mà lúc này, cả nước cũng đang xem hiện trường trực tiếp.
- Nhìn bộ dạng nữ sinh này có vẻ như đang ước giết được tên cặn bã kia nha.
- Danh dự của người ta đều bị hủy trong tay hắn đó.
- Tôi đề nghị lăng trì.
Sau đó, chánh án tuyên đọc một số điều lệ.
- Bây giờ mời nguyên cáo trần thuật lại sự thật.
Chánh án trầm giọng nói.
- Chào chánh án, tôi là Trương Bội sinh viên năm ba trường đại học Trung Y, 10 giờ sáng ngày 23 tháng 10, lúc tôi đi qua rừng cây nhỏ gần sân bóng rổ, người này liền nhào về phía tôi.
Trương Bội nói đến đây rồi chỉ Diệp Hạo, trong mắt cô ta tràn đầy oán hận.
- Trong quá trình tôi giãy dụa có một sinh viên nam khác đi qua nơi này liền tới giúp đỡ, nhưng người kia không phải đối thủ của hắn ta, rất nhanh đã bị đánh ngã trên đất. May mắn lúc này có thầy Trương và 5 giáo viên đi ngang qua, nếu không tôi chắc chắn không giữ được trong sạch.
- Cô có chứng cứ gì?
Chánh án hỏi.
- Quần áo trên người tôi có dấu vân tay của anh ta.
Trương Bội trả lời.
- Mang chứng cứ lên.
Chánh án nói.
Rất nhanh, một cảnh sát mang theo quần áo ngày đó của Trương Bội ra.
- Dựa theo kết quả chúng tôi kiểm tra, trên này thật sự có dấu vân tay của Diệp Hạo.
Chánh án khẽ gật đầu nói:
- Nhân chứng đâu?
Không lâu sau một thanh niên đi tới nơi thẩm vấn, anh ta vừa thấy Diệp Hạo trong mắt tràn đầy lửa giận:
- Sao anh không đi chết đi?
- Nhân chứng, xin anh nói lại tình hình ngày đó một lần.
Chánh án trầm giọng nói.
Người thanh niên kia nói rõ từng câu từng chữ:
- 10 giờ sáng ngày 23 tháng 10, lúc tôi tới đại học Trung Y chơi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu, thế nên vội vàng chạy tới nơi có tiếng cầu cứu, sau đó tôi thấy một cảnh người thần đều phẫn nộ. Người này đang xé rách quần áo nữ sinh kia cố gắng cưỡng bức.
- Đáng tiếc tôi không đánh lại hắn, tôi bị hắn đánh không còn sức gục tại chỗ, nhưng sau đó lén lấy di động ra quay lại cảnh này.
Người thanh niên này nói đến đây còn tự trách:
- Tôi rất hận, hận bản thân mình vô dụng, nếu không có mấy giáo viên kịp thời chạy đến, chỉ sợ thanh danh nữ sinh này đã bị hủy hoại trong chốc lát.
Sau đó thầy Trương và 5 giáo viên cũng được mời tới.
5 giáo viên nói thật cảnh bọn họ nhìn thấy.
Sự thật cũng đã rất rõ ràng.
Về phần video sớm đã truyền đầy trên internet, đâu đâu cũng có.
Phát một lần nữa chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Danh sách chương