Edit: La Phong Hoa

___

"Thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ nghiêm trị. Hôm nay nhà mình sẽ tiến hành lấy lời khai." Mộc Tình uống ngụm trà chanh, chép chép miệng như nhậu bia: "Kể từ bây giờ, con phải cam đoan từng chữ con nói là sự thật."

Trác Tử lanh chanh đặt câu hỏi đầu tiên: "Người đàn ông đi cùng anh là ai?"

"Có nói em cũng không biết." Trác Thù trả lời.

"Vậy người ta là gì của anh?"

Trác Thù lặng thinh.

Mộc Tình và Trác Phục nháy mắt ra hiệu mãi mới dám dò hỏi: "Bạn trai?"

"Tất nhiên không phải!" Trác Thù lớn tiếng đáp làm khách hàng xung quanh liếc nhìn, ngay sau đó hắn trấn tĩnh lại: "Chỉ là một người bạn cùng giới khá thân thôi..."

"Vậy tại sao lại chụp ảnh tình nhân với nhau?" Trác Phục hỏi: "Ý cha là nếu nhà mình muốn ăn thì thừa tiền mua cua, mà con cũng không ham mấy trò này."

"Coi như lá lành đùm lá rách." Trác Thù hùng hồn tuyên bố, tự thuyết phục chính mình: "Đúng vậy, bạn con nghèo khổ khó khăn. Không mua nổi nhà nên phải thuê căn chung cư bé như lỗ mũi, cửa nhà dán đầy tờ rơi quảng cáo. Xe thì cà tàng, công việc cũng chưa ổn định..."

Trác Tử: "Vậy tại sao anh ấy có tiền đến đây ăn?"

"Đương nhiên là anh mời." Trác Thù đáp: "Nhưng chắc em ấy ngại nên rủ anh chơi trò này, tựu trung là muốn miễn phí."

"Đúng là đứa bé ngoan." Mộc Tình thở dài, lại uống hơn nửa ly trà chanh: "Hôm nào rảnh thì dẫn cậu ấy đến nhà mình chơi. Mẹ xuống bếp làm vài món chiêu đãi."

Ba người nhà họ Trác: "Đừng!"

Mộc Tình: "Hu hu."

Toàn bộ cua trêи bàn bị Trác Tử gom về đĩa mình, cô nhóc vừa bóc vỏ vừa lẩm bẩm: "Nhưng em cảm thấy anh ấy quen lắm, tiếc là ảnh chụp bị thu nhỏ nên không nhận ra được. Chờ hôm nào em nhớ ra..."

"Cua cũng không bịt được miệng em." Trác Thù hơi chột dạ.

Con nhóc nhà hắn ngụp lặn trong giới giải trí bao năm nay, có thể từng thấy nghệ sĩ hết thời Ưng Đồng Trần ở xó xỉnh nào đó, hắn bèn nói: "Em đừng nghĩ nhiều, hai người chẳng có dây mơ rễ má gì, chắc chắn không quen."

Đúng lúc này, một người đàn ông mập lùn bỗng xuất hiện cạnh bàn họ, cười toe: "Ôi chao, quý ngài hội viên lại đến ạ, hoan nghênh hoan nghênh."

Trác Thù ngoảnh lại thấy ông giám đốc khó ưa nọ, không muốn đếm xỉa đến.

"Lần này ngài đi cùng gia đình ư?" Giám đốc cười phớ lớ: "Quý ngài Hoa kiều hôm trước không đi cùng hả?"

"Hoa kiều?" Trác Tử tinh ý bắt được trọng tâm.

Mắt Trác Thù sáng bừng, xém nữa hắn quên mất điều này, nở nụ cười thân thiện: "Ồ, người bạn lần trước hử? Em ấy về nước rồi."

"Tiếc quá, tôi định tặng thêm hộp cua cà ra nữa cho hai vị." Giám đốc nhìn khách hàng ra vào nườm nượp: "Kể từ hôm đấy nhà hàng buôn may bán đắt lắm. Có người còn hỏi hôm nào tổ chức hoạt động khuyến mãi tiếp."

Trò chuyện dăm đôi câu, giám đốc tiếp tục kiểm tra những khu vực khác.

Dưới cái nhìn tò mò của gia đình, Trác Thù vênh mặt: "Là vậy đó. Chỉ là một người bạn Hoa kiều nghèo rớt mà thôi."

Trác Tử: Sao mình cứ cảm thấy đáng ngờ.

***

Màn đêm buông xuống.

Trác Tử có thói quen lướt WeChat trước khi ngủ, thấy nhóm lớp hôm nay náo nhiệt lạ thường. Đã vào học hơn một tháng, các bạn thân thiết hơn những ngày đầu, chém gió không biết chán.

Chém từ tình hình quốc tế đến báo lá cải, thậm chí còn thi nhau bình chọn tào phớ mặn ngon hay tào phớ ngọt ngon.

Cuối cùng, không biết ai nhắc đến tin đồn trong trường làm nhóm chat càng sôi nổi hơn.

Đầu tiên là hóng chuyện yêu đương của lớp khác, sau đó có đứa kể thầy Trịnh đang tán cô dạy Sinh, lại có đứa bảo cô Phó lớp A6 và thầy Ưng đang hẹn hò, xem chừng cô Phó cưa đổ nam thần lớp mình rồi.

"Nghe đồn cô Phó lớp A6 với thầy Ưng thân nhau lắm, thường xuyên thấy họ thủ thỉ tâm sự trong văn phòng."

"Chẳng lẽ hai thầy cô yêu nhau?"

"Không đâu. Tao nghe chị lớp trêи kể là năm ngoái có cô Văn tỏ tình với thầy Ưng nhưng bị từ chối. Cô ấy sốc quá xin nghỉ việc luôn, về nhà thừa kế gia sản đồ sộ."

"Chòi oi, vừa xinh vừa giàu mà nỡ từ chối. Liệu thầy có hối hận không nhở?"

"Mày thấy thầy có tí gì hối hận không? Tao nghi thầy là Đường Tăng chuyển thế, không màng sắc đẹp."

"Không biết trước khi mình tốt nghiệp cấp 3, thầy có người yêu chưa nhỉ. Tao muốn xem người yêu thầy phải xinh đẹp cỡ nào."

Trác Tử: "Khỏi cần đoán già đoán non. Ít nhất phải chim sa cá lặn như người ta nè."

Sau đó là một loạt tin nhắn: [Chả có miếng liêm sỉ nào.]

Trác Tử hí hửng nhảy nhót trêи giường. Bỗng dưng, một vài hình ảnh trong đầu nó chồng lên nhau.

Người đeo kính đứng cạnh anh trai nó có góc nghiêng và dáng dấp giống hệt thầy chủ nhiệm!!!

Nhưng theo lời giám đốc nhà hàng thì chắc chắn không phải thầy Ưng yêu dấu của nó. Chỉ là một anh chàng Hoa kiều có ngoại hình giống thầy.

Cơ mà ngẫm lại, anh trai nó và thầy chủ nhiệm đứng cạnh nhau đẹp đôi ghê.

Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, lập tức phát triển theo hướng cực kì quái lạ.

Và thế là couple quái lạ ra đời!

Nhưng ngoài nó ra còn ai biết couple này đâu, đành âm thầm tự ship một mình vậy.

(*) Ship (ship couple) là ghép cặp hai người thật hoặc nhân vật ảo thành một đôi.

Thiếu nữ nào chẳng có những phiền muộn tuổi thanh xuân...

Người ta yêu người không nên yêu, nó lại ship couple không nên ship.

Một bên là máu mủ ruột rà, một bên là ơn nghĩa thầy cô, nó cảm thấy tội lỗi quá.

Cơ mà thật kϊƈɦ thích, ahihi.

***

Thứ bảy là ngày rằm tháng tám, Ưng Đồng Trần dậy từ sớm tinh mơ theo ông chú đi chợ.

Người mua kẻ bán tấp nập từ đầu chợ đến cuối chợ. Ưng Đồng Trần xách túi theo sau ông chú để trả tiền. Lúc đến khu hải sản, anh khom người nhìn chằm chằm cua trong chậu.

Con cua đành hanh giơ hai càng to khỏe, đang hùng dũng bò ngang thì bị vớt lên.

Con cua:... Không nể mặt ông đây hả?!

Ưng Đồng Trần giơ túi lên cao, mỉm cười lễ phép với con cua sắp vào nồi.

Hai chú cháu mua biết bao nhiêu thứ. Lúc lách ra khỏi đám đông, Ưng Đồng Trần thở phào một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh vời vợi.

Khi cúi đầu lại đối diện trực tiếp với máy quay.

Ưng Đồng Trần: "..."

"Chào anh, chúng tôi là phóng viên của đài truyền hình địa phương. Hôm nay muốn phỏng vấn nhanh vài người dân trong thành phố, xin hỏi anh có rảnh không?"

Ưng Đồng Trần định đáp "không rảnh" nhưng ông chú lại ham hố muốn thử, hấp háy mắt với người cầm microphone: "Các cháu là phóng viên của chuyên mục Góc nhìn thành phố hả?"

"Dạ."

Ông chú: "Thế thì cứ hỏi đi."

Phóng viên: "Xin hỏi chú mua thực phẩm gì?"

Ông chú nhiệt tình mở túi, đưa lại gần ống kính máy quay: "Chỉ là rau củ hàng ngày thôi. Có khoai tây này, ngô này, đậu cô ve và thêm ít thịt lợn. Chú mua cả cua mà thằng nhóc nhà chú thích nhất nữa."

Phóng viên ngó Ưng Đồng Trần đứng bên cạnh, hỏi: "Anh đẹp trai thích ăn cua lắm hả?"

"Ừ." Ưng Đồng Trần gật đầu.

"Tại sao anh thích ăn cua?"

"..."

Phóng viên lại hỏi: "Gần đây thành phố đang cải tạo, nâng cấp các tuyến đường. Rất nhiều người dân phản ánh rằng giờ cao điểm đi lại bất tiện. Việc sửa sang đường sá có ảnh hưởng đến anh không?"

"Không." Ưng Đồng Trần trả lời: "Tôi đi bộ đi làm."

Ước chừng chỉ mười phút đi bộ.

Phóng viên: "Dạo này có người bị trộm xe điện, anh cảm thấy thế nào?"

"Tôi sẽ lắp camera."

Phóng viên: "..."

Chẳng mấy chốc, chuyên mục Góc nhìn thành phố được phát trêи kênh địa phương.

Trác Phục là người rất thích xem thời sự, đặc biệt là các bản tin về thành phố mình ở. Năm xưa, nhờ xem thời sự mà ông kịp thời đưa ra những quyết sách làm giàu.

Trác Thù đi ngang qua phòng khách, toan lên tầng hai thì nghe thấy giọng nói thân thương.

Trác Phục xem ti vi chăm chú, bỗng dưng bị con trai phi vèo vèo đến chắn trước mặt: "Con làm gì thế? Che hết màn hình rồi."

Trác Thù dán mắt vào người trong ti vi, lúc nãy hắn còn tưởng Ưng Đồng Trần đóng phim hay tham gia chương trình gì, ai dè chỉ là người dân đi chợ được phỏng vấn.

Quả nhiên là thích ăn cua nhất.

Đi bộ đi làm thật vất vả.

Không sao, giấy tờ xe mới đã làm xong. Em ấy là nghệ sĩ, không thể để mất mặt như vậy được.

Đến nỗi thèm ăn cua cũng phải...

Buổi chiều, Trác Tử mở tủ lạnh lấy sữa tươi, đột nhiên thống thiết hét lên: "Cua cà ra bà cố ý mua đâu!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện