Thanh niên và bạn gái về nhà, sau đó bạn gái trang điểm mặc váy ra ngoài chơi. Thanh niên dặn cô đừng uống quá nhiều rồi về phòng đọc truyện cổ tích cho An Bảo.

An Bảo thực sự rất ngoan, cũng rất ít khóc. Nếu có khóc thì vì mới cai sữa nên chỉ cần cho bé ngậm một cái núm vú cao su, An Bảo sẽ vui vẻ ngay lập tức.

Ngực thanh niên vẫn hơi căng tức, may mà bây giờ trời không nóng lắm, lúc ra ngoài cậu khoác thêm một cái áo là có thể tránh được việc ướt ngực.

Cậu vừa đọc truyện cổ tích cho An Bảo nghe, vừa vần vò ngực mình, khó chịu vô cùng.

Đọc được một lúc, thanh niên đặt sách xuống rồi tựa vào giường trẻ, nghiêng đầu hỏi An Bảo: “An Bảo cục cưng, con có biết người bế mình ngày hôm nay là ai không?”

An Bảo nhếch miệng nhìn thanh niên, sau đó cười toe toét.

Thanh niên bị moe hoá, nhỏ giọng đáp: “Là cha con đó, người ôm con hôm nay chính là cha của con.”

An Bảo đạp đạp chân, kêu một tiếng pà pà thật to. Thanh niên lắc đầu, muốn sửa lại phát âm: “Là cha.” An Bảo vẫn gọi là pà pà. Thanh niên lại nghĩ đến việc nhóc cũng gọi mình là pa pa bèn cười nói: “Được rồi, con cứ gọi cha con là pà pà đi.”

Ngày hôm sau, cậu xin nghỉ rồi đưa An Bảo đến bệnh viện mà cha mình chỉ định để làm xét nghiệm DNA. Thái độ bình tĩnh của thanh niên khiến ông cũng khá an lòng.

Nhưng việc thấy cháu trai của mình quá giống bạn chí cốt khiến ông cũng sốt ruột, tuy trong lòng ông vẫn rất thích vẻ ngoài đẹp đẽ xinh xẻo ấy của thằng nhóc.

Xét nghiệm DNA xong, người cha bảo thanh niên về nhà đi làm, đừng chịu khổ ở cái cửa hàng nhỏ kia nữa.

Thanh niên ôm con, lắc đầu: “Con vẫn chưa học xong, chuyện buôn bán vẫn đang tốt.”

Cha nổi giận: “Mày cũng biết mình chưa học xong cơ à, năm đó vì một đứa con gái mà dám bướng bỉnh bỏ học nữa cơ!”

Thanh niên ngoan ngoãn thật, nhưng tính cũng rất quật cường. Cậu không nói nhưng người cha cũng biết, nếu tiếp tục nói thêm gì nữa thì ngoại trừ phá hỏng quan hệ cha con, đến cuối cùng cũng chẳng có gì tốt đẹp.

Người cha thở dài, nói với thanh niên: “Được rồi, nhưng con vẫn phải tới công ty nhà mình. Cha đã liều mạng gầy dựng nên gia nghiệp, con không thể không cần bất cứ thứ gì được.”

Thấy thanh niên còn không nói lời nào, ông lại tức giận nói: “Mày mà còn kinh doanh cái cửa hàng nát ấy thì có thể cho nó cái gì. Mày có biết hiện giờ muốn nuôi một đứa trẻ thật tốt thì phải cần bao nhiêu thứ không, hả?”

Nói đến đây, đúng là thanh niên có chút do dự.

Đêm đó, thanh niên ngồi trong nhà chờ bạn gái đi chơi đêm về. Cô ra ngoài chơi bời một ngày một đêm, đến lúc về thì đã khuya.

Thanh niên ngồi chờ trên sô pha, bật một bóng đèn nhỏ, chờ được bạn gái đang rón ra rón rén cầm giày cao gót đi vào.

Thanh niên bật cười vì dáng vẻ của cô, bèn bật đèn lên nhìn. Tóc bạn gái lộn xộn, son môi không còn, phấn mắt cũng phai, trên tất lưới còn thủng một lỗ.

Bạn gái không ngờ thanh niên còn chưa ngủ. Thấy cậu bật đèn lên, cô bèn thoải mái đi đến sô pha ngã phịch xuống: “Mệt chết chuỵ rồi.”

Thanh niên cười nói: “Sao cứ như vừa đi đánh trận vậy.”

Bạn gái lười biếng nói: “Hẹn chịch cũng là đánh trận đó.”

Thanh niên: “Đừng nói linh tinh nữa, thương lượng với chị chuyện này.”

Bạn gái: “Cái gì?”

Thanh niên do dự một chút rồi vẫn nói: “Chúng ta ly hôn đi.”

Bạn gái hoảng hốt một lúc, sau đó ngồi dậy, vén tóc ra sau tai. Cô mở miệng, nhưng mất một lúc vẫn không biết nói gì.

Bạn gái lúng túng cười cười: “Xảy ra chuyện gì với chị thế nhỉ, giờ chị lại thấy dường như đang khổ sở vô cùng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện