Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không thể trách hiện tại lái xe lại nổi tiếng như thế, nhìn những đại ngộ này là cũng có thể thấy được rồi.

Cho nên lần này lúc anh chạy xe đạp về, chỗ ngồi phía sau chở một cái bao tải đầy ắp, trên lưng còn đeo một cái giỏ trúc, hơn nữa khi anh về nhà vừa đúng lúc ngay giờ ăn cơm tối, trên đường có khá nhiều người rảnh rỗi, bọn họ dứt khoát đi theo sau Trần Kiến Quân, một mực theo đến nhà anh.

Trần Kiến Quân cười đến mức mặt muốn cứng ngắt, lúc nhìn thấy Lưu Điền Phương đi ra khỏi nói vui mừng đến mức nào.

Lưu Điền Phương nhìn thấy điệu bộ này của anh thì làm sao mà không hiểu chuyện gì xảy ra, đi ra đuổi người: “Sao mấy người vẫn chưa về nhà ăn cơm thế, lát nữa hết cơm bây giờ.”

“Không vội, lát nữa chúng tôi đi ăn, thằng lớn nhà chị mang về cái gì thế, nhiều như vậy, làm người thành phố thì khác hẳn nha.”

Bọn họ đại khái là biết tiền lương của Trần Kiến Quân, không biết là bạn của chú của vợ của em trai vợ dò hỏi tin tức ở đâu, nói ít nhất là ba mươi đồng một tháng, ba mươi đồng là khái niệm gì? Tương đương thu nhập của toàn bộ gia đình năm ngoái, bây giờ người ta làm một tháng đã có rồi!

Cái này thật là nhiều mà!

Nếu như không phải là đến con anh cũng có rồi thì đoán chừng bà mối đã đạp nát ngưỡng cửa nhà anh, cứ như vậy, em trai và em gái của anh cũng có người có ý hỏi.

Rất nhiều người tốt nghiệp trung học xong thì kết hôn, hai đứa em của anh cũng ngấp nghé đến tuổi rồi.

Lưu Điền Phương rất vui sướng mà đuổi người, con trai con gái của bà còn phải đi học, không có quan tâm đến hôn nhân đại sự sớm như vậy.

Bây giờ Lưu Điền Phương cũng không tiện lôi kéo, bà gọi Trần Lão Tam ra hỗ trợ cất bao tải vào trong phòng, còn bà thì ôm cái giỏ trúc.



“Có gì đâu, chính là phần lương thực anh ta được phân phát, người thành phố mà, mỗi tháng đều được phát lương thực.”

“Chắc chắn là còn có cái khác, nhiều như vậy không lẽ toàn là lương thực sao.”

“Chắc chắn là còn các loại đồ chơi mà tên phá của này mua bậy bạ, dùng tiền vung tay quá trán, không tiết kiệm được, tôi còn nghĩ là sắp có nhà mới."

Nhìn bọn họ không đi, còn lác đác bốn năm người ngồi xuống trong sân, dù sao thì người tới là khách, Lưu Điền Phương cất đồ đạc xong mở ra xem, thấy một túi bánh quai chèo, đếm số người ngoài sân lấy ra năm cái.

“Tôi xem đồ mới thấy nó mua thứ này, tất cả mọi người lại đây nếm thử xem nào, không nhiều nên đừng chê nha.”

“Ai mà chê chứ, đây là bánh quai chèo đấy, không phải lễ tết thì sẽ không mua.” Mua cũng là để dùng đi lễ, cơ bản là không đến lượt người trong nhà ăn, ai mà chê bai chứ.

“Không chê thì tốt, chúng tôi sắp ăn cơm nên lần sau trò chuyện ha.” Đây cũng là uyển chuyển đuổi khéo người ta.

Mặc dù họ không nhìn thấy Trần Kiến Quân mang cái gì về cũng hơi tiếc nuối, nhưng bây giờ ngẫm lại có hơi gây khó dễ cho người ta, nên họ sửa miệng nói: “Đến quán cơm, tôi trở về ăn cơm.”

“Tôi cũng thế.”

“Đi chung đi.”

Nhà sát vách nghe được tin tức, ở trong sân ngẩng đầu nhìn quanh, con mắt hiện lên vẻ ao ước, chắc là Quân tử về, lại nghĩ đến sẽ nhanh chóng ngửi được mùi thịt.

Đúng là Trần Kiến Quân đã mua thịt, Hứa Hiểu cầm dạ dày heo và xương sườn vào bếp, phải làm sạch bụng heo trước, dạ dày heo tốt cho sức khỏe, tối nay thì ngâm và sơ chế nguyên liệu trước để ngày mai làm món hầm. Còn món chính của tối nay là xương sườn.

Lưu Điền Phương kiểm tra lương thực rồi cất vào hũ gạo để ngăn chuột. Còn những thứ khác như mộc nhĩ đen, thịt khô, thịt ba chỉ, trái cây khô…thì cất vào tủ.



Bây giờ, bà nhìn ngăn tủ đầy ắp, vừa vui vẻ vừa buồn phiền.

Ngăn tủ này không đủ lớn, chắc phải làm thêm một cái thùng, sau đó mua ổ khoá mới nữa thì mới chứa hết.

Trần Lão Tam càng ngày càng chú ý tới sách vở của mình, đọc không ngừng nghỉ, miệng nói: “Được rồi, con làm tốt lắm, có công việc rồi thì sau này không cần lo nữa.”

Trần Kiến Quân đưa chiếc ly sứ cho ông ấy: “Ba, cái này để ba dùng nhé.”

Anh còn chưa dùng nó bao giờ, anh đã mua đủ loại đồ dùng rồi cất trong nhà.

“Con để đó mà dùng đi, chất lượng tốt đấy, hoa văn cũng đẹp.” Phía trên cái ly có hình năm ngôi sao.

Trần Kiến Quân: “Con có cái khác rồi, dùng cái này trên xe dễ vỡ lắm, phải dùng loại không dễ vỡ cơ.”

“Cũng phải, con đừng làm vỡ, cho ba đi.” Ông ‘ngại ngùng’ nhận lấy rồi cất trong phòng.

Lúc ăn cơm tối, Trần Hướng Hồng và cô con gái nhỏ cũng tới, còn có cả Trần Kiến Dân và Liễu Lan, vừa đủ một bàn ăn.

Hôm nay vẫn là ngày đi học, tối mai hai đứa bé mới được về nhà, Lưu Điền Phương không phần sườn lại cho chúng, ngày mai tụi nó về là có dạ dày heo ăn rồi, còn xương sườn để hết cho tối nay.

Mọi người cho rằng hầm xương sườn xong là có thể ăn ngay sao? Ngây thơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện