“Thật sao? Thật chỉ là như thế?” Vũ Minh hờ hừng hỏi

“Thế ngươi còn cho là thế nào?” Tào Đức Cần trừng mắt nhìn hắn nói

Vũ Minh không nói gì, chỉ đứng dậy quay người lại, nhìn về phía cô gái kia mở miệng nói

“Ta hỏi, đúng thì chớp mắt 1 cái, hiểu chứ?”

Cô gái kia chớp động đôi mắt

“Ngươi có phải hay không tên Thiên Thi?”

Nàng lại chớp chớp đôi mắt đáp

“Thiên Kỳ An là cha ngươi?”

Đôi mắt lại chớp chớp

“Vậy được rồi” Vũ Minh gật đầu 1 cái xong quay qua nhìn 2 người kia

“Tào Đức Cần Đúng không? Ta hỏi ngươi, Wiliam ngươi biết không?”

“Wiliam? Giống như nghe qua ở đâu rồi thì phải” Tào Đức Cần sững sờ nói

“A, ta nhớ rồi, là ngày hôm trước Tào Hồng có nói chuyện với hắn, ta tình cờ đi ngang qua thấy. Nhưng ngươi hỏi hắn làm gì?” Tào Đức Cần nhớ ra nói

“Ngươi nghe lén ta?!” Tào Hồng hoảng sợ nói

“Ngươi nói gì? Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi” Tào Đức Cần khó hiểu nhìn hắn

“Được rồi! Không cần tranh cãi” Vũ Minh cắt ngang lời 2 người

Vũ Minh nói xong chậm rãi đi tới bên cạnh Tào Hồng

“Ngươi vì tiền thật đúng là dám bán mạng a” Vũ Minh đột nhiên lên tiếng

“Ngươi nói gì ta không hiểu” Tào Hồng nói

“Không chịu nói cũng không sao” Vũ Minh cười nói, sau đó rút ra chủy thủ

“Ngươi muốn làm gì” Tào Hồng hoảng sợ nói

“Yên tâm, chỉ muốn giúp ngươi nhớ lại 1 chút thôi” Vũ Minh cười cười, sau đó chủy thủ trên tay đâm xuống, cắt đứt gân chân của hắn

“AAAAAAAAAAAAAAAAA”

1 tiếng hét tru tâm vang lên

Nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng hít vào 1 ngụm khí lạnh. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Vũ Minh liền liên tục ra thêm 3 nhát. Thoáng cái toàn bộ gân tay gân chân của Tào Hồng liền bị cắt đứt

Tào Hồng hắn đã không còn chút khí lực nào để hét nữa. Máu tươi chảy ra đỏ thẫm mặt đất

“Vẫn không chịu nói sao?” Vũ Minh nhìn hắn lạnh nhạt nói

“Ngươi có giỏi giết ta đi” Tào Hồng ánh mắt tức giận nói

“Ta không thích tra tấn người khác, đặc biệt những người như ngươi, tự cho là thông minh. Giết ngươi rất bẩn tay. Có phải Wiliam cho ngươi rất nhiều tiền đúng không? Để ta đoán, 100 triệu? 200 triệu? 500 triệu? Ây, vậy hẳn là 1 tỷ rồi”

Tào Hồng ánh mắt lộ vẻ bối rối

“Ngươi biết tại sao ta biết chuyện này không? Bởi vì ta nhận ra nàng” Vũ Minh chỉ về phía Thiên Thi nói

“Từ ngày ta đưa Đường Nguyệt trở về, ta liền kêu người điều tra Thiên gia, nàng cũng nằm trong tình báo, dù cho nàng đã li khai Thiên gia hơn 5 năm”

“Ta tự nhận rằng bản thân làm người dù có bị người ghét, nhưng cũng chưa từng làm gì quá đáng, hơn nữa trong thời gian qua người muốn trả thù ta nhất ngoài Wiliam ra chẳng còn ai khác. Biết vì sao không? Bởi vì ở trung tâm giải trí ta đã đánh hắn 1 trận”

“Con người của ta lo trước lo sau, nên hay thích điều tra những kẻ mình từng đánh, và Wiliam là 1 trong số đó, tính cách của hắn hẹp hòi, ích kỷ, có thù tất báo. Cho nên khi nhìn thấy nàng, ta biết liền có người muốn hãm hại ta” Vũ Minh tỉnh bơ đáp

“Tại đây nàng tuy rất đẹp, nhưng cũng không tính là đẹp nhất, nhưng hết lần này tới lần khác các ngươi lại chọn nàng, ta càng khẳng định suy đoán của mình. Xem ra Wiliam là kẻ đứng sau chuyện này”

“Hẳn là hắn hứa hẹn sẽ cho ngươi 1 số tiền lớn, sau đó còn cho ngươi gia nhập vào Wiliam gia tộc, đúng chứ? Cho nên ngươi mới dám điên cuồng như thế”

“Nàng dù cho đã thoát li Thiên gia, nhưng dù sao vẫn là người Thiên gia, nàng xảy ra chuyện, nếu không trả thù, mặt mũi để đi đâu? Tuy rằng ta không là người chủ mưu, nhưng cũng sẽ bị liên lụy”

“Hơn nữa Vũ gia cùng Thiên gia có mâu thuẫn từ lâu, Đường Nguyệt trở lại Vũ gia càng làm Thiên gia chú ý, nếu như Thiên Thi gặp chuyện tại đây, giữa 2 gia tộc sẽ bốc lên chiến tranh, còn ngươi, Tào Hồng, tuy rằng ngươi là kẻ gây ra chuyện này, nhưng xong việc ngươi sẽ đổ lỗi toàn bộ lên đầu ta”

“Ngươi bản thân chỉ là con chi thứ, không có địa vị, không có tài nguyên, không được người khác coi trọng, ngươi từ lâu đã đối với Tào gia sinh lòng bất mãn. Cho nên dù cho Vũ gia trả thù, Tào gia chịu được hay không cũng không liên quan đến ngươi, đúng chứ?”

“Đến lúc đó ngươi có Wiliam gia tộc bảo hộ, cùng lắm chỉ chịu chút hình phạt nhẹ. Mà ta, sẽ triệt để trở thành nguyên nhân khiến 2 gia tộc trở nên mâu thuẫn”

“Ta lại là đại thiếu gia của Vũ gia, Vũ gia sẽ không thỏa hiệp với Thiên gia, đến lúc đó, 2 gia tộc nảy sinh chiến tranh, Wiliam gia tộc sẽ là người được lợi nhất, dù sao Wiliam gia cùng Thiên gia đều ở Tây thành”

“Ngươi vừa trả thù được Tào gia, vừa có chỗ dựa mới là Wiliam gia, càng quan trọng hơn ngươi là người khiến cho Wiliam gia hưởng lợi nhiều nhất, từ đó sẽ được William gia coi trọng, 1 mũi tên trúng 3 đích, ta nói có đúng không? Tào Hồng?” Vũ Minh cười cười nhìn hắn nói

“Ngươi… ngươi làm sao biết?” Tào Hồng hoảng sợ nhìn hắn, cái gì che đậy, cái gì dấu diếm, toàn bộ đều tan theo mây khói, hắn bây giờ trong mắt chỉ là hoảng sợ, cực độ sợ hãi

“Ha ha, ta thật rất bi ai cho Tào Gia, có 1 người giống như ngươi, thật đúng là xui tám kiếp” Vũ Minh lạnh nhạt nói

Hắn vừa nói xong, toàn bộ đám người đều im phăng phắc

Không ai nghĩ tới chỉ dựa vào 1 chuyện này, hắn lại suy đoán ra nhiều thứ như thế, quả thật là kinh thế hãi tục, cái này trí thông minh, cái này lực chưởng khống, đối địch với hắn, chết cũng không biết chết thế nào

Cả đám đều nhìn Vũ Minh tràn đầy kiêng kị, thậm chí là sợ hãi

Hắn chỉ mới 17 tuổi a

Vũ Na thì trong lòng vừa mừng vừa sợ, sợ là nếu kế hoạch của Tào Hồng thành công, Vũ gia sẽ tổn thất nặng nề. Mừng là Vũ Minh lại suy đoán ra toàn bộ sự việc

Nàng nhìn về phía Tào Hồng, ánh mắt lạnh dần lạnh lùng nói

“Ngươi chết chắc”

Nghe Vũ Na nói thế, Tào Hồng khẽ run lên 1 cái

“Na tỷ, nếu như sự việc đã rõ, thì hắn chết hay sống không quan trọng, dù sao hắn vẫn là người Tào gia, hẳn là Tào gia sẽ cho chúng ta 1 câu trả lời hợp lý” Vũ Minh cười nói

Câu trả lời trong miệng Vũ Minh nói là gì, đương nhiên là lợi ích

Ở đây ai cũng không phải người ngu, Tào Hồng bây giờ vẫn là người Tào gia, cho nên việc hắn gây ra Tào gia phải chịu trách nhiệm, xem ra lần này Tào gia phải tổn thất lớn rồi

Hầu như ai cũng biết được đáp án này, dù sao Vũ Gia không phải quả hồng mềm, không phải ai muốn bóp là bóp, dù cho là thế, Tào gia cũng không nằm trong số đó

“Bây giờ xử lý hắn thế nào? Giết?” Lâm Dũng lạnh lùng nói

“Giết? Không không không, như thế thì thật đáng tiếc” Vũ Minh lắc đầu nói

“Người như hắn chết cũng đáng đời, để hắn sống làm gì?” Vũ Na không hiểu nhìn hắn

“Tính toán Vũ gia ta, nào có chuyện để hắn chết dễ dàng như thế”

Vũ Minh nói xong, chủy thủ trong tay ném ra

Vèo

1 phát đâm vào đũng quần của Tào Hồng

“AAAAAAAAA”

Tào Hồng hét thảm, đôi mắt như muốn lồi ra ngoài, đau đớn khiến hắn muốn bất tỉnh, nhưng lại không cách nào ngất đi

Như thế vẫn chưa chấm dứt

Vũ Minh đi tới, bàn chân giơ lên, toàn lực đạp xuống lồng ngực của Tào Hồng

Chỉ nghe đùng 1 tiếng

Ngực của Tào Hồng xuất hiện vết nứt nhưng lại không gây nguy hiểm tới tính mạng của hắn

Nhưng như thế so với chết còn thảm hơn

Bởi vì, hắn bị phế

Vòng xoáy tại ngực của hắn đã bị đạp nát, hiệu ứng hồ điệp làm cho toàn bộ 9 vòng xoáy trong cơ thể hắn nát thành cám

“Ngươi quãng đời còn lại, chỉ có thể làm phế nhân mà thôi” Vũ Minh lạnh nhạt nói

Cả đám người hít vào 1 ngụm khí lạnh

Thật độc ác

Vũ Minh quay qua nhìn Tào Đức Cần mở miệng hỏi

“Ngươi nói xem, ta nên làm gì ngươi bây giờ?”

“Vũ thiếu, cầu ngươi, bỏ qua cho ta… ta không hề biết gì về việc này” Tào Đức Cần sợ hãi cố gắng lết thân thể về phía sau

“Tự phế 1 chân, ta xem như ngươi chưa làm gì” Vũ Minh lạnh nhạt nói

Tào Đức Cần không nói 2 lời, rút tra cây chủy thủ trong đũng quần Tào Hồng, sau đó cắn răng cắt đứt chân của mình. Không sai, là hoàn toàn đứt rời

Vũ Minh nhìn thấy thế, không nói gì, quay lại nhìn Thiên Thi nói

“Ngươi nên may mắn rằng ngươi đã li khai Thiên gia, bởi vì trước sau gì, ta cũng tìm Thiên gia tính sổ món nợ năm đó”

Thiên Thi không có cách nào nói chuyện, nhưng ánh mắt nàng đã biểu đạt hết thảy, nàng và Thiên gia, đã không còn chút nào liên hệ

“Các ngươi nghe cho kỹ, nếu là kẻ thù không đội trời chung của các ngươi, các ngươi muốn làm gì ta cũng không quản, nhưng nếu là người xa lạ, mà các ngươi dám làm như 2 người họ, các ngươi biết hậu quả rồi đó. Một ngày ta còn là người dẫn đội, thì luật của ta, các ngươi phải nghe. Hiểu rõ chưa?” Vũ Minh lạnh lùng nhìn những học sinh còn lại

“Hiểu” những người khác đáp, tuy rằng Vũ Minh có chút bá đạo, nhưng điều hắn nói họ tán đồng, họ cũng không làm được điều như 2 người kia, dù sao trên đời này không thiếu đàn bà, bỏ 1 chút tiền, khối người đi theo, vậy thì làm mấy chuyện vừa mất tư cách, vừa mất danh dự như này làm gì đâu

“Lột sạch huy hiệu của họ, nghỉ ngơi nửa giờ rồi tiếp tục lên đường”

Những người khác nghe thế liền đi làm. Họ rất thức thời, nữ sinh thì để nữ sinh lấy huy hiệu

“Ca, xin lỗi, lại mang đến cho ngươi phiền toái” Wiliam lợi dụng sự trở về của nàng muốn cho 2 gia tộc xảy ra chiến tranh, dù muốn hay không, nàng cũng khó thoát khỏi liên hệ, cho nên Đường Nguyệt có chút buồn rầu lo lắng đi tới bên cạnh Vũ Minh nói

“Nha đầu, chúng ta là người 1 nhà, nói cái gì đó. Chuyện này trước sau gì chúng ta cũng sẽ cùng Thiên gia tính toán rõ ràng. Ngươi không cần thiết để ý” Vũ Minh cười nhẹ xoa đầu nàng

Mọi người thu thập chiến lợi phẩm xong liền tại chỗ nghỉ ngơi, dù sao bây giờ còn chưa đến 7 giờ sáng, có người thậm chí còn tranh thủ ngủ 1 giấc

Nhưng vài phút sau, 1 chiếc máy bay bay tới, lơ lửng trên không trung. Từ bên trên đi xuống vài người mặc áo đen. Hẳn là do những người của Tây Thiên học viện bị loại nên đến để đưa họ đi

Thoáng cái toàn bộ đám người Tây Thiện học viện đều được tiêm vào thuốc giải thần kinh độc tố, sau đó liền sinh long hoạt hổ đứng dậy

Một người thanh niên dẫn theo Thiên Thi hướng về Vũ Minh đi tới

“Ta tên Dương Quang, nàng là bạn gái ta. Dù chuyện như nào, nhưng ngươi cũng là người cứu nàng, ân tình của ngươi hôm nay, ta nhất định sẽ trả”

“Không cần” Vũ Minh lạnh nhạt đáp

Dương Quang không nói gì, quay người, dẫn theo Thiên Thi liền đi lên máy bay. Thoáng cái liền biến mất tại tầm mắt của đám người Vũ Minh
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện