Edit: Hoe

___

Nắng vàng rực rỡ, tiếng nói cười rôm rả loáng thoáng vọng lên từ tầng một hòa vào tiếng chim ríu rít rộn vang ngoài khung cửa.

Ưng Đồng Trần cựa quậy nhổm dậy trên giường. Cả người anh mệt lả chẳng còn chút sức lực nào, đầu đau như búa bổ, kí ức lộn xộn chập chờn, đầu óc lơ ma lơ mơ. Anh lắc lắc đầu, cặp lông mày xoắn tít lại, vừa day huyệt thái dương vừa nhìn quanh quất căn phòng hiện tại.

Đây không phải là phòng anh.

Tối hôm qua anh đồng ý ở lại theo mong muốn của Trác Thù, mà căn phòng này là phòng của Trác Thù.

Suy cho cùng thì ngủ nướng ở nhà người ta không hay lắm, anh bèn vén chăn xuống giường. Ai dè đầu gối anh mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã chổng vó.

Một người rảo bước tiến vào đỡ anh dậy, giọng điệu đầy xót xa: "Chỉ là tết Dương lịch thôi mà, cần gì phải thi lễ một cách trang trọng như vậy."

"..." Ưng Đồng Trần lạnh lùng liếc xéo Trác Thù, quen tay nhéo tai hắn: "Đêm qua anh đục nước béo cò à?"

"Tào lao, anh thèm làm mấy trò đó à?" Dứt lời, Trác Thù dành vài phút ngẫm lại cuộc đời mình rồi mới nói tiếp: "Hừm, thú thật là anh từng làm."

Ưng Đồng Trần đẩy Trác Thù ra, tặng hắn một cái lườm hừng hực lửa giận. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh chưa từng gặp ai mặt dày vô liêm sỉ như hắn!

Tại sao thoạt đầu anh từ chối lời mời ở lại của Trác Thù? Là vì sợ xấu hổ!

Tại sao sợ xấu hổ? Là vì sẽ ra nông nỗi này, hăng say bình bịch đến mức sáng bảnh mắt vẫn chưa rời giường, bị mọi người cười thối mũi!

Vả lại tối qua mọi người vui vẻ dùng bữa với nhau, mẹ Trác mang chai rượu xái ra mời anh uống. Anh cũng cởi mở kính rượu hai bác, kết quả là nốc hết chén này đến chén khác, cuối cùng say quắc cần câu.

Nhưng anh thật sự không ngờ tên khốn Trác Thù lại...

Ngang ngược quấy rối!

Đạo đức suy đồi!

Mặt dày vô đối!

"Sao em lại nhìn anh bằng ánh mắt đó?" Trác Thù bị Ưng Đồng Trần nhìn mà dựng tóc gáy, lập tức sám hối lại tất tần tật những lỗi lầm của mình trong hai mươi mấy năm qua, thậm chí còn nghi ngờ mình vô tình sát hạt cả nhà Ưng Đồng Trần từ lúc  không hay.

"Anh ăn ở hiền lành thật mà."

"Ra ngoài, em thay quần áo."

"Ra làm gì, chúng mình còn gì chưa thấy đâu?" Dưới ánh nhìn uy hiếp của Ưng Đồng Trần, giọng Trác Thù càng ngày càng nhỏ, đoạn hắn êm ru rời khỏi phòng.

Ưng Đồng Trần cởi áo ngủ nhìn cơ thể mình nhưng chẳng có dấu vết đáng ngờ nào, anh buồn bực nghĩ, chẳng lẽ đêm qua hắn không sờ mó anh thật? Vậy tại sao đầu gối anh đau nhức, eo mỏi nhừ và cánh tay rã rời không cử động được?

Dưới lầu lại vang lên tiếng cười giòn giã của các bác, anh không nấn ná nghĩ ngợi nhiều, thay quần áo xong mở cửa đi ra. Trác Thù đứng chờ ở cửa, dịu dàng cười với anh: "Em muốn ăn gì?"

"Ăn gì cũng được."

Anh vừa dứt lời Trác Thù đã rướn người về phía trước, anh vội vàng che miệng hắn, ra hiệu hai bác còn ở dưới lầu.

Cùng lúc đó, cửa phòng kế bên kẽo kẹt mở ra. Trác Tử thản nhiên lướt qua, chẳng thèm đếm xỉa đến họ. Ưng Đồng Trần thấy quai quái, cả ngày hôm qua Trác Tử bám riết lấy anh và Trác Thù, nếu có thể thì cô bé sẵn sàng lấy kính hiển vi ra soi hint. Ấy thế mà qua một đêm đã coi họ như không khí?

"Trác Tử làm sao vậy?" Ưng Đồng Trần hạ thấp giọng.

"Em không nhớ à?" Trác Thù ngạc nhiên thốt lên, đoạn hắn cười tít mắt xoa đầu anh: "Nom mặt mũi thông minh sáng sủa mà trí nhớ kém thế? Hay là em ngại không dám thừa nhận nên giả ngu?"

"Ai giả ngu?" Ưng Đồng Trần chẳng hiểu mô tê gì, trực giác mách bảo rằng đêm qua nhất định đã xảy ra chuyện, tiếc là cơn say bí tỉ đã xóa hết kí ức của anh: "Tối qua em uống say rồi làm sao nữa?!"

Trác Thù phì cười, vừa nói được câu "Không có gì" thì một bóng người thân quen thình lình lướt qua họ, cất tiếng chào hỏi sang sảng: "Gút mo ninhhh."

"Chào buổi sáng." Ưng Đồng Trần buột miệng đáp lại. Bỗng anh trợn tròn mắt, run rẩy chỉ vào người nọ, cứ ngỡ bản thân sinh ra ảo giác: "Thầy đang du lịch nước ngoài mà? Sao lại ở đây?!"

Trác Thù xót xa xoa đầu Ưng Đồng Trần: "Coi bộ em bé nhà tôi lú lẫn thật rồi."

"Đồng Trần dậy rồi à? Mau xuống dưới nhà ăn sáng đi cháu." Mộc Tình thấy họ đứng trước cửa, bèn dặn dì giúp việc chuẩn bị bữa sáng.

Ưng Đồng Trần thẫn thờ đi xuống tầng một, trông ông chú và cha Trác thân thiết xưng anh gọi em, chơi cờ ca rô với nhau mà sởn cả da gà.

"Thầy ấy đến từ khi nào ạ?" Ưng Đồng Trần ngồi xuống, đặt câu hỏi cho quý bà Mộc Tình – người biết rõ ngọn ngành câu chuyện tối qua.

"Chắc do cháu say quá nên không nhớ. Cháu uống ngụm nước trước đi." Mộc Tình buồn cười: "Cháu và Trác Thù ra sân bay đón ông ấy mà."

"Thật ạ?" Ưng Đồng Trần ngó Trác Thù, Trác Thù gật đầu đáp lại.

Anh bóp trán, trong phút giây thảng thốt, những mảnh kí ức lộn xộn ùa về lấp đầy tâm trí anh...

Tối qua chè chén no nê xong anh say đến nỗi đầu váng mắt hoa, khốn nỗi chiếc điện thoại cứ đổ chuông inh ỏi. Trác Thù nghe máy giúp anh rồi bảo: "Thầy về nước, anh ra sân bay đón thầy nhé?"

Có điều Mộc Tình lại khuyên: "Các con đều uống rượu, chi bằng để tài xế đi đón ông ấy."

"Cũng được ạ." Tuy không say mèm nhưng Trác Thù cũng vào độ chếch choáng men rượu. Song hắn vẫn muốn đích thân đi đón thầy nên ngồi vào ghế sau, dặn tài xế phóng thẳng đến sân bay.

Hắn toan ngả lưng xuống ghế thì cửa xe bên cạnh mở ra, Ưng Đồng Trần lờ đờ chui vào với gương mặt đỏ bừng, lèm bèm: "Đi đón... đón thầy..."

Cảnh tượng sau đó là hai con ma men đứng ở khu vực sảnh đón, vừa đồng thanh gọi tên Lao Tư vừa cúi chào hết người này đến người nọ. Sắc đỏ của chiếc khăn quàng trước ngực họ càng tươi thắm rạng ngời...

Ưng Đồng Trần che mặt, không dám nhớ lại mấy trò con bò mình làm lúc say.

Lao Tư kết thúc ván cờ bằng một chiến thắng, ông cất tiếng cười sung sướng, ngoái đầu lại nói với Ưng Đồng Trần: "Tối hôm qua lúc gặp hai cháu, chú đã định giả vờ không quen, mà ngờ đâu cháu chạy nhanh quá, vừa bám theo chú vừa gào ầm lên "đứng lại". Những ai không rõ sự tình cứ tưởng cháu đang bắt trộm, ùn ùn đuổi bắt chú. Cháu thì giỏi rồi, cháu có biết sảnh đón hôm qua như phim trường Chuyến tàu sinh tử phiên bản lỗi không?"

(*) Chuyến tàu sinh tử (Train to Busan) là một bộ phim về đại dịch zombie. Trong đó có cảnh tượng một đàn zombie đông ngùn ngụt đuổi theo con tàu. Phim rất hay, đề cử.

Ưng Đồng Trần: "..."

Anh em nhà họ Trác ôm bụng cười ngặt nghẽo trên ghế sô pha.

Ưng Đồng Trần ngượng nghịu huých Trác Thù, lí nha lí nhí: "Vậy tại sao thầy không về nhà mà lại ở đây?"

Trác Thù cười rộ lên: "Là em nằng nặc đòi thầy đến đây bảo kê cho em. Dọc đường cứ lải nhải nhà anh ép rượu em, một mình em không đọ nổi với ba người nhà anh, đến cả Trác Tử không biết uống rượu cũng cụng ly Coca. Thế là em bám rịt lấy thầy không cho thầy đi."

"..." Miệng Ưng Đồng Trần méo xệch: "Không thể nào..."

"Tại sao lại không chứ." Nói đến đây, Trác Thù tí tởn kể tiếp: "Huống chi em còn nôn vào người thầy, ông ấy ngại quá không dám bắt taxi nên đành về đây."

Ưng Đồng Trần hoảng hồn quay sang nhìn Lao Tư, ấp úng: "Cháu xin lỗi."

"Không sao đâu không sao đâu." Lao Tư xua tay: "May mà cháu dẫn chú tới, không thì chú mất cơ hội được làm quen anh chị Trác đây. Ha ha ha... Chà, anh Trác này, em thấy anh chơi ăn gian rồi nhé."

Trác Phục xấu hổ đặt quân cờ về chỗ cũ, nói lảng sang chuyện khác: "Cơ mà Đồng Trần say xỉn nom đáng yêu lắm."

Gì ạ? Đáng yêu ư?

Ưng Đồng Trần hết sức bất ngờ, nói với cha Trác: "Chắc bác nhầm cháu với ai đó. Cháu biết tính cháu... không hề đáng yêu."

Ừm, chẳng đáng yêu chút nào.

"Không không, đáng yêu cực kì." Mộc Tình và Lao Tư đồng thanh.

Trác Phục cảnh giác liếc Lao Tư, thừa dịp Lao Tư lơ là mà rón rén nhón một quân cờ khác đặt xuống.

Ưng Đồng Trần linh cảm thấy chuyện không ổn, bèn hỏi: "Cháu say rồi... làm gì nữa ạ?"

"Cái này em biết nè!" Trác Tử im thin thít từ nãy đến giờ bỗng đứng dậy, giơ tay lên giả bộ làm microphone, giọng điệu truyền cảm sống động như thật: "Sau khi mời được sư tổ đến chơi, sư tôn nâng chén cay nồng kính rượu sư tổ. Sư tổ chối rằng không được không được, rượu vào hại thân. Sư tôn lại thưa không sao không sao, có chăng cắt mất quả thận thôi à."

Ưng Đồng Trần: "..."

"Em nói như vậy thật?" Ưng Đồng Trần ghé sát tai Trác Thù thì thầm hỏi.

Giờ phút này anh thật sự muốn noi gương Hạng Vũ, học tập tinh thần tự vẫn bi tráng! (1)

Trác Tử liến thoắng: "Kính rượu sư tổ xong, sư tôn một mực ngắm sư nương, sóng mắt lả lướt đưa tình. Búp măng ngọc ngà tà tà mơn trớn gò má sư nương rồi bóp chặt cổ chàng, âu yếm mà hỏi nhỏ "Chàng có chơi hay chăng"?"

Ưng Đồng Trần: "..."

Chơi gì? Chơi ai?

Ý em là chơi hay "chơi"? (2)

Trác Tử: "Sư nương nào dám lưỡng lự, một phép vâng lời "Anh chơi anh chơi" rồi dốc ngược chén cạn cho người chứng giám. Ngờ đâu sư tôn vung tay giáng một cái tát kêu "bốp" vào mặt sư nương! Đè đầu sư nương bắt uống ba chén đầy. Trò đây mạn phép gọi là Ba chén chớ qua đồi, qua đồi ắt có đôi."

(*) Ba chén chớ qua đồi, qua đồi ắt có đôi: Câu gốc là "Ba chén chớ qua đồi", ý nói rượu rất nặng, bình thường uống ba chén là say, không đủ sức đi qua đồi, dựa theo câu chuyện Võ Tòng đả hổ. Bạn Trác Tử chế thêm vế "qua đồi ắt có đôi", đôi ở đây là lứa đôi, cặp đôi, bạn ấy đang ghẹo thầy Ưng và anh Trác.

Ưng Đồng Trần: "..."

Trác Thù: "... Em nói nhăng nói cuội gì đấy! Ai là sư nương!"

"Lêu lêu." Trác Tử làm mặt quỷ, bắt chước bậc quan chốn công đường đập bàn: "Đương lúc ngà ngà câu chuyện đi xa, song thân lỡ miệng kể lại mấy chuyện dở khóc dở cười khi xưa của anh, chê anh ngố tồ."

Ưng Đồng Trần gật gù đồng ý: "Quá chuẩn."

"Thế cơ à?" Trác Thù nở nụ cười đầy ẩn ý, quay sang nhìn Ưng Đồng Trần với vẻ hóng hớt.

Trác Tử nói: "Lời vừa dứt, anh dâu lập tức nổi trận lôi đình!"

"E hèm, chú ý xưng hô." Ưng Đồng Trần nhắc nhở.

"Vâng thưa sư tôn." Trác Tử nhanh miệng chữa cháy: "Bấy giờ sư tôn ôm nỗi bực dọc, đập bàn đứng dậy gào toáng lên là mọi người hiểu lầm Trác Thù rồi! Anh ấy không ngố tồ mà chỉ mặt dày não teo tí thôi!"

Ưng Đồng Trần ngạc nhiên hỏi Trác Thù: "Đúng mà nhỉ?"

Trác Thù dứ nắm đấm ra dọa, đanh mặt lừ mắt với Trác Tử: "Cấm chỉ xuyên tạc."

"Dạ." Trác Tử bĩu môi: "Thật ra lúc ấy thầy khen anh trai em là người tốt nhất mà thầy từng gặp, không cho mọi người bắt nạt anh ấy."

Trác Thù tủm tỉm chêm vào: "Đúng vậy, ngay cả cha mẹ đẻ cũng không được ăn hiếp."

"Phải đó, không chỉ cha mẹ mà cô gái xinh đẹp nết na như con cũng không tránh khỏi tai kiếp. Sư tôn uy hiếp con, nếu sau này con dám vô lễ với anh trai thì người sẽ bắt con chép bài đến khi chuột rút mới thôi. Hu hu sư tôn làm con mất hết niềm tin vào cuộc sống!"

Ưng Đồng Trần: "..."

Hèn chi sáng nay Trác Tử chẳng buồn ngó ngàng đến anh.

Ưng Đồng Trần nghi ngờ hai anh em nhà này cố tình diễn kịch trêu mình, nhưng Trác Phục, Mộc Tình và Lao Tư cũng cười phá lên làm anh ngượng chín mặt, cúi đầu nhìn sàn nhà.

Trác Thù nhéo nhéo vành tai ửng đỏ của Ưng Đồng Trần, cười bảo: "Anh không ngờ thầy Ưng lại gà mẹ như thế."

Ưng Đồng Trần đẩy tay hắn ra, cúi đầu xin lỗi từng người: "Ngại quá."

Tất nhiên bậc cha chú không chấp nhặt với con cháu. Còn Trác Tử tự nhận mình là nàng tiên xinh xắn chín chắn, chóng giận chóng nguôi, nóng giận sinh bệnh tật chẳng ai chăm nên cũng xuề xòa bỏ qua.

Ưng Đồng Trần xoa đầu gối, thắc mắc: "Vậy tại sao hôm nay cháu lại đau eo mỏi chân ạ?"

Cả nhà nghe xong cười nghiêng ngả.

Trác Tử trả lời: "Tại thầy bơi cạn đó!"

Ưng Đồng Trần: "?"

"Tối qua thầy nạt nộ cả nhà không chừa một ai rồi thủ thỉ ngỏ lời yêu với anh trai em. Anh ấy kích động quá lăn đùng ra ngất nhưng thầy lại khẳng định chắc nịch là anh ấy ngã xuống sông, nằm xuống bơi vòng vòng quanh nhà đi cứu anh ấy. Tư thế bơi của thầy xứng tầm đỉnh cao, em mạn phép gọi thầy là chiến thần vượt cạn."

Ưng Đồng Trần: Douma quá đáng.

Trác Tử: "Sau đó thầy và anh trai em còn..."

"Đủ rồi đủ rồi, em đừng nói nữa." Ưng Đồng Trần vội vàng ngắt lời Trác Tử, nếu Trác Tử còn kể nữa thì kiếp này của anh coi như bỏ.

*

Ăn sáng xong xuôi, Lao Tư bảo Ưng Đồng Trần dẫn ông đi dạo. Ưng Đồng Trần biết ông có chuyện muốn nói nên tản bộ cùng. Qua một lúc lâu vẫn chưa thấy Lao Tư lên tiếng, Ưng Đồng Trần đành bắt chuyện trước: "Chú tìm thấy người kia chưa?"

"Chưa, thế giới bao la là thế, nào có chuyện tìm được trong sớm chiều." Lao Tư cười: "Huống chi chú đi du lịch để giải khuây là chính."

"Không sao, chú cứ từ từ tìm. Rủi như không tìm được... cháu sẽ nuôi chú cả đời."

Lao Tư cười ầm lên, vỗ vai anh: "Cháu ơi là cháu, chả lẽ người ta cho cháu gói xôi mà cháu phải cất nhà cao cửa rộng đền ơn họ à?"

"Ngoại trừ chú, nào còn ai..." Ưng Đồng Trần bối rối bổ sung thêm: "Ngoại trừ chú và họ ra, nào còn ai tốt với cháu nữa đâu."

"Ừm, họ ăn ở thật thà." Lao Tư cười phớ lớ: "Cả nhà ai cũng tốt bụng, chú mừng thay cho cháu."

"Cảm ơn chú."

Lao Tư cười rằng: "Ban đầu họ tưởng chú là cha ruột của cháu, lúc chú giải thích mối quan hệ của chú cháu mình, họ cũng không tọc mạch thêm. Chú đoán chắc họ vẫn chưa biết chuyện, vậy nên quyết định khi nào mở lòng tâm sự là ở cháu."

Ưng Đồng Trần lẳng lặng gật đầu.

"Đừng lo, họ sẽ thông cảm cho cháu." Lao Tư động viên anh: "Vả lại cháu có chú chống lưng mà, ha ha."

Ưng Đồng Trần mỉm cười đáp: "Vâng."

"Hai người đang nói gì thế?" Trác Thù chạy đến từ phía sau.

"Sao hả? Chú đi riêng với Đồng Trần có chút xíu mà cháu đã nhớ nó à?" Lao Tư chọc ghẹo vài câu rồi khoát tay: "Thôi thôi, thanh niên trai tráng các cháu hẹn hò đi, chú về với ông bạn mới quen."

"Thầy nói gì với em vậy?" Trác Thù vượt lên trước, hiếu kì hỏi Ưng Đồng Trần.

Ưng Đồng Trần thuật lại cuộc đối thoại giữa mình và Lao Tư cho Trác Thù nghe. Trác Thù làm thinh chốc lát mới nói: "Chừng nào em kể cũng được, giữ im lặng cũng không sao. Dù gì cha mẹ anh sẽ không cấm cản anh yêu đương chỉ vì nhà em ra sao, giàu nghèo thế nào. Mà em có giàu cũng chẳng giàu bằng anh được."

Ưng Đồng Trần: Hạn hán lời.

Ưng Đồng Trần lườm hắn: "Anh theo em ra đây làm gì?"

"À, ban nãy em tò mò em đã làm gì khi say đúng không?" Trác Thù lấy điện thoại mở video lên.

"Phòng khách nhà anh có lắp camera, anh vừa trích xuất một đoạn video. Chà chà, "lòng căm dạ phẫn vì hoài mỹ nhân" mới tuyệt làm sao, chỉ tiếc lúc ấy anh bị ngất nên không được tận mắt xem em bơi cạn. Cơ mà không sao, chúng mình có thể cùng nhau coi lại... Oái!"

Trác Thù bị Ưng Đồng Trần đạp một phát văng vào bụi cỏ.

(*) Lòng căm dạ phẫn vì hoài mỹ nhân: trích trong Viên Viên Khúc của Ngô Vĩ Nghiệp, hiểu nôm na là tức giận vì người yêu gặp chuyện không hay. Chú thích chi tiết ở cuối chương.

*

Trác Tử nhìn khu vườn sạch bong cỏ dại lại nhớ tới mấy khóm cỏ huyên mình chưa kịp mang về tối qua. Nhân lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, cô nhóc bèn vác xẻng đi lấy chúng về.

Từng làn sóng biêng biếc nối đuôi nhau dập dờn trên mặt hồ, phác họa nên bức tranh phong cảnh nhuốm màu chớm đông.

Trác Tử hiên ngang vác chiếc xẻng con con, giậm chân nện bước một cách khí thế. Lúc "hành quân" qua đoạn đường mọc um tùm cỏ dại, nó chợt nghe thấy tiếng rên rỉ không ngớt.

Âm thanh này... dù có lồng vào phim ma nó cũng nhận ra!

Trác Thù lẩm bẩm: "Sao em nỡ mạnh tay thế? Dịu dàng với anh một chút không được à?"

Ưng Đồng Trần lạnh lùng nói: "Ai bảo anh rủ em xem video."

"Thì chỉ xem video thôi mà." Trác Thù cười khà khà hệt như mấy tên yêu râu xanh: "Anh còn lưu trữ trên nền tảng "đám mây" nữa, để dành sau này xem lại nhé."

Ưng Đồng Trần nhéo tai hắn.

"Á! Đau, nhẹ thôi nhẹ thôi..."

Trác Tử đờ đẫn nhìn chằm chằm hồ nước, cõi lòng bị giăng kín bởi mây "đen"  mịt mù và màn mưa xối xả, cơn mưa ấy tầm tã hơn, đáng sợ hơn cả cái ngày Y Bình đến xin tiền cha cô! (3)

Tăng Tử từng răn dạy:

Mỗi ngày cần phản tỉnh ba điều: Tui bậy bạ ư? Tui đen tối ư? Tui "râm râm" thiệt ư? (4)

A a a!

Trác Tử quăng xẻng chạy một mạch khỏi địa phương đồi trụy này, không dám quay đầu lại!

Đầu bị thứ gì đó đập trúng làm Trác Thù phải thốt lên "ai ui", hắn nhặt cái xẻng lên: "Ai vô ý thức vứt rác bừa bãi vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện