Khoảng hai tháng sau, Simon bình an sinh ra ba quả trứng màu trắng ngà.

"Cái này... Là trứng rồng thật à?" Erickel chỉ chỉ mấy quả trứng đang được bọc kỹ trong chăn, trố mắt hỏi. Nhưng sự tình tiếp theo khiến gã triệt để câm nín.

"Simon, ngươi lại mang thai này!" Masoud thông báo.

"Ân? Thật không?! Simon của ta giỏi quá!" Herbert nghe xong đầu mày khóe mắt đều thi nhau nhếch lên, cao hứng ôm lấy Simon cọ lấy cọ để.

Simon ngây ngốc vuốt vuốt bụng mình, điều này chính hắn cũng không ngờ, vì thế cũng quên luôn chuyện phải ngăn cản động tác thân mật quá mức giữa chốn công cộng của Herbert.

Erickel nhìn cảnh gia đình thuận hòa của hai người kia mà xốn mắt vô cùng, ai cũng biết các người tình cảm thắm thiết rồi, đâu cần phải công khai ôm ôm ấp ấp giữa ban ngày ban mặt như vậy chứ?! Bộ coi chúng tôi là người vô hình hết hả?! Các người đúng là độc ác mà!! "Nhưng mà không phải Simon vừa mới sinh xong sao?"

"Mang thai liên tục là thiên phú của loài thỏ." Masoud lấy ra một quyển da dê, vừa giải thích vừa múa bút ghi ghi chép chép.

Herbert chuyển đường nhìn ra khỏi người Masoud, y nâng bọc trứng dúi vào ngực Simon, sau đó ôm eo hắn bế ra khỏi phòng.

"Các ngươi muốn đi đâu?"

"Dạo gần đây đã làm phiền các ngươi nhiều, bây giờ các ngươi cứ thoải mái nghỉ ngơi đi. Long tộc khi ấp trứng không thể chấp nhận việc có kẻ ngoại tộc lảng vảng xung quanh. Đợi khi trứng nở chúng ta sẽ trở về." Herbert nói xong liền biến thành Hắc Long uy vũ đầy mình, chờ Simon ôm trứng ngồi vững trên lưng, y nhanh chóng đập cánh bay đi.

"Chậc... Cứ tưởng có thể tận mắt chứng kiến quá trình ấp trứng chứ..."  Masoud cất quyển da dê, vẻ mặt đầy tiếc hận.

Bởi vì trước đó đã được Herbert thi triển phép giữ ấm lên người, nên dù có nằm nhoài trên lưng y hóng gió Simon cũng không thấy lạnh. Tốc độ của Herbert rất cao, chẳng mấy chốc đã tới "sào huyệt" - chính là một hang động lớn. Ba quả trứng lần lượt được đặt ở tít bên trong, phía dưới có lót thêm thảm, mềm mại khỏi phải chê, ngoài ra trong động còn đốt Long hỏa không bao giờ tắt, duy trì nhiệt độ ấm áp bất kể ngày đêm.

"Simon nghỉ ngơi trước đi, ta đi kiếm đồ ăn." Dặn dò xong Herbert lại bay ra ngoài.

Simon nhìn mấy trứng ngoan ngoãn nằm im dưới mặt đất, sau đó hắn biến thành hình dáng Thú Tộc ─ một con thỏ lông màu xám trắng ─ nằm sấp lên mấy quả trứng kia, giấu chúng dưới lớp lông bụng mềm mại.

Lúc Herbert trở lại, Simon đã ngủ được một lúc rồi. Hai tai dài dài của hắn rũ xuống bên người, cái đuôi xù lông thỉnh thoảng lại run lên, trông cực kì cực kì đáng yêu. Dù không nỡ, nhưng Herbert cũng đành gọi hắn dậy.

"Simon, ta về rồi nè. Để ta ấp trứng cho ngươi dậy ăn chút gì đó đi!"

Herbert mang về một đống quả mọng màu sắc rực rỡ thể loại đa dạng, nhiều đến nỗi có thể mở được nguyên một sạp trái cây. Y - lúc nãy vẫn đang trong hình thái của một con rồng, bế Simon mới tỉnh ngủ đang còn ngơ ngơ ngác ngác ra khỏi đống trứng, sau đó nhanh chóng nằm vào thay thế vị trí của hắn.

"Ngươi đè mạnh như vậy lỡ làm hỏng trứng thì biết tính sao?" Simon khôi phục nhân hình, vừa chậm rãi ăn vừa dùng ánh mắt lo lắng dõi theo động tác của Herbert.

"Chỉ mới như vậy đã hỏng thì không xứng là trứng rồng. Trứng quá yếu không thích hợp để giữ lại." Herbert hơi nghiêng người để Simon xem rõ mấy quả trứng vẫn còn nguyên vẹn dưới thân, xong liền trở lại tư thế cũ tiếp tục ấp.

Simon không có nhiều kinh nghiệm về lĩnh vực này, bởi vậy mọi vấn đề tốt nhất là cứ nghe theo Herbert.

Có điều Herbert cũng không thành thật nằm đó ấp trứng đến tối như Simon nghĩ. Sự thật chứng minh, hắn đã quá coi thường mức độ động dục mọi lúc mọi nơi của người nào đó rồi. Hắn chỉ vừa mới ăn xong thì Herbert đã từ bên kia trực tiếp nhào tới bên này, bắt đầu táy máy tay chân. Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, mới có vài giây Simon đã bị y áp xuống thảm, thậm chí hắn còn không biết y biến lại thành nhân hình từ lúc nào.

"Trứng... Trứng không cần ấp sao?"

"Hừm... Mấy cái trứng kia đó hả, chỉ cần lâu lâu lại đến ngồi với chúng nó một chút, để chúng nó cảm nhận được tình thương cha mẹ là được rồi. Tộc trưởng nói vậy đó."

"..." Long Tộc cũng tùy hứng quá đi.

"Quên việc đó đi, ta mới nghĩ ra một vấn đề còn quan trọng hơn gấp mấy lần này."

Herbert nắm chặt Simon vai, nét mặt nghiêm túc hẳn lên.

"Sao? Có chuyện gì à?" Simon hiếm thấy Herbert như vậy, tâm trạng cũng dần trở nên sốt sắng theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện