Type: P.anh
Ánh mắt của phu nhân Pei liếc qua hai người chúng tôi, không có vẻ tán thưởng hay rộng lượng gì cả, còn Sumy thì luôn mỉm cười nhã nhặn, chí ít nhìn bề ngoài bà ta rất bình tĩnh, Laila thì hơi cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.
“Đại nhân Hardel rất được dân chúng yêu quý.” Phu nhân Pei vừa nói xong, Ahmed đã lạnh lùng tiếp lời: “Chúng tôi còn tưởng bạo loạn chứ.” Con trai phu nhân Pei nghe thế liền ngẩng đầu nhìn ông già có gương mặt lạnh như băng, đôi mắt cậu bé đen láy, hàng lông mi dài và dày, trông vô cùng đáng yêu.
Tôi đã gặp Ahmed ở trong tù và ở Tala. Đối với người này, tôi chẳng có cảm xúc hay ấn tượng gì, vì ông ta với tôi rất đỗi xa lạ, nhưng từ khi anh chàng đứng quầy ở Tala nói với tôi rằng ông ta muốn con gái gả cho Lâm hòng kiểm soát tập đoàn Công nghiệp quân sự Ngô Thị thì tôi bắt đầu cảnh giác với con người này.
Hassan nói với ông ta: “Đại nhân cứ nói đùa, dân chúng đến để chúc mừng phu nhân Pei chiến thắng, sao có thể gây bạo loạn được.”
Lông mày Ahmed dựng ngược lên, Sumy đứng bên cạnh khẽ hắng giọng. Ahmed hừ lạnh một tiếng, lát sau mới nói: “Không phải thì tốt”, rồi nhìn sang tôi, nói: “Tiểu thư Abu phải không, rất vui được gặp cô.” Ông ta nhìn tôi chằm chằm, trên mặt không có chút biểu cảm.
Không ngờ ông ta lại đột nhiên chào hỏi, tôi lập tức đáp: “Tôi cũng rất vui, thưa đại nhân.” Ahmed nói tiếng Urdu, trong lúc luống cuống, tôi cũng đáp lại bằng tiếng Urdu, nhưng lại là tiếng Urdu cổ. Tôi lập tức nhận ra mình đã lỡ lời nhưng hối cũng không kịp. Ngay lập tức, Laila, Sumy, thậm chí cả phu nhân Pei đều nhìn về phía tôi, ánh mắt mỗi người mỗi khác, tôi sững người, Hassan thấy vậy liền nói: “Đại nhân, cô ấy ít khi ra ngoài nên có chút thẹn thùng.”
Nghe xong câu này, Laila nhếch miệng cười khẩy, những người khác đều im lặng.
Tôi mới ra tù được hơn hai tháng mà đã hết lần này đến lần khác trèo cửa sổ ra ngoài, đến chợ đen mua đàn ông, dùng hai chữ “thẹn thùng” quả thật không phù hợp, nhưng nụ cười khẩy của Laila lại càng không hợp. Đột nhiên nhớ ra Ahmed đã từng cùng Lâm đến nhà tù Peshawar, còn cả ánh mắt ông ta nhìn tôi ở Tala tối hôm đó, tôi nghĩ lão già này chắc hẳn biết rõ về tôi cũng như đầu đuôi sự việc, Hassan rõ ràng là đang nói dối không chớp mắt.
Phu nhân Pei tươi cười xua tan bầu không khí bối rối, nói: “Các vị đại nhân định cứ đứng ở cửa nói chuyện thế này sao? Chúng ta cùng vào trong ngồi rồi tha hồ nói chuyện, có được không?” Mọi người nghe vậy liền lần lượt đi vào. Đám người tự tách ra làm hai nhóm, đi hai bên phu nhân Pei: Một bên là người nhà của phu nhân Pei, Hassan và tôi; bên kia là đoàn của Liên minh Phương Bắc do Ahmed dẫn đầu. Tự nhiên Lâm và Hassan thành ra đi song song với nhau. Cho đến lúc này, Lâm chưa hề nói câu nào, nhìn thần sắc anh có vẻ mệt mỏi, mái tóc dài chấm vai hơi rối. Trước đây, anh rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình, hiện giờ lại chẳng mấy bận tâm.
Đang đi, đột nhiên Hassan quay sang nhìn Lâm một lượt từ đầu tới chân rồi hỏi: “Trông cậu Hai mệt mỏi thế này, vừa đi đâu về phải không?”
Lâm hơi bất ngờ, quay phắt sang nhìn Hassan, cười gượng, đáp: “Ừm.”
Hassan lại nói: “Lần sau, nếu thích thứ gì của tôi, cậu Hai cứ nói thẳng với tôi là được, hà tất phải ngàn dặm xa xôi.”
Lâm nhẹ nhàng hỏi lại: “Tôi thích thứ gì của anh?” nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi đang đứng sau Hassan. Tôi cụp mắt xuống, cố gắng biến mình thành một kẻ vô hình.
Hassan hơi nghiêng người, chắn tầm nhìn của anh, thản nhiên nói: “Anh nói xem? Đơn thương độc mã vượt ngàn dặm xa xôi, thật đáng khâm phục.”
“Còn có cả chuyện đó ư? Chắc đại nhân nhầm tôi với ai đó rồi.”
Hassan không thèm để ý đến lời mỉa mai của anh, chỉ nói: “Anh nên hiểu rõ, có những thứ đối với tôi cũng vô cùng quý giá, nếu tôi muốn, đương nhiên có thể tặng cho anh, nhưng nếu tôi không đồng ý thì anh muốn lấy trộm cũng không được.”
Sumy ngoái đầu lại nhìn hai người với ánh mắt đầy dò xét. Thực ra ngoài hai người này, chẳng ai hiểu họ đang nói chuyện gì. Bỗng nhiên tôi nhớ ra chuyện cơ sở nghiên cứu bí mật của quân Muja bị trộm viếng thăm mấy hôm trước. Không thể tin nổi! Tất nhiên là tôi không nghi ngờ tính chân thực của việc Lâm đơn thương độc mã xâm nhập căn cứ bí mật của địch, mà là trên thế giới này có thứ Hassan có nhưng anh lại không tìm được ư? Đúng lúc này, Giám đốc Sở Cảnh sát Darla, người phụ trách công tác an ninh của buổi tối nay, vội vã chạy tới. Sự có mặt của anh ta đã chấm dứt cuộc đối đáp kì lạ này. Darla ghé tai phu nhân Pei thì thầm điều gì đó, Sumy nửa đùa nửa thật
nói: “Đại nhân Darla, chúc mừng ngài được thăng chức.”
Darla đành phải cúi chào Sumy, sau đó lần lượt chào hỏi từng người trong Liên minh Phương Bắc, mặc dù chỉ có vài giây nhưng tất cả mọi người đều nhận ra vẻ miễn cưỡng cùng nụ cười gượng gạo của anh ta. Chào hỏi xong, anh ta lập tức quay sang tôi, cười hì hì, nói: “Đại nhân Hardel và phu nhân, chúc buổi tối tốt lành.” Lần này, giọng điệu anh ta vô cùng thân thiết, khác một trời một vực với lúc chào hỏi người của Liên minh Phương Bắc.
Hassan mỉm cười, đáp: “Ừm, chúc buổi tối tốt lành.”
Đột nhiên, Lâm bước đi loạng choạng, suýt nữa đâm phải cây cột trên bậc tam cấp. Laila hạ giọng nói: “Cẩn thận.” Anh đứng vững lại rồi đi tiếp, trông chẳng khác nào một cái xác di động.
Ahmed quay sang nhìn anh, hỏi: “Lâm, tôi thấy ngày thường cậu rất vững vàng điềm đạm, sao bây giờ ngay đến đi đứng cũng không vững thế?”
Anh không nói gì, còn vẻ mặt của Sumy thì vô cùng khó coi.
Tôi cảm thấy mang khăn che mặt đúng là một lựa chọn sáng suốt.
Phu nhân Pei mở bữa tiệc này, mời các nhân vật nắm quyền của Liên minh Phương Bắc và quân Muja, cũng là có dụng ý xoa dịu căng thẳng giữa hai bên. Trước khi đi, Hassan đã nói qua với tôi về quá trình của cả buổi tiệc. “Phu nhân Pei sẽ đọc diễn văn, sau đó là tiệc rượu. Để dung hòa giữa truyền thống với phong tục khác biệt của khách phương Đông và phương Tây, cũng vì sở thích của phu nhân Pei, bữa tiệc được sắp xếp theo kiểu buffet, em đeo voan che mặt, lấy thức ăn không tiện, có thể đi sang phòng bên, ở bên đó có phục vụ riêng đồ ăn cho phụ nữ.”
Nói đến nước này, tôi chỉ còn cách đi sửa soạn quần áo, mang khăn che mặt, cùng anh ta đi dự tiệc.
“Em mặc Burqa rất đẹp.” Sau khi tôi sửa soạn xong, Hassan nói. “Nhưng tại sao bên trong lại phải mặc quần dài?”
Tôi đáp gọn lỏn: “Cho tiện.” Khi đánh nhau, chạy trốn… mặc quần dài sẽ đỡ vướng víu hơn.
Anh ta không nói gì nữa, chỉ trầm ngâm nhìn tôi, tới mức tôi thấy sởn hết gai ốc, lát sau mới nói: “Mễ Lạp, hứa với ta một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tối nay không được đánh nhau.”
“Hả…”
Tôi không hề muốn đánh nhau, cũng biết buổi tối hôm nay rất quan trọng đối với Hassan, nhưng điều đó thực sự rất khó nói trước.
“Làm sao để kiềm chế được mình, giữ bình tĩnh khi đối diện với kẻ thù?” Tôi hỏi Hassan.
“Tự nhủ rằng việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn. Hoặc là không hành động, nếu đã hành động thì phải dồn kẻ đó vào chỗ chết, vĩnh viễn không có cơ hội vùng lên. Khi chưa chắc chắn, hãy kiềm chế bản thân.”
Tôi đã làm đúng như những gì anh ta nói, thế nên cho đến giờ, tôi vẫn bỏ ngoài tai tất cả những lời lẽ châm chọc, lặng lẽ cùng mọi người bước vào vườn hoa. Mới đi được vài bước, tôi đã bị choáng ngợp bởi phong cảnh nơi đây. Đầu xuân, Peshawar vẫn còn lạnh giá, nhưng trong dinh thự, dưới tán cây dâu tằm rợp trời, đâu đâu cũng ngập tràn hoa nở thơm ngát. Nghe nói cả dinh thự được chia thành bảy khu, nơi chúng tôi đang đứng chỉ là một trong bảy khu đó, cũng là khu lâu đời nhất, nơi có đài phun nước lóng lánh, mặt nước phản chiếu hàng hiêm màu lam theo phong cách Mosaic của khu dinh thự.
Trong vườn hoa có rất nhiều khách khứa đang nói chuyện, trong đó có không ít khách nữ, đa phần đều mặc lễ phục dạ hội kiểu Tây. Tiệc rượu của phu nhân Pei là nơi duy nhất ở
Peshawar có thể mặc âu phục mà không bị chỉ trích, đương nhiên không có ai dám ăn mặc hở hang. Cũng may, những người đến đây đa phần là những thương gia, chính trị gia giàu có và hiểu biết sâu rộng nên cũng không có ai nói gì. Nhìn qua một lượt, chỉ có mình tôi với bộ Burqa truyền thống kín mít từ đầu tới chân, trông vô cùng lạc loài.
Bữa tiệc quả nhiên được bắt đầu bằng bài phát biểu của phu nhân Pei, nhưng không ngờ bài phát biểu này không chỉ dành cho những vị khách tham dự bữa tiệc mà còn được truyền khắp Peshawar và Pakistan.
“Hôm nay, tôi rất vinh dự được đứng ở đây để chia sẻ niềm vui của mình với mọi người.” Giọng nói của phu nhân Pei vang khắp đại sảnh, rõ ràng mạch lạc nhưng vẫn mang chút dịu dàng riêng có của phụ nữ. “Mảnh đất này, trước đây, hiện tại và tương lai, sợ rằng không thể tránh khỏi chiến tranh. Hôm nay, tôi xin tuyên thệ với toàn thể nhân dân rằng, nếu tôi có vinh dự trở thành nữ thủ tướng đầu tiên trong lịch sử đất nước chúng ta, tôi sẽ cố hết sức dẫn dắt nhân dân xây dựng một quốc gia cường thịnh, tự do, bình đẳng và dân chủ.”
Bên dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
“Có quá nhiều người đã hi sinh, và có rất nhiều người đang chờ đợi, họ coi tôi là niềm hi vọng của tự do, hi vọng tôi có thể ngăn chặn chiến tranh. Còn tôi, tôi tin vào Thánh Allah và sẽ trao vận mệnh đất nước cho toàn thể dân chúng.”
Tôi nghĩ đây thực sự là một người phụ nữ vĩ đại và kiên cường.
“Cả phương Tây lẫn phương Đông đều có không ít hiểu lầm về chúng ta, thậm chí ngay trên chính đất nước này, giữa các dân tộc, đảng phái, cũng chồng chất những hiểu lầm. Tôi đại diện cho chính đảng của mình để nói với họ rằng, chúng tôi phản đối bạo lực, căm ghét chiến tranh, điều chúng tôi mong muốn là một đất nước không có áp bức bóc lột, một xã hội xây dựng trên nền tảng bình đẳng và pháp chế. Chúng tôi phản đối nghèo đói, lạc hậu, tranh chấp chính trị và đấu đá phe cánh; tất cả những thói hư tật xấu đi ngược với sự phát triển, tôn nghiêm và văn minh của nhân loại, những thói hư tật xấu cố ý bóp méo giáo lí đạo Hồi, tôi tin có thể tống khứ chúng ra khỏi Pakistan.”
Những tiếng hoan hô bên ngoài dinh thự vang trời dậy đất.
“Rất nhiều người nói, là một phụ nữ, tôi không có quyền đứng ở đây, nhưng cảm ơn Thánh Allah, trên thực tế tôi đã đứng ở đây, hơn nữa còn định đứng cao hơn nữa. Tôi sẽ lấy sự thành công của mình để tuyên bố cho tất cả các quốc gia trên trái đất này biết: Phụ nữ trong đạo Hồi có vị trí như thế nào. Dù kết quả bầu cử ra sao, tôi cũng vô cùng cảm ơn nhân dân Pakistan, chính các bạn đã cho tôi đứng ở đây ngày hôm nay, chính các bạn đã tin tưởng tôi có khả năng quản lí một đất nước và chấp nhận tôi trở thành người lãnh đạo của các bạn.”
Sau bài diễn văn của phu nhân Pei là thời gian hai mươi phút để phóng viên đặt câu hỏi. Một phóng viên giơ tay nói: “Đối với vấn nạn bạo hành ở Jalalabad, mấy ngày trước, Tướng quân Zia-ul-Haq đã có bài phát biểu công khai rằng Pakistan hiện vẫn cần có quân đội quản lí, bà đánh giá như thế nào về lời phát biểu này?”
Phu nhân Pei đáp: “Tướng quân là lãnh tụ tối cao của Pakistan, chúng tôi đương nhiên ủng hộ quyết định của ông ấy. Bất luận lần bầu cử này, Đảng Nhân dân có thành công hay không, chúng tôi đều cần quân đội để ổn định đất nước.”
Một phóng viên khác hỏi: “Phu nhân Pei, theo một nguồn tin rất đáng tin cậy, gần đây, quân Muja và Liên minh Phương Bắc đều đặt mua một lượng lớn súng Maxim. Điều này có nghĩa là Hiệp định đình chiến Peshawar thực chất chỉ là một tờ giấy vô hiệu lực, bà thấy thế nào?”
Ngay lập tức, phía dưới vang lên những tiếng xì xào.
Phu nhân Pei bàn bạc với trợ lí một lúc rồi trả lời: “Điều tôi và Đảng Nhân dân mà tôi đại diện phải đảm bảo không chỉ là sự an toàn của nhân dân Peshawar mà còn là của toàn bộ người dân sống trên đất nước Pakistan này. Điều này cần chúng tôi phải xây dựng một nền tảng chắc chắn…”
Phóng viên đó giơ tay ngắt lời bà ta: “Với tình hình này, bà có biện pháp thiết thực nào để đảm bảo an toàn tính mạng cho dân chúng Peshawar không?”
Phu nhân Pei mỉm cười. “Tôi nghĩ vấn đề này, đại nhân Hardel của quân Muja và đại nhân Ahmed của Liên minh Phương Bắc đích thân trả lời sẽ thích hợp hơn.” Nói rồi, bà ta giơ tay về phía Hassan và Ahmed đang ngồi bên dưới.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều theo hướng bàn tay đó, nhìn về phía này của khán đài. Tôi hơi hoa mắt vì không quen với ánh đèn chiếu. Hassan hơi cúi người, ghé tai tôi nói: “Đợi ta ở đây.” Cử chỉ thân mật này lập tức bị người xung quanh bàn tán, đặc biệt là đám phóng viên, trong phút chốc, ánh đèn flash gần như làm lóa mắt tôi.
Tôi cúi đầu xuống, khẽ gật đầu ý bảo đã biết rồi. Đám đông tách ra, nhường đường cho Hassan và Ahmed bước lên khán đài. Hôm nay, Hassan vẫn mặc trang phục truyền thống giản dị, dưới ánh đèn chiếu, bóng dáng anh ta trở nên cao lớn lạ thường, còn toát lên khí thế mạnh mẽ, vương giả. Còn Ahmed ở bên cạnh cũng đang hừng hực khí thế.
Khi tới gần khán đài, hai người mỉm cười với nhau, Hassan ngỏ ý mời Ahmed lên trước, Ahmed nhất quyết từ chối, cuối cùng, hai người bước lên khán đài cùng một lúc, trông có vẻ rất hòa thuận.
Tranh thủ lúc mọi người đều dồn mắt lên khán đài, tôi rời khỏi tiền sảnh, lùi vào một góc. Đại sảnh được nối liền với đài phun nước và vườn hoa. Ánh đèn lặng lẽ in bóng xuống hồ nước trong vắt. Sân vườn Trung Á được bài trí giống với châu u thời Trung Cổ ở chỗ đều có những bức tượng điêu khắc vô cùng tinh tế và dãy hành lang dài tít tắp, nhưng phong cách thiết kế Mosaic tinh xảo đã khiến nó trở nên khác biệt với những nơi khác trên thế giới.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay vang dội, xem ra Hassan đã xử lí rất tốt, tôi nhìn về khán đài, khoảng cách có hơi xa lại đông người chen chúc nhưng vẫn thấy Hassan hiên ngang, phong độ ngời ngời. Đúng là sinh ra để làm thủ lĩnh.
Đúng lúc này, không hiểu sao lại có một cô gái trông không có vẻ gì là khách mời chen ngang, hỏi: “Đại nhân, nghe nói ngài đang thử nghiệm một loại vũ khí hóa học ở thung lũng Swat, có phải không?”
Câu hỏi này khiến tôi sững sờ vài giây, cô gái đó nhanh chóng bị cảnh vệ của Darla lôi ra ngoài. Tôi tránh đám đông, đi đến phía dưới cổng vòm gần đài phun nước, dựa vào lan can, nhìn xa xăm. Đây là một góc tương đối khuất, hàng cây khổng lồ đã ngăn cách những âm thanh ở đại sảnh, khiến nơi đây vô cùng yên tĩnh, một vài cô hầu gái đang cúi đầu nói chuyện trong góc khuất.
“Người phụ nữ mà đại nhân Hardel dẫn đến đó, các cô nhìn thấy chưa, chính là cái cô đeo khăn voan che mặt đó, rõ ràng là trẻ vị thành niên. Hóa ra đại nhân thích kiểu con gái đó.”
Lập tức có người phản bác: “Sao lại là trẻ vị thành niên? Tôi nghe nói cô ta đã già rồi, hơn nữa còn rất xấu, nhưng lại rất giỏi đeo bám đàn ông, đại nhân chẳng làm gì được cô ta cả.”
Cô gái ban nãy tỏ vẻ không tin. “Vừa già vừa xấu thì làm sao trói chân được đại nhân Hardel?”
Cô gái phía sau cười khúc khích, nói với vẻ đầy ám muội: “Cô nói xem!”
Tôi ngẩng mặt nhìn trời, cho dù là thời bình hay thời loạn, sở thích lớn nhất của phụ nữ vẫn là buôn chuyện về những người đàn ông đẹp trai, giàu có và quyền thế.
“Nhưng cô ta đeo Khổng tước lam tím, mọi người đều nói cô ta chính là vợ tương lai của đại nhân Hardel.” Một người lại nói.
“Vợ tương lai tức là vẫn chưa phải vợ chính thức, không phải sao? Em vẫn còn cơ hội đó.”
Nói rồi, họ cười ầm cả lên, một lúc sau lại tiếp tục: “Này này, nghe nói cậu Hai cũng đính hôn rồi đấy, chính là tiểu thư Laila, người đi bên cạnh anh ấy trong buổi tiệc hôm nay.”
“Thế thì đã sao? Tóc cậu Hai bạc trắng, nghe nói là vì nhớ thương một người con gái khác, không phải vì tiểu thư Laila.”
Mí mắt tôi co giật mạnh, đây đúng là một tin động trời, nhưng mấy cô gái này lại chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, như thể ai cũng biết chuyện này. Sau đó có người gặng hỏi: “Thế người con gái đó là ai?”
Tôi dỏng tai nghe ngóng, không ngờ tóc Lâm bạc trắng lại vì một nguyên nhân sến sẩm như trong truyện ngôn tình thế này. Vì một người con gái ư? Sao có thể!
Cuộc phỏng vấn ở đại sảnh hình như đã kết thúc, ngày càng có nhiều người ra vườn hoa đi dạo, mấy cô gái cũng ngừng buôn chuyện, đi làm công việc của mình. Tôi đang lưỡng lự không biết có nên đi tìm Hassan ngay hay đợi một lát nữa thì có một cô gái mặc quần áo tạp vụ đi tới bên cạnh tôi, thì thầm với âm lượng vừa đủ để tôi nghe thấy: “Anh Dela bảo cô ra vườn hoa phía sau nhà gặp anh ấy.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Ai cơ?”
Cô gái chăm chú nhìn tôi, đáp: “Anh Dela của thôn Gama, anh ấy muốn gặp cô, Tiểu Ngải.” Nói xong, cô ta ngắt một bông hoa, giả vờ đưa lên mũi ngửi và bỏ đi, nháy mắt đã lẫn vào đám đông.
Tôi ngây người đứng một chỗ, tim bắt đầu đập thình thịch. Dela sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, liệu có phải là một cái bẫy khác? Còn vườn hoa phía sau là ở đâu? Tôi đưa mắt khắp đại sảnh tìm Hassan, anh ta đang bị một đám người vây quanh, cách không xa là Ahmed và phu nhân Pei cũng đang bị một đám người vây kín, bên cạnh là Sumy và Laila. Tôi liền giơ tay lên ra hiệu, đến khi thấy bóng dáng của Wata, tôi mới quay người rời khỏi đại sảnh huyên náo và đi về phía vườn hoa sau dinh thự, lòng tràn ngập vui sướng. Dela vẫn còn sống, nếu Cela biết được thì sẽ vui mừng lắm đây.
Tôi mò mẫm đi tới vườn hoa, chỗ này không phải là trung tâm của buổi tiệc nên không có vị khách nào, chỉ thỉnh thoảng có vài tạp vụ đi qua nhưng cũng rất nhanh. Ánh đèn và âm thanh huyên náo dần dần biến mất, thay vào đó là ánh trăng sao, ánh nước lấp lánh và tiếng nước chảy róc rách. Tôi vừa đi vừa nhìn xung quanh, khu vườn này quả nhiên rất đẹp, nó rộng lớn vượt sức tưởng tượng của tôi, những lùm cây cao lớn nối tiếp nhau, bãi cỏ êm ái, mỗi bước đi cảnh tượng lại khác, không biết Dela đang ở đâu. Đến khi đi tới một cổng vòm và hành lang dài tít tắp thì một tiếng “xoạt” vang lên sau lưng tôi, tôi quay đầu lại, chỉ thấy những chiếc lá cây óng ánh dưới ánh trăng, hoa cỏ đung đưa, tầng tầng lớp lớp. Tôi hạ thấp giọng gọi: “Dela?”
Một giọng nói khẽ vang lên: “Lạp Nhi!” cùng với đó là một bóng người nhanh như cắt bước ra dưới ánh trăng.
Tôi quay người, đồng thời lùi lại một bước. Lâm thấy tôi cảnh giác như vậy, ánh mắt thiết tha bỗng trở nên u ám. Tôi toan bỏ đi, anh vội gọi: “Mễ Lạp, đừng đi!”
Tôi vờ như không nghe thấy.
“Người ta đồn rằng Hassan sắp cưới em, có thật thế không?”
“Không biết, tôi sẽ về hỏi anh ta.”
“Có phải em thích anh ta không?”
Tôi không trả lời, thực ra cũng rất khó xác định tình cảm của mình.
“Em không được thích Hassan!” Lâm cương quyết nói.
Tôi trừng mắt nhìn anh.
Lâm cuống quýt nói: “Ý của anh không phải vậy, ý anh là… Nói tóm lại, đừng quá tin tưởng vào Hardel, anh biết anh ta lâu hơn em. Mặc dù vẫn chưa rõ rốt cuộc anh ta có âm mưu gì nhưng anh biết chắc chắn anh ta đang gài bẫy.” Sau đó, anh đổi sang giọng tha thiết như khuyên nhủ. “Hassan là một chính khách. Mọi việc anh ta làm đều là vì Pashtunistan của anh ta mà thôi.”
Tôi thầm nghĩ, chẳng phải anh cũng như vậy sao?
“Đừng lo, bất kể anh ta quấy rối em thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Cuối cùng, tôi lên tiếng: “Cậu Hai, anh hiểu lầm rồi, Hassan không hề quấy rối tôi, tôi cũng không lo lắng gì cả, cuộc sống của tôi rất tốt.”
Lâm tái mặt, đột nhiên nắm lấy tay tôi, nói: “Lạp Nhi, nếu bây giờ anh từ bỏ thì sao? Anh đồng ý từ bỏ gia tộc của mình và cả trận chiến này. Anh sẽ cùng em quay về Hàng Châu, hoặc chúng ta sẽ tìm một hòn đảo nhỏ nào đó, mua một căn nhà, chúng ta có thể…”
Sau mấy giây kinh ngạc, tôi rút tay về, nói: “Không thể nào…”
“Tại sao lại không thể? Chẳng lẽ em thực sự thích Hassan rồi?”
Tôi nhíu mày, không đáp.
“Có phải không?” Anh càng to tiếng hơn.
“Phải! Tôi thích Hassan đấy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt và đã cầu hôn tôi rồi.” Tôi trả lời một cách dứt khoát.”
Nghe vậy, ánh mắt của Lâm phút chốc trở nên giá lạnh. Tôi lảng tránh ánh mắt của anh. Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách.
Một lúc sau, Lâm nghiêm mặt nói: “Bất luận em thích ai và đã hứa hẹn những gì, lần này, anh phải đưa em đi bằng được.”
“Ngô Thượng Lâm, tôi nghĩ là tôi đã nói với anh rất rõ ràng, tôi sẽ không đi cùng anh, bất kể là về Trung Quốc hay đến nơi khác.” Tôi bực bội nói.
“Có phải cách đây năm ngày, em lại bị đau thắt ở ngực không?”
Tôi ngạc nhiên đến mức không biết nên trả lời thế nào. Sao Lâm lại biết bệnh tình của tôi? Mấy giây sau, anh nói tiếp: “Bệnh của em chắc sẽ tái phát vào ngày mai, lần này, dù Hassan có tiêm cho em bao nhiêu hoàng băng đi nữa cũng không qua khỏi đâu. Mễ Lạp, em đã trúng một loại độc có tên là lam băng. Lần trước ở Tala, lúc em bị ngất, anh đã gọi bác sĩ đến khám cho em trước khi giao trả cho hộ vệ. Bác sĩ nói bệnh của em khá nghiêm trọng, chẳng lẽ em không phát hiện sắc mặt mình đang chuyển sang màu xanh lam sao?”
Những người trúng độc băng lam giai đoạn cuối, sắc mặt sẽ có màu lam nhạt, độc tính càng cao thì màu lam càng đậm. Từ khi mang vết sẹo dài trên mặt, tôi hầu như không soi gương nữa.
“Thuốc giải độc lam băng chính là cỏ Catha, chỉ mình Hassan có. Nhưng em cũng không cần lo lắng, anh đã lấy được cỏ Catha rồi. Hãy đi với anh, anh đã thu xếp một nơi để cai thuốc cho em.”
“Cai thuốc? Nếu anh có thì đưa cho tôi luôn đi, việc gì phải mang cả tôi theo?”
“Cỏ Catha có thể giúp em cai nghiện lam băng nhưng tình trạng ban đầu sẽ rất tệ, cần tuyệt đối tĩnh dưỡng.” Lâm giải thích.
Tôi trầm tư một lúc, sực nhớ ra cỏ Catha chỉ mình Hassan có, đương nhiên không có chuyện anh ta tặng cho Lâm được. Ngước nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh, tôi nghi ngại hỏi: ”Sao tóc anh lại bạc trắng thế kia? Anh bị ốm à?”
Đột nhiên mặt Lâm biến sắc. Tôi hoang mang không hiểu vì sao thì thấy sau gáy nhói lên một cái, mắt hoa lên, ngã xuống đất. Một bóng đen nhảy ra, chụp thứ gì đó vào mũi tôi, một mùi hóa chất nồng nặc xông lên. Sau đó, bóng đen lấy một sợi dây thừng trói chặt tôi lại.
Sau khi nhận ra đó là ai, Lâm hạ thấp giọng, hỏi: “Dela! Cậu làm gì vậy?”
Tôi mơ màng quay lại nhìn bóng đen đó, quả nhiên là Dela! trông cậu ta cao lớn, rắn rỏi hơn trước nhiều. Nhưng tại sao cậu ta lại đánh thuốc mê tôi?
“Hassan đã phát hiện ra việc Tiểu Ngải mất tích, đang lục soát về hướng này. Dela giải thích nhanh. “Anh Lâm, chúng ta phải nhanh lên! Yên tâm, cô ấy không bị thương đâu, xe đã đợi sẵn rồi.”
“Hộ vệ của cô ấy đâu?” Lâm hỏi.
“Đánh ngất rồi.” Dela thản nhiên trả lời, sau đó lại giục Lâm đi.
Lâm bế tôi lên. Tôi dùng chút sức lực cuối cùng trước khi hôn mê thều thào nói: “Ngô Thượng Lâm… tại sao anh luôn ép tôi làm những việc tôi không muốn vậy?”
Anh khựng lại, cả người cứng đờ.
Tôi nghiến răng nói: “Anh là đồ khốn!”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn và bi thương, nói: “Anh biết, Lạp Nhi, anh biết.”
Trái tim tôi đau đớn như thể bị dao đâm, thuốc mê nhanh chóng phát huy tác dụng, hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong đầu tôi là chiếc cằm vuông vức và đôi mắt đen u ám như bóng đêm tĩnh mịch của Lâm.
Ánh mắt của phu nhân Pei liếc qua hai người chúng tôi, không có vẻ tán thưởng hay rộng lượng gì cả, còn Sumy thì luôn mỉm cười nhã nhặn, chí ít nhìn bề ngoài bà ta rất bình tĩnh, Laila thì hơi cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.
“Đại nhân Hardel rất được dân chúng yêu quý.” Phu nhân Pei vừa nói xong, Ahmed đã lạnh lùng tiếp lời: “Chúng tôi còn tưởng bạo loạn chứ.” Con trai phu nhân Pei nghe thế liền ngẩng đầu nhìn ông già có gương mặt lạnh như băng, đôi mắt cậu bé đen láy, hàng lông mi dài và dày, trông vô cùng đáng yêu.
Tôi đã gặp Ahmed ở trong tù và ở Tala. Đối với người này, tôi chẳng có cảm xúc hay ấn tượng gì, vì ông ta với tôi rất đỗi xa lạ, nhưng từ khi anh chàng đứng quầy ở Tala nói với tôi rằng ông ta muốn con gái gả cho Lâm hòng kiểm soát tập đoàn Công nghiệp quân sự Ngô Thị thì tôi bắt đầu cảnh giác với con người này.
Hassan nói với ông ta: “Đại nhân cứ nói đùa, dân chúng đến để chúc mừng phu nhân Pei chiến thắng, sao có thể gây bạo loạn được.”
Lông mày Ahmed dựng ngược lên, Sumy đứng bên cạnh khẽ hắng giọng. Ahmed hừ lạnh một tiếng, lát sau mới nói: “Không phải thì tốt”, rồi nhìn sang tôi, nói: “Tiểu thư Abu phải không, rất vui được gặp cô.” Ông ta nhìn tôi chằm chằm, trên mặt không có chút biểu cảm.
Không ngờ ông ta lại đột nhiên chào hỏi, tôi lập tức đáp: “Tôi cũng rất vui, thưa đại nhân.” Ahmed nói tiếng Urdu, trong lúc luống cuống, tôi cũng đáp lại bằng tiếng Urdu, nhưng lại là tiếng Urdu cổ. Tôi lập tức nhận ra mình đã lỡ lời nhưng hối cũng không kịp. Ngay lập tức, Laila, Sumy, thậm chí cả phu nhân Pei đều nhìn về phía tôi, ánh mắt mỗi người mỗi khác, tôi sững người, Hassan thấy vậy liền nói: “Đại nhân, cô ấy ít khi ra ngoài nên có chút thẹn thùng.”
Nghe xong câu này, Laila nhếch miệng cười khẩy, những người khác đều im lặng.
Tôi mới ra tù được hơn hai tháng mà đã hết lần này đến lần khác trèo cửa sổ ra ngoài, đến chợ đen mua đàn ông, dùng hai chữ “thẹn thùng” quả thật không phù hợp, nhưng nụ cười khẩy của Laila lại càng không hợp. Đột nhiên nhớ ra Ahmed đã từng cùng Lâm đến nhà tù Peshawar, còn cả ánh mắt ông ta nhìn tôi ở Tala tối hôm đó, tôi nghĩ lão già này chắc hẳn biết rõ về tôi cũng như đầu đuôi sự việc, Hassan rõ ràng là đang nói dối không chớp mắt.
Phu nhân Pei tươi cười xua tan bầu không khí bối rối, nói: “Các vị đại nhân định cứ đứng ở cửa nói chuyện thế này sao? Chúng ta cùng vào trong ngồi rồi tha hồ nói chuyện, có được không?” Mọi người nghe vậy liền lần lượt đi vào. Đám người tự tách ra làm hai nhóm, đi hai bên phu nhân Pei: Một bên là người nhà của phu nhân Pei, Hassan và tôi; bên kia là đoàn của Liên minh Phương Bắc do Ahmed dẫn đầu. Tự nhiên Lâm và Hassan thành ra đi song song với nhau. Cho đến lúc này, Lâm chưa hề nói câu nào, nhìn thần sắc anh có vẻ mệt mỏi, mái tóc dài chấm vai hơi rối. Trước đây, anh rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình, hiện giờ lại chẳng mấy bận tâm.
Đang đi, đột nhiên Hassan quay sang nhìn Lâm một lượt từ đầu tới chân rồi hỏi: “Trông cậu Hai mệt mỏi thế này, vừa đi đâu về phải không?”
Lâm hơi bất ngờ, quay phắt sang nhìn Hassan, cười gượng, đáp: “Ừm.”
Hassan lại nói: “Lần sau, nếu thích thứ gì của tôi, cậu Hai cứ nói thẳng với tôi là được, hà tất phải ngàn dặm xa xôi.”
Lâm nhẹ nhàng hỏi lại: “Tôi thích thứ gì của anh?” nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi đang đứng sau Hassan. Tôi cụp mắt xuống, cố gắng biến mình thành một kẻ vô hình.
Hassan hơi nghiêng người, chắn tầm nhìn của anh, thản nhiên nói: “Anh nói xem? Đơn thương độc mã vượt ngàn dặm xa xôi, thật đáng khâm phục.”
“Còn có cả chuyện đó ư? Chắc đại nhân nhầm tôi với ai đó rồi.”
Hassan không thèm để ý đến lời mỉa mai của anh, chỉ nói: “Anh nên hiểu rõ, có những thứ đối với tôi cũng vô cùng quý giá, nếu tôi muốn, đương nhiên có thể tặng cho anh, nhưng nếu tôi không đồng ý thì anh muốn lấy trộm cũng không được.”
Sumy ngoái đầu lại nhìn hai người với ánh mắt đầy dò xét. Thực ra ngoài hai người này, chẳng ai hiểu họ đang nói chuyện gì. Bỗng nhiên tôi nhớ ra chuyện cơ sở nghiên cứu bí mật của quân Muja bị trộm viếng thăm mấy hôm trước. Không thể tin nổi! Tất nhiên là tôi không nghi ngờ tính chân thực của việc Lâm đơn thương độc mã xâm nhập căn cứ bí mật của địch, mà là trên thế giới này có thứ Hassan có nhưng anh lại không tìm được ư? Đúng lúc này, Giám đốc Sở Cảnh sát Darla, người phụ trách công tác an ninh của buổi tối nay, vội vã chạy tới. Sự có mặt của anh ta đã chấm dứt cuộc đối đáp kì lạ này. Darla ghé tai phu nhân Pei thì thầm điều gì đó, Sumy nửa đùa nửa thật
nói: “Đại nhân Darla, chúc mừng ngài được thăng chức.”
Darla đành phải cúi chào Sumy, sau đó lần lượt chào hỏi từng người trong Liên minh Phương Bắc, mặc dù chỉ có vài giây nhưng tất cả mọi người đều nhận ra vẻ miễn cưỡng cùng nụ cười gượng gạo của anh ta. Chào hỏi xong, anh ta lập tức quay sang tôi, cười hì hì, nói: “Đại nhân Hardel và phu nhân, chúc buổi tối tốt lành.” Lần này, giọng điệu anh ta vô cùng thân thiết, khác một trời một vực với lúc chào hỏi người của Liên minh Phương Bắc.
Hassan mỉm cười, đáp: “Ừm, chúc buổi tối tốt lành.”
Đột nhiên, Lâm bước đi loạng choạng, suýt nữa đâm phải cây cột trên bậc tam cấp. Laila hạ giọng nói: “Cẩn thận.” Anh đứng vững lại rồi đi tiếp, trông chẳng khác nào một cái xác di động.
Ahmed quay sang nhìn anh, hỏi: “Lâm, tôi thấy ngày thường cậu rất vững vàng điềm đạm, sao bây giờ ngay đến đi đứng cũng không vững thế?”
Anh không nói gì, còn vẻ mặt của Sumy thì vô cùng khó coi.
Tôi cảm thấy mang khăn che mặt đúng là một lựa chọn sáng suốt.
Phu nhân Pei mở bữa tiệc này, mời các nhân vật nắm quyền của Liên minh Phương Bắc và quân Muja, cũng là có dụng ý xoa dịu căng thẳng giữa hai bên. Trước khi đi, Hassan đã nói qua với tôi về quá trình của cả buổi tiệc. “Phu nhân Pei sẽ đọc diễn văn, sau đó là tiệc rượu. Để dung hòa giữa truyền thống với phong tục khác biệt của khách phương Đông và phương Tây, cũng vì sở thích của phu nhân Pei, bữa tiệc được sắp xếp theo kiểu buffet, em đeo voan che mặt, lấy thức ăn không tiện, có thể đi sang phòng bên, ở bên đó có phục vụ riêng đồ ăn cho phụ nữ.”
Nói đến nước này, tôi chỉ còn cách đi sửa soạn quần áo, mang khăn che mặt, cùng anh ta đi dự tiệc.
“Em mặc Burqa rất đẹp.” Sau khi tôi sửa soạn xong, Hassan nói. “Nhưng tại sao bên trong lại phải mặc quần dài?”
Tôi đáp gọn lỏn: “Cho tiện.” Khi đánh nhau, chạy trốn… mặc quần dài sẽ đỡ vướng víu hơn.
Anh ta không nói gì nữa, chỉ trầm ngâm nhìn tôi, tới mức tôi thấy sởn hết gai ốc, lát sau mới nói: “Mễ Lạp, hứa với ta một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tối nay không được đánh nhau.”
“Hả…”
Tôi không hề muốn đánh nhau, cũng biết buổi tối hôm nay rất quan trọng đối với Hassan, nhưng điều đó thực sự rất khó nói trước.
“Làm sao để kiềm chế được mình, giữ bình tĩnh khi đối diện với kẻ thù?” Tôi hỏi Hassan.
“Tự nhủ rằng việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn. Hoặc là không hành động, nếu đã hành động thì phải dồn kẻ đó vào chỗ chết, vĩnh viễn không có cơ hội vùng lên. Khi chưa chắc chắn, hãy kiềm chế bản thân.”
Tôi đã làm đúng như những gì anh ta nói, thế nên cho đến giờ, tôi vẫn bỏ ngoài tai tất cả những lời lẽ châm chọc, lặng lẽ cùng mọi người bước vào vườn hoa. Mới đi được vài bước, tôi đã bị choáng ngợp bởi phong cảnh nơi đây. Đầu xuân, Peshawar vẫn còn lạnh giá, nhưng trong dinh thự, dưới tán cây dâu tằm rợp trời, đâu đâu cũng ngập tràn hoa nở thơm ngát. Nghe nói cả dinh thự được chia thành bảy khu, nơi chúng tôi đang đứng chỉ là một trong bảy khu đó, cũng là khu lâu đời nhất, nơi có đài phun nước lóng lánh, mặt nước phản chiếu hàng hiêm màu lam theo phong cách Mosaic của khu dinh thự.
Trong vườn hoa có rất nhiều khách khứa đang nói chuyện, trong đó có không ít khách nữ, đa phần đều mặc lễ phục dạ hội kiểu Tây. Tiệc rượu của phu nhân Pei là nơi duy nhất ở
Peshawar có thể mặc âu phục mà không bị chỉ trích, đương nhiên không có ai dám ăn mặc hở hang. Cũng may, những người đến đây đa phần là những thương gia, chính trị gia giàu có và hiểu biết sâu rộng nên cũng không có ai nói gì. Nhìn qua một lượt, chỉ có mình tôi với bộ Burqa truyền thống kín mít từ đầu tới chân, trông vô cùng lạc loài.
Bữa tiệc quả nhiên được bắt đầu bằng bài phát biểu của phu nhân Pei, nhưng không ngờ bài phát biểu này không chỉ dành cho những vị khách tham dự bữa tiệc mà còn được truyền khắp Peshawar và Pakistan.
“Hôm nay, tôi rất vinh dự được đứng ở đây để chia sẻ niềm vui của mình với mọi người.” Giọng nói của phu nhân Pei vang khắp đại sảnh, rõ ràng mạch lạc nhưng vẫn mang chút dịu dàng riêng có của phụ nữ. “Mảnh đất này, trước đây, hiện tại và tương lai, sợ rằng không thể tránh khỏi chiến tranh. Hôm nay, tôi xin tuyên thệ với toàn thể nhân dân rằng, nếu tôi có vinh dự trở thành nữ thủ tướng đầu tiên trong lịch sử đất nước chúng ta, tôi sẽ cố hết sức dẫn dắt nhân dân xây dựng một quốc gia cường thịnh, tự do, bình đẳng và dân chủ.”
Bên dưới khán đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
“Có quá nhiều người đã hi sinh, và có rất nhiều người đang chờ đợi, họ coi tôi là niềm hi vọng của tự do, hi vọng tôi có thể ngăn chặn chiến tranh. Còn tôi, tôi tin vào Thánh Allah và sẽ trao vận mệnh đất nước cho toàn thể dân chúng.”
Tôi nghĩ đây thực sự là một người phụ nữ vĩ đại và kiên cường.
“Cả phương Tây lẫn phương Đông đều có không ít hiểu lầm về chúng ta, thậm chí ngay trên chính đất nước này, giữa các dân tộc, đảng phái, cũng chồng chất những hiểu lầm. Tôi đại diện cho chính đảng của mình để nói với họ rằng, chúng tôi phản đối bạo lực, căm ghét chiến tranh, điều chúng tôi mong muốn là một đất nước không có áp bức bóc lột, một xã hội xây dựng trên nền tảng bình đẳng và pháp chế. Chúng tôi phản đối nghèo đói, lạc hậu, tranh chấp chính trị và đấu đá phe cánh; tất cả những thói hư tật xấu đi ngược với sự phát triển, tôn nghiêm và văn minh của nhân loại, những thói hư tật xấu cố ý bóp méo giáo lí đạo Hồi, tôi tin có thể tống khứ chúng ra khỏi Pakistan.”
Những tiếng hoan hô bên ngoài dinh thự vang trời dậy đất.
“Rất nhiều người nói, là một phụ nữ, tôi không có quyền đứng ở đây, nhưng cảm ơn Thánh Allah, trên thực tế tôi đã đứng ở đây, hơn nữa còn định đứng cao hơn nữa. Tôi sẽ lấy sự thành công của mình để tuyên bố cho tất cả các quốc gia trên trái đất này biết: Phụ nữ trong đạo Hồi có vị trí như thế nào. Dù kết quả bầu cử ra sao, tôi cũng vô cùng cảm ơn nhân dân Pakistan, chính các bạn đã cho tôi đứng ở đây ngày hôm nay, chính các bạn đã tin tưởng tôi có khả năng quản lí một đất nước và chấp nhận tôi trở thành người lãnh đạo của các bạn.”
Sau bài diễn văn của phu nhân Pei là thời gian hai mươi phút để phóng viên đặt câu hỏi. Một phóng viên giơ tay nói: “Đối với vấn nạn bạo hành ở Jalalabad, mấy ngày trước, Tướng quân Zia-ul-Haq đã có bài phát biểu công khai rằng Pakistan hiện vẫn cần có quân đội quản lí, bà đánh giá như thế nào về lời phát biểu này?”
Phu nhân Pei đáp: “Tướng quân là lãnh tụ tối cao của Pakistan, chúng tôi đương nhiên ủng hộ quyết định của ông ấy. Bất luận lần bầu cử này, Đảng Nhân dân có thành công hay không, chúng tôi đều cần quân đội để ổn định đất nước.”
Một phóng viên khác hỏi: “Phu nhân Pei, theo một nguồn tin rất đáng tin cậy, gần đây, quân Muja và Liên minh Phương Bắc đều đặt mua một lượng lớn súng Maxim. Điều này có nghĩa là Hiệp định đình chiến Peshawar thực chất chỉ là một tờ giấy vô hiệu lực, bà thấy thế nào?”
Ngay lập tức, phía dưới vang lên những tiếng xì xào.
Phu nhân Pei bàn bạc với trợ lí một lúc rồi trả lời: “Điều tôi và Đảng Nhân dân mà tôi đại diện phải đảm bảo không chỉ là sự an toàn của nhân dân Peshawar mà còn là của toàn bộ người dân sống trên đất nước Pakistan này. Điều này cần chúng tôi phải xây dựng một nền tảng chắc chắn…”
Phóng viên đó giơ tay ngắt lời bà ta: “Với tình hình này, bà có biện pháp thiết thực nào để đảm bảo an toàn tính mạng cho dân chúng Peshawar không?”
Phu nhân Pei mỉm cười. “Tôi nghĩ vấn đề này, đại nhân Hardel của quân Muja và đại nhân Ahmed của Liên minh Phương Bắc đích thân trả lời sẽ thích hợp hơn.” Nói rồi, bà ta giơ tay về phía Hassan và Ahmed đang ngồi bên dưới.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều theo hướng bàn tay đó, nhìn về phía này của khán đài. Tôi hơi hoa mắt vì không quen với ánh đèn chiếu. Hassan hơi cúi người, ghé tai tôi nói: “Đợi ta ở đây.” Cử chỉ thân mật này lập tức bị người xung quanh bàn tán, đặc biệt là đám phóng viên, trong phút chốc, ánh đèn flash gần như làm lóa mắt tôi.
Tôi cúi đầu xuống, khẽ gật đầu ý bảo đã biết rồi. Đám đông tách ra, nhường đường cho Hassan và Ahmed bước lên khán đài. Hôm nay, Hassan vẫn mặc trang phục truyền thống giản dị, dưới ánh đèn chiếu, bóng dáng anh ta trở nên cao lớn lạ thường, còn toát lên khí thế mạnh mẽ, vương giả. Còn Ahmed ở bên cạnh cũng đang hừng hực khí thế.
Khi tới gần khán đài, hai người mỉm cười với nhau, Hassan ngỏ ý mời Ahmed lên trước, Ahmed nhất quyết từ chối, cuối cùng, hai người bước lên khán đài cùng một lúc, trông có vẻ rất hòa thuận.
Tranh thủ lúc mọi người đều dồn mắt lên khán đài, tôi rời khỏi tiền sảnh, lùi vào một góc. Đại sảnh được nối liền với đài phun nước và vườn hoa. Ánh đèn lặng lẽ in bóng xuống hồ nước trong vắt. Sân vườn Trung Á được bài trí giống với châu u thời Trung Cổ ở chỗ đều có những bức tượng điêu khắc vô cùng tinh tế và dãy hành lang dài tít tắp, nhưng phong cách thiết kế Mosaic tinh xảo đã khiến nó trở nên khác biệt với những nơi khác trên thế giới.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay vang dội, xem ra Hassan đã xử lí rất tốt, tôi nhìn về khán đài, khoảng cách có hơi xa lại đông người chen chúc nhưng vẫn thấy Hassan hiên ngang, phong độ ngời ngời. Đúng là sinh ra để làm thủ lĩnh.
Đúng lúc này, không hiểu sao lại có một cô gái trông không có vẻ gì là khách mời chen ngang, hỏi: “Đại nhân, nghe nói ngài đang thử nghiệm một loại vũ khí hóa học ở thung lũng Swat, có phải không?”
Câu hỏi này khiến tôi sững sờ vài giây, cô gái đó nhanh chóng bị cảnh vệ của Darla lôi ra ngoài. Tôi tránh đám đông, đi đến phía dưới cổng vòm gần đài phun nước, dựa vào lan can, nhìn xa xăm. Đây là một góc tương đối khuất, hàng cây khổng lồ đã ngăn cách những âm thanh ở đại sảnh, khiến nơi đây vô cùng yên tĩnh, một vài cô hầu gái đang cúi đầu nói chuyện trong góc khuất.
“Người phụ nữ mà đại nhân Hardel dẫn đến đó, các cô nhìn thấy chưa, chính là cái cô đeo khăn voan che mặt đó, rõ ràng là trẻ vị thành niên. Hóa ra đại nhân thích kiểu con gái đó.”
Lập tức có người phản bác: “Sao lại là trẻ vị thành niên? Tôi nghe nói cô ta đã già rồi, hơn nữa còn rất xấu, nhưng lại rất giỏi đeo bám đàn ông, đại nhân chẳng làm gì được cô ta cả.”
Cô gái ban nãy tỏ vẻ không tin. “Vừa già vừa xấu thì làm sao trói chân được đại nhân Hardel?”
Cô gái phía sau cười khúc khích, nói với vẻ đầy ám muội: “Cô nói xem!”
Tôi ngẩng mặt nhìn trời, cho dù là thời bình hay thời loạn, sở thích lớn nhất của phụ nữ vẫn là buôn chuyện về những người đàn ông đẹp trai, giàu có và quyền thế.
“Nhưng cô ta đeo Khổng tước lam tím, mọi người đều nói cô ta chính là vợ tương lai của đại nhân Hardel.” Một người lại nói.
“Vợ tương lai tức là vẫn chưa phải vợ chính thức, không phải sao? Em vẫn còn cơ hội đó.”
Nói rồi, họ cười ầm cả lên, một lúc sau lại tiếp tục: “Này này, nghe nói cậu Hai cũng đính hôn rồi đấy, chính là tiểu thư Laila, người đi bên cạnh anh ấy trong buổi tiệc hôm nay.”
“Thế thì đã sao? Tóc cậu Hai bạc trắng, nghe nói là vì nhớ thương một người con gái khác, không phải vì tiểu thư Laila.”
Mí mắt tôi co giật mạnh, đây đúng là một tin động trời, nhưng mấy cô gái này lại chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, như thể ai cũng biết chuyện này. Sau đó có người gặng hỏi: “Thế người con gái đó là ai?”
Tôi dỏng tai nghe ngóng, không ngờ tóc Lâm bạc trắng lại vì một nguyên nhân sến sẩm như trong truyện ngôn tình thế này. Vì một người con gái ư? Sao có thể!
Cuộc phỏng vấn ở đại sảnh hình như đã kết thúc, ngày càng có nhiều người ra vườn hoa đi dạo, mấy cô gái cũng ngừng buôn chuyện, đi làm công việc của mình. Tôi đang lưỡng lự không biết có nên đi tìm Hassan ngay hay đợi một lát nữa thì có một cô gái mặc quần áo tạp vụ đi tới bên cạnh tôi, thì thầm với âm lượng vừa đủ để tôi nghe thấy: “Anh Dela bảo cô ra vườn hoa phía sau nhà gặp anh ấy.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Ai cơ?”
Cô gái chăm chú nhìn tôi, đáp: “Anh Dela của thôn Gama, anh ấy muốn gặp cô, Tiểu Ngải.” Nói xong, cô ta ngắt một bông hoa, giả vờ đưa lên mũi ngửi và bỏ đi, nháy mắt đã lẫn vào đám đông.
Tôi ngây người đứng một chỗ, tim bắt đầu đập thình thịch. Dela sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, liệu có phải là một cái bẫy khác? Còn vườn hoa phía sau là ở đâu? Tôi đưa mắt khắp đại sảnh tìm Hassan, anh ta đang bị một đám người vây quanh, cách không xa là Ahmed và phu nhân Pei cũng đang bị một đám người vây kín, bên cạnh là Sumy và Laila. Tôi liền giơ tay lên ra hiệu, đến khi thấy bóng dáng của Wata, tôi mới quay người rời khỏi đại sảnh huyên náo và đi về phía vườn hoa sau dinh thự, lòng tràn ngập vui sướng. Dela vẫn còn sống, nếu Cela biết được thì sẽ vui mừng lắm đây.
Tôi mò mẫm đi tới vườn hoa, chỗ này không phải là trung tâm của buổi tiệc nên không có vị khách nào, chỉ thỉnh thoảng có vài tạp vụ đi qua nhưng cũng rất nhanh. Ánh đèn và âm thanh huyên náo dần dần biến mất, thay vào đó là ánh trăng sao, ánh nước lấp lánh và tiếng nước chảy róc rách. Tôi vừa đi vừa nhìn xung quanh, khu vườn này quả nhiên rất đẹp, nó rộng lớn vượt sức tưởng tượng của tôi, những lùm cây cao lớn nối tiếp nhau, bãi cỏ êm ái, mỗi bước đi cảnh tượng lại khác, không biết Dela đang ở đâu. Đến khi đi tới một cổng vòm và hành lang dài tít tắp thì một tiếng “xoạt” vang lên sau lưng tôi, tôi quay đầu lại, chỉ thấy những chiếc lá cây óng ánh dưới ánh trăng, hoa cỏ đung đưa, tầng tầng lớp lớp. Tôi hạ thấp giọng gọi: “Dela?”
Một giọng nói khẽ vang lên: “Lạp Nhi!” cùng với đó là một bóng người nhanh như cắt bước ra dưới ánh trăng.
Tôi quay người, đồng thời lùi lại một bước. Lâm thấy tôi cảnh giác như vậy, ánh mắt thiết tha bỗng trở nên u ám. Tôi toan bỏ đi, anh vội gọi: “Mễ Lạp, đừng đi!”
Tôi vờ như không nghe thấy.
“Người ta đồn rằng Hassan sắp cưới em, có thật thế không?”
“Không biết, tôi sẽ về hỏi anh ta.”
“Có phải em thích anh ta không?”
Tôi không trả lời, thực ra cũng rất khó xác định tình cảm của mình.
“Em không được thích Hassan!” Lâm cương quyết nói.
Tôi trừng mắt nhìn anh.
Lâm cuống quýt nói: “Ý của anh không phải vậy, ý anh là… Nói tóm lại, đừng quá tin tưởng vào Hardel, anh biết anh ta lâu hơn em. Mặc dù vẫn chưa rõ rốt cuộc anh ta có âm mưu gì nhưng anh biết chắc chắn anh ta đang gài bẫy.” Sau đó, anh đổi sang giọng tha thiết như khuyên nhủ. “Hassan là một chính khách. Mọi việc anh ta làm đều là vì Pashtunistan của anh ta mà thôi.”
Tôi thầm nghĩ, chẳng phải anh cũng như vậy sao?
“Đừng lo, bất kể anh ta quấy rối em thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em.”
Cuối cùng, tôi lên tiếng: “Cậu Hai, anh hiểu lầm rồi, Hassan không hề quấy rối tôi, tôi cũng không lo lắng gì cả, cuộc sống của tôi rất tốt.”
Lâm tái mặt, đột nhiên nắm lấy tay tôi, nói: “Lạp Nhi, nếu bây giờ anh từ bỏ thì sao? Anh đồng ý từ bỏ gia tộc của mình và cả trận chiến này. Anh sẽ cùng em quay về Hàng Châu, hoặc chúng ta sẽ tìm một hòn đảo nhỏ nào đó, mua một căn nhà, chúng ta có thể…”
Sau mấy giây kinh ngạc, tôi rút tay về, nói: “Không thể nào…”
“Tại sao lại không thể? Chẳng lẽ em thực sự thích Hassan rồi?”
Tôi nhíu mày, không đáp.
“Có phải không?” Anh càng to tiếng hơn.
“Phải! Tôi thích Hassan đấy, anh ấy đối xử với tôi rất tốt và đã cầu hôn tôi rồi.” Tôi trả lời một cách dứt khoát.”
Nghe vậy, ánh mắt của Lâm phút chốc trở nên giá lạnh. Tôi lảng tránh ánh mắt của anh. Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách.
Một lúc sau, Lâm nghiêm mặt nói: “Bất luận em thích ai và đã hứa hẹn những gì, lần này, anh phải đưa em đi bằng được.”
“Ngô Thượng Lâm, tôi nghĩ là tôi đã nói với anh rất rõ ràng, tôi sẽ không đi cùng anh, bất kể là về Trung Quốc hay đến nơi khác.” Tôi bực bội nói.
“Có phải cách đây năm ngày, em lại bị đau thắt ở ngực không?”
Tôi ngạc nhiên đến mức không biết nên trả lời thế nào. Sao Lâm lại biết bệnh tình của tôi? Mấy giây sau, anh nói tiếp: “Bệnh của em chắc sẽ tái phát vào ngày mai, lần này, dù Hassan có tiêm cho em bao nhiêu hoàng băng đi nữa cũng không qua khỏi đâu. Mễ Lạp, em đã trúng một loại độc có tên là lam băng. Lần trước ở Tala, lúc em bị ngất, anh đã gọi bác sĩ đến khám cho em trước khi giao trả cho hộ vệ. Bác sĩ nói bệnh của em khá nghiêm trọng, chẳng lẽ em không phát hiện sắc mặt mình đang chuyển sang màu xanh lam sao?”
Những người trúng độc băng lam giai đoạn cuối, sắc mặt sẽ có màu lam nhạt, độc tính càng cao thì màu lam càng đậm. Từ khi mang vết sẹo dài trên mặt, tôi hầu như không soi gương nữa.
“Thuốc giải độc lam băng chính là cỏ Catha, chỉ mình Hassan có. Nhưng em cũng không cần lo lắng, anh đã lấy được cỏ Catha rồi. Hãy đi với anh, anh đã thu xếp một nơi để cai thuốc cho em.”
“Cai thuốc? Nếu anh có thì đưa cho tôi luôn đi, việc gì phải mang cả tôi theo?”
“Cỏ Catha có thể giúp em cai nghiện lam băng nhưng tình trạng ban đầu sẽ rất tệ, cần tuyệt đối tĩnh dưỡng.” Lâm giải thích.
Tôi trầm tư một lúc, sực nhớ ra cỏ Catha chỉ mình Hassan có, đương nhiên không có chuyện anh ta tặng cho Lâm được. Ngước nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh, tôi nghi ngại hỏi: ”Sao tóc anh lại bạc trắng thế kia? Anh bị ốm à?”
Đột nhiên mặt Lâm biến sắc. Tôi hoang mang không hiểu vì sao thì thấy sau gáy nhói lên một cái, mắt hoa lên, ngã xuống đất. Một bóng đen nhảy ra, chụp thứ gì đó vào mũi tôi, một mùi hóa chất nồng nặc xông lên. Sau đó, bóng đen lấy một sợi dây thừng trói chặt tôi lại.
Sau khi nhận ra đó là ai, Lâm hạ thấp giọng, hỏi: “Dela! Cậu làm gì vậy?”
Tôi mơ màng quay lại nhìn bóng đen đó, quả nhiên là Dela! trông cậu ta cao lớn, rắn rỏi hơn trước nhiều. Nhưng tại sao cậu ta lại đánh thuốc mê tôi?
“Hassan đã phát hiện ra việc Tiểu Ngải mất tích, đang lục soát về hướng này. Dela giải thích nhanh. “Anh Lâm, chúng ta phải nhanh lên! Yên tâm, cô ấy không bị thương đâu, xe đã đợi sẵn rồi.”
“Hộ vệ của cô ấy đâu?” Lâm hỏi.
“Đánh ngất rồi.” Dela thản nhiên trả lời, sau đó lại giục Lâm đi.
Lâm bế tôi lên. Tôi dùng chút sức lực cuối cùng trước khi hôn mê thều thào nói: “Ngô Thượng Lâm… tại sao anh luôn ép tôi làm những việc tôi không muốn vậy?”
Anh khựng lại, cả người cứng đờ.
Tôi nghiến răng nói: “Anh là đồ khốn!”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn và bi thương, nói: “Anh biết, Lạp Nhi, anh biết.”
Trái tim tôi đau đớn như thể bị dao đâm, thuốc mê nhanh chóng phát huy tác dụng, hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong đầu tôi là chiếc cằm vuông vức và đôi mắt đen u ám như bóng đêm tĩnh mịch của Lâm.
Danh sách chương