Chức vụ của đệ tử mới nhập môn. Căn ban đều phân công xuống cho từng người, có người vui có người vui.
Mà người được phân công cho làm chuyện tốt thì cũng rất ít.
Nhưng mọi người cũng không có lựa chọn nào khác, làm đệ tử ngoại môn, hơn nữa còn là người mới, bọn họ không phải nghi ngờ chính là những người có địa vị thấp nhất.
Trong đó, xui xẻo nhất chính là Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm, bọn họ đều phải làm những công việc bản nhất và cay đắng nhất, công việc được phân công cũng rất lớn, dưới tình huống như vậy, bọn họ cũng khó mà dư ra được thời gian để tu luyện.
Tuyên bố xong nhiệm vụ, vị phó chấp sự cũng thu hồi cuốn sách trong tay, chuẩn bị rời đi.
A? Triệu Phong sửng sốt, đứng yên tại chỗ, ngạc nhiên vô cùng.
Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, tại sao mình lại không có?
Bất luận Vân Hương Mộng, Tiêu Vẫn, hay là Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm cũng đều được phân nhiệm vụ, dù là nhiệm vụ tốt hay xấu.
Thế nhưng, vị phó chấp sự kia từ đầu tới cuối lại không đề cập tới Triệu Phong.
- Đợi đã! Chấp sự đại nhân!
Triệu Phong hô lên, gọi Vương phó chấp sự.
- Có chuyện gì? Ta chỉ phụ trách tuyên bố chức vụ, công việc cụ thể đều do những người khác chịu trách nhiệm.
Trên mặt Vương phó chấp sự có chút không vui, ánh mắt hờ hững lướt qua Triệu Phong.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Một luồng uy áp tinh thần vô hình, như ẩn như hiện vờn quanh bốn phía.
Mọi người ở đây lập tức cảm thấy hô hấp gấp gáp, tâm thần không khỏi bất an, lúc này mới thực sự ý thức được người đứng đối diện chính là phó chấp sự của thế giới Tông môn.
Dĩ nhiên, cũng có một số người nhìn Triệu Phong với ánh mắt hả hê.
Trong đó bao gồm cả Liễu Nguyệt Nhi, chẳng qua trong lòng nàng cũng âm thầm đổ mồ hôi thay Triệu Phong một phen.
- Xin hỏi Vương phó chấp sự, tại sao vừa rồi không có tuyên bố chức vụ của ta?
Triệu Phong cẩn thận nói, trên mặt đầy vẻ cung kính.
Hắn biết rõ, thực lực của Vương phó chấp sự trước mặt so với sư tôn Quảng Quân Hầu còn cường đại hơn gấp mấy lần.
Làm phó chấp sự, tu vi của đối phương ít nhất phải trên Thoát Phàm Cảnh ngũ trọng, cho dù là đệ tử nội môn cũng không dám lỗ mãng đắc tội với hắn.
Triệu Phong vừa nói ra lời này, những người ở đây cũng sửng sốt, trên mặt lộ vẻ nghi vấn.
Tất cả mọi người đều được phân công chức vụ, tại sao Triệu Phong lại không có?
- Ngươi tên gì?
Vương phó chấp sự mặt không thay đổi hỏi.
- Triệu Phong.
Thiếu niên đứng dưới nắng sớm gió nhẹ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Triệu Phong tiến vào Tông môn, không để lại bất kỳ nhược điểm nào, hắn cũng không tin đối phương có thể làm gì được hắn.
- Ngươi chính là Triệu Phong?
Vương phó chấp sự lộ ra một tia kinh ngạc, nhất thời trở nên khác thường, dùng một ánh mắt hoàn toàn mới mà đánh giá hắn.
Uy áp tinh thần vô hình tràn khắp bốn phía đột nhiên biến mất hoàn toàn.
Người tâm tư cẩn thận sẽ phát hiện thần thái của Vương phó chấp sự trở nên hòa ái hơn một ít, dường như có chút coi trọng Triệu Phong.
- Chính là vãn bối.
Triệu Phong đáp, không ngờ rằng Vương phó chấp sự lại biết mình.
- Khụ khụ, bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù cho nên tạm thời chưa chọn được chức vụ cho ngươi.
Trên mặt Vương phó chấp sự cố nặn ra vẻ tươi cười.
A?
Vẻ mặt của một vài đệ tử ở bên dưới lập tức trở nên cổ quái, tại sao Vương phó chấp sự lại đột nhiên trở nên khách khí như vậy?
Tất có chuyện khác thường xảy ra.
Ánh mắt Triệu Phong hơi lóe lên.
Chẳng qua, Vương phó chấp sự cũng không nói gì thêm, liền xoay người rời đi.
Làm phó chấp sự, thân phận của hắn không tầm thường chỉ phụ trách tuyên bố nhiệm vụ, những chi tiết cụ thể khác thì không cần hắn lo.
Tiêu Vẫn và công chúa Vân Hương Mộng có chút kinh dị đánh giá Triệu Phong.
Ở cửa khảo hạch thứ hai, thực lực mà Triệu Phong biểu hiện ra đã khiến bọn họ giật mình, thế nhưng cũng không để trong lòng, bởi dù sao đi nữa thì tư chất của Triệu Phong cũng quá bình thường.
Mà lần này chỉ có một mình Triệu Phong là chưa xác định được chức vụ, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Liễu Nguyệt Nhi cũng có chút căm tức, vốn muốn nhìn Triệu Phong mất sạch thể diện, nào ngờ đối phương lại được phó chấp sự coi trọng hơn nữa còn được đãi ngộ đặc thù.
Ngay cả hai vị sư huynh của Triệu Phong là Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm cũng vô cùng khó hiểu, trong đầu đầy nghi vấn.
Triệu Phong lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không hiểu rõ lắm.
Tổng cộng có hai mươi mốt đệ tử ngoại môn, ngoại trừ Triệu Phong ra, hai mươi khác đều đến nơi được phân công để nhận việc.
Ngày hôm đó, Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm cũng đi tới báo cáo với người phụ trách chức vụ của mình.
- Bực mình! Không ngờ ta lại cùng chỗ với tên súc sinh Trần Phong mặc dù đều ở khu phế tích của Thảo Mộc Đường. Thế nhưng cuộc sống của hắn lại thoải mái hơn ta rất nhiều...
Sắc mặt Nam Cung Phàm tái mét.
- Chỗ dược điền của ta vừa vặn do tên Quy Phong Vân trông coi, quản lý mười mấy nông công, nhưng phần việc của ta thì nặng nhất.
Vẻ mặt của Dương Thanh Sơn cũng rất khó coi.
Triệu Phong nghe xong sắc mặt cũng hơi đổi.
Trần Phong Quy Phong Vân, còn có một tên Hầu Viên càng mạnh hơn.
Ba người này hiển nhiên là cá mè một lửa với Tuyền Thần.
Ngày hôm đó, Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn đều tới khu vực của mình thực hiện nghĩa vụ mà Tông môn giao cho.
Tiến vào Tông môn, trong mắt người bên ngoài thì đây là điều rất vẻ vang không khác gì cá chép vượt Long Môn.
Thế nhưng có ai biết, địa vị của đệ tử ngoại môn trong Tông môn chỉ là hàng chót, phần lớn chỉ làm việc vặt trong Tông môn, không nhận được bồi dưỡng thực sự.
Triệu Phong đột nhiên nhớ tới sư tôn Quảng Quân Hầu đã từng nói:
- Sau khi tiến vào Tông môn, mục tiêu thứ nhất của ngươi chính là phải nhanh chóng trở thành “đệ tử nội môn”. Bơi vì đệ tử ngoại môn, căn bản không được Tông môn xem trọng và bồi dưỡng, có đôi khi chết một hai đệ tử ngoại môn thì cao tầng của Tông môn cũng sẽ không truy cứu.
- Chỉ có trở thành đệ tử nội môn mới được Tông môn xem là trọng điểm để bồi dưỡng và bảo vệ. Lúc đó, cho dù là “Vân Hải chân nhân” cũng không dễ dàng động tới ngươi.
Địa vị của đệ tử ngoại môn trong Tông môn chính là con kiến, mặc cho người khác đùa bỡn, cho dù bị đùa giỡn tới chết thì cao tầng của Tông môn cũng sẽ không truy cứu.
Chỉ có trở thành đệ tử nội môn thì mới có thể xem như bước vào vòng tròn (*) của Tông môn.
(*) ý là thực sự gia nhập
Bởi vì không được phân công nhiệm vụ. Cho nên Triệu Phong muốn đi quan sát công việc của hai vị sư huynh.
Dương Thanh Sơn thì lui tới ao phân, giếng nước, đồng ruộng, chăm sóc vài mẫu ruộng, công việc vừa bẩn lại vừa mệt.
Mà nhiệm vụ của những đệ tử ngoại môn cùng chức vụ khác thì lại dễ dàng hơn rất nhiều.
- Người mới, nhanh lên một chút cho ta, nếu đêm nay còn chưa xong việc thì bổng lộc của ngươi trong Tông môn sẽ bị khấu trừ.
Một âm thanh lạnh lẽo như băng từ một gian phòng gần đó truyền tới.
Triệu Phong vừa nhìn liền thấy Quy Phong Vân đang lạnh lùng thúc giục Dương Thanh Sơn.
Trong lòng Dương Thanh Sơn tràn đầy một bụng lửa giận, thế nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn.
Mồi một đệ tử ngoại môn ở trong Tông môn đều được phát cho bổng lộc nhất định.
Ví dụ như ba người Triệu Phong, mỗi tháng được một nguyên tinh thạch thứ phẩm, còn có một số linh đan của Tông môn.
Nguyên tinh thạch, vừa nghe tên đã biết nó là kết tinh của nguyên khí thiên địa, ẩn chứa lực lượng thuần túy, thuận lợi rất nhiều đối với tu hành.
Nguyên tinh thạch chân chính có giá trị liên thành, có thể thúc đẩy tu hành, ngay cả cường giả Thoát Phàm Cảnh cũng không có, quả thực chỉ có thể ước ao mà thôi.
Nguyên tinh thạch chia làm: Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
Chẳng qua, thân là đệ tử ngoại môn, bọn họ không thể có được nguyên tinh thạch chân chính, nếu không, mượn lực lượng của nó thì nhất định có thể tăng trường tu vi, nhanh chóng đột phá Thoát Phàm Cảnh.
Chẳng qua, cho dù là “nguyên tinh thạch thứ phẩm” thì cũng đã vượt qua phần lớn tài nguyên trong các quốc gia bên ngoài rồi.
Tiếp đó, “linh đan” mà Tông môn phát ra, lại càng là tiên đan thánh dược ở thế giới bên ngoài.
Đem linh đan cấp thấp nhất so với Hàn Tuyết Thực Thể Đan và Liệt Dương Luyện cốt Đan mà Triệu Phong từng sử dụng thì nó còn cao hơn một tầng
Dương Thanh Sơn giận mà không dám nói, đành phải bất đắc dĩ làm việc.
Thứ nhất, Quy Phong Vân này chính là quản sự giám sát dược điền này, nếu như lên tiếng chống đối thì đối phương sẽ áp dụng trừng phạt với hắn.
Thứ hai, khấu trừ bổng lộc, đây chính là điều mà Dương Thanh Sơn không chấp nhận nổi.
Ít nhất thì trước mắt, Dương Thanh Sơn không hề có sức phản kháng.
Nhìn đến đây, Triệu Phong có chút không đành lòng, muốn giúp đỡ sư huynh một chút.
- Ngươi đứng lại cho ta! Nhiệm vụ của hắn phải do chính hắn làm, người khác không được hỗ trợ.
Quy Phong Vân lạnh lùng đi tới.
- Ngoại Môn Đường cũng không có quy tắc này. Ngược lại, theo quy tắc thì lúc người nào có việc bận có thể xin phép người khác thay thế. Ta không tin Quy sư huynh có thể không tu luyện mà dành thời gian mỗi ngày trông coi nơi này.
Triệu Phong bình tĩnh nói, không nhượng bộ chút nào.
- Cút! Mảnh đồng ruộng này là do ta trông coi, người ngoài không được nhúng tay vào.
Quy Phong Vân không nhịn được mắng.
Hắn căn bản không nói đạo lý.
Giảng đạo lý, đó là dưới tình huống cấp bậc tương đồng, cũng phải xem đối phương có tư cách đó hay không.
Trong mắt hắn, mấy người Triệu Phong mới tới đây chỉ là tiểu nhân vật mặc hắn đùa giỡn.
- Triệu sư đệ, hảo ý của ngươi ta đã hiểu. Ngươi cứ đi đi.
Dương Thanh Sơn vội vàng khuyên Triệu Phong rời đi, không ngừng nháy mắt.
- Quy Phong Vân, ta nghe nói ngoại môn có danh sách hai mươi đệ tử “nội môn dự khuyết”, ngươi chính là một trong số đó.
Triệu Phong cũng không rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười.
- Không sai, ngươi muốn gì?
Quy Phong Vân hất mặt nói, có cảm giác mình rất ưu việt.
Thân là đệ tử nội môn dự khuyết, thân phận và đãi ngộ của hắn đều hơn xa những đệ tử ngoại môn khác.
Tại một phương diện nào đó, đệ tử nội môn dự khuyết chính là đệ tử nội môn.
Bọn họ được Tông môn tài bồi ở một mức độ nhất định, một khi đột phá Thoát Phàm Cảnh thì tùy thời có thể “biến thành chính thức”.
- Dựa theo quy tắc của Tông môn, ta có thể khiêu chiến với ngươi. Nếu như chiến thắng thì có thể thay thế tư cách “đệ tử nội môn dự khuyết” của ngươi.
Trên người Triệu Phong đột nhiên bùng lên một trận chiến ý.
Khiêu chiến!
Khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết!
Xung đột bên này lập tức khiến cho một vài đệ tử ngoại môn ở gần đó chú ý.
- Triệu sư đệ, không nên vọng động!
Dương Thanh Sơn biến sắc.
Trong ngoại môn, hai mươi đệ tử nội môn dự khuyết, tuyệt đối đều là người nổi bật trong ngoại môn.
Mà mỗi một đệ tử nội môn dự khuyết đều có tu vi đạt tới “Nửa bước Thoát Phàm Cảnh”.
Quy Phong Vân xếp hạng mười ba, thực lực ít nhất tương đương với “Nhất vệ”, thậm chí còn mạnh hơn.
- Ha ha ha... Quy mỗ bội phục dũng khí của ngươi! Dựa theo quy tắc của Tông môn, khiêu chiến với “đệ tử nội môn dự khuyết”, cần phải xin phép với Ngoại Môn Đường, ba ngày sau sẽ chính thức khiêu chiến. Trước ba ngày đó, Quy mỗ sẽ không làm khó dễ bằng hữu của ngươi, nhưng nếu ngươi thất bại, hắn sẽ sống không bằng con chó, bởi vì hắn chính là thủ hạ của ta.
Quy Phong Vân cười một tiếng, cuối cùng còn chỉ chỉ Dương Thanh Sơn.
Ngụ ý rất rõ, Triệu Phong phải suy nghĩ cho kỳ, bởi vận mệnh của sư huynh hắn đang nằm trong tay mình.
- Được! Ba ngày sau gặp lại.
Triệu Phong cáo biệt sư huynh, sau đó đi Thảo Mộc Đường, xem tình huống của Nam Cung Phàm sư huynh.
Nam Cung Phàm chịu trách nhiệm vận chuyển phế liệu luyện đan.
Trong Thảo Mộc Đường này, quanh năm suốt tháng đều luyện đan, phế liệu chồng chất như núi.
Bình thường, phải một núi tài liệu mới có thể luyện ra mười mấy viên linh đan, cho nên phế liệu rất nhiều.
Cái gọi là luyện đan, chính là ngưng luyện các loại thảo mộc, thu lấy thiên địa linh năng trong tinh hoa, còn phần phế liệu thì chiếm tới 99%.
Tình huống của Nam Cung Phàm cũng không tốt hơn Dương Thanh Sơn chút nào, bởi vì hắn ở cùng chỗ với Trần Phong, sinh hoạt cũng không giống người khác, vừa cay đắng vừa mệt mỏi.
Thấy Triệu Phong tới đây. Trần Phong có chút thu liễm, trên mặt hiện vẻ kiêng kỵ.
Hôm đó, Triệu Phong cường thế đánh bại hắn, việc này đã lưu lại một bóng ma trong lòng Trần Phong.
- Chờ đến lúc ta trở thành “đệ tử nội môn dự khuyết”, những kẻ khác muốn khi dễ hai vị sư huynh cũng phải suy nghĩ cẩn thận một phen.
Triệu Phong nghĩ tới đây, liền trở lại Ngoại Môn Đường.
Vừa trở về, hắn lập tức tới Ngoại Môn Đường xin phép khiêu chiến với Quy Phong Vân xếp hạng mười ba.
Đêm hôm đó, một vào đệ tử ngoại môn cũng nhận được tin tức này.
Xin phép khiêu chiến của Triệu Phong đã được phê chuẩn!
- Ha ha, đã lâu lắm rồi không có người khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết rồi, người mới tới quả nhiên là nghé con không sợ hổ.
Rất nhiều người đều chế giễu Triệu Phong một phen.
Mà người được phân công cho làm chuyện tốt thì cũng rất ít.
Nhưng mọi người cũng không có lựa chọn nào khác, làm đệ tử ngoại môn, hơn nữa còn là người mới, bọn họ không phải nghi ngờ chính là những người có địa vị thấp nhất.
Trong đó, xui xẻo nhất chính là Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm, bọn họ đều phải làm những công việc bản nhất và cay đắng nhất, công việc được phân công cũng rất lớn, dưới tình huống như vậy, bọn họ cũng khó mà dư ra được thời gian để tu luyện.
Tuyên bố xong nhiệm vụ, vị phó chấp sự cũng thu hồi cuốn sách trong tay, chuẩn bị rời đi.
A? Triệu Phong sửng sốt, đứng yên tại chỗ, ngạc nhiên vô cùng.
Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, tại sao mình lại không có?
Bất luận Vân Hương Mộng, Tiêu Vẫn, hay là Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm cũng đều được phân nhiệm vụ, dù là nhiệm vụ tốt hay xấu.
Thế nhưng, vị phó chấp sự kia từ đầu tới cuối lại không đề cập tới Triệu Phong.
- Đợi đã! Chấp sự đại nhân!
Triệu Phong hô lên, gọi Vương phó chấp sự.
- Có chuyện gì? Ta chỉ phụ trách tuyên bố chức vụ, công việc cụ thể đều do những người khác chịu trách nhiệm.
Trên mặt Vương phó chấp sự có chút không vui, ánh mắt hờ hững lướt qua Triệu Phong.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Một luồng uy áp tinh thần vô hình, như ẩn như hiện vờn quanh bốn phía.
Mọi người ở đây lập tức cảm thấy hô hấp gấp gáp, tâm thần không khỏi bất an, lúc này mới thực sự ý thức được người đứng đối diện chính là phó chấp sự của thế giới Tông môn.
Dĩ nhiên, cũng có một số người nhìn Triệu Phong với ánh mắt hả hê.
Trong đó bao gồm cả Liễu Nguyệt Nhi, chẳng qua trong lòng nàng cũng âm thầm đổ mồ hôi thay Triệu Phong một phen.
- Xin hỏi Vương phó chấp sự, tại sao vừa rồi không có tuyên bố chức vụ của ta?
Triệu Phong cẩn thận nói, trên mặt đầy vẻ cung kính.
Hắn biết rõ, thực lực của Vương phó chấp sự trước mặt so với sư tôn Quảng Quân Hầu còn cường đại hơn gấp mấy lần.
Làm phó chấp sự, tu vi của đối phương ít nhất phải trên Thoát Phàm Cảnh ngũ trọng, cho dù là đệ tử nội môn cũng không dám lỗ mãng đắc tội với hắn.
Triệu Phong vừa nói ra lời này, những người ở đây cũng sửng sốt, trên mặt lộ vẻ nghi vấn.
Tất cả mọi người đều được phân công chức vụ, tại sao Triệu Phong lại không có?
- Ngươi tên gì?
Vương phó chấp sự mặt không thay đổi hỏi.
- Triệu Phong.
Thiếu niên đứng dưới nắng sớm gió nhẹ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Triệu Phong tiến vào Tông môn, không để lại bất kỳ nhược điểm nào, hắn cũng không tin đối phương có thể làm gì được hắn.
- Ngươi chính là Triệu Phong?
Vương phó chấp sự lộ ra một tia kinh ngạc, nhất thời trở nên khác thường, dùng một ánh mắt hoàn toàn mới mà đánh giá hắn.
Uy áp tinh thần vô hình tràn khắp bốn phía đột nhiên biến mất hoàn toàn.
Người tâm tư cẩn thận sẽ phát hiện thần thái của Vương phó chấp sự trở nên hòa ái hơn một ít, dường như có chút coi trọng Triệu Phong.
- Chính là vãn bối.
Triệu Phong đáp, không ngờ rằng Vương phó chấp sự lại biết mình.
- Khụ khụ, bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù cho nên tạm thời chưa chọn được chức vụ cho ngươi.
Trên mặt Vương phó chấp sự cố nặn ra vẻ tươi cười.
A?
Vẻ mặt của một vài đệ tử ở bên dưới lập tức trở nên cổ quái, tại sao Vương phó chấp sự lại đột nhiên trở nên khách khí như vậy?
Tất có chuyện khác thường xảy ra.
Ánh mắt Triệu Phong hơi lóe lên.
Chẳng qua, Vương phó chấp sự cũng không nói gì thêm, liền xoay người rời đi.
Làm phó chấp sự, thân phận của hắn không tầm thường chỉ phụ trách tuyên bố nhiệm vụ, những chi tiết cụ thể khác thì không cần hắn lo.
Tiêu Vẫn và công chúa Vân Hương Mộng có chút kinh dị đánh giá Triệu Phong.
Ở cửa khảo hạch thứ hai, thực lực mà Triệu Phong biểu hiện ra đã khiến bọn họ giật mình, thế nhưng cũng không để trong lòng, bởi dù sao đi nữa thì tư chất của Triệu Phong cũng quá bình thường.
Mà lần này chỉ có một mình Triệu Phong là chưa xác định được chức vụ, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Liễu Nguyệt Nhi cũng có chút căm tức, vốn muốn nhìn Triệu Phong mất sạch thể diện, nào ngờ đối phương lại được phó chấp sự coi trọng hơn nữa còn được đãi ngộ đặc thù.
Ngay cả hai vị sư huynh của Triệu Phong là Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm cũng vô cùng khó hiểu, trong đầu đầy nghi vấn.
Triệu Phong lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không hiểu rõ lắm.
Tổng cộng có hai mươi mốt đệ tử ngoại môn, ngoại trừ Triệu Phong ra, hai mươi khác đều đến nơi được phân công để nhận việc.
Ngày hôm đó, Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm cũng đi tới báo cáo với người phụ trách chức vụ của mình.
- Bực mình! Không ngờ ta lại cùng chỗ với tên súc sinh Trần Phong mặc dù đều ở khu phế tích của Thảo Mộc Đường. Thế nhưng cuộc sống của hắn lại thoải mái hơn ta rất nhiều...
Sắc mặt Nam Cung Phàm tái mét.
- Chỗ dược điền của ta vừa vặn do tên Quy Phong Vân trông coi, quản lý mười mấy nông công, nhưng phần việc của ta thì nặng nhất.
Vẻ mặt của Dương Thanh Sơn cũng rất khó coi.
Triệu Phong nghe xong sắc mặt cũng hơi đổi.
Trần Phong Quy Phong Vân, còn có một tên Hầu Viên càng mạnh hơn.
Ba người này hiển nhiên là cá mè một lửa với Tuyền Thần.
Ngày hôm đó, Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn đều tới khu vực của mình thực hiện nghĩa vụ mà Tông môn giao cho.
Tiến vào Tông môn, trong mắt người bên ngoài thì đây là điều rất vẻ vang không khác gì cá chép vượt Long Môn.
Thế nhưng có ai biết, địa vị của đệ tử ngoại môn trong Tông môn chỉ là hàng chót, phần lớn chỉ làm việc vặt trong Tông môn, không nhận được bồi dưỡng thực sự.
Triệu Phong đột nhiên nhớ tới sư tôn Quảng Quân Hầu đã từng nói:
- Sau khi tiến vào Tông môn, mục tiêu thứ nhất của ngươi chính là phải nhanh chóng trở thành “đệ tử nội môn”. Bơi vì đệ tử ngoại môn, căn bản không được Tông môn xem trọng và bồi dưỡng, có đôi khi chết một hai đệ tử ngoại môn thì cao tầng của Tông môn cũng sẽ không truy cứu.
- Chỉ có trở thành đệ tử nội môn mới được Tông môn xem là trọng điểm để bồi dưỡng và bảo vệ. Lúc đó, cho dù là “Vân Hải chân nhân” cũng không dễ dàng động tới ngươi.
Địa vị của đệ tử ngoại môn trong Tông môn chính là con kiến, mặc cho người khác đùa bỡn, cho dù bị đùa giỡn tới chết thì cao tầng của Tông môn cũng sẽ không truy cứu.
Chỉ có trở thành đệ tử nội môn thì mới có thể xem như bước vào vòng tròn (*) của Tông môn.
(*) ý là thực sự gia nhập
Bởi vì không được phân công nhiệm vụ. Cho nên Triệu Phong muốn đi quan sát công việc của hai vị sư huynh.
Dương Thanh Sơn thì lui tới ao phân, giếng nước, đồng ruộng, chăm sóc vài mẫu ruộng, công việc vừa bẩn lại vừa mệt.
Mà nhiệm vụ của những đệ tử ngoại môn cùng chức vụ khác thì lại dễ dàng hơn rất nhiều.
- Người mới, nhanh lên một chút cho ta, nếu đêm nay còn chưa xong việc thì bổng lộc của ngươi trong Tông môn sẽ bị khấu trừ.
Một âm thanh lạnh lẽo như băng từ một gian phòng gần đó truyền tới.
Triệu Phong vừa nhìn liền thấy Quy Phong Vân đang lạnh lùng thúc giục Dương Thanh Sơn.
Trong lòng Dương Thanh Sơn tràn đầy một bụng lửa giận, thế nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn.
Mồi một đệ tử ngoại môn ở trong Tông môn đều được phát cho bổng lộc nhất định.
Ví dụ như ba người Triệu Phong, mỗi tháng được một nguyên tinh thạch thứ phẩm, còn có một số linh đan của Tông môn.
Nguyên tinh thạch, vừa nghe tên đã biết nó là kết tinh của nguyên khí thiên địa, ẩn chứa lực lượng thuần túy, thuận lợi rất nhiều đối với tu hành.
Nguyên tinh thạch chân chính có giá trị liên thành, có thể thúc đẩy tu hành, ngay cả cường giả Thoát Phàm Cảnh cũng không có, quả thực chỉ có thể ước ao mà thôi.
Nguyên tinh thạch chia làm: Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
Chẳng qua, thân là đệ tử ngoại môn, bọn họ không thể có được nguyên tinh thạch chân chính, nếu không, mượn lực lượng của nó thì nhất định có thể tăng trường tu vi, nhanh chóng đột phá Thoát Phàm Cảnh.
Chẳng qua, cho dù là “nguyên tinh thạch thứ phẩm” thì cũng đã vượt qua phần lớn tài nguyên trong các quốc gia bên ngoài rồi.
Tiếp đó, “linh đan” mà Tông môn phát ra, lại càng là tiên đan thánh dược ở thế giới bên ngoài.
Đem linh đan cấp thấp nhất so với Hàn Tuyết Thực Thể Đan và Liệt Dương Luyện cốt Đan mà Triệu Phong từng sử dụng thì nó còn cao hơn một tầng
Dương Thanh Sơn giận mà không dám nói, đành phải bất đắc dĩ làm việc.
Thứ nhất, Quy Phong Vân này chính là quản sự giám sát dược điền này, nếu như lên tiếng chống đối thì đối phương sẽ áp dụng trừng phạt với hắn.
Thứ hai, khấu trừ bổng lộc, đây chính là điều mà Dương Thanh Sơn không chấp nhận nổi.
Ít nhất thì trước mắt, Dương Thanh Sơn không hề có sức phản kháng.
Nhìn đến đây, Triệu Phong có chút không đành lòng, muốn giúp đỡ sư huynh một chút.
- Ngươi đứng lại cho ta! Nhiệm vụ của hắn phải do chính hắn làm, người khác không được hỗ trợ.
Quy Phong Vân lạnh lùng đi tới.
- Ngoại Môn Đường cũng không có quy tắc này. Ngược lại, theo quy tắc thì lúc người nào có việc bận có thể xin phép người khác thay thế. Ta không tin Quy sư huynh có thể không tu luyện mà dành thời gian mỗi ngày trông coi nơi này.
Triệu Phong bình tĩnh nói, không nhượng bộ chút nào.
- Cút! Mảnh đồng ruộng này là do ta trông coi, người ngoài không được nhúng tay vào.
Quy Phong Vân không nhịn được mắng.
Hắn căn bản không nói đạo lý.
Giảng đạo lý, đó là dưới tình huống cấp bậc tương đồng, cũng phải xem đối phương có tư cách đó hay không.
Trong mắt hắn, mấy người Triệu Phong mới tới đây chỉ là tiểu nhân vật mặc hắn đùa giỡn.
- Triệu sư đệ, hảo ý của ngươi ta đã hiểu. Ngươi cứ đi đi.
Dương Thanh Sơn vội vàng khuyên Triệu Phong rời đi, không ngừng nháy mắt.
- Quy Phong Vân, ta nghe nói ngoại môn có danh sách hai mươi đệ tử “nội môn dự khuyết”, ngươi chính là một trong số đó.
Triệu Phong cũng không rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười.
- Không sai, ngươi muốn gì?
Quy Phong Vân hất mặt nói, có cảm giác mình rất ưu việt.
Thân là đệ tử nội môn dự khuyết, thân phận và đãi ngộ của hắn đều hơn xa những đệ tử ngoại môn khác.
Tại một phương diện nào đó, đệ tử nội môn dự khuyết chính là đệ tử nội môn.
Bọn họ được Tông môn tài bồi ở một mức độ nhất định, một khi đột phá Thoát Phàm Cảnh thì tùy thời có thể “biến thành chính thức”.
- Dựa theo quy tắc của Tông môn, ta có thể khiêu chiến với ngươi. Nếu như chiến thắng thì có thể thay thế tư cách “đệ tử nội môn dự khuyết” của ngươi.
Trên người Triệu Phong đột nhiên bùng lên một trận chiến ý.
Khiêu chiến!
Khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết!
Xung đột bên này lập tức khiến cho một vài đệ tử ngoại môn ở gần đó chú ý.
- Triệu sư đệ, không nên vọng động!
Dương Thanh Sơn biến sắc.
Trong ngoại môn, hai mươi đệ tử nội môn dự khuyết, tuyệt đối đều là người nổi bật trong ngoại môn.
Mà mỗi một đệ tử nội môn dự khuyết đều có tu vi đạt tới “Nửa bước Thoát Phàm Cảnh”.
Quy Phong Vân xếp hạng mười ba, thực lực ít nhất tương đương với “Nhất vệ”, thậm chí còn mạnh hơn.
- Ha ha ha... Quy mỗ bội phục dũng khí của ngươi! Dựa theo quy tắc của Tông môn, khiêu chiến với “đệ tử nội môn dự khuyết”, cần phải xin phép với Ngoại Môn Đường, ba ngày sau sẽ chính thức khiêu chiến. Trước ba ngày đó, Quy mỗ sẽ không làm khó dễ bằng hữu của ngươi, nhưng nếu ngươi thất bại, hắn sẽ sống không bằng con chó, bởi vì hắn chính là thủ hạ của ta.
Quy Phong Vân cười một tiếng, cuối cùng còn chỉ chỉ Dương Thanh Sơn.
Ngụ ý rất rõ, Triệu Phong phải suy nghĩ cho kỳ, bởi vận mệnh của sư huynh hắn đang nằm trong tay mình.
- Được! Ba ngày sau gặp lại.
Triệu Phong cáo biệt sư huynh, sau đó đi Thảo Mộc Đường, xem tình huống của Nam Cung Phàm sư huynh.
Nam Cung Phàm chịu trách nhiệm vận chuyển phế liệu luyện đan.
Trong Thảo Mộc Đường này, quanh năm suốt tháng đều luyện đan, phế liệu chồng chất như núi.
Bình thường, phải một núi tài liệu mới có thể luyện ra mười mấy viên linh đan, cho nên phế liệu rất nhiều.
Cái gọi là luyện đan, chính là ngưng luyện các loại thảo mộc, thu lấy thiên địa linh năng trong tinh hoa, còn phần phế liệu thì chiếm tới 99%.
Tình huống của Nam Cung Phàm cũng không tốt hơn Dương Thanh Sơn chút nào, bởi vì hắn ở cùng chỗ với Trần Phong, sinh hoạt cũng không giống người khác, vừa cay đắng vừa mệt mỏi.
Thấy Triệu Phong tới đây. Trần Phong có chút thu liễm, trên mặt hiện vẻ kiêng kỵ.
Hôm đó, Triệu Phong cường thế đánh bại hắn, việc này đã lưu lại một bóng ma trong lòng Trần Phong.
- Chờ đến lúc ta trở thành “đệ tử nội môn dự khuyết”, những kẻ khác muốn khi dễ hai vị sư huynh cũng phải suy nghĩ cẩn thận một phen.
Triệu Phong nghĩ tới đây, liền trở lại Ngoại Môn Đường.
Vừa trở về, hắn lập tức tới Ngoại Môn Đường xin phép khiêu chiến với Quy Phong Vân xếp hạng mười ba.
Đêm hôm đó, một vào đệ tử ngoại môn cũng nhận được tin tức này.
Xin phép khiêu chiến của Triệu Phong đã được phê chuẩn!
- Ha ha, đã lâu lắm rồi không có người khiêu chiến đệ tử nội môn dự khuyết rồi, người mới tới quả nhiên là nghé con không sợ hổ.
Rất nhiều người đều chế giễu Triệu Phong một phen.
Danh sách chương