Type: P.anh

Ceda chạy như bay về phía rìa doanh trại, nơi lều trại thưa thớt, chủ yếu là đá và rác rưởi. Con bé có vẻ rất thông thuộc đường đi lối lại, tôi bám theo ở một khoảng cách vừa đủ. Gần đến nơi, Ceda đi chậm lại, nhìn quanh một vòng rồi đột ngột tăng tốc chạy về phía một chiếc lều trơ trọi. Căn lều được dựng ở khu đất trũng, dựa vào một hẻm núi, bên cạnh có những thân cây cháy xém và các cọc gỗ trơ trọi, vừa nhìn đã biết đây chính là một cái bẫy.

Nhưng Ceda không hề dừng bước, cũng không quan tâm tới hai hộ vệ đang đứng gác, cứ thế lao tới. Tôi giật mình, chưa kịp gọi lại đã thấy con bé cúi người xuống khi còn cách căn lều khoảng mười mấy mét, lẻn ra phía sau, dùng dao rạch một đường lên vải lều, sau đó chui vào trong.

Xung quanh im ắng như tờ, như thể ngoài hai binh sĩ canh gác ra, chưa từng có ai đi về phía này. Tôi không thể để Ceda cứu Lâm ra, cũng không được để đám hộ vệ biết Ceda và anh là cùng một hội. Sau một hồi suy nghĩ, tôi liền nhặt một viên đá to bằng nắm tay lên, nghĩ bụng đành phải đánh ngất con bé rồi đưa nó về phòng vậy.

Tôi chậm rãi tiến về phía căn lều, dỏng tai nghe ngóng, hình như bên trong có tiếng nói chuyện thì thầm, vậy mà hộ vệ lại không phát hiện ra. Thật kì lạ! Tôi sốt ruột, cũng chui qua chỗ rách vào lều.

Trong lều tối hơn bên ngoài nhiều, tôi chẳng nhìn thấy gì, đành phải đứng im một lúc cho mắt quen dần với bóng tối. Quả nhiên, một lát sau, tôi nhìn thấy Lâm bị trói ở góc lều, nhưng người ngồi trước mặt anh lúc này không phải là Ceda mà lại là Laila.

Nhìn thấy cô ta, tôi không ngạc nhiên lắm, nhưng tôi thấy lạ là sao cô ta có thể mò tới đây nhanh như vậy. Tôi rón rén nấp sang một bên, đưa mắt nhìn một lượt trong phòng, không thấy bóng dáng Ceda đâu cả, không biết con bé đang trốn ở chỗ nào. Tình hình bây giờ càng khó kiểm soát, nếu chỉ có một mình Ceda thì tôi còn có thể đối phó, không ngờ lại có cả cô ta. Laila sốt ruột nói: “Anh giơ tay lên, để em bắn vỡ còng tay.”

Lâm không động đậy, chỉ lạnh nhạt hỏi cô ta: “Em nhìn rõ tay anh với cái còng sao?”

Laila ngẩn ra một lúc, lát sau mới nói: “Không bắn thì thôi, em cõng anh đi nhé?”

Xem ra cô ta đã ở đây được một lúc rồi nhưng không mở được còng tay còng chân cho Lâm, mà anh cũng có vẻ không chịu phối hợp với cô ta.

Tôi nhìn thấy hai bóng người nằm trên đất, nhìn trang phục chắc là hộ vệ, chắc hẳn họ đã bị Laila đánh ngất. Lâm giơ tay lên, trong đêm tối lập tức vang lên tiếng lạch cạch của chiếc còng. Anh hỏi: “Vướng cái đống sắt này, em làm sao cõng anh được?”

Laila sốt ruột hỏi: “Vậy phải làm thế nào? Nếu con dao Skija của em không bị gãy thì…”

“Em đi đi.” Lâm nói.

Laila vờ như không nghe thấy, vẫn cố sức suy nghĩ, đột nhiên cô ta nói: “Vậy để em nghĩ cách lấy trộm chìa khóa. Anh đợi em nhé.”

Ceda rõ ràng là đã cầm chìa khóa vào đây. Sao nó không cứu

Lâm ngay nhỉ? Lâm không cho Laila đi tìm chìa khóa nhưng cô ta kiên quyết đòi cứu anh ra, nói sẽ về gọi cứu viện.

Anh lắc đầu nói: “Anh đã phản bội Liên minh Phương Bắc, sẽ không bao giờ quay về nữa, em đi đâu gọi người cứu anh đây?”

Vậy là anh đã từ bỏ gia tộc và trách nhiệm phục hưng gia tộc của mình thật ư? Vậy mà tôi luôn tưởng là anh nói dối.

Laila lo lắng nói: “Không đâu, anh đã làm bao nhiêu chuyện cho Liên minh Phương Bắc, chỉ cần anh nói một câu xin lỗi, chú Ahmed nhất định sẽ tha thứ cho anh. Người trong gia tôc từ trước đến nay luôn nghe theo anh, họ sẽ không bỏ rơi anh.”

“Nếu họ không bỏ rơi anh, tại sao chỉ có một mình em đến đây cứu anh?”

“Đó là vì em đi quá vội, không kịp gọi người khác.” Laila ấp úng giải thích.

“Họ muốn dùng anh để đổi lấy một người quan trọng nên sẽ không làm hại anh đâu, em không cần quá lo lắng.” Lâm dịu dàng an ủi cô ta.

Laila run rẩy nói: “Sao em có thể không lo được? Em là vị hôn thê của anh!”

“Anh đã hủy…”

Laila ngắt lời: “Hôm đó, anh đơn phương hủy bỏ hôn ước, em không đồng ý, không bao giờ đồng ý! Anh hủy bỏ hôn ước với em là vì chú Ahmed luôn ép anh làm những việc anh không thích phải không? Em sẽ nói chuyện với chú ấy, anh cùng em quay về đi. Nếu anh không thích thì chúng ta sẽ đi một nơi thật xa, không dính dáng đến Liên minh Phương Bắc nữa, có được không?”

“Nhưng anh đã…”

“Em không quan tâm. Ban nãy anh không cho em đi lấy trộm chìa khóa, chứng tỏ anh vẫn quan tâm đến em. Em chỉ cần biết thế là đủ.”

“Anh đương nhiên quan tâm đến em, nhưng đó là vì trách nhiệm. Anh đã hứa với anh trai anh là sẽ chăm sóc em, với lại anh đã kết hôn rồi.” Lâm vẫn bình tĩnh nói.

Laila ngã ngồi xuống nền đất, gần như hét lên: “Anh đã kết hôn ư? Với cô gái đó sao? Không! Anh lừa em, không thể nào. Cô ta đã gài bẫy bắt anh, cô ta đối xử với anh như vậy, sao anh còn lấy cô ta? Cô ta hoàn toàn không yêu anh!”

Lâm chỉ im lặng.

“Vì mẹ cô ta có phải không?” Laila lại hỏi. “Mẹ cô ta mất tích, tại sao lại đến hỏi chúng ta? Chúng ta làm sao biết được!”

“Em thực sự không biết ư?” Lâm lạnh lùng hỏi.

Laila sửng sốt. “Anh đang nghi ngờ em ư?”

“Em đi đi. Đừng đến cứu anh nữa!”

“Đúng là anh nghi ngờ em. Có phải anh cũng cho rằng em hại Ngải Mễ Lạp phải vào tù, cho nên anh mới…”

“Lẽ nào không phải?”

“Đương nhiên là không phải! Đúng là em đã lừa cô ta đến Pakistan, cũng chính em đã vạch ra kế hoạch bắt cô ta vào đồn cảnh sát nhưng em hoàn toàn không biết tại sao cô ta lại phải ngồi tù.” Dừng lại giây lát, cô ta nói gằn từng chữ: “Lâm, rốt cuộc ai là người đẩy Ngải Mễ Lạp vào nhà tù, ai có khả năng xóa bỏ toàn bộ dấu vết của cô ta ở Pakistan, một người thông minh như anh lẽ nào lại không biết? Đó là lí do anh bỏ đi…”

“Em im đi!” Lâm quát lên.

Nhưng Laila vẫn không dừng lại. “Bởi vì anh không thể đối diện với sự thật người hãm hại Ngải Mễ Lạp lại chính là Sumy phu nhân, mẹ nuôi của anh!”

Quả nhiên người đứng sau toàn bộ chuyện này chính là Sumy phu nhân.

Giọng của Laila sắc như dao. “Chính vì thế nên anh mới bỏ đi chứ gì?”

“Phải, nhưng nếu em không lừa cô ấy đến đây thì làm gì có những việc xảy ra sau đó.” Lâm nghiêm giọng nói.

“Vì anh là của em!” Cô ta hét lên. “Em sẽ không để bất kì người nào cướp anh khỏi tay em!”

Lâm lạnh lùng đáp: “Anh không phải là của em, em nên giữ tự trọng của mình!”

“Tự trọng ư?” Laila phá lên cười. “Năm đó, anh không nói như vậy! Ngô Thượng Lâm, chúng ta đã cùng trốn thoát khỏi cái nơi đáng sợ đó, cùng dưỡng thương, cùng lớn lên, cùng sáng lập Mozza, rồi lại cùng trở về Pakistan. Chúng ta đã cùng nhau làm nhiều việc như vậy, ai cũng nói chúng ta là một đôi trời sinh. Em thực sự không hiểu tại sao anh lại thay lòng đổi dạ?”

Lâm chẳng buồn giải thích với cô ta.

“Vì cô ta và anh cùng bị kẹt trên núi tuyết, cùng vào sinh ra tử sao? Hay là vì lần này cô ta phải chịu không ít khổ nhục trong tù nên anh mới muốn bù đắp cho cô ta? Còn em thì sao? Tình cảm em dành cho anh còn sâu đậm hơn kìa! Anh đừng quên vì anh mà em đã phản bội vị hôn phu của mình, mạo hiểm tính mạng cùng anh chạy trốn. Nếu không có em, sao anh có thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Hassan!”

“Anh rất cảm ơn em vì chuyện đó, nhưng…”

“Cái em cần không phải là lòng biết ơn! Lẽ nào anh đã quên ai đã dùng tay không bới tìm anh trong đống đất đá ngổn ngang, ai đã cõng anh về đến Pakistan, ai đã vất vả ngày đêm chăm sóc anh suốt nửa năm trời?”

Lâm không đáp lời, hơi thở trở nên nặng nề, cho thấy anh cũng đang phải kìm nén cảm xúc.

“Khi chúng ta vượt qua biên giới, anh đã hứa với em như thế nào? Anh nói cả đời này sẽ đối xử tốt với em, chỉ cần là việc trong khả năng của anh thì chắc chắn anh sẽ làm cho em. Anh còn nhớ không?”

“Nhớ. Cho nên khi em đối xử với Lạp Nhi như vậy, anh mới không truy cứu.”

“Lạp Nhi?” Giọng Laila lạc hẳn đi. “Gọi nghe mới thân thiết làm sao, ha ha… Lạp Nhi… Thế cái cô Lạp Nhi của anh đã biết sau này mình không thể sinh con được chưa?”

Tôi nghe như tiếng sét đánh bên tai. Cô ta nói tôi sẽ không sinh con được ư? Sao có thể… Chắc chắn là cô ta nói lung tung! Ngay cả Hassan cũng nói tác dụng phụ của cỏ Catha còn chưa được nghiên cứu rõ ràng cơ mà, làm sao Laila có thể biết được.

“Em đi đi!” Lâm nghiêm nghị nói.

Nhưng Laila vẫn không chịu bỏ đi. “Chẳng phải chính anh cũng đã biết chuyện đó còn gì, nếu không, sao anh lại để Hassan đưa cô ta đi? Lúc đó, anh đã nghi ngờ cô ta bị trúng độc lam băng rồi, và khi gặp lại ở Tala, anh càng chắc chắn chuyện đó. Chỉ có cỏ Catha mới cứu được cô ta, nhưng vì biết một trong những tác dụng phụ của loại cỏ này là chứng vô sinh nên anh mới ngần ngừ không ra tay, mãi đến phút cuối.”

“Em điên rồi! Laila, cô ấy là tất cả đối với anh, em còn nói linh tinh, anh sẽ không khách khí đâu!”

“Anh không khách khí?” Laila cười khẩy, nói: “Anh tưởng em bận tâm tới những điều này sao? Nếu không vì cô ta không thể sinh con, hơn nữa mỗi năm sẽ lại phát bệnh một lần, đau đớn tột cùng thì sao anh lại cương quyết từ bỏ cơ nghiệp bao nhiêu năm vất vả xây dựng, rời bỏ em, rời bỏ Rajput và Liên minh Phương Bắc?”

Tai tôi ù đi, hóa ra lí do anh muốn kết hôn với tôi chỉ là lòng thương hại và cảm giác áy náy muốn bù đắp thôi ư?

“Lâm, Thiên Kỳ đã chết rồi, nếu anh cũng không có con, gia tộc Jizaiu sẽ tuyệt hậu. Anh không nghĩ đến chuyện đó sao?” Giọng nói của Laila bỗng chuyển sang tha thiết.

Tôi loạng choạng ngã ngồi xuống đất. Bỗng nhiên có người đỡ lấy tôi, chính là Ceda, con bé thì thào: “Chị ta yêu anh Lâm đến điên dại rồi. Tiểu Ngải, đừng tin lời cô ta!”

Hóa ra Ceda không muốn đưa chìa khóa cho Laila cứu Lâm nên mới trốn vào một góc. Tôi nắm chặt lấy tay con bé, đứng lên. Lại nghe Laila nói tiếp: “Anh thương hại cô ta nên mới lấy cô ta chứ gì?”

“Không phải.” Lâm đáp một cách dứt khoát.

“Anh không hiểu sao, em yêu anh nên mới trốn khỏi lễ cưới, phải bội Hassan để đi theo anh. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, khi anh cười với em, em đã thích anh rồi.”

Chuyện tình cảm giữa bốn người họ thật là phức tạp, mỗi người lại kể theo một cách khác nhau, khiến tôi không thể nào phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Bỗng nhiên, tôi phát hiện ra một điều kì lạ. Đó là rõ ràng lúc nãy tôi nhìn thấy bên ngoài cửa lều có hai lính gác, hơn nữa Lâm và Laila nói chuyện to tiếng một lúc lâu như vậy, tại sao lính gác lại không phát hiện ra?

Hình như Lâm cũng phát hiện ra sự bất thường này, nhiều lần bảo Laila đi nhưng cô ta đã hoàn toàn suy sụp, bất chấp tất cả, òa khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: “Vì Thiên Kỳ đã chết nên em mới miễn cưỡng nhận là bỏ trốn vì anh ấy, bao nhiêu năm qua, em luôn mang trên người một tội danh vô hình. Anh ấy thích em nhưng người em yêu là anh. Đêm hôm đó, nếu không phải nhìn thấy hai chúng ta hôn nhau, Thiên Kỳ sẽ không đột nhiên lao ra, cũng sẽ không bị…”

Đúng lúc này, tôi thấy cổ họng đau rát một cách khó tả. Không kìm được, tôi đưa tay lên che miệng nhưng tiếng ho vẫn bật lên, kèm theo một bụm máu. Lâm giật mình quay sang chỗ tôi, quát hỏi: “Ai đó?” Tôi luống cuống lau vệt máu dính trên miệng, bảo Ceda đi ra ngoài. Chúng tôi tiến về lỗ hổng vừa rạch nhưng vừa thò đầu ra đã nhìn thấy đội trưởng đội 4 đang đứng đó, bên cạnh là Wata, các binh sĩ khác đã vây kín căn lều nhưng lại đứng trên sườn núi. Có thể anh ta không muốn có quá nhiều người nghe thấy cuộc chuyện trò của Laila và Lâm nên đã bảo binh sĩ đứng lui ra một chút, vì biết đâu trong câu chuyện đó lại có điều bất lợi cho đại nhân của anh ta.

Wata thấy tôi và Ceda chui ra, liền quay sang nói với đội trưởng: “Bắt cô ta lại cho tôi!”

Đội trưởng giơ tay ra hiệu, binh lính lập tức từ trên sườn núi xông vào trong lều, giây lát sau Laila bị trói tay, áp giải ra ngoài.

“Bịt miệng cô ta lại!” Wata quát, lập tức có người bước tới nhét giẻ vào miệng Laila, cô ta không hề chống cự, vẻ mặt đờ đẫn, bước chân loạng choạng, chắc hẳn cô ta đang rất đau lòng.

Đúng lúc này, giọng Lâm từ trong lều vọng ra: “Thả cô ấy ra, bất luận các người muốn gì, một mình tôi là đủ rồi.”

Khuôn mặt tái mét của Laila thoắt sáng bừng. Wata bảo một binh sĩ nhét giẻ vào miệng anh, sau đó còn thụi một cú vào bụng anh. Tôi và Laila cùng giật mình, Ceda bỗng thét lên: “Dừng tay!”, đội trưởng và các binh sĩ khác lập tức dồn mắt về phía tôi.

Từ lúc tôi bước ra khỏi lều, đội trưởng đội 4 luôn nhìn tôi với vẻ kinh ngạc và khinh thường. Chắc chắn anh ta cũng đã nghe thấy những lời Laila nói, dù cô ta nói rất nhiều nhưng tổng kết lại chỉ có hai ý: một, tôi và người đàn ông trong lều có mối quan hệ mờ ám; hai, tôi không thể sinh con. Ceda đỡ tôi, nói với đám binh sĩ: “Nhìn cái gì mà nhìn! Tiểu thư còn cần dùng đến người đó, nếu đánh chết anh ta, ai sẽ chịu trách nhiệm hả?”

Wata lắp bắp nói: “Tôi… tôi ở đây vì đại nhân nói sẽ có người đến cứu anh ta, thế nên…”

“Thế nên anh chạy đến đây bắt người, không thèm quan tâm đến tiểu thư nữa sao? Chà chà, hóa ra anh đâu phải là hộ vệ của tiểu thư, nói đi nói lại, anh vẫn nghe lệnh của đại nhân Hardel.”

Wata tức giận đốp lại: “Tôi bắt người cũng là vì tiểu thư, đại nhân nói chỉ có một mình cậu Hai thì không đủ để ép đối phương trao đổi con tin.”

Hassan nói đúng, dùng Lâm chỉ có thể uy hiếp người Rajput, nhưng người Rajput không có đủ thế lực vượt biên bắt cóc người Trung Quốc, cho nên kẻ ra tay chắc hẳn là một đội quân tinh nhuệ của Liên minh Phương Bắc. Nếu là Liên minh Phương Bắc thì Laila rõ ràng đáng giá hơn.

Đến lúc này, Wata mới nhận ra tình trạng của tôi, vội hỏi: “Abu, cô làm sao vậy?”

“Không sao.” Tôi khẽ nói. “Các anh đừng gây khó dễ cho cô ta, cứ giam cô ta lại đã.”

Nghe tôi nói như vậy, Laila không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ cười khẩy vẻ khinh miệt.

Đội trưởng cung kính đáp: “Tuân lệnh, tiểu thư.” Wata tuy bực bội nhưng cũng không phản đối. Sau đó, tôi bảo Ceda đỡ mình về phòng. Wata gọi với theo, nói còn phải giải quyết một số việc, sẽ quay về sau. Tôi lạnh nhạt nói với anh ta: “Từ nay anh hãy quay về bên cạnh đại nhân của anh đi, không cần theo tôi nữa.” Mặt anh ta biến sắc. Tôi lại nói: “Không phải tôi giận anh, tôi muốn anh trung thành với tôi chứ không phải với đại nhân, có lẽ chuyện này đã làm anh khó xử, tôi không muốn thế, hơn nữa tôi sắp về nhà rồi…”

Wata nhíu mày, nói: “Bất luận cô nói gì, tôi sẽ không rời xa cô. Cô định rời khỏi đây ư?”

Tôi không đáp lời anh ta, chỉ im lặng lắc đầu, chậm rãi đi về phòng. Wata đi theo nhưng Ceda đã quay lại bảo anh ta không cần theo làm gì nữa. Wata có vẻ bất bình, may mà đội trưởng đã kéo anh ta lại nên mới tránh được cảnh to tiếng cãi nhau.

Về đến phòng nghỉ, Ceda vặn vẹo hai bàn tay vào nhau, ấp úng nói: “Tiểu Ngải, hôm nay em… em…”

Tôi nằm lên giường, thấy toàn thân mỏi rã rời, chỉ muốn ngủ một giấc.

“Tiểu Ngải, chị giận à?” Ceda lo lắng hỏi.

Tôi nhắm mắt lại, không nói gì.

“Đừng lờ em đi như vậy!”

Thấy con bé đã có vẻ muốn khóc, tôi đành nhẹ giọng an ủi: “Chị không giận em.”

“Vậy chị nói chuyện với em đi!”

Tôi thở dài, nói: “Ceda, chị đã gặp Wughi. Sau khi chị rời khỏi đây, em muốn về bên ông nội hay đi theo Isa?”

Ceda có vẻ bất ngờ, chỉ ngây người ra, không nói. Tôi quay người về phía nó, nói tiếp: “Trước khi đi, chị sẽ bảo Hassan trả tự do cho Isa, nhưng chị không biết…” Tôi muốn nói là không biết Isa có tình cảm gì với Ceda không, có bằng lòng đi cùng con bé không, nhưng thấy lời này có vẻ quá nhẫn tâm, liền đổi thành: “Em nên về nhà thì hơn, nếu có đi cùng Isa, cũng phải cho Wughi biết.”

Ceda nhỏ giọng nói: “Ông nội em biết chuyện mà. Chị đừng lo cho em. Lúc nãy chị nói về nhà là về đâu?”

“Trung Quốc.”

“Cùng anh Lâm sao?”

Tôi lắc đầu, không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, liền chuyển chủ đề, hỏi: “Ceda, Wughi đã biết những gì?”

Ceda nhìn tôi bằng ánh mắt sợ sệt và im lặng. Tôi thầm thở dài, quả nhiên Wughi không biết chuyện nó thích cậu thanh niên Isa kia. Tôi lại hỏi con bé chuyện khác: “Lâm tìm thấy em khi nào?”

“Không phải anh Lâm tìm thấy em mà là Isa.” Cô bé lí nhí đáp. “Sau khi em bị bắt và bị bọn buôn người đưa về Peshawar, chính Isa đã đi tìm em, nói là anh Lâm bảo anh ấy chăm sóc em.”

Vậy những lời Ceda nói trước đây đều là thật, chỉ là không phải toàn bộ sự thật.

“Anh ta đã chăm sóc em ư?” Tôi lại hỏi.

“Bọn buôn người ở chợ đen rất ghê gớm, anh Lâm nói cần có một người đàn ông ở bên cạnh em.”

“Thế sao mọi người biết chị sẽ đến chợ đen?”

“Cửa hàng chị đến mua súng khi lần đầu tiên đến chợ đen là của anh Lâm. Lúc đó, em và anh ấy đang ở sân sau của cửa hàng, định ra gặp chị nhưng đột nhiên chị lại bỏ chạy. Anh Lâm nói chị nhất định sẽ đến nữa. Sau đó chị đến quán Tala, anh ấy đã đi theo chị, rồi quyết định đưa Isa ra chào bán, anh ấy bảo chúng em nghĩ cách để chị mua anh Isa, sau đó khuyên chị quay về Trung Quốc.”

“Kế hoạch hay đấy.”

“Tiểu Ngải, bọn em không cố ý nói dối chị, anh Lâm nói chị đang giận anh ấy nên mới phải cử bọn em đến bảo vệ chị.” Nói rồi, con bé bước tới dụi đầu vào người tôi. “Ngải, chị đừng giận nữa mà!” Thấy tôi không có phản ứng gì, con bé lại nũng nịu gọi tên tôi mấy lần.

“Nói như vậy, Isa là người Rajput sao?” Tôi hỏi.

Ceda gật đầu.

“Vậy sao Isa lại bị bán ở quán Tala?”

“Anh Lâm có tay chân trong chợ buôn người, còn Isa… chính là một trong những “người giấu mặt”.”

“Người giấu mặt?”

“Chính là lực lượng vũ trang riêng của anh Lâm, tuy không nhiều nhưng ai nấy đều rất giỏi.” Ceda vừa nói vừa ngước mắt nhìn tôi với vẻ dè chừng.

Lực lượng vũ trang ư? Tôi không khỏi ngạc nhiên với thông tin này, không ngờ Lâm lại có cả binh sĩ của riêng mình, không những vậy còn gửi được cả một nội gián vào quân Muja.

Ceda thấy tôi trầm tư, bèn trèo lên giường, ôm lấy tay tôi, nằm xuống, hỏi: “Tiểu Ngải, tại sao anh Lâm lại ở đây?”

“Anh ấy sẽ không ở đây lâu đâu, chỉ vài ngày, nhiều nhất là một tuần thôi. Em yên tâm đi.”

“Ngải, chị và anh Lâm cãi nhau à?”

Tôi không đáp.

“Ông nội nói kết hôn rồi thì phải sống hòa thuận với nhau, cãi nhau nhiều sẽ làm tổn thương tình cảm.”

Tôi quay phắt sang nhìn Ceda với vẻ ngạc nhiên, sao nó biết chuyện đám cưới? Như đoán được thắc mắc của tôi, Ceda nói: “Đây này, đôi khuyên tai hình ngôi sao của chị.”

“Đôi khuyên tai này làm sao?”

“Đôi khuyên tai kim cương tuyết này, anh Lâm luôn mang bên người, lúc ở một mình, anh ấy thường lấy ra xem, có lần bị em bắt gặp, anh ấy nói đôi khuyên tai này là sao Bắc Cực và sao Thiên Lang, khi nào làm đám cưới, anh ấy sẽ tặng chị.”

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, Ceda lập tức im bặt. Tiếp theo là tiếng gọi của Wata, nhưng chúng tôi không đáp lời. Tiếng gõ cửa kéo dài mấy phút rồi chấm dứt.

Một lát sau, tôi lại hỏi Ceda: “Làm sao hai người biết Lâm bị bắt?”, không ngờ con bé đã ngủ mất rồi.

Đêm hôm đó, trong doanh trại vang lên rất nhiều tiếng động ồn ào, có tiếng bước chân, tiếng cãi cọ, thậm chí cả tiếng súng nổ. Tôi cố nhắm mắt ngủ, tay vẫn nắm chặt con dao Skija, đến khi choàng tỉnh thì trời đã sáng trưng.

Ngay sau khi ngồi dậy, một cơn ho dữ dội ập đến. Tôi không thấy Ceda đâu, cũng không thấy hộ vệ nào tới. Bầu trời u ám đến nghẹn thở, vừa ra khỏi phòng, tôi đã thấy lửa cháy dữ dội, khói đen mù mịt. Không biết đã có chuyện gì xảy ra. Thấy tôi, Wata lập tức chạy đến, nói: “Abu, cô hãy ở yên trong phòng, đừng ra ngoài.”

Tôi nhíu mày, không hiểu sao anh ta vẫn còn ở đây nhưng chuyện này để sau hẵng tính, tôi chỉ về phía khói đen bốc nghi ngút, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Wata đáp với vẻ nghiêm trọng: “Dân chúng tấn công trại tị nạn vào sáng sớm hôm nay, đốt cháy hơn năm mươi căn lều.”

“Sao cơ?” Tôi giật mình sửng sốt, hơn năm mươi căn lều chính là hơn năm mươi hộ gia đình.

“Chỉ có mười mấy người bị thương, không có ai chết cả. Như vậy là đã may mắn lắm rồi.”

“Tại sao dân chúng lại tấn công chúng ta?”

“Truyền thông đã công bố tin phu nhân qua đời.”

“Phu nhân Pei ư?”

Anh ta gật đầu, mắt rưng rưng.

Tôi vốn cũng đoán được cái chết của bà ta sẽ gây ra sự xáo trộn lớn nhưng không ngờ phản ứng của dân chúng lại mạnh mẽ đến mức này.

“Phu nhân qua đời, tại sao dân chúng lại tấn công trại tị nạn?”

“Bởi vì bọn họ không biết trút sự phẫn nộ vào đâu, chỉ cần có một lí do, bọn họ sẽ tấn công bất cứ chỗ nào.”

“Cô không cần lo lắng, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối mặt với khó khăn rồi.”

Tôi sao có thể không lo lắng cho được? Tôi hỏi Hassan đi đâu rồi, Wata đáp hai tiếng trước anh ta có về doanh trại, nhưng lúc đó tôi chưa dậy nên không gọi.

Tôi liền chạy đến chỗ quán trà có ti vi. Đúng là dân chúng đang bạo động, khắp nơi diễn ra cảnh biểu tình, đập phá, chửi bới. Giao thông của cả thành phố gần như rơi vào trạng thái tê liệt, những người không tham gia biểu tình thì không dám ra ngoài, không thấy bóng dáng nhân viên chấp pháp đâu. Không chỉ Peshawar, làn sóng biểu tình và bạo động còn lan ra nhiều thành phố khác. Tướng Zia-ul-Haq đã phải điều động quân đội để ổn định tình hình. Tôi nhìn thấy trên màn hình ti vi xuất hiện cả quân Muja.

“Tình hình ở Karachi thế nào?” Tôi hỏi Wata.

“Karachi? Cô đang lo lắng cho mẹ mình ư?”

“Ừ.”

“Đại nhân đã chuyển lời đến Liên minh Phương Bắc, người đưa tin mặc dù không tận mắt nhìn thấy mẹ cô nhưng chắc sẽ nhanh chóng trao đổi con tin thôi, đừng lo lắng.”

Tôi thở dài một tiếng, gặp được mẹ sớm ngày nào, tôi có thể yên lòng ngày đó. Tôi muốn rời khỏi Pakistan ngay lập tức.

“Hiện giờ đại nhân đang ở đâu?”

“Gia đình phu nhân Pei quyết định đưa hài cốt bà ấy về quê hương. Sau khi đưa linh cữu của phu nhân ra sân bay, chắc đại nhân sẽ quay về.” Anh ta nói.

Nhưng Hassan không thể quay về ngay trong hôm đó, vì sau khi di hài của phu nhân được khiêng ra khỏi bệnh viện, hàng nghìn người trong tâm trạng đau đớn, tuyệt vọng đã vây quanh linh cữu, khóc lóc không ngừng, khiến cho mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà linh cữu mới nhích được mười mấy mét.

Tôi thơ thẩn quay về phòng, lòng dạ rối bời, nhưng ngoài việc chờ đợi dường như chẳng thể làm được gì. Đang đi thì Wata chặn tôi lại, khẽ hỏi hôm tôi và Lâm làm đám cưới, tôi có hứa điều gì không?

Tôi lắc đầu. Wata vẫn không yên tâm, hỏi tiếp: “Thế cô có nói với ai câu “đồng ý” ba lần không?”

Tôi lại lắc đầu, nhưng nghĩ ngợi mấy giây, lại gật đầu. “Có, tôi có nói. Nhưng đó là nói về chiếc váy cưới.”

“Thế người hỏi cô câu đó có phải là một Mullah không?”

Mullah? Hình như hôm đó Lâm nói Wughi chính là Mullah. Tôi nói với vẻ thận trọng: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Đại nhân có biết không?”

“Không.”

“Tuyệt đối không được nói với đại nhân đâu đấy!”

“Không được nói cái gì?”

“Nói cô đã đồng ý ba lần.”

“Nói thì làm sao?” Tôi thật sự không hiểu anh ta muốn nói gì.

Wata im lặng một lúc rồi nói: “Yên tâm, tôi sẽ giúp cô giải quyết.”

“Giải quyết cái gì mới được chứ?” Đầu óc tôi rối như mớ bòng bong.

“Abu, tôi biết cô thích người đàn ông đó. Đừng phủ nhận, tôi biết ở nước cô, phụ nữ cũng như đàn ông đều được tự do yêu đương. Nhưng dù là phụ nữ hay đàn ông, một khi đã lựa chọn người bạn đời của mình rồi thì không được thay đổi.” Dừng lại một lát, anh ta lại nói: “Tôi không chỉ trích cô là kẻ ăn ở hai lòng, tôi chỉ lấy tư cách là một người bạn đã cùng ở tù với cô suốt bảy tháng trời để nói với cô chuyện này. Cô không được do dự nữa.”

“Do dự cái gì?”

“Cô thích cậu Hai nhưng lại ở bên cạnh đại nhân. Cô chẳng hứa hẹn với ai trong hai người, như vậy là không đúng.”

“Thế tôi phải làm gì?”

“Vốn dĩ tôi cũng không muốn can thiệp đâu, nhưng Abu, tôi có một dự cảm chẳng lành, nếu cô vẫn do dự không quyết, sẽ gặp chuyện xui xẻo đấy.”

“Chuyện xui xẻo gì?”

“Tôi không biết. Nhưng tôi rất yêu quý cô, nhất định tôi sẽ giúp cô.”

Tôi thật sự không muốn tiếp tục chủ đề do dự và hứa hẹn này nữa, bèn bảo anh ta đi tìm Ceda hộ tôi rồi đi về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện