“Các ngươi đang nói cái gì đây?!”. Đào Nguyệt Nhi thực ra đã đứng ở bên ngoài nghe được 1 lúc, lúc này đi vào chủ yếu là để cho Đường Nguyệt không phải suy nghĩ quá nhiều.

Nàng ánh mắt hiện lên sự vui vẻ, xem ra con trai nàng thật sự đã trưởng thành. Hơn nữa cũng rất quan tâm người nhà, có năng lực, lại có trách nhiệm, thử hỏi có người mẹ nào không vui cơ chứ.

“Mẹ, mấy người kia về rồi sao?”. Vũ Minh sớm đã biết mẹ hắn đứng bên ngoài, hiện tại cũng chỉ là đang phối hợp chuyển chủ đề mà thôi.

“Ừm, về rồi. Ngươi cũng thật là, cũng không uyển chuyển 1 điểm, trực tiếp như thế làm gì? Sau này ngươi cùng đám hài tử tiếp xúc nhiều bất tiện a”. Đào Nguyệt Nhi đưa ngón tay dí cái trán hắn 1 cái.

“Ha ha, mẹ, yên tâm đi, ta nghĩ họ biết lên làm cái gì. Hơn nữa chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng gì đâu”.

“Được, nói ra cũng thu lại không được. Hiện tại ngươi năng lực tài giỏi rồi a”. Đào Nguyệt Nhi không biết vô tình hay cố ý liếc Alena 1 cái.

“Mẹ, ta tài giỏi hơn nữa còn không phải con của ngài sao?”. Vũ Minh trực tiếp lựa chọn giả ngu.

“Thật sự là”. Đào Nguyệt Nhi bật cười lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Alena nói.

“Alena đúng chứ?”.

“Bá mẫu tốt”. Alena lập tức nói. Nàng không hiểu sao đột nhiên có chút khẩn trương.

“Mau đến đây ngồi đi, tiểu tử thối này, ra ngoài 3 năm liền lừa gạt nữ nhân nhà người khác, thật không khiến người ta bớt lo”.

“Có người như thế nói con mình sao?”. Vũ Minh bất đắc dĩ lẩm bẩm nói. Chỉ là lời nói của hắn bị Đào Nguyệt Nhi nghe thấy.

“Há, ta nói ngươi 2 câu không được sao? Người làm mẹ như ta nói con mình cũng không được rồi?”.

“Mẹ, xem ngài nói đi đâu đây, ta làm sao dám có ý kiến”.

“Hừ, để xem ngươi thế nào đi cùng tiểu Tuyết nói”. Đào Nguyệt Nhi hừ 1 tiếng, nàng nhưng con nhớ rõ lần trước Vũ Minh mang về 2 người đây, hơn nữa lần đó Tô Ánh Tuyết cũng bị tổn thương khá lớn, nếu không phải cảm thấy đây là chuyện của bọn trẻ, lại thấy Vũ Minh đem Tô Ánh Tuyết khuyên giải, nàng thật đúng là muốn đánh hắn 1 trận.

Hiện tại lại mang về 1 người. Thật đúng là không biết nói cái gì mới tốt, trước kia còn lo lắng hắn giới tính, dù sao Vũ Minh trước kia chưa từng chạm qua nữ nhân, nhưng là đột nhiên thay đổi, sau đó nàng liền có con dâu.

Không những 1 người mà có tận 3 người, hiện tại thêm nữa 1 người, chẳng lẽ con nàng trước kia đều là kìm nén, lớn lên liền bộc phát? Mê luyến nữ sắc rồi?.

Chỉ là rất nhanh nàng liền đem ý nghĩ này ném khỏi đầu, bởi vì đây hoàn toàn là vô căn cứ, nàng nhưng thấy được Vũ Minh cư xử cùng thái độ. Cũng không phải cái gì mê luyến nữ sắc, có lẽ là do trước kia chưa gặp được người, cho nên ông trời bù đắp hắn, cho hắn số đào hoa đi.

“Mẹ, ngài yên tâm đi, Ánh Tuyết nàng sẽ không ghen”. Vũ Minh cười nói, hắn nhưng là biết rõ, trước kia Ánh Tuyết nàng cũng không phải đơn thuần là ghen, mà còn có cả tự ti. Nhưng là hiện tại, có thể nàng có ghen 1 chút, nhưng là cũng sẽ hiểu.

Hắn có tự tin để nàng chấp nhận Alena.

Về phần Eun Jung, nàng nhưng là sẽ không ghen, bởi nàng bao dung thật sự rất lớn, lại lương thiện. Cho nên hắn cũng không lo lắng gì nhiều.

Chỉ là…

Chẳng lẽ mình thật sự như thế hoa tâm sao?.

Vũ Minh có chút không hiểu thấu. Nhưng là hắn cũng không nghĩ nhiều được như vậy.

“Được, ngươi làm gì ta không quản, nhưng nếu Tuyết nhi chịu 1 chút thiệt thòi, xem ta đánh không chết ngươi?”. Đào Nguyệt Nhi trừng mắt nói.

“...”. Vũ Minh.

Rốt cuộc ta có phải hay không ngài con ruột?.

Nhìn thấy Vũ Minh vẻ mặt đó, Đào Nguyệt Nhi liền bật cười. Sau đó kéo tay hắn nói.

“Mau ngồi đi, nói 1 chút xem, các ngươi là thế nào gặp nhau?”.

Vũ Minh nhẹ cười 1 tiếng, sau đó đem đầu đuôi mọi chuyện nói ra. Đương nhiên, chuyện Alena đã sống 3000 năm hắn những là dấu đi, cũng chỉ nói là nàng sống tại đảo hoang.

Nói tóm lại, tất cả cũng chỉ là hắn bịa đi ra, về phần chân tướng, hắn sẽ không nói. Không phải bởi vì sợ mẹ hắn không tin, mà là vì sợ nàng nghĩ nhiều. Quả thật những chuyện này quá mức kinh thế hãi tục, đối với hắn có lẽ là chuyện bình thường, nhưng là mẹ hắn cũng không biết gì về vũ trụ, cho nên vẫn là giữ kín cho tốt.

Sau này chờ trái đất bước vào tinh tế thời đại, có nhất định địa vị rồi nói sau.

Nghe được Vũ Minh kể lại, biết Alena hiện tại không có người thân nào. Đào Nguyệt Nhi mẫu tính nổi lên, nhẹ nhàng an ủi Alena 1 lúc.

Qua 1 lúc lâu, Vũ Minh mới lên tiếng.

“Mẹ, ngài cùng Alena trò chuyện, ta đi tìm Ánh Tuyết cùng Eun Jung. Cho các nàng 1 bất ngờ”.

“Được, đi đi”. Đào Nguyệt Nhi phất tay nói,



Vũ Minh không có lựa chọn để người lái xe đưa đi, mà chính hắn đi bộ tới. Hắn cũng muốn cảm nhận 1 chút sự thay đổi của liên bang.

Nhìn xung quanh người người tấp nập, trên người y phục cũng không giống như 3 năm trước, mà là thay đổi rất nhiều, nhìn đẹp mắt hơn, thoải mái hơn. Dù sao cuộc sống là phải hưởng thụ, không phải sao?.

“Thay đổi còn thật là nhiều đây”. Vũ Minh lâm bẩm 1 câu, chẳng biết lúc nào đã đi tới Tinh Không giải trí trước cửa.

Hắn cũng không có đi thẳng vào, mà là lẻn đi vào. Dù sao nếu như hiện tại đi vào, 90 phần trăm là sẽ bị ngăn cản, mà nếu để cho Trịnh Thiên ra đón, sẽ gây tới động tĩnh không nhỏ. Hắn cũng không thể báo ra thân phận của mình, dù sao phải cho nàng 1 bất ngờ đây. Cho nên dứt khoát liền lẻn đi vào.

Chỉ là lúc này, hắn chợt nhận ra, có vẻ như mình không biết Eun Jung ở phòng nào. Bất đắc dĩ, hắn gọi cho Trịnh Thiên hỏi, sau khi biết được nơi làm việc của nàng liền tắt máy.

Thu liễm khí tức, hắn chậm rãi tiến tới cửa phòng. Nhìn thấy Cổ Vũ đang đứng canh trước cửa, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao tới đem nàng miệng bịt lại.

Cổ Vũ mặc dù thực lực không tệ, nhưng hiện tại cũng là chỉ Dung Linh cảnh tầng 2 mà thôi, nơi nào là đối thủ của Vũ Minh, càng đừng nói là phát hiện hắn. Cho nên cô bé rất nhanh liền bị hắn bắt giữ.

“Suỵt, đừng lên tiếng”. Vũ Minh đưa tay ra dấu hiệu im lặng nói, chờ Cổ Vũ gật đầu mới đem tay buông ra.

“Thiếu gia, ngươi lúc nào về?”.

Đi qua 1 góc, Cổ Vũ kích động nói.

“Ha ha, vừa về không lâu, mấy năm nay xem ra ngươi không bỏ dở tu luyện, cũng đã Dung Linh cảnh rồi, hơn nữa cũng thành thiếu nữ rồi, càng lớn càng xinh đẹp đây”. Vũ Minh cười nói.

“Nếu không có thiếu gia giúp đỡ, ta cũng không có ngày hôm nay”. Cổ Vũ khẽ lắc đầu mỉm cười nói. Cũng không có xấu hổ hay ngại ngùng gì vì lời nói của Vũ Minh.

Trong lòng nàng chỉ có duy nhất 1 ý niệm, đó chính là hoàn thành tốt công việc thiếu gia giao phó mà thôi.

“Ha ha, nếu ngươi không có thiên phú, ta cũng sẽ không giúp ngươi. Được rồi, ngươi tìm cho ta 1 bộ quần áo lao công, 1 cái nón cùng với 1 khay đựng cafe”. Vũ Minh nói.

“Thiếu gia là muốn…”. Cổ Vũ giật mình sau đó cười nói.

“Đi mau đi”.

Cổ Vũ che miệng cười 1 tiếng, sau đó nhanh chóng đi tìm những thứ này cho hắn. Rất nhanh cô bé liền quay lại, đưa quần áo cho Vũ Minh.

Tiếp nhận quần áo, rất nhanh Vũ Minh liền mặc lên người, đây hẳn là đồ chưa ai dùng đi, nhìn rất mới.

Đem nón đội lên đầu, sau đó đem khay đựng cafe nhận lấy, tiến tới gõ cửa.

“Cốc cốc cốc”.

“Mời vào!”. bên trong truyền ra tiếng nói.

Vũ Minh mở cửa đi vào, đầu khẽ cúi xuống tránh cho nàng nhận ra. Dùng giọng khàn khàn nói.

“Tổng giám đốc, ngài cafe”.

“Ừm? Ta lúc nào gọi cafe rồi?”. Eun Jung đang làm việc, nghe thế khẽ ngẩng đầu lên nhíu mày nói.

“Ách… không phải ngài gọi sao?”.

“Ngươi là ai? Cổ Vũ đâu?”. Eun Jung đột nhiên lớn tiếng nói. Trong giọng nói mang theo nghiêm túc cùng cảnh giác. Bởi vì nàng đột nhiên nghĩ tới, trước kia phục vụ nàng luôn là Cổ Vũ, nhưng là bây giờ đột nhiên thay người khiến nàng nổi lên nghi ngờ.

“Cái kia… Cổ Vũ nàng nói có việc, cho nên ta thay nàng mang lên”. Vũ Minh gượng gạo nói. Cũng không có ngẩng đầu lên.

Chỉ là trong lòng hắn có chút nghi ngờ, Eun Jung lúc nào thay đổi như thế lớn? Giọng nói còn tràn đầy uy nghiêm cùng không cho phép nghi ngờ đây. Hơn nữa, làm sao lòng nghi ngờ như thế nặng đây?.

Nếu không phải nhớ kỹ nàng giọng nói, hắn đều không tin người trước mắt này là Eun Jung.

Lại nhớ tới câu nói kia của Trịnh Thiên, hắn rốt cuộc hiểu rõ.

Quả thật rất bất ngờ.

Không nghĩ tởi chỉ mới 3 năm, Eun Jung liền thay đổi lớn như thế.

“Là như thế sau? Được, ngươi mang cafe tới đây đi”. Eun Jung nghe thế nhíu mày càng sâu, chỉ là rất nhanh liền dãn ra. Nàng biết Cổ Vũ là sẽ không rời đi, nhất định là đã xảy ra chuyện.

Nghe thế Vũ Minh liền đi tới, đang muốn đem cafe để lên bàn thì đột nhiên Eun Jung động thủ.

Nàng đem cafe hất lên người hắn, sau đó cho hắn 1 chưởng liền lập tức chạy ra ngoài.

Vũ Minh nhất thời liền mộng. Chỉ là hắn phản ứng cũng không chậm, vừa thấy Eun Jung chạy liền đưa tay kéo lại. Lập tức đem nàng đính trụ, thuận tiện đem cửa đóng lại.

Cổ Vũ bên ngoài thông qua giám sát nhìn thấy hết thảy, khẽ cười 1 tiếng.

Thiếu gia đây là tự tìm khổ a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện