Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
- Hôm nay Lãnh gia tôi và Tống gia kết thành đồng bạn chiến lược toàn diện, Lãnh Hồng Xương tôi hoan nghênh chư vị đến đây.
Sau đó hai gia tộc ký kết một loạt hiệp nghị và điều lệ dưới sự chứng kiến của mọi người.
Khoảng 15 phút sau, Tống Nhạc Quý đổi đề tài.
- Hôm nay ngoại trừ là ngày Tống gia tôi và Lãnh gia kết thành đồng bạn chiến lược toàn diện, cũng là ngày Tống gia tôi và Lãnh gia kết thành thông gia.
Tống Nhạc Quý nói đến đây, nhìn Tống Ngọc đứng sau lưng.
- Nhóc con, đến lượt con làm chủ rồi.
Tống Ngọc, người cũng như tên, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự.
Trên mặt anh ta treo một nụ cười đúng mức, chậm rãi đi đến bên Lãnh Tuyết dưới sự chú ý của mọi người.
Gần như tất cả tiểu thư trong phong đều lộ vẻ hâm mộ, có không ít người ở đây thầm mến Tống Ngọc.
Đáng tiếc, không phải ai cũng có tư cách gả cho Tống sói ca này.
Hô hấp Lãnh Tuyết dồn dập hơn, cô nắm tay chặt hơn.
Không lâu sau, Tống Ngọc đã đi tới gần Lãnh Tuyết, hai mắt anh ta nóng bỏng nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc trước mắt.
- Lãnh Tuyết, em có biết không? Ba năm trước đây từ lúc anh gặp được em, nơi này của anh luôn khắc hình bóng của em, lúc nói đến đây Tống Ngọc chỉ trái tim mình.
- Thật lãng mạn.
- Thổ lộ trước mặt mọi người.
- Sau này tôi cũng muốn người đàn ông của mình thổ lộ với mình như thế.
Lãnh Tuyết lại không có bất kỳ cảm giác kinh ngạc vui mừng gì, cô nhìn chằm chằm Tống Ngọc, móng tay đâm thật sâu vào máu thịt.
- Anh muốn sau này vào mỗi buổi sáng, khi tỉnh lại đều nhìn thấy em đầu tiên, bởi vậy mong em gả cho anh - - được không?
Tống Ngọc nói đến đây, quỳ một chân trên đất, anh ta nâng một cái hộp trong tay có nhẫn kim cương sáng long lanh lên.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lãnh Tuyết.
Dựa theo kịch bản, lúc này Lãnh Tuyết sẽ biểu hiện mừng rỡ như điên nhận lấy nhẫn của Tống Ngọc, sau đó hai người ôm lấy nhau, rồi hôn nhau một cái.
Nhưng làm mọi người kinh ngạc chính là, Lãnh Tuyết chậm chạp không chịu trả lời.
Sắc mặt Lãnh Hồng Xương âm u xuống.
- Lãnh Tuyết.
Lãnh Hồng Xương nhắc nhở.
Lãnh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cha mình.
Trong lòng Lãnh Hồng Xương không khỏi trầm xuống.
Vẻ mặt Lãnh Tuyết kiên quyết, đâu có vẻ thỏa hiệp đồng ý mối hôn sự này?
Ngay lúc Lãnh Tuyết muốn nói ra lời từ chối, một giọng nói vang lên.
- Lãnh Hồng Xương, nếu ông không muốn con gái ông vừa gả đi đã thành quả phụ, tôi nghĩ ông đừng ép cô ấy đồng ý mối hôn sự này nữa.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Hạo.
Chu Uyển Thanh cũng ngây người.
Cô cũng không ngờ Diệp Hạo nói ra câu này ngay tại đây.
- Người này là ai thế?
- Sao người này lại ở cạnh đại tiểu thư Chu gia vậy?
- Chẳng lẽ cậu ta là vị hôn phu của Chu Uyển Thanh?
Lúc bọn họ bàn tán, không thể tránh khỏi suy đoán thân phận của Diệp Hạo.
- Cậu nói cái gì?
Tống Nhạc Quý nổi giận gầm lên.
Diệp Hạo nói vậy rõ ràng là nguyền rủa con trai của mình chết.
Diệp Hạo không thèm để ý Tống Nhạc Quý mà bước từng bước đến chỗ Tống Ngọc.
Lúc này Tống Ngọc đứng dậy, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Diệp Hạo, trầm giọng nói:
- Hình như tôi với cậu không oán không cừu?
- Anh không oán không cừu với tôi, nhưng tôi nhìn anh không vừa mắt.
Vẻ mặt Diệp Hạo bình tình nói ra những lời này.
- Lớn mật.
Lúc này Tống Nhạc Quý rống to.
- Kéo thằng nhóc này gia ngoài cho tôi.
Nằm ngoài dự đoán của Tống Nhạc Quý, không có một nhân viên bảo vệ nào xuất hiện cả.
- Bảo vệ đâu?
- Cho dù ông gào khàn cổ cũng không có một nhân viên bảo vệ nào xuất hiện đâu.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Cậu rốt cuộc là ai?
Tống Nhạc Quý cảm thấy thân phận Diệp Hạo không đơn giản.
- Tôi là ai ông không cần biết, ông chỉ cần biết Tống Ngọc đáng chết.
Sau khi Diệp Hạo nói câu này xong rồi nhìn Tống Ngọc.
- Tống Ngọc, anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh muốn vứt bỏ tổ tông gia nhập với người Nhật không?
- Cậu nói cái gì?
Khoảnh khác này, sắc mặt Tống Ngọc thay đổi.
Cấp cao hai giới chính thương nhìn sắc mặt Tống Ngọc đã hiểu những lời Diệp Hạo nói không giả.
Bọn họ là ai chứ, lăn lộn trong thương trường biết bao nhiêu năm nay, chỉ cần nhìn sắc mặt một người đã có thể biết được suy nghĩ trong lòng đối phương.
- Anh có biết Kongu bảo anh thành lập kho máu làm mẫu huyết của người Trung Hoa làm gì không?
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Tống Ngọc:
- Bây giờ tôi có thể nói cho anh biết - - Kongu muốn nghiên cứu gen vũ khí.
- Gen vũ khí.
Mấy chữ này vừa nói ra, xung quanh bùng nổ từng tiếng kêu hô.
Cho dù bây giờ còn chưa nghiên cứu ra được gen vũ khí, nhưng bọn họ vô cùng hiểu rõ gen vũ khí đáng sợ đến mức nào, gen vũ khí có thể dễ dàng hủy diệt một tộc đàn.
Tống Ngọc liên tục lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch nói.
- Không có khả năng, không có khả năng, sao cậu có thể biết rõ chuyện này?
- Bởi vì tôi có lắp camera trong phòng anh.
- Bút bi trong tay Kongu có thể làm nhiễu sóng mọi thiết bị nghe lén mà.
Tống Ngọc nói đến đây đã biết mình lỡ lời.
- Cậu lừa tôi à?
- Anh cảm thấy tôi cần lừa anh sao?
Diệp Hạo đầy thương hại nhìn Tống Ngọc.
- Nếu bút bi trong tay Kongu thật sự có tác dụng, anh nghĩ xem sao tôi có thể biết rõ nội dung hai người nói chuyện.
Sở dĩ Diệp Hạo nói như vậy chỉ muốn đả kích Tống Ngọc.
Nghe vậy, Tống Ngọc không khỏi thất hồn lạc phách nói.
- Người Nhật đáng chết, tôi không nên tin tưởng anh ta.
- Nhưng anh vì 10 triệu mà đồng ý.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Cậu.
- Bắt Tống Ngọc lại cho tôi.
Sau khi Diệp Hạo vừa mới nói xong câu này, mấy bóng người xuất hiện đè Tống Ngọc xuống.
- Dừng tay.
Tống Nhạc Quý vội nói.
- Tống gia chủ có lời gì muốn nói sao?
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Tống Nhạc Quý nói.
- Có phải chuyện này có gì hiểu lầm không?
Sao Tống Nhạc Quý có thể trơ mắt nhìn con trai mình vào tù được?
- Ông nói không sai.
Diệp Hạo xoa cằm nói:
- Chuyện này còn phải điều tra thêm, không biết Tống gia có biết chuyện Tống Ngọc thông đồng với kẻ địch hay không?
Một câu hù dọa ngàn cơn sóng.
Tống Nhạc Quý càng hiểu rõ bản thân phạm vào sai lầm lớn cỡ nào.
Nếu Tống gia khiến cục An Toàn Quốc Gia để mắt tới, có trời mới biết sẽ tạo thành phong ba cỡ nào?
- Chuyện Tống Ngọc làm, Tống gia tuyệt đối không biết.
Tống Nhạc Quý vội nói.
- Ông phủi sạch sẽ thật.
Diệp Hạo không có dự định dễ dàng bỏ qua cho Tống Nhạc Quý.
- Tôi sẽ điều tra thêm chuyện này.
- Mang Tống Ngọc đi.
Diệp Hạo vung tay lên.
Sau khi Tống Ngọc được giải đi, Diệp Hạo nhìn Lãnh Hồng Xương.
- Lãnh gia các ông biết chuyện này không đây?
- Không biết.
Lãnh Hồng Xương sợ hết hồn trả lời.
Ai muốn cục An Toàn để mắt tới chứ?
- Đã không biết mà còn muốn hợp tác với Tống gia?
Lời Diệp Hạo nói làm sắc mặt Tống Nhạc Quý càng thêm trắng bệch.
Lời Diệp Hạo giống như đã chắc chắn chuyện này liên quan đến Tống gia.
- Chuyện này - - chuyện này.
Nếu Lãnh Hồng Xương biết rõ chuyện này, sẽ kết thành đồng minh với Tống gia sao?
Diệp Hạo không nhiều lời nữa, nâng chén ra hiệu với Chu Uyển Thanh.
- Cảm ơn Chu tiểu thư chiêu đãi.
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Team: Vạn Yên Chi Sào
- ----------------------------------------------------
- Hôm nay Lãnh gia tôi và Tống gia kết thành đồng bạn chiến lược toàn diện, Lãnh Hồng Xương tôi hoan nghênh chư vị đến đây.
Sau đó hai gia tộc ký kết một loạt hiệp nghị và điều lệ dưới sự chứng kiến của mọi người.
Khoảng 15 phút sau, Tống Nhạc Quý đổi đề tài.
- Hôm nay ngoại trừ là ngày Tống gia tôi và Lãnh gia kết thành đồng bạn chiến lược toàn diện, cũng là ngày Tống gia tôi và Lãnh gia kết thành thông gia.
Tống Nhạc Quý nói đến đây, nhìn Tống Ngọc đứng sau lưng.
- Nhóc con, đến lượt con làm chủ rồi.
Tống Ngọc, người cũng như tên, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự.
Trên mặt anh ta treo một nụ cười đúng mức, chậm rãi đi đến bên Lãnh Tuyết dưới sự chú ý của mọi người.
Gần như tất cả tiểu thư trong phong đều lộ vẻ hâm mộ, có không ít người ở đây thầm mến Tống Ngọc.
Đáng tiếc, không phải ai cũng có tư cách gả cho Tống sói ca này.
Hô hấp Lãnh Tuyết dồn dập hơn, cô nắm tay chặt hơn.
Không lâu sau, Tống Ngọc đã đi tới gần Lãnh Tuyết, hai mắt anh ta nóng bỏng nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc trước mắt.
- Lãnh Tuyết, em có biết không? Ba năm trước đây từ lúc anh gặp được em, nơi này của anh luôn khắc hình bóng của em, lúc nói đến đây Tống Ngọc chỉ trái tim mình.
- Thật lãng mạn.
- Thổ lộ trước mặt mọi người.
- Sau này tôi cũng muốn người đàn ông của mình thổ lộ với mình như thế.
Lãnh Tuyết lại không có bất kỳ cảm giác kinh ngạc vui mừng gì, cô nhìn chằm chằm Tống Ngọc, móng tay đâm thật sâu vào máu thịt.
- Anh muốn sau này vào mỗi buổi sáng, khi tỉnh lại đều nhìn thấy em đầu tiên, bởi vậy mong em gả cho anh - - được không?
Tống Ngọc nói đến đây, quỳ một chân trên đất, anh ta nâng một cái hộp trong tay có nhẫn kim cương sáng long lanh lên.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lãnh Tuyết.
Dựa theo kịch bản, lúc này Lãnh Tuyết sẽ biểu hiện mừng rỡ như điên nhận lấy nhẫn của Tống Ngọc, sau đó hai người ôm lấy nhau, rồi hôn nhau một cái.
Nhưng làm mọi người kinh ngạc chính là, Lãnh Tuyết chậm chạp không chịu trả lời.
Sắc mặt Lãnh Hồng Xương âm u xuống.
- Lãnh Tuyết.
Lãnh Hồng Xương nhắc nhở.
Lãnh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cha mình.
Trong lòng Lãnh Hồng Xương không khỏi trầm xuống.
Vẻ mặt Lãnh Tuyết kiên quyết, đâu có vẻ thỏa hiệp đồng ý mối hôn sự này?
Ngay lúc Lãnh Tuyết muốn nói ra lời từ chối, một giọng nói vang lên.
- Lãnh Hồng Xương, nếu ông không muốn con gái ông vừa gả đi đã thành quả phụ, tôi nghĩ ông đừng ép cô ấy đồng ý mối hôn sự này nữa.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Hạo.
Chu Uyển Thanh cũng ngây người.
Cô cũng không ngờ Diệp Hạo nói ra câu này ngay tại đây.
- Người này là ai thế?
- Sao người này lại ở cạnh đại tiểu thư Chu gia vậy?
- Chẳng lẽ cậu ta là vị hôn phu của Chu Uyển Thanh?
Lúc bọn họ bàn tán, không thể tránh khỏi suy đoán thân phận của Diệp Hạo.
- Cậu nói cái gì?
Tống Nhạc Quý nổi giận gầm lên.
Diệp Hạo nói vậy rõ ràng là nguyền rủa con trai của mình chết.
Diệp Hạo không thèm để ý Tống Nhạc Quý mà bước từng bước đến chỗ Tống Ngọc.
Lúc này Tống Ngọc đứng dậy, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Diệp Hạo, trầm giọng nói:
- Hình như tôi với cậu không oán không cừu?
- Anh không oán không cừu với tôi, nhưng tôi nhìn anh không vừa mắt.
Vẻ mặt Diệp Hạo bình tình nói ra những lời này.
- Lớn mật.
Lúc này Tống Nhạc Quý rống to.
- Kéo thằng nhóc này gia ngoài cho tôi.
Nằm ngoài dự đoán của Tống Nhạc Quý, không có một nhân viên bảo vệ nào xuất hiện cả.
- Bảo vệ đâu?
- Cho dù ông gào khàn cổ cũng không có một nhân viên bảo vệ nào xuất hiện đâu.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Cậu rốt cuộc là ai?
Tống Nhạc Quý cảm thấy thân phận Diệp Hạo không đơn giản.
- Tôi là ai ông không cần biết, ông chỉ cần biết Tống Ngọc đáng chết.
Sau khi Diệp Hạo nói câu này xong rồi nhìn Tống Ngọc.
- Tống Ngọc, anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh muốn vứt bỏ tổ tông gia nhập với người Nhật không?
- Cậu nói cái gì?
Khoảnh khác này, sắc mặt Tống Ngọc thay đổi.
Cấp cao hai giới chính thương nhìn sắc mặt Tống Ngọc đã hiểu những lời Diệp Hạo nói không giả.
Bọn họ là ai chứ, lăn lộn trong thương trường biết bao nhiêu năm nay, chỉ cần nhìn sắc mặt một người đã có thể biết được suy nghĩ trong lòng đối phương.
- Anh có biết Kongu bảo anh thành lập kho máu làm mẫu huyết của người Trung Hoa làm gì không?
Diệp Hạo lạnh lùng nhìn Tống Ngọc:
- Bây giờ tôi có thể nói cho anh biết - - Kongu muốn nghiên cứu gen vũ khí.
- Gen vũ khí.
Mấy chữ này vừa nói ra, xung quanh bùng nổ từng tiếng kêu hô.
Cho dù bây giờ còn chưa nghiên cứu ra được gen vũ khí, nhưng bọn họ vô cùng hiểu rõ gen vũ khí đáng sợ đến mức nào, gen vũ khí có thể dễ dàng hủy diệt một tộc đàn.
Tống Ngọc liên tục lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch nói.
- Không có khả năng, không có khả năng, sao cậu có thể biết rõ chuyện này?
- Bởi vì tôi có lắp camera trong phòng anh.
- Bút bi trong tay Kongu có thể làm nhiễu sóng mọi thiết bị nghe lén mà.
Tống Ngọc nói đến đây đã biết mình lỡ lời.
- Cậu lừa tôi à?
- Anh cảm thấy tôi cần lừa anh sao?
Diệp Hạo đầy thương hại nhìn Tống Ngọc.
- Nếu bút bi trong tay Kongu thật sự có tác dụng, anh nghĩ xem sao tôi có thể biết rõ nội dung hai người nói chuyện.
Sở dĩ Diệp Hạo nói như vậy chỉ muốn đả kích Tống Ngọc.
Nghe vậy, Tống Ngọc không khỏi thất hồn lạc phách nói.
- Người Nhật đáng chết, tôi không nên tin tưởng anh ta.
- Nhưng anh vì 10 triệu mà đồng ý.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Cậu.
- Bắt Tống Ngọc lại cho tôi.
Sau khi Diệp Hạo vừa mới nói xong câu này, mấy bóng người xuất hiện đè Tống Ngọc xuống.
- Dừng tay.
Tống Nhạc Quý vội nói.
- Tống gia chủ có lời gì muốn nói sao?
Diệp Hạo nhìn chằm chằm Tống Nhạc Quý nói.
- Có phải chuyện này có gì hiểu lầm không?
Sao Tống Nhạc Quý có thể trơ mắt nhìn con trai mình vào tù được?
- Ông nói không sai.
Diệp Hạo xoa cằm nói:
- Chuyện này còn phải điều tra thêm, không biết Tống gia có biết chuyện Tống Ngọc thông đồng với kẻ địch hay không?
Một câu hù dọa ngàn cơn sóng.
Tống Nhạc Quý càng hiểu rõ bản thân phạm vào sai lầm lớn cỡ nào.
Nếu Tống gia khiến cục An Toàn Quốc Gia để mắt tới, có trời mới biết sẽ tạo thành phong ba cỡ nào?
- Chuyện Tống Ngọc làm, Tống gia tuyệt đối không biết.
Tống Nhạc Quý vội nói.
- Ông phủi sạch sẽ thật.
Diệp Hạo không có dự định dễ dàng bỏ qua cho Tống Nhạc Quý.
- Tôi sẽ điều tra thêm chuyện này.
- Mang Tống Ngọc đi.
Diệp Hạo vung tay lên.
Sau khi Tống Ngọc được giải đi, Diệp Hạo nhìn Lãnh Hồng Xương.
- Lãnh gia các ông biết chuyện này không đây?
- Không biết.
Lãnh Hồng Xương sợ hết hồn trả lời.
Ai muốn cục An Toàn để mắt tới chứ?
- Đã không biết mà còn muốn hợp tác với Tống gia?
Lời Diệp Hạo nói làm sắc mặt Tống Nhạc Quý càng thêm trắng bệch.
Lời Diệp Hạo giống như đã chắc chắn chuyện này liên quan đến Tống gia.
- Chuyện này - - chuyện này.
Nếu Lãnh Hồng Xương biết rõ chuyện này, sẽ kết thành đồng minh với Tống gia sao?
Diệp Hạo không nhiều lời nữa, nâng chén ra hiệu với Chu Uyển Thanh.
- Cảm ơn Chu tiểu thư chiêu đãi.
Danh sách chương