Cánh cửa đột nhiên bật mạnh ra, đứng tại lối vào là một người đàn ông khoảng sáu – bảy mươi tuổi, dáng dấp bình thường, nhưng tinh thần sáng láng, phong thái cực kỳ uy nghiêm.

Chu Tường cảm thấy người này trông rất quen, đầu óc hắn vẫn còn trì độn, phải mất mấy giây hắn mới nhớ ra người này thường xuyên xuất hiện trên TV, chính là ông nội của Yến Minh Tu, nhân vật quyền uy nhất Trung ương Quốc hội, Yến Đức Giang.

Lúc này Chu Tường cũng chẳng thấy căng thẳng nữa, mặt mũi hắn tèm lem nước mắt, cứ như vậy ngơ ngác nhìn ông.

Mẹ của Yến Minh Tu nhìn đứa con trai gầy đến tiều tụy, nước mắt cũng tuôn rơi, đau lòng thắt ruột, bà vội vàng hoà giải, “Ba, ba vừa mới đến, cứ đi nghỉ ngơi trước cho khỏe, chuyện của mấy đứa nhỏ để chúng con giải quyết là được mà.”

Yến Đức Giang không nghe, chậm rãi đảo mắt từ mặt Chu Tường sang mặt Yến Minh Tu, ông cất giọng nói, âm thanh rất từ tốn, nhưng mạnh mẽ cực kỳ, “Khóc lóc thế kia, mất mặt.”

Yến Minh Tu lau mặt, thấp giọng gọi, “Ông nội.”

“Mấy ngày không ăn cơm?” Yến Đức Giang liếc mắt vào phòng, nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý.

“Vừa ăn rồi ạ.” Yến Minh Tu quật cường ngước mặt lên.

“Không ăn cơm là giải quyết được vấn đề à? Mấy trò này của mi, ba mi cái thời không chịu nhập ngũ đã dùng hết cả rồi, chẳng phải vẫn bị ta trị cho tới bến hay sao?”

Yến Minh Tu không nói lời nào.

Không khí đặc quánh đầy đáp lực, Chu Tường bắt đầu khó hô hấp.

Yến Đức Giang liếc mắt nhìn Chu Tường, “Hừ, tí tuổi đầu đã học đòi yêu đương, yêu chết yêu sống, ngốc nghếch đủ chưa? Nếu dư thừa sức lực, sao không đi làm mấy chuyện khác có ích hơn hả?”

Không ai dám lên tiếng, ngay cả thở mạnh cũng không ai dám.

“Chàng trai trẻ kia, cậu cứ về trước đi, đây là chuyện riêng của nhà tôi, người ngoài đừng xen vào.” Yến Đức Giang nhìn Chu Tường, thản nhiên nói.

Một câu hai câu đều khiến Chu Tường xấu hổ vô cùng, hắn máy móc đứng dậy, đờ đẫn bước ra cửa.

Yến Minh Tu cũng nhào khỏi sofa, chạy đến chắn trước mặt hắn, y lau nước mắt, run rẩy nói, “Anh không được đi.”

Yến Đức Giang cao giọng, “Phản đó à?”

Chu Tường muốn đẩy y ra, nhưng cánh tay hắn chẳng còn sức lực, hắn không dám nhìn thằng vào mắt Yến Minh Tu, ánh mắt của y khiến hắn khổ sở.

Yến Minh Tự cũng đã đến, anh kéo Yến Minh Tu sang một bên, “Để cậu ta về trước đã, cứ thế này không giải quyết được gì đâu.”

“Không được, em không thể để hắn đi được, nếu hắn đi không quay lại nữa thì sao?” Yến Minh Tu túm chặt ống tay áo Chu Tường, nhất quyết không chịu buông.

Yến Minh Tự vỗ vỗ mặt y, hạ giọng nói, “Cứ bỏ tay ra đã, để anh nghĩ cách cho, bỏ ra đã.”

Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, Chu Tường không chịu nổi, cúi gằm mặt xuống, vành tai nóng phừng phừng, cả người hắn đỏ lựng như quả cà chua chín.

Yến Minh Tu đã cố chấp đến bất bình thường.

Yến Minh Tự chẳng còn cách nào khác, đành phải ghé vào tai y nói gì đó, Yến Minh Tu nhíu mày, cuối cùng mới chịu miễng cưỡng buông ra.

Chu Tường vội vàng rút tay về như bị điện giật, hắn quay bước miệt mài chạy ra khỏi cửa, sau lưng hắn, giọng nói của mẹ Yến Minh Tu bắt đầu vang lên, “Con ơi, con định làm khổ mẹ đến chết hả con ơi…”



Chiếc xe đưa hắn đến đã chờ sẵn dưới lầu, Chu Tường lao vào xe, nước mắt không kìm nổi nữa, mãnh liệt trào ra ngoài.

Hắn tựa vào lưng ghế, đưa tay lên bịt mắt, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, hắn khóc không có âm thanh.

Hắn không ngừng tự hỏi, làm như vậy có đúng không? Đúng không? Nếu không đúng, liệu hắn có đủ can đảm làm lại hay không? Mãi tới đi chiếc xe đưa hắn đến dưới cổng nhà, hắn vẫn chưa nghĩ ra đáp án, nhưng mỗi lần nhớ lại mình đã bỏ mặc Yến Minh Tu để tháo chạy một mình, trái tim hắn lại đau như bị dao cắt.

Hắn cũng không biết mình lên nhà bằng cách nào, ánh mắt kinh ngạc của Trần Anh cũng không giúp hắn hồi phục được tinh thần. Hắn bước thẳng về phòng, đổ vật xuống giường.

Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi lo lắng của Trần Anh, nhưng bà không vào.

Chu Tường nhắm mắt lại, cố ngủ cho qua.

Hắn ngủ một giấc thật dài, đến khi tỉnh lại, trời đã tối mịt. Đầu óc quay cuồng đau đớn, hắn cảm giác hộp sọ cũng sắp nứt đến nơi.

Hắn lảo đảo ngồi dậy, thẫn thờ nhìn bầu trời đen ngòm bên ngoài cửa sổ.

Ngoài kia không có gì cả, chỉ là một khoảng không u ám tối tăm.

“Anh Tường, người em yêu vẫn luôn là anh.”

“Anh Tường, chẳng lẽ em không bao giờ được xá tội sao?”

“Anh Tường…”

Trong đầu quanh đi quẩn lại chỉ có âm thanh của Yến Minh Tu, khuôn mặt của Yến Minh Tu, Chu Tường nghĩ mình đã trúng tà.

Miệng khô khốc, hắn ra khỏi phòng, định vào bếp rót một ly nước, nhưng vừa mở cửa, hắn thấy phòng khách vẫn sáng đèn, Trần Anh ngồi trên sofa, đang lật xem gì đó.

Nghe thấy tiếng động, Trần Anh quay lại, buồn bã nhìn hắn.

Chu Tường nhìn đồng hồ, hơn hai giờ sáng. Hắn cố gắng giữ vững tinh thần, nhưng giọng nói vẫn nặng nề trầm lặng, “Mẹ, sao mẹ chưa ngủ?”

“A Tường, con lại đây.”

Chu Tường bước đến.

Hắn nghĩ nhất định Trần Anh sẽ hỏi hắn hôm nay có chuyện gì, mắt hắn sưng mọng, tất nhiên Trần Anh không thể không chú ý.

Không ngờ Trần Anh không hỏi, bà chỉ vào cuốn album đặt trước mặt, “Mấy tấm này chụp lúc con sáu tuổi, khi đó ba còn vẫn còn sống.”

Chu Tường không hiểu, chỉ im lặng nhìn bà.

“Nếu ba con không chết, mẹ cũng không cần khổ sở như thế, mà con cũng không phải khổ sở như thế.” Trần Anh khịt mũi, “A Tường, có đôi lúc mẹ nghĩ, nếu mẹ chết sớm thì tốt rồi, con sẽ không phải phiền phức thế này nữa.”

“Mẹ, sao lại mẹ nói thế.”

Trần Anh nhìn hắn thật sâu, “A Tường, hôm đó mẹ nặng lời, con đừng để bụng.”

“Không đâu.”

“Thật ra con cũng thích cậu ấy phải không? Con nói thật cho mẹ biết, con thích cậu ấy đúng không?”

Chu Tường cúi đầu không đáp.

“Con thích cậu ấy, nhưng gia đình cậu ấy có chấp nhận con không?”

Vấn đề này đã có đáp án chân thực nhất, Chu Tường lắc đầu.

“Tự con cũng biết rồi đấy. Thế nên con à, đừng vờ ngớ ngẩn nữa, đừng cất bước đi vào con đường không có lối ra, đáng sợ lắm.”

Chu Tường chầm chậm nhắm mắt lại.



Bảy ngày nghỉ Tết dài đằng đẵng, Chu Tường không ra khỏi cửa, ngày nào hắn cũng ngẩn ngơ ngồi trong nhà, Thái Uy và Lan Khê Nhung gọi điện rủ hắn ra ngoài, hắn cũng lấy cớ từ chối. Hắn vẫn cầm điện thoại trên tay, hắn biết mình đang đợi ai gọi đến, nhưng rồi lại không rõ liệu mình có nên đợi hay không.

Thứ lo âu luẩn quẩn ấy sắp biến hắn thành kẻ điên.

Sang đến ngày thứ ba, Trần Anh chịu không nổi nữa, bà đưa cho hắn một cái gương, bảo hắn tự nhìn lại chính mình.

Chu Tường nhìn nhìn, hắn thấy vẫn tốt, đứa bé này trời sinh đã khá đẹp trai, dù bây giờ tiều tụy, nhưng nhìn chung vẫn rất có phong cách. Hắn cười cợt tự giễu, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Trần Anh vuốt tóc hắn, “Sao con lại ngốc thế, chỉ cần con thích, mẹ sẽ ủng hộ con đến cùng, nhưng mẹ không muốn nhìn thấy con khổ sở, mẹ rất sợ con bị tổn thương.”

Chu Tường nắm lấy tay bà, dịu dàng vỗ vỗ lưng bà, “Mẹ, mẹ đừng lo nữa, làm gì có ai sống cả đời không bị thất tình, cứ cho con một thời gian là được, đừng nghĩ chuyện này nghiêm trọng quá.”

Hắn không biết mình đang an ủi Trần Anh hay đang an ủi bản thân. Chỉ có mình hắn biết, cả đời này hắn sẽ không thể yêu người nào như yêu Yến Minh Tu được nữa, vì yêu Yến Minh Tu, hắn đã bỏ đi một cái mạng, đâu còn ai có thể khiến hắn thành nông nỗi đó.

Trần Anh lắc đầu thở dài, không biết nên nói gì cho phải.



Chu Tường không chờ được điện thoại, nhưng hắn chờ được một người đến thăm, chính là Yến Minh Tự.

Yến Minh Tự trực tiếp ấn chuông nhà hắn, lúc hắn mở cửa ra, những cảm xúc mãnh liệt cuộn trào tưởng chừng như có thể vùi lấp hắn.



END106.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện