Trái đất, tổng bộ liên bang.

“Báo cáo, phi thuyền của chúng ta vừa rời khỏi Thái Dương Hệ liền gặp phải thời không loạn lưu. Phi hành đoàn không có bất kỳ liên hệ nào, chỉ sợ lành ít dữ nhiều”.

“Ngươi nói cái gì?! thời không loạn lưu? Làm sao có thể? Nó từ nơi nào xuất hiện?”.

“Không rõ nguyên nhân, nhưng là… nếu như không chết trong thời không loạn lưu, như vậy chỉ sợ khoảng cách với Thái Dương Hệ sẽ rất xa. Không cách nào truyền về tín hiệu. Hoặc là tín hiệu còn đang trên đường”.

“Đáng chết! Ta phải báo chuyện này với võ giả liên minh, các ngươi mau chóng tìm cách liên lạc lại với phi hành đoàn. Bất cứ giá nào cũng phải cho ta tìm được vị trí của họ”.

“Rõ”.



“Vì cái gì? Chúng ta đều đã nói không có quân đội, cũng không phản kháng, tại sao các ngươi còn tấn công?”.

Tên lãnh đạo trên tàu di dân bị ép quỳ trên mặt đất, hắn ngẩng đầu tức giận hướng về Vũ Minh hét lớn.

“Ta biết, nhưng, các ngươi là người của Thiên Lam vương quốc, đúng chứ?”. Vũ Minh cười nhạt nói.

“Nhưng chúng ta không phải quân đội, chúng ta đều là dân thường”. 

“Cho các ngươi 1 cơ hội, đầu nhập vào ta, hoặc là chết”. Vũ Minh lạnh như băng thanh âm vang lên.

“Không, chúng ta muốn hòa bình. Ngươi tên bạo quân này”. 

“Thống kê nhân số còn lại bao nhiêu”. Vũ Minh quay đầu hỏi Jack.

“Ban đầu có hơn 100 triệu người, sau cuộc chiến còn lại chưa tới 1 nửa”. Jack đáp.

“Được, vậy ta cho ngươi 1 cơ hội. Lãnh đạo con dân của ngươi, trở thành ta binh lính, sau khi giành được chính quyền, ta sẽ để các ngươi áo cơm không lo. Từ chối, chết!”. Vũ Minh nhìn tên lãnh đạo kia lên tiếng.

“Đừng nằm mơ, chúng ta Ri’ake tinh cầu dù chết cũng không hàng”. Tên lãnh đạo quát lớn.

Xoạt! Vũ Minh lấy ra 1 khẩu súng, chỉ về phía đầu tên lãnh đạo, lạnh nhạt âm thanh lần nữa vang lên.

“Hàng, vẫn là không hàng?”.

“Không”.

Ầm!

Vũ Minh không có giết hắn, mà là hướng về phía 1 tên người dân khác bắn một phát. Tên kia trong nháy mắt liền gục xuống.

“Ngươi bỏ qua cơ hội đầu tiên, ngươi còn 2 lần lên tiếng. Hàng, vẫn là không hàng?”. 

“Không!”. 

Ầm!

Lại một người nữa nằm xuống.

“Lần cuối cùng”.

“Ngươi… đừng nằm mơ!”. Tên lãnh đạo nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tốt, giết hết đi”. Vũ Minh cười nhạt nói.

Xoạt xoạt xoạt.

Một đám quân lính giơ lên súng về phía đám người kia.

“Ngươi…”.

“Ta có thể ra lệnh giết 50 triệu người, ngươi cho rằng ta sẽ để ý sống chết của 50 triệu người còn lại? Còn chờ cái gì? Giết!”. Vũ Minh quát lên.

“Khoan đã! Vũ… Vũ Minh, ngươi định làm thật?”. Jack giật mình nói, sau đó đi tới bên cạnh Vũ Minh thấp giọng hỏi. Hắn cho rằng Vũ Minh chỉ là uy hiếp tên kia mà thôi, ai ngờ hiện tại hắn lại thật muốn giết sạch?.

“Đừng giả mù sa mưa, các ngươi đều là 1 giuộc với nhau. Muốn cho chúng ta đầu hàng, nằm mơ đi”. Tên lãnh đạo cũng nghe được Jack lời nói, hắn lập tức lớn giọng kêu lên.

“Thà chết không hàng!”

“Thà chết không hàng!”

“Thà chết không hàng!”

Đám người kia cũng đồng loạt kêu lên. Vũ Minh liếc họ 1 cái, hắn biết, đám người này là thật quyết tâm. 

Tên lãnh đạo kia trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện, hắn đang đánh cược Vũ Minh không giết họ. Bởi vì làm thế chỉ làm danh tiếng của hắn và quân đội giảm xuống thấp nhất. Trên đời này, bạo quân chỉ là nhất thời có thể chấn nhiếp người khác, mà không cách nào khiến lòng người thuận theo.

Nhưng là, hắn đánh giá sai Vũ Minh ý định.

Hắn không cần đám người này ủng hộ, bởi vì hắn có thể dùng cách khác tẩy trắng lại danh tiếng của mình. Nói cho cùng, đây cũng chỉ là nội loạn, làm sao sánh được với địch nhân từ bên ngoài tấn công?. 

Chỉ cần hắn sau khi leo lên ngôi vương, có thể dẹp yên những vương quốc xung quanh, khiến chúng không dám xâm phạm. Như vậy mọi thứ danh tiếng bây giờ sẽ tan thành mây khói. 

Thử hỏi có bao nhiêu người vì những cuộc chiến tranh như thế mà nhà tan cửa nát? Lại có bao nhiêu tinh cầu bị biến thanh nô lệ? Nhiều không kể xiết. Cho nên, hiện tại hắn không cần cái gì hình tượng hay nhân tâm. Trước diệt Thiên Lam rồi tính sau.

“Giết hết đi!”. Vũ Minh cười lạnh lên tiếng.

Nghe thế, tên lãnh đạo sửng sốt, hắn không ngờ rằng Vũ Minh lại dám làm như thế. Hắn không sợ sẽ nhận lấy người dân chống lại sao? Vì cái gì!.

“Không, ngươi không được làm thế”. 

Thấy nhiều người dân của mình ngã xuống, tên lãnh đạo vội vã nói.

“Ngươi cho rằng còn có cơ hội sao? Dù cho bây giờ ngươi đầu hàng, cũng đã muộn! Giết hết cho ta”. Vũ Minh quát lên.

Hơn 40 triệu người còn lại, trong nháy mắt liền bị quân đội của Vũ Minh bắn chết. Một người sống cũng không có.

Tên lãnh đạo 2 mắt đỏ bừng, hắn hối hận. Vì cái gì phải tranh cốt khí? Hiện tại toàn tộc đều bị diệt. 

“Ngươi chết không yên lành. Ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi”. Tên lãnh đạo nhìn Vũ Minh đầy hận ý nói lên.

“Đáng tiếc, ngươi là không cách nào trở thành quỷ, dù cho có thể, cũng không làm gì được ta”.

Dứt lời, Vũ Minh một chưởng đánh ra, tên kia trong nháy mắt bị đánh chết. 

“Có cốt khí”. Vũ Minh nhìn thi thể tên lãnh đạo kia 1 lúc, lạnh nhạt lên tiếng.

Nhìn xung quanh đầy thi thể, máu tươi, không khí tràn ngập mùi tử vong. Jack không khỏi bàng hoàng. 

“Yên tâm đi, đây chỉ là tình huống bắt buộc. Đừng ảnh hưởng quá nhiều đến bản thân, ta cũng không phải kẻ lạm sát”. Vũ Minh nhìn ra được Jack ý nghĩ, hắn liền vỗ vai Jack nói.

“Hy vọng ngươi nói được làm được. Kẻ thù của ta là vương thất, không phải những người dân vô tội này”. Jack quay qua nói, sau đó quay người rời đi.

“Dọn dẹp đi”. Vũ Minh nhếch miệng cười 1 tiếng rồi ra lệnh cho đám binh lính.

“Báo cáo, phát hiện hạm đội của Thiên Lam vương quốc đang tiến tới, theo ra đa quét hình có trên hai ngàn tinh tế chiến hạm, nhân số dự đoán vượt qua 1 tỷ người, khoảng cách 2 năm ánh sáng”. Ngay lúc này, một tên lính chạy tới nói.

“Chuẩn bị tham chiếm, không chừa người sống”. Vũ Minh lập tức ra lệnh.

“Rõ!”.

….

Thời giản đảo mắt liền qua 1 tháng.

Ngày đó cùng Thiên Lam quân đoàn giao chiến, Vũ Minh quân đội tổn thất khá lớn, nhưng còn chưa ảnh hưởng tới căn cốt. Mà hạm đội của Thiên Lam vương quốc bị toàn diệt. Điều này làm cho danh tiếng của Vũ Minh cùng quân đội của hắn tăng vọt.

Mà đồng thời, không biết ai đó truyền ra cảnh Vũ Minh cùng quân đội của hắn đồ sát toàn bộ phi thuyền di dân kia. Hắn bạo quân danh tiếng cũng bị người đời biết tới.

Thời gian 1 tháng qua, Vũ Minh cùng Thiên Lam vương quốc giao chiến trên trăm lần, thắng nhiều thua ít. Điều này cũng làm cho tiến độ chinh phục Hệ Ngân Hà của hắn chậm lại rất nhiều. Mà Thiên Lam vương quốc cũng đang khẩn cấp chiêu binh. 

Lúc này, trên 1 tinh cầu tên là Panka, toàn bộ tinh cầu đã bị Vũ Minh chiếm đóng, hiện tại trên quảng trường, hàng trăm triệu người bị bắt làm tù binh. Ngay khi hắn đang khuyên hàng đám người này thì đột nhiên từ trên bầu trời xuất hiện một lỗ trùng động.

“Thời không loạn lưu?”. Vũ Minnh nhíu mày nhìn lên.

Từ bên trong thông đạo rơi xuống 1 chiếc phi thuyền. Những chiếc phi thuyền của quân đội Vũ Minh vội vã xuất ra vũ khí muốn đem phi thuyền kia bắn rụng thì Vũ Minh đột nhiên ngăn lại.

“Đừng bắn!”. Vũ Minh lớn giọng quát.

Hắn không hiểu sao lại có cảm giác thấp thỏm. Giống như đặc biệt chờ mong, chẳng lẽ trên phi thuyền kia có người hắn quen biết.

“Báo, phi thuyền không rõ lai lịch kia rơi xuống phía đông cách 100km”.

“Đem người trên đó toàn bộ bắt lại áp giải tới đây cho ta”. 

“Vâng!”.



“Ca, không sao chứ?”. Vũ Ân Tĩnh chống lên thân thể, quay người, ánh mắt lo âu nhìn về phía bên cạnh Vũ Vân.

Vụ va chạm vừa rồi làm phi thuyền tổn thất nặng nề, trên phi thuyền thậm chí còn có người chết. Nếu không phải hai người họ tìm chỗ rộng rãi, tránh những vật nặng rơi xuống, chỉ sợ 2 người họ cũng đã chết rồi.

“Không sao, chỉ là…”. Vũ Vân hít sâu 1 hơi nói, ánh mắt nhìn xuống phía chân mình.

Chân của hắn bị một thanh sắt đâm xuyên qua. Máu tươi chảy ra thành 1 vũng máu nhỏ.

“Ca! Ngươi bị thương rồi!”. Vũ Ân Tĩnh sợ hãi kêu lên.

Đúng lúc này, đột nhiên từ bên ngoài truyền tới tiếng động cơ, sau đó oanh một tiếng, một nửa phi thuyền bị chẻ đôi ra. Từ bên ngoài tràn vào một đám người.

“Đây… đây là người ngoài hành tinh?”. Vũ Ân Tĩnh kinh hãi nói.

“%[email protected][email protected]#$”.

Đám binh lính sử dụng ngôn ngữ vũ trụ thông dụng, nhưng là mấy người trên phi thuyền một người cũng nghe không hiểu.

Mà có 1 tên đứng lên, tiến tới, sử dụng ngôn ngữ trên trái đất ý đồ muốn cùng đám người này giao tiếp, nhưng là bị 1 tên binh lính cho rằng đó là hành động uy hiếp, cho nên lập tức nã súng.

Tên kia thấy thấy lập tức mở ra hộ thể chân nguyên, đạn bắn vào trên người không 1 chút gây hại cho hắn. Chỉ là ngay sau đó, một đám binh lính đột nhiên rút ra một loại khác vũ khí bắn tới. Tên kia trong nháy mắt bị bắn thành cặn bã. 

Thấy cảnh này, Vũ Vân cùng Vũ Ân Tĩnh sợ hãi không thôi.

Đây… đây là uy lực vũ khí của người ngoài hành tinh? Cũng quá đáng sợ đi? Người kia nhưng là đường đường Hợp Đạo cảnh a!

Cảnh giới so với 2 người họ còn cao hơn đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện