Chu Tường đưa phiếu xuất nhập của A Lục đến nơi, vừa lúc nhận được điện thoại của Yến Minh Tu.

Hắn nghe máy, giọng Yến Minh Tu vẫn say khướt giống hệt đêm qua, đã 4-5h chiều, chẳng lẽ y uống đến tận lúc này? “Chu Tường, anh đến, anh đến đây.”

“Yến tổng? Ngài uống suốt đấy à?”

“Đừng hỏi nhiều, đến đây, ngay lập tức.”

Chu Tường thở dài, “Tôi biết rồi, bây giờ tôi đến luôn.”

Hắn bắt xe quay về, vừa vào nhà đã suýt bị mùi rượu đánh bật ra.

Yến Minh Tu ngồi trên sofa, trước mặt là bàn trà la liệt rượu vang đỏ, rượu vang trắng, khuôn mặt y đỏ ửng, nghiêng nghiêng dựa vào thành ghế.

Nghe thấy tiếng mở cửa, y quay đầu lại, liếc mắt nhìn Chu Tường, “Anh đến rồi hả, nấu cơm cho tôi.”

Chu Tường thấy có vẻ y vẫn còn tỉnh táo, âm thầm nhẹ nhõm thở phào, hắn thật lòng không muốn dây dưa với một con ma men, hắn hỏi, “Muốn ăn gì?”

“Tủ lạnh có gì thì làm nấy.” Yến Minh Tu lảo đảo đứng dậy, nhìn hắn thật sâu, “Làm món sở trường của anh.”

Chu Tường gật đầu, đi vào bếp nấu cơm.

Yến Minh Tu tựa vào khung cửa, híp mắt nhìn bóng dáng hắn bận rộn trong bếp, “Thái Uy có kể với anh không? Chuyện nhà Chu Tường bị trộm?”

Chu Tường khẽ ngừng lại, ấp úng nói, “Có kể sơ sơ.”

“Tôi cảm thấy đó không phải là trộm.”

Chu Tường “Ồ” một tiếng, “Không phải trộm thì là gì?”

Đôi mắt Yến Minh Tu khẽ lấp lánh, “Tôi nghĩ đó chính là Chu Tường.”

Chu Tường thót tim, nếu lúc này hắn quay lại nhìn Yến Minh Tu, hắn sẽ thấy vẻ mê đắm trong đôi mắt y cực kỳ không bình thường, nhưng tất nhiên hắn nào dám quay đầu lại, chỉ có thể vờ vĩnh chăm chú thái rau, cố gắng che giấu những bồn chồn của chính mình.

Hắn bảo, “Ngài nói gì vậy? Không phải Chu Tường đã…”

“Vương đội trưởng nói ổ khóa không có dấu vết bị phá hoại, chính là được mở ra bằng chìa khóa. Những người biết chỗ để chìa khóa dự phòng chỉ có tôi, thằng họ Lan, và chính bản thân Chu Tường.”

Chu Tường không nhịn nổi giễu cợt, “Vô căn cứ, người chết sao có thể quay về mở cửa.”

Yến Minh Tu lạnh lùng nói,”Hắn không chết!”

Chu Tường giật mình, quay lại nhìn y, Yến Minh Tu cũng trừng trừng nhìn lại hắn. Chu Tường muốn nói gì đó, nhưng tất cả cứ nghẹn trong cổ họng, không có cách nào thốt ra lời.

Yến Minh Tu dựa vào cái gì mà dám chắc rằng hắn không chết? Hắn là đương sự, chết hay chưa, hắn là người rõ nhất. Hắn thật muốn tát cho Yến Minh Tu vài cái, ông mày chết gần ba năm rồi, chết từ cái đời tám hoánh, không không cái đầu mẹ mày, nếu không chết thì tốt quá còn gì! Cha mẹ tặng cho hắn thân thể, hắn đang nghĩ, đến ngày xuống dưới đó, chẳng biết dùng cái xác này, hắn có tìm được cha mẹ hay không?

Không chết, hay cho một câu không chết, chính Yến Minh Tu ép hắn đến đường cùng, giờ còn dựa vào đâu mà nói hắn không chết?

Hai người trừng trừng nhìn nhau, đối diện không ai nhường ai, đủ loại mãnh liệt và kích động nhảy nhót trong đôi mắt.

Cuối cùng, Chu Tường nửa cười nửa không liếc Yến Minh Tu một cái, “Yến tổng, ngài nói thế nào thì cứ vậy đi, dù sao tôi cũng chẳng biết gì.” Nói xong, hắn quay đi, tiếp tục nấu cơm.

Yến Minh Tu cũng không nói thêm nữa, y chỉ đứng trước cửa, im lặng quan sát hắn, không rõ trong lòng đang suy tính điều gì.



Yến Minh Tu ăn cơm xong, bọn họ làm tình.

Lúc mới bắt đầu, cũng giống những lần trước, chỉ là một màn phát tiết tính dục lặng lẽ và đơn phương, Chu Tường vẫn úp mặt xuống gối như đà điểu, không có cảm xúc, Yến Minh Tu vẫn lặng im không nói, chỉ dồn sức thúc đẩy trong thân thể hắn, rất nhanh, rất mạnh, đến nỗi đỉnh đầu hắn mấy lần suýt đập vào thành giường.

Từ rất lâu trước đây, hắn đã được chứng kiến bãn lĩnh trên giường của Yến Minh Tu, nhưng khi ấy cả hai đều tận tình hưởng thụ, vui vẻ trắng đêm, phấn khích vô cùng, còn hiện tại, chỉ một mình Yến Minh Tu trút hết ham muốn, Chu Tường lãnh đạm đón nhận, coi đó là việc phải làm. Tất nhiên hắn cũng không phàn nàn gì cả, vì tiền công đã thanh toán sòng phẳng rồi.

Chỉ có điều không biết hôm nay Yến Minh Tu bị cái gì, chẳng rõ là vô tình hay cố ý, đôi lúc y sẽ vuốt ve thân thể hắn, động tác đó tựa như… tựa như đang dò xét. Mà những nơi Yến Minh Tu dò xét đều là những nơi mẫn cảm trước kia của hắn, dù đã thay đổi thân thể, nhưng giờ hắn mới biết, hắn vẫn không thể miễn dịch với những ve vuốt này, rất nhanh đã nảy sinh cảm giác. Trực giác nói Yến Minh Tu đang thử hắn, Yến Minh Tu nghi ngờ hắn cũng không phải lần đầu, nhưng hắn không ngờ Yến Minh Tu lại dùng cách này để thử hắn…

Chu Tường gắng sức ép mình không phát ra âm thanh, Yến Minh Tu lại như cố ý kéo dài thời gian va chạm, từ tốn ra vào, dần dần tiêu hao ý chí của hắn.

Lần đầu tiên Chu Tường nhận được khoái cảm, điều này khiến hắn sợ hãi vô cùng. Hắn càng cố gắng đè nén phản ứng của thân thể, lại càng không chống cự nổi với từng đợt khoái cảm dâng trào.

Yến Minh Tu cũng bắt đầu khác thường, y thở dốc thật lớn, tựa như đang phải kìm chế điều gì.

Chu Tường khàn khàn nói, “Đủ rồi… Cậu ra đi.”

Yến Minh Tu không thèm nghe, tiếp tục đổi góc va chạm, lần đầu tiên y có ham muốn khơi dậy dục vọng của thân thể này, mà thứ xúc cảm này thật quá tuyệt vời, thật giống như người đang nằm bên dưới y, chính là người y ngày đêm mong nhớ!

Lúc này, sao y có thể dừng lại được.

Không cần biết đó là ảo giác do uống say hay là bất cứ thứ gì, y chỉ khao khát được ôm trọn thứ cảm xúc này, đã từ rất lâu, rất lâu rồi, y chưa được đón nhận khoái cảm viên mãn đến thế.

Hai người cùng chìm đắm trong dục vọng trước nay chưa từng có, trong tâm khảm, ngoại trừ làm tình, cả hai đều không còn nghĩ được gì nữa, thậm chí người đang tiếp xúc da thịt với mình là ai, đối với bọn họ cũng không còn quan trọng nữa.

Chu Tường cảm giác như mình sắp chết đuối, hắn siết chặt lấy ga trải giường, đê mê đón nhận khoái cảm đã từ lâu không thấy. Trong khoảnh khắc đó, hắn không còn biết mình là ai, đang ở trong thân xác nào, đến tột cùng thì đây là kiếp trước hay kiếp này, thứ ngất ngây quen thuộc làm hỗn loạn trí nhớ của hắn, làm cho hắn quên mất mình đang ở đâu.

Có lẽ, ngay tại lúc này, thể xác nào cũng không còn quan trọng nữa.



Yến Minh Tu uống rượu, ngủ cực kỳ say, lúc Chu Tường lặng lẽ rời đi, y cũng không phát hiện.

Chu Tường khoác áo, quay về nhà. Căn hộ hắn thuê ở rất gần, đi bộ hai mươi phút là đến, nhưng hắn quên mất mình vừa miệt mài cả đêm, bây giờ bắp chân run rẩy, mỗi bước đi đều âm thầm nhắc nhở hắn, đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Quá điên cuồng… Nếu không phải vẫn còn một ít lý trí, hắn đã sớm cho rằng mình vừa trở lại quá khứ ngày xưa.

Không rõ Yến Minh Tu có nhận thấy gì khác thường không, hi vọng y uống nhiều quá, lúc tỉnh lại sẽ quên sạch chuyện vừa rồi, bằng không, sự hòa hợp gần như hoàn mỹ của hai thân thể khi ấy, hắn thật sự không biết phải giải thích thế nào với y.

Thật quá mỉa mai, bây giờ nghĩ lại, năm đó Yến Minh Tu trì hoãn không ngửa bài với hắn, nhất định là vì khoái cảm cực hạn khi làm tình với hắn, còn nguyên nhân Yến Minh Tu nhớ đến hắn, có lẽ cũng chẳng nằm ngoài chuyện này, xét cho cùng, đàn ông vẫn luôn là thế.

Chu Tường cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm gì, ngày nào hắn cũng bị một đống vấn đề quấy nhiễu, gần như không có lúc nào thư giãn, đôi khi sự vụ còn chồng chất trong lòng, hắn chỉ ước mấy thứ đó cút mẹ nó hết đi, trả cho hắn một ngày yên tĩnh, dù chỉ là yên tĩnh tạm thời cũng được.



Chu Tường về nhà, tắm rửa một cái, lăn lên giường ngủ luôn. Hắn tỉnh lại đúng giữa trưa, đưa Trần Anh đến bệnh viện làm thẩm tách, sau đó hai người đi mua đồ ăn, nấu cơm, xem TV, trải qua một ngày như bình thường.

Sáng sớm hôm sau, Chu Tường thay một bộ đồ đen, rời nhà.

Hắn mua hoa, rượu và thuốc lá trên đường, sau đó gọi taxi đến một nghĩa trang ở ngoại thành.

Lúc cha mẹ hắn qua đời, các nghĩa trang vẫn chưa bị nhà nước quản chế nghiêm ngặt, chi phí mai táng đều do đơn vị của cha mẹ hắn gánh vác, không giống bây giờ, muốn mai táng cũng không gom nổi tiền.

Đi qua công viên tưởng niệm, qua một hàng dài bia đá trang nghiêm, hắn tới nơi hợp táng của cha mẹ mình, đây là nơi hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.

Nhìn hai khuôn mặt vừa quen thuộc, vừa xa xôi trên bia đá, Chu Tường nhẹ nhàng ngồi xuống đất.

Hắn cứ nghĩ, đã nhiều năm quá rồi, lúc này hắn phải thật bình tĩnh mới đúng, nhưng thời gian qua có bao nhiêu biến cố, hắn chỉ dám cất giấu trong lòng, không thể chia sẻ với ai, giờ đây, ngồi trước mặt cha mẹ, hắn lại thấy khổ sở vô cùng.

“Ba, mẹ, con đến thăm hai người đây. Nhìn con bây giờ chắc ba mẹ không nhận ra, nhưng con là Chu Tường, con là Chu Tường thật đấy. Con vẫn là con của ba mẹ, bất kể bây giờ con đã biến thành thế nào…” Chu Tường nói hết những lời này, nghẹn ngào không dứt, đột nhiên hắn chỉ muốn khóc lên thật to.



END80.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện