Đám người Vũ Minh ngồi phi thuyền thoát khỏi nhà tù Karita. Khi chạy được một khoảng cách nhất định, bỗng nhiên nhà tù Karita đột nhiên phát nổ, ngồi trong phi thuyền đám người có thể nghe rõ ràng phía sau tiếng nổ.
Vũ Minh lạnh nhạt liếc nhìn Jack một cái, cũng không nói gì. Hắn sớm đã biết tên này cài boom lúc rời đi, chỉ là không nghĩ tới uy lực lại lớn như thế.
“Làm sao lại nổ rồi?”. Lâm Dũng sửng sốt nói.
“Ai biết được, chắc chạm mạch ở đâu đi”. Peter nói.
“Đừng nhìn, là Jack hắn cho nổ, ta nói đúng không?”. Vũ Minh nhìn qua Jack hỏi.
“Cái gì?!”. Đám người giật mình bật thốt.
“... Phải, là ta cho nổ”. Jack im lặng một chút rồi nói.
“Vì cái gì?”. Alena nhíu mày hỏi.
“Vì cái gì? Xóa dấu vết a, như vậy Lam Thiên quân đoàn liền sẽ nghĩ chúng ta đều đã chết. Như vậy chúng ta liền an toàn, nếu không chỉ sợ họ sẽ cử một hạm đội truy sát chúng ta”. Jack lạnh nhạt nói.
Nghe thế đám người ngẩn ra, cảm thấy Jack nói rất có lý.
Tuy nhiên Vũ Minh lại biết, đó cũng không phải là lý do chân chính. Người này… có chút đoán không được.
“Được rồi, chuyện này nói sau. Bây giờ, Jack, ngươi nói 1 chút đi, cái ngươi nói đáng gia 5 tỷ đơn vị ở chỗ nào?”. Vũ Minh lên tiếng.
“Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi nhất định phải hứa không gây hại tính mạng của ta, đồng thời cũng tìm được thứ kia, bán đi, chúng ta chia đều”. Jack cắn răng nói.
“Chia đều sao? Tốt thôi. Chia năm, mỗi người một tỷ đơn vị”. Vũ Minh gật đầu nói.
“Chia năm? Nơi này không phải có 8 người sao?”. Jack ngẩn ra hỏi.
Vũ Minh không có đáp, hắn liếc mắt nhìn Alena cùng Lâm Dũng, khẽ gật đầu một cái.
Nhiều năm ăn ý, chỉ nhìn Vũ Minh ánh mắt họ liền biết hắn muốn làm cái gì. Tuy nhiên khó hiểu, nhưng họ vẫn ra tay.
Chỉ thấy Lâm Dũng cùng Alena trong nháy mắt di chuyển, Alena đem tên người tộc Titan kia tại chỗ giết chết. Mà Lâm Dũng cũng đem Peter cùng Lucas vặn gãy cổ. Đến chết họ cũng không hiểu rốt cuộc là vì sao.
“Bây giờ còn 5 người”. Vũ Minh âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Jack ngẩn người nhìn cảnh này, sau đó khẽ run lên một cái, ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh đầy hoảng sợ.
“Vũ Minh, các người…”. Tô Ánh Tuyết kinh hãi hỏi. Nàng không biết vì cái gì đột nhiên Lâm Dũng cùng Alena lại giết người, hơn nữa còn là người trợ giúp họ vượt ngục.
“Hai tên kia thuộc Black Water đoàn lính đính thuê, một trong những đoàn lính đánh thuê khét tiếng bậc nhất Hệ Ngân Hà, đám người này là ăn người không nhả xương, tin tưởng ta, chỉ cần có cơ hội, chúng sẽ không do dự gì giết chúng ta”.
“Về phần tên tộc Titan kia, xem như hắn xui xẻo đi, hắn đối với chúng ta không có giá trị, hơn nữa tộc người Titan không bảo thủ được bí mật. Chỉ cần rượu vào liền ngay cả lúc bé tè dầm sự kiện cũng nói ra. Cho nên, vì chúng ta an toàn, hắn phải chết”. Vũ Minh nhìn Tô Ánh Tuyết giải thích.
Đám người giật mình, nhưng cũng không tỏ thái độ gì. Chỉ là họ có chút không thích ứng được chuyện như này. Hơn nữa họ biết Vũ Minh tính cách, biết hắn sẽ không hại họ, cho nên càng sẽ không đi quở trách Vũ Minh.
Mà Jack thì ánh mắt lóe lên sự khác lạ, nhưng vẫn như cũ khẽ run rẩy. Vũ Minh lại trong nháy mắt đó bắt được biểu lộ này.
“Tên này… đang đóng kịch, hắn vốn cũng không có sợ hãi”. Vũ Minh thầm nghĩ.
“Vậy còn hắn?”. Lâm Dũng nhíu mày hỏi.
“Hắn nhưng còn giá trị đâu này”. Vũ Minh cười nói.
“Ta… ngươi… ngươi đã hứa… không làm hại ta”. Jack run rẩy nói.
“Đúng vậy, ta sẽ không làm hại ngươi, nhưng nếu ngươi làm nguy hại đến chúng ta, như vậy thì lời hứa không có hiệu lực”. Vũ Minh cười nhạt nói.
“Ngươi… ngươi có ý gì?”. Jack ngẩn ra hỏi.
“Đừng đóng kịch. Ngươi vốn cũng không có sợ hãi, có thể đem nhà tù Karita nổ tung, giết chết hơn 10 ngàn tù nhân cùng lính canh, ngươi cho rằng chúng ta là ngu ngốc?”. Vũ Minh khinh thường cười một tiếng.
Đám người Lâm Dũng ngẩn ra, sau đó ánh mắt đều trở lên ác liệt nhìn lấy Jack. Mà Lâm Dũng càng là bước về phía Jack.
“Không được qua đây”. Jack thấy Lâm Dũng tiến tới liền từ trong người lấy ra một quả cầu nhỏ quát lớn làm Lâm Dũng bất chợt dừng lại.
“Ừm? Ngươi cho rằng uy lực của nó có thể nổ được con tàu này sao?”. Vũ Minh nhìn trong tay Jack quả cầu kia, hắn biết đó là boom, cho nên liền cười nhạt nói.
“Đúng, nó không thể đem con tàu nổ tung, nhưng là có thể đem ta nổ tung. Các ngươi muốn thứ kia, nằm mơ đi”. Jack cười khẩy nói.
“Ngươi cho rằng ta rất cần tiền?”. Vũ Minh có chút buồn cười nhìn hắn.
“Các ngươi cần hay không ta không biết, nhưng ta vị trí nhưng là năng lượng đầu nối, ta cho nổ thứ này sẽ làm cho con tàu không cách nào tiếp tục phi hành. Cũng làm cho con tàu nổ ra một lỗ thủng. Ta còn không tin võ giả các ngươi có thể chịu đựng lâu dài trong vũ trụ”. Jack cười lạnh nói.
Nghe thế, đám người Lâm Dũng biến sắc. Mà Vũ Minh lại cười thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì!”. Jack khó chịu nói.
“Ta cười là ngươi miệng cọp gan thỏ. Ngươi thật dám nổ sao? Chưa nói tới việc võ giả chúng ta là có thể tồn tại trong không gian một khoảng thời gian nhất định. Hơn nữa trong này cũng không thiếu bình oxy để bổ xung. Nhưng ngươi thật dám nổ? Cam lòng sao? Đem cả 1 nhà tù cho nổ chỉ vì che giấu vết? Ngươi lừa gạt ai đây?”. Vũ Minh cười nhạt đáp.
“Ngươi… ngươi có ý gì?”. Jack có chút kinh hoảng nói.
“Có ý gì? Cái này ta giống như phải hỏi ngươi đi? Ngươi mục đích rốt cuộc là cái gì? Nói ra đi, ta nói qua, sẽ không đem ngươi thế nào. Ta không muốn trong đội có người lúc nào cũng có thể đâm lén mình một đao. Ngươi hiểu được?”. Vũ Minh híp mắt lại nói.
“... Được, ta nói. Ta mục đích chính là muốn để Lam Thiên vương quốc khó chịu”. Jack nhìn chằm chằm Vũ Minh nói.
Đám người Vũ Minh nghe thế liền sửng sốt, đây là cái gì lý do?.
“Rất kinh ngạc sao?”.
“Ngươi nói thật?”.
“Ta không cần thiết nói dối, bởi vì ta họ Morgan”. Jack nói.
“Morgan? Ha ha, ra là thế”. Vũ Minh nghe thế liền hiểu.
“Có ý gì?”. Lâm Dũng ngẩn người hỏi.
“Morgan là dòng họ vương thất, thuộc hoàng tộc Thiên Lam vương quốc”. Vũ Minh đáp.
“Phải, ta từng là người thuộc hoàng tộc. Nhưng hiện tại, ta là Jack, không phải Jack Morgan, chỉ là Jack thôi”.
“Nói như vậy, ngươi bị đuổi đi?”. Vũ Minh hiếu kỳ hỏi.
“Không phải đuổi đi, mà là trốn đi”. Jack đáp.
“Ha ha, xem ra ngươi đem cho chúng ta phiền phức không nhỏ”. Alena cười lạnh nói. Nàng từng sống trong hoàng thất, tuy nhiên không phải như Jack, nhưng nàng biết hoàng tộc máu lạnh cùng vô tình, hắn có thể bị ép phải trốn đi, như vậy nhất định có người trong hoàng tộc muốn hắn chết.
Sự thật cùng Alena suy đoán cũng không sai biệt nhiều lắm.
“Đúng vậy, nhưng ít nhất trong thời gian này là an toàn, bởi vì ta đem hệ thống phòng thủ của Thiên Lam vương quốc hủy, cho nên họ sẽ mất một đoạn thời gian cùng nhân lực để bảo vệ Thiên Lam, dù cho cử người đến bắt ta cũng sẽ rất ít”. Jack nói.
“Ngươi muốn đem Thiên Lam hủy diệt?”. Vũ Minh hỏi.
“Đúng thế”.
“Ha ha, ý tưởng hão huyền”.
“Con người phải có mục tiêu, không phải sao?”.
“Vậy ngươi vì cái gì không suy nghĩ đoạt lấy Thiên Lam làm của mình?”. Tô Ánh Tuyết khó hiểu hỏi.
“Bởi vì hắn không có thực lực. Muốn đứng đầu một vương quốc, thực lực cơ bản nhất định phải có. Bởi vì như thế mới có thể bảo vệ an toàn cho một vương quốc”. Vũ Minh đáp.
“Ngươi nói không sai, ta không phải võ giả, cho nên không bao giờ có thể leo lên hoàng vị”.
“Như vậy… xem ra ngươi còn có giá trị đối với ta”. Vũ Minh nói.
“Ngươi không sợ?”. Jack kinh ngạc nhìn hắn nói, vốn cho rằng nghe xong chuyện này, Vũ Minh sẽ sợ phiền phức đem hắn vứt bỏ, ai ngờ tới Vũ Minh lại thật muốn đem hắn nhập đội?.
“Sợ? Ta sợ hãi rất nhiều thứ, nhưng không phải một vương quốc như này. Đến cả trong vương quốc của mình lính đánh thuê cũng không thể quản thì có gì khiến ta phải sợ?”. Vũ Minh cười nhạt nói.
Đừng đùa.
Thiên Lam vương quốc thực lực người đứng đầu có thể mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng tổng thể toàn bộ chiến lực Thiên Lam lại chẳng đáng vào đâu. Hắn muốn đem Thiên Lam khuấy tung lên thật sự rất đơn giản.
Vũ Minh lạnh nhạt liếc nhìn Jack một cái, cũng không nói gì. Hắn sớm đã biết tên này cài boom lúc rời đi, chỉ là không nghĩ tới uy lực lại lớn như thế.
“Làm sao lại nổ rồi?”. Lâm Dũng sửng sốt nói.
“Ai biết được, chắc chạm mạch ở đâu đi”. Peter nói.
“Đừng nhìn, là Jack hắn cho nổ, ta nói đúng không?”. Vũ Minh nhìn qua Jack hỏi.
“Cái gì?!”. Đám người giật mình bật thốt.
“... Phải, là ta cho nổ”. Jack im lặng một chút rồi nói.
“Vì cái gì?”. Alena nhíu mày hỏi.
“Vì cái gì? Xóa dấu vết a, như vậy Lam Thiên quân đoàn liền sẽ nghĩ chúng ta đều đã chết. Như vậy chúng ta liền an toàn, nếu không chỉ sợ họ sẽ cử một hạm đội truy sát chúng ta”. Jack lạnh nhạt nói.
Nghe thế đám người ngẩn ra, cảm thấy Jack nói rất có lý.
Tuy nhiên Vũ Minh lại biết, đó cũng không phải là lý do chân chính. Người này… có chút đoán không được.
“Được rồi, chuyện này nói sau. Bây giờ, Jack, ngươi nói 1 chút đi, cái ngươi nói đáng gia 5 tỷ đơn vị ở chỗ nào?”. Vũ Minh lên tiếng.
“Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi nhất định phải hứa không gây hại tính mạng của ta, đồng thời cũng tìm được thứ kia, bán đi, chúng ta chia đều”. Jack cắn răng nói.
“Chia đều sao? Tốt thôi. Chia năm, mỗi người một tỷ đơn vị”. Vũ Minh gật đầu nói.
“Chia năm? Nơi này không phải có 8 người sao?”. Jack ngẩn ra hỏi.
Vũ Minh không có đáp, hắn liếc mắt nhìn Alena cùng Lâm Dũng, khẽ gật đầu một cái.
Nhiều năm ăn ý, chỉ nhìn Vũ Minh ánh mắt họ liền biết hắn muốn làm cái gì. Tuy nhiên khó hiểu, nhưng họ vẫn ra tay.
Chỉ thấy Lâm Dũng cùng Alena trong nháy mắt di chuyển, Alena đem tên người tộc Titan kia tại chỗ giết chết. Mà Lâm Dũng cũng đem Peter cùng Lucas vặn gãy cổ. Đến chết họ cũng không hiểu rốt cuộc là vì sao.
“Bây giờ còn 5 người”. Vũ Minh âm thanh lạnh nhạt vang lên.
Jack ngẩn người nhìn cảnh này, sau đó khẽ run lên một cái, ánh mắt nhìn về phía Vũ Minh đầy hoảng sợ.
“Vũ Minh, các người…”. Tô Ánh Tuyết kinh hãi hỏi. Nàng không biết vì cái gì đột nhiên Lâm Dũng cùng Alena lại giết người, hơn nữa còn là người trợ giúp họ vượt ngục.
“Hai tên kia thuộc Black Water đoàn lính đính thuê, một trong những đoàn lính đánh thuê khét tiếng bậc nhất Hệ Ngân Hà, đám người này là ăn người không nhả xương, tin tưởng ta, chỉ cần có cơ hội, chúng sẽ không do dự gì giết chúng ta”.
“Về phần tên tộc Titan kia, xem như hắn xui xẻo đi, hắn đối với chúng ta không có giá trị, hơn nữa tộc người Titan không bảo thủ được bí mật. Chỉ cần rượu vào liền ngay cả lúc bé tè dầm sự kiện cũng nói ra. Cho nên, vì chúng ta an toàn, hắn phải chết”. Vũ Minh nhìn Tô Ánh Tuyết giải thích.
Đám người giật mình, nhưng cũng không tỏ thái độ gì. Chỉ là họ có chút không thích ứng được chuyện như này. Hơn nữa họ biết Vũ Minh tính cách, biết hắn sẽ không hại họ, cho nên càng sẽ không đi quở trách Vũ Minh.
Mà Jack thì ánh mắt lóe lên sự khác lạ, nhưng vẫn như cũ khẽ run rẩy. Vũ Minh lại trong nháy mắt đó bắt được biểu lộ này.
“Tên này… đang đóng kịch, hắn vốn cũng không có sợ hãi”. Vũ Minh thầm nghĩ.
“Vậy còn hắn?”. Lâm Dũng nhíu mày hỏi.
“Hắn nhưng còn giá trị đâu này”. Vũ Minh cười nói.
“Ta… ngươi… ngươi đã hứa… không làm hại ta”. Jack run rẩy nói.
“Đúng vậy, ta sẽ không làm hại ngươi, nhưng nếu ngươi làm nguy hại đến chúng ta, như vậy thì lời hứa không có hiệu lực”. Vũ Minh cười nhạt nói.
“Ngươi… ngươi có ý gì?”. Jack ngẩn ra hỏi.
“Đừng đóng kịch. Ngươi vốn cũng không có sợ hãi, có thể đem nhà tù Karita nổ tung, giết chết hơn 10 ngàn tù nhân cùng lính canh, ngươi cho rằng chúng ta là ngu ngốc?”. Vũ Minh khinh thường cười một tiếng.
Đám người Lâm Dũng ngẩn ra, sau đó ánh mắt đều trở lên ác liệt nhìn lấy Jack. Mà Lâm Dũng càng là bước về phía Jack.
“Không được qua đây”. Jack thấy Lâm Dũng tiến tới liền từ trong người lấy ra một quả cầu nhỏ quát lớn làm Lâm Dũng bất chợt dừng lại.
“Ừm? Ngươi cho rằng uy lực của nó có thể nổ được con tàu này sao?”. Vũ Minh nhìn trong tay Jack quả cầu kia, hắn biết đó là boom, cho nên liền cười nhạt nói.
“Đúng, nó không thể đem con tàu nổ tung, nhưng là có thể đem ta nổ tung. Các ngươi muốn thứ kia, nằm mơ đi”. Jack cười khẩy nói.
“Ngươi cho rằng ta rất cần tiền?”. Vũ Minh có chút buồn cười nhìn hắn.
“Các ngươi cần hay không ta không biết, nhưng ta vị trí nhưng là năng lượng đầu nối, ta cho nổ thứ này sẽ làm cho con tàu không cách nào tiếp tục phi hành. Cũng làm cho con tàu nổ ra một lỗ thủng. Ta còn không tin võ giả các ngươi có thể chịu đựng lâu dài trong vũ trụ”. Jack cười lạnh nói.
Nghe thế, đám người Lâm Dũng biến sắc. Mà Vũ Minh lại cười thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì!”. Jack khó chịu nói.
“Ta cười là ngươi miệng cọp gan thỏ. Ngươi thật dám nổ sao? Chưa nói tới việc võ giả chúng ta là có thể tồn tại trong không gian một khoảng thời gian nhất định. Hơn nữa trong này cũng không thiếu bình oxy để bổ xung. Nhưng ngươi thật dám nổ? Cam lòng sao? Đem cả 1 nhà tù cho nổ chỉ vì che giấu vết? Ngươi lừa gạt ai đây?”. Vũ Minh cười nhạt đáp.
“Ngươi… ngươi có ý gì?”. Jack có chút kinh hoảng nói.
“Có ý gì? Cái này ta giống như phải hỏi ngươi đi? Ngươi mục đích rốt cuộc là cái gì? Nói ra đi, ta nói qua, sẽ không đem ngươi thế nào. Ta không muốn trong đội có người lúc nào cũng có thể đâm lén mình một đao. Ngươi hiểu được?”. Vũ Minh híp mắt lại nói.
“... Được, ta nói. Ta mục đích chính là muốn để Lam Thiên vương quốc khó chịu”. Jack nhìn chằm chằm Vũ Minh nói.
Đám người Vũ Minh nghe thế liền sửng sốt, đây là cái gì lý do?.
“Rất kinh ngạc sao?”.
“Ngươi nói thật?”.
“Ta không cần thiết nói dối, bởi vì ta họ Morgan”. Jack nói.
“Morgan? Ha ha, ra là thế”. Vũ Minh nghe thế liền hiểu.
“Có ý gì?”. Lâm Dũng ngẩn người hỏi.
“Morgan là dòng họ vương thất, thuộc hoàng tộc Thiên Lam vương quốc”. Vũ Minh đáp.
“Phải, ta từng là người thuộc hoàng tộc. Nhưng hiện tại, ta là Jack, không phải Jack Morgan, chỉ là Jack thôi”.
“Nói như vậy, ngươi bị đuổi đi?”. Vũ Minh hiếu kỳ hỏi.
“Không phải đuổi đi, mà là trốn đi”. Jack đáp.
“Ha ha, xem ra ngươi đem cho chúng ta phiền phức không nhỏ”. Alena cười lạnh nói. Nàng từng sống trong hoàng thất, tuy nhiên không phải như Jack, nhưng nàng biết hoàng tộc máu lạnh cùng vô tình, hắn có thể bị ép phải trốn đi, như vậy nhất định có người trong hoàng tộc muốn hắn chết.
Sự thật cùng Alena suy đoán cũng không sai biệt nhiều lắm.
“Đúng vậy, nhưng ít nhất trong thời gian này là an toàn, bởi vì ta đem hệ thống phòng thủ của Thiên Lam vương quốc hủy, cho nên họ sẽ mất một đoạn thời gian cùng nhân lực để bảo vệ Thiên Lam, dù cho cử người đến bắt ta cũng sẽ rất ít”. Jack nói.
“Ngươi muốn đem Thiên Lam hủy diệt?”. Vũ Minh hỏi.
“Đúng thế”.
“Ha ha, ý tưởng hão huyền”.
“Con người phải có mục tiêu, không phải sao?”.
“Vậy ngươi vì cái gì không suy nghĩ đoạt lấy Thiên Lam làm của mình?”. Tô Ánh Tuyết khó hiểu hỏi.
“Bởi vì hắn không có thực lực. Muốn đứng đầu một vương quốc, thực lực cơ bản nhất định phải có. Bởi vì như thế mới có thể bảo vệ an toàn cho một vương quốc”. Vũ Minh đáp.
“Ngươi nói không sai, ta không phải võ giả, cho nên không bao giờ có thể leo lên hoàng vị”.
“Như vậy… xem ra ngươi còn có giá trị đối với ta”. Vũ Minh nói.
“Ngươi không sợ?”. Jack kinh ngạc nhìn hắn nói, vốn cho rằng nghe xong chuyện này, Vũ Minh sẽ sợ phiền phức đem hắn vứt bỏ, ai ngờ tới Vũ Minh lại thật muốn đem hắn nhập đội?.
“Sợ? Ta sợ hãi rất nhiều thứ, nhưng không phải một vương quốc như này. Đến cả trong vương quốc của mình lính đánh thuê cũng không thể quản thì có gì khiến ta phải sợ?”. Vũ Minh cười nhạt nói.
Đừng đùa.
Thiên Lam vương quốc thực lực người đứng đầu có thể mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng tổng thể toàn bộ chiến lực Thiên Lam lại chẳng đáng vào đâu. Hắn muốn đem Thiên Lam khuấy tung lên thật sự rất đơn giản.
Danh sách chương