Lão tổng công ty bọn họ bao trọn hội trường một khách sạn lớn để tổ chức tiệc mừng Lan Khê Nhung. Thực ra Lan Khê Nhung cũng từng về nước hai lần, nghe đâu là để chuẩn bị ra đĩa nhạc, nhưng bộ phim điện ảnh kia phải quay hơn một năm mới hoàn thành, mà sau khi hoàn thành, địa vị của y ở trong nước đã khác hẳn.

Hôm nay hầu hết người trong công ty đều có mặt, công ty bọn họ quy mô không lớn, chỉ khoảng bảy tám chục nhân viên, nhưng hiệu suất và lợi nhuận rất cao. Ông chủ tai to mặt lớn, làm ăn trải rộng, tính cách hơi kì dị nhưng bản chất rất tốt, phúc lợi cho nhân viên không tệ, vô luận là Chu Tường hay bất kỳ ai khác cũng đều rất thoải mái khi làm việc ở đây.

Chu Tường bước vào khách sạn, nhìn thấy đầu tiên là Thái Uy đang đón khách dưới sảnh, hắn bèn đến chào hỏi.

Thái Uy bận rộn không đếm xỉa tới hắn, “Tự lên đi, tầng hai ấy.”

Không ít nhân vật có máu mặt trong giới giải trí cũng đến dự tiệc, quả là rất hoành tráng, hôm nay ít nhất cũng phải có hơn ba trăm người, chưa tính các phóng viên. Vương tổng rõ ràng đang muốn tạo thế cho Lan Khê Nhung.

Chu Tường tuy chỉ là một cascadeur nho nhỏ, nhưng nhiều người biết hắn, hắn cũng biết không ít, hơn nữa hắn tốt tính, cư xử khéo léo, dọc đường bị người quen đến chào hỏi, đáp lễ không xuể.

Lên tầng hai, rốt cuộc hắn cũng thấy Lan Khê Nhung và Vương tổng bị vây kín giữa đại sảnh.

Bên ngoài Lan Khê Nhung vẫn hệt như trên TV, cao lớn khôi ngô, gương mặt như ngọc, cười lên có hai lúm đồng tiền cực kỳ đáng yêu, phong thái thanh thoát nhưng mạnh mẽ đan xen giữa đàn ông và thiếu niên, khiến cho người khác thiện cảm vô cùng.

Chu Tường nhìn Lan Khê Nhung bây giờ sự nghiệp viên mãn, hoàn toàn khác hẳn thiếu niên vừa tốt nghiệp học viện điện ảnh, tương lai mờ mịt, thường mang nồi lẩu đến nhà hắn cùng ăn cơm ngày nào.

Hắn thong thả tiến lại.

Lan Khê Nhung và Vương tổng cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt Lan Khê Nhung đột ngột sáng lên, nhìn chằm chằm Chu Tường không rời, vẻ mặt còn hơi kích động.

Chu Tường thoải mái chào hỏi, “Khê Nhung, anh Tường chúc mừng cậu chiến thắng trở về.” Sau đó quay sang cười với Vương tổng, “Vương tổng về rồi hả.” Nói xong liền tự giác ra đón khách cùng Vương tổng, không dành thời gian cho Lan Khê Nhung nữa.

Ánh mắt Lan Khê Nhung thoáng hiện vẻ thất vọng, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều người đang nói chuyện với y, nên y chỉ đành thỉnh thoảng lén nhìn sang Chu Tường.

Chu Tường thấp giọng nói với Vương tổng trước khi đi vẫn còn béo trắng, “Vương tổng, ngài phơi nắng đen rồi.”

Vương tổng hừ hừ hai tiếng, “Sao nào?”

Chu Tường nháy mắt, “Ngài đến Tây Tạng ăn chay niệm phật, ba tháng không dính đồ mặn, về đến nơi có phải nhìn ai cũng ngon mắt không?”

Vương tổng lườm hắn, “Chú mày trông ngon quái lạ, hay là ngầm* nhỉ?” (*Quy tắc ngầm – Đại khái là đi lên bằng thân xác)

Chu Tường cười nói, “Xin mời, cầu còn không được nha.”

Vương tổng trợn trắng mắt liếc hắn, “Chỉ bê non mới được thôi nhé, lại đây tôi hỏi ít chuyện.”

Hai người ghé vào một bên, Vương tổng hỏi, “Nghe nói Vương đạo diễn không ưng Uông Vũ Đông lắm, cậu ở trường quay có biết tại sao không?”

“Không hợp nhau ấy mà. Vương đạo diễn dễ cáu, Uông Vũ Đông cũng không chịu nhịn, qua lại thường xuyên thì mâu thuẫn thôi.”

Vương tổng nhíu mày, “Bộ phim lần này tôi đầu tư không ít đâu, đừng có rắc rối gì là được, hôm nào tôi phải nói chuyện riêng với Tiểu Uông vậy.”

“Ngài nói thì anh ấy phải nghe chứ.”

Vương tổng ngượng ngùng đáp, “Chưa chắc, Tiểu Uông giờ có phải như ngày xưa nữa đâu.”

“Là sao cơ?”

“Trèo lên cao lắm rồi.”

“Ý là sao ạ? Trèo lên đâu?”

Vương tổng ngó quanh, đột nhiên trừng mắt lườm hắn một cái, “Nhóc con sao tọc mạch thế?”

Chu Tường oan ức, “Không phải ngài khơi mào à?”

Hai người đang định nói tiếp, sau lưng Chu Tường lại vang lên tiếng gọi của Lan Khê Nhung.

“Anh Tường.”

Chu Tường quay lại, Lan Khê Nhung đã thoát được vòng vây, giờ đang lẳng lặng nhìn hắn. Chu Tường biết có tránh cũng không thoát, chỉ đành gãi đầu bảo, “Ra ban công nói chuyện?”

Hai người ra ban công, khép cửa lại. Bên ngoài hơi lạnh, Chu Tường châm một điếu thuốc, cười cười, “Khê Nhung, nhìn cậu bây giờ, anh rất hãnh diện.”

Đôi mắt xinh đẹp của Lan Khê Nhung vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, y nhẹ giọng nói, “Anh Tường, em thật lòng xin lỗi anh, lúc đó em thiếu hiểu biết.”

“Thôi quên đi, chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa.”

Lan Khê Nhung cúi đầu, rầu rĩ nói, “Lúc ấy em cũng không rõ mình bị sao nữa… Em cứ tưởng anh tốt với em, giúp đỡ em, xem em là bạn, nhưng không ngờ anh lại có ý nghĩ khác, em cảm thấy bị sỉ nhục. Thực ra, mặc kệ anh muốn gì, anh cũng đã giúp đỡ em rất nhiều, thế mà em lại…”

Chu Tường hít một hơi thuốc, thản nhiên đáp, “Đúng thật anh xem cậu là bạn, nói đúng hơn là làm em trai. Nhưng cậu cũng biết rồi đấy, anh là gay, anh cũng như đàn ông bình thường nhìn thấy gái đẹp thôi, huống gì ngày nào cậu cũng lượn lờ trước mặt anh. Khi đó anh chỉ muốn hỏi cậu thẳng hay cong, nếu cậu không thích, tất nhiên anh sẽ không quấn lấy cậu, chúng ta vẫn sẽ làm bạn… Mà thôi bỏ đi, chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa, anh cũng sai, dọa cậu sợ.”

Lan Khê Nhung ngẩng đầu, xúc động nói, “Anh Tường, em xin lỗi anh, tất cả là lỗi của em, em biết anh là gay, nhưng em vẫn thích anh tốt với em, cuối cùng lại khiến anh hiểu lầm. Em cư xử như vậy mà anh vẫn rộng lượng, không chấp nhặt với em, em… Anh tha lỗi cho em được không?”

Chu Tường nhớ lại chuyện cũ, thật lòng quá ngán ngẩm.

Khi đó, vào thời điểm cả hai cùng chẳng vui vẻ gì, hắn cực kỳ muốn chạy đến hỏi Lan Khê Nhung, mày bảo mày không gay, thế sao ngày nào mày cũng mò đến nhà tao? Hở ra cái là bám dính lấy tao, tao tỏ thái độ thì đm mày lại làm trò uất ức, có cái thể loại cư xử như mày à? Tuy nhiên, mặc dù Lan Khê Nhung hiểu lầm hắn, hắn cũng không nổi giận với y, hắn nghĩ y còn nhỏ tuổi, còn chưa trưởng thành. Chu Tường khuyên giải chính mình, sau đó nhẫn nhịn, dù sao hắn cũng thật lòng thích thằng bé này, tất nhiên không muốn trở mặt với nó, cùng lắm thì tránh xa nó ra là được.

Nay Lan Khê Nhung đã có thể ngẫm lại, còn hối hận xin lỗi hắn, hắn cảm thấy chuyện này kết thúc như vậy là đủ viên mãn.

Vậy nên hắn ôn hòa nói, “Anh Tường không trách cậu, trước đây cũng không trách cậu, đừng nghĩ nhiều làm gì, cùng một công ty, lúc này không gặp thì lúc khác cũng phải gặp, về sau thế nào cứ hay thế đó, đừng tự ôm thêm gánh nặng làm gì, nhé?”

Đôi mắt Lan Khê Nhung hoe hoe đỏ, y sải bước nhào đến, mạnh mẽ ôm chầm lấy Chu Tường, nghẹn ngào thốt lên, “Anh Tường, hơn một năm qua em nhớ anh lắm.”

Giờ lại làm sao nữa đây?

Chu Tường ngẩn cả người.

“Lúc mới tới Mỹ, đến nói em còn chẳng sõi, đâu đâu cũng lạ lẫm, hệt như lúc mới đến Bắc Kinh, nhưng ở đó không còn ai tốt với em như anh nữa, bao nhiêu lần em muốn gọi cho anh mà không dám. Em càng ngày càng hối hận, em rất muốn quay về tìm anh. Anh Tường, em xin lỗi, chúng ta có thể lại như trước đây không?” Lan Khê Nhung cọ cọ trong lòng hắn như một đứa trẻ, trút ra hết tâm sự của mình, càng nói càng khổ sở.

Chu Tường cũng hơi mềm lòng, hắn thở dài, vỗ vai Lan Khê Nhung, “Anh không giận, đừng khóc nữa.”

Lan Khê Nhung cố nén, nhưng giọng nói đã nghèn nghẹt bất thường, y dụi mắt, cầm tay Chu Tường hỏi, “Anh Tường, chúng ta lại như trước được không? Em lại đến nhà anh ăn lẩu được không?”

Chu Tường nghĩ lại nhà mình bây giờ đang nuôi vật sống, nhưng hắn đâu thể từ chối một bữa cơm, vậy nên hắn thoải mái nói, “Không thành vấn đề, lúc nào cũng hoan nghênh.”

Cuối cùng Lan Khê Nhung mới nhoẻn miệng cười.

“Thôi, quay vào đi, khách đến đủ rồi, không thể thiếu nhân vật chính được.”

Hai người quay lại bữa tiệc, chủ trì bắt đầu khoa trương giới thiệu thành tích của Lan Khê Nhung. Lan Khê Nhung bước lên bục, lễ phép cảm ơn một đống người, mặc dù chỉ toàn lời khách sáo xã giao, nhưng y nói rất khéo léo.

Chu Tường bùi ngùi xúc động, đứa nhỏ còn chưa mọc tóc năm nào đã trưởng thành thật rồi.

Người quen tới bắt chuyện nhiều, tối hôm đó Chu Tường bị chuốc đến say chỏng vó, Lan Khê Nhung phải lái xe đưa hắn về nhà.

Nơi ở của Chu Tường, Lan Khê Nhung không thể quen thuộc hơn được nữa. Những ngày tháng cô độc tại Mỹ, đã không biết bao nhiêu lần y nằm mơ thấy mình xách theo đồ ăn, đi qua khu tập thể nhỏ, gõ cốc cốc lên cánh cửa ấm áp, một người anh hài hước hiền hoà sẽ đón y vào, nghe y kể lể chuyện công việc không như ý, giúp y giải toả mọi khúc mắc buồn phiền.

Dừng xe dưới lầu, Lan Khê Nhung bảo lái xe về trước, để y tự mình đỡ Chu Tường lên nhà, dự định đêm nay sẽ ngủ lại đây.

Y lấy chìa khóa của Chu Tường mở cửa, trong nhà tối om, y quen tay mò mẫm tìm công tắc trên tường, bật đèn lên.

Tiếng bước chân đột nhiên truyền tới, có một người mặc đồ ngủ rộng rãi đi ra. Lan Khê Nhung ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với Yến Minh Tu, cả hai cùng sửng sốt.

Nhìn cách ăn mặc của Yến Minh Tu, rõ ràng là sống tại đây, chẳng lẽ… là bạn trai của Chu Tường? Lan Khê Nhung không thể tiếp nhận chuyện quá đột ngột này, y lớn tiếng hỏi, “Cậu là ai?” Y chỉ mong sao Yến Minh Tu là kẻ trộm vừa đột nhập vào nhà, nhưng y biết, không có kẻ trộm nào mang ngoại hình yêu nghiệt như Yến Minh Tu.

Yến Minh Tu cũng giận điên, đầu ngón tay run lẩy bẩy. Chu Tường say khướt, được một gã đàn ông trẻ tuổi tuấn tú ôm trong lòng, thậm chí hai người còn song song về nhà, vào lúc hai giờ sáng!

Chu Tường lên giường với y ngay lần đầu gặp mặt, y cũng biết trước kia Chu Tường nhất định không phải loại giữ gìn, nhưng nếu đã cùng với y, tại sao hắn còn dám nửa đêm mang đàn ông về nhà?!

Hai người hầm hè nhìn nhau, gươm súng sẵn sàng.

Yến Minh Tu lạnh lùng đáp, “Những lời này tôi hỏi mới đúng? Ai cho phép cậu tự tiện vào nhà chúng tôi?” Cố tình nhấn mạnh hai chữ “Chúng tôi”.

Khuôn mặt tuấn tú ửng hồng vì rượu của Lan Khê Nhung ngay lập tức tái nhợt.

Anh Tường có bạn trai… Đúng vậy, tại sao anh Tường không thể có bạn trai? Tại sao anh Tường không thể có, chẳng lẽ là để chờ đợi y?

Lan Khê Nhung cảm thấy chua xót, không thể nói rõ chính mình đang nghĩ ngợi gì, y chỉ biết mình cực kỳ căm ghét gã thanh niên trước mặt này, gã dựa vào cái gì mà đứng ở đây, đây là nơi thuộc về y và anh Tường.

Tính tình Yến Minh Tu vốn đã không tốt, lúc này còn điên tiết chỉ muốn xách chổi ra đuổi Lan Khê Nhung, y thô bạo bước đến, định đón lấy Chu Tường, “Về đi, cút nhanh đi.”

Lan Khê Nhung không chịu buông tay, hai người giằng co một trận, Chu Tường đổ nhào xuống.

Yến Minh Tu lập tức đỡ được hắn.

Lan Khê Nhung nhìn hai bàn tay trống trải của mình, trong lòng khó chịu gần chết.

Yến Minh Tu lạnh lùng liếc mắt, “Về đi, Chu Tường có chủ rồi, sau này khỏi nhớ nhung nữa.”

Lan Khê Nhung căm hận trừng trừng nhìn Yến Minh Tu, xoay người đập cửa bỏ về.

Yến Minh Tu nhìn Chu Tường bất tỉnh nhân sự, lửa giận ngùn ngụt trong lòng.

Y không thể chịu được việc Chu Tường có ý với người khác, ánh mắt của Chu Tường chỉ được phép hướng về một mình y.

END18.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện