Bạch Dạ Phi Ưng quyết tâm kéo bằng được cô vào nhà. Sức lực của hắn lại lớn, dù có chống cự thì vẫn bị lôi vào

Bỏ ra, tên khốn kiếp, mau buông tôi ra!!!

Đây mới chính là bộ mặt thật của em đúng không. Những ngày ở nơi này, ngoan ngoãn chỉ là giả vờ đợi cơ hội thích hợp lén trốn đi

Hắn tức giận bóp chặt lấy cổ tay cô

Y Y vừa đau vừa sợ, nước mắt không ngừng tuông ra

Lam Hoa … phải rồi, nếu cô ấy thấy cô chắc chắn sẽ gọi người đến giúp

Nếu em tìm Lam Hoa thì tôi nói cho em biết. Tôi đã sớm đuổi việc cô ta rồi. Người làm việc tắc trách, Bạch Dạ Phi Ưng tôi tuyệt không dùng đến

Càng nghe lời hắn nói, cô càng cảm thấy mọi chuyện đều đã hết hi vọng. Nhưng Y Y hoàn toàn không muốn bỏ cuộc

Hắn càng kéo, cô càng gồng mình. Gần tường thì bám vào tường, tất cả những thứ chạm đến cô đều nắm chặt có chết cũng không buông. Dần dần hắn mất hết kiên nhẫn, trực tiếp nắm cả 2 tay cô rồi lôi đi

Buông ra!!! Cứu mạng! Gϊếŧ người!!!

Y Y luôn miệng kêu gào, không cho hắn 1 giây yên tĩnh

Nhưng nơi này đều là người của hắn. Dù muốn cũng chẳng cứu được cô

Huống chi, ở nơi này ngoài Lam Hoa đã bị đuổi đi làm gì có ai thật lòng thích cô? Đang làm cái trò gì vậy!!!

Bên ngoài cửa chính truyền đến âm thanh vô cùng giận dữ. Phút chốc cô quên cả giãy giụa

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía phát ra âm thanh



Trên gương mặt của hắn dịu xuống 4 phần giận dữ, nhẹ nhàng hỏi

Mẹ, đã khuya rồi mẹ đến đây làm gì

Đang ở sãnh chính, lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì. Con mau buông tay rồi từ từ nói chuyện

Lê Phương Kiều giọng nói có chút không vui

Bà đã nghe quản gia nói hôm nay con trai công tác về. Thiết nghĩ cái gai trong mắt đã được loại bỏ, cũng nên tiến hành bước tiếp theo

Bà cùng với Bảo Mai, Bảo Nghi, Thanh Thanh bên cạnh Phi Yến và vài bảo vệ đến biệt thự

Cố tình dẫn Tô Ngọc Liên đến, ai ngờ lại thấy cảnh tượng trước mắt. Đúng là tức chết mà

Nếu mẹ muốn nói gì thì mai hẳn đến. Hôm nay con có việc xin mẹ hãy về đi

Hắn cảm nhận được sau khi nghe mẹ ra lệnh, cô càng muốn giằng khỏi tay hắn. Cho nên không ngừng gia tăng lực đạo

Đau

Lạc Y Y đỏ cả mặt, bàn tay nhỏ bị siết chặt đến mức đỏ lên, mồ hôi cũng chảy xuống gương mặt đẹp đang nhăn nhó. Cô dần dần từ bỏ phản kháng

Lê Phương Kiều lén nhìn Tô Ngọc Liên đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi

Tô tiểu thư, để con phải chê cười rồi, hay là … con đến hoa viên đợi ta 1 chút

Cô ấy không nói gì, chỉ nở nụ cười gượng gạo rồi rời đi. Chuyện gia đình của họ xem ra còn rối ren hơn cô tưởng

Phi Ưng, con nên cư xử cho đúng với địa vị của mình đi. Người hầu đều có mặt ở đây



Tình hình trước mắt, tuyệt đối không phải Lạc Y Y cố ý trở về

Chắc chắn con trai bà đã biết được chuyện bỏ trốn nên cố tình bắt cô ta về đây

Xem ra … nó không đơn giản giữ cô ta ở bên để hành hạ

Phải nhanh chóng tách nó ra trước khi lúng sâu vào vũng bùn

Hắn vẫy vẫy tay, tất cả người hầu trong biệt thự không nói lời nào liền đi ra ngoài. Cửa cũng được đóng toàn bộ

Nhưng vẫn nắm lấy tay cô không buông

Nhìn thấy phu nhân đến, trong lòng cô yên tâm phần nào. Cơ hội vẫn chưa mất, phải cố gắng để hắn buông bỏ phòng bị

Hắn thấy cô không phản kháng liền mở giọng uy hiếp

Nhân lúc hắn đang phân tâm, cô nhanh chóng dùng sức vùng ra. Hắn phản xạ nhanh muốn tóm lấy nhưng chỉ nắm được 1 góc áo sau đó để vuột mất

Y Y chạy vòng qua bộ bàn ghế cố thoát thân

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, nhưng rất nhanh sau đó Bảo Mai và Bảo Nghi đã kịp thời chạy đến che chắn cô đến chỗ Bạch phu nhân an toàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện