- Hi vọng anh Tôn đừng chạm vào Đỗ Như thế này, sẽ không được hay.

Ban đầu là bất ngờ, tiếp theo Tôn Duy nhìn thẳng vào đôi mắt đang hằn rõ sự khó chịu từ đối phương khi nói ra câu nói rành rọt ấy.

Trong lúc Tôn Duy với Trương Tân đang đối mặt nhau thì khi đó, Thái Bá cũng đối diện với một vấn đề gây bức bối. Ban nãy trong buổi tiệc, Thái Bá và Trương Tân đã có cuộc nói chuyện riêng. Dù trông cả hai rất vui vẻ nhưng chẳng ai ngờ rằng, họ đều đang gửi đến nhau những lời "đe doạ" ngầm. Đặc biệt là Trương Tân, dẫu biết Nguyễn Thái Bá thuộc hàng lão làng trong giới kinh doanh mỹ phẩm nhưng anh chàng tổng giám đốc trẻ tuổi này chẳng ngần ngại khi nói rõ rằng:

- Tôi đã nghe Đỗ Như kể "một vài chuyện" về ngài và thứ lỗi tôi nói thẳng, cách hành xử lẫn việc làm của ngài thật không hay chút nào! Tôi vẫn sẽ tôn trọng ngài trên phương diện công việc nhưng kể từ giờ tôi hi vọng ngài đừng làm những chuyện gây tổn thương cho cô ấy.

- Tôi không nghĩ là Đỗ giám đốc ba hoa như thế...

- Ba hoa? Ồ không, tôi lại nghĩ là Đỗ Như chỉ muốn tôi cẩn thận hơn thôi. Thương trường mà, biết rõ đối thủ luôn giúp ta có lợi thế hơn.

Lòng đang giận lắm nhưng Thái Bá vẫn giữ vẻ điềm nhiên, nhếch mép hỏi:

- Trương tổng đây cứ gọi thẳng tên Đỗ giám đốc với vẻ thân thiết như vậy sao? Trương Tân cười nhẹ đồng thời đưa tay lên vuốt nhẹ mép áo vét sang trọng trên người đối phương, chậm rãi cho từng lời nói:

- Vậy là Nguyễn giám đốc chưa biết rồi, tôi thực ra là bạn trai cũ của Đỗ Như.

Nghe xong ba từ được nhấn mạnh kia, nụ cười vờ vịt trên môi Thái Bá lập tức biến mất. Tay Trương tổng này đúng là rất biết cách khiến người khác bất ngờ! Trước, ông cũng đã phần nào nghĩ rằng mối quan hệ của hai người có phần mật thiết nhưng sự thật họ từng là người yêu thì quả là không thể nghĩ ra. Ông nhớ Đỗ Như từng nói mình vừa bị bạn trai bỏ rơi, thế ra người đó chính là Trương Tân!

Nghiến răng vì không kìm được nóng giận, Thái Bá đập mạnh tay vào kính xe:

- Tại sao có nhiều kẻ muốn che chở cho cô ta như vậy?

"Cô ta" ở đây dĩ nhiên là ám chỉ Đỗ Như! Thái Bá không ngờ rằng, một người uy quyền như mình lại có ngày phải chịu "khổ sở" chỉ bởi một cô gái trẻ chỉ mới đôi mươi. Chẳng những vậy, cô còn là người phụ nữ mà ông muốn chiếm đoạt hơn bất kỳ ai khác! Cao cao tại thượng như thế nhưng không rõ từ lúc nào người đàn ông đó lại bị xoay vần trong cảm xúc nửa khát khao nửa căm hận đối với cô!

Thấy Thái Bá mang biểu hiện khác lạ, Ngọc Thùy nhích lại gần ôm cổ ông, hỏi:

- Có chuyện gì mà khó chịu thế, anh yêu?

- Yên lặng đi nào!

Chất giọng lạnh nhạt của Thái Bá khiến Ngọc Thùy lại giận dỗi, liền bảo ngay:

- Là vì Trương tổng đó hay vì Đỗ Như? Hừ, cô ta có gì tốt chứ, lạnh lùng kiêu kỳ, lúc nào cũng chỉ biết dựa vào đàn ông! Trông mặt thì xinh đẹp nhưng cứ tỏ ra ngây thơ để đàn ông bảo bọc! Biết đâu cô ta và Trương tổng đã lên giường rồi...

Chẳng ngờ được câu nói vô tội vạ ấy đã làm cho ngọn lửa giận dữ trong Thái Bá thêm bùng phát. Hẳn vì ông đang nghĩ đến cảnh Đỗ Như đã làm tình với Trương Tân - một gã đàn ông khác chứ không phải mình là bản thân chẳng thể chịu nổi! Bởi thế, Thái Bá đã mất tự chủ mà quay qua bóp chặt lấy miệng của Ngọc Thùy đồng thời ép cô nàng sát vào thành ghế. Hành động mạnh bạo bất ngờ từ nhân tình khiến Ngọc Thùy sửng sốt, chỉ biết ú ớ trong cổ họng. Chiếu cái nhìn lạnh băng lẫn sắc lẹm vào cô, ông ta liền gằn giọng:

- Tốt nhất là hãy im mồm lại! Đàn bà thì nên biết thân biết phận, hiểu không?

Ngọc Thùy cố gắng gật đầu trước việc bị bàn tay gọng kìm kia giữ chặt miệng, ánh mắt hiện rõ nỗi sợ sệt. Đối diện, Thái Bá trông cảnh Ngọc Thùy đang run rẩy thì cơn giận dịu lại, cùng lúc tia nhìn quét xuống cổ áo khoét sâu để lộ chiếc cổ trắng muốt cùng bộ ngực phập phồng của cô nàng. Cười khỉnh, ông cúi mặt hôn ngấu nghiến lên khe ngực sâu hoắm đó và cuộc làm tình cuồng nhiệt lại bắt đầu...

Trở lại cảnh đối mặt giữa Tôn Duy và Trương Tân, đã mấy phút trôi qua mà hai người đàn ông này vẫn chưa thay đổi tư thế cùng đôi mắt hướng thẳng vào nhau. Nghĩ không thể cứ tiếp tục như hiện tại nên Tôn Duy từ tốn lên tiếng:

- Tôi thấy Đỗ Như say quá và chỉ muốn đỡ cô ấy thôi.

- Vậy thì tôi thay mặt Đỗ Như cảm ơn anh... Nhưng chẳng phải tôi đã từng nói, kể từ giờ tôi sẽ là người chăm sóc cho cô ấy! Hi vọng lần sau, anh sẽ kìm chế hơn.

Nói xong, không cần biết phản ứng của đối phương thế nào, Trương Tân dìu Đỗ Như vào trong thang máy. Còn lại một mình, Tôn Duy nửa buồn cười nửa khó chịu. Thật là, sao thanh niên bây giờ không biết tôn trọng người lớn tuổi hơn thế? Cái gì mà "thay mặt Đỗ Như cảm ơn anh" lại còn "hi vọng anh kìm chế hơn", thế ra việc anh đỡ giúp một cô gái đang say rượu là tội ác tày đình ư? Tay Trương Tân đó có phải ỷ mình là tổng giám đốc nên "lên mặt" với anh không?

Tôn Duy tháo lỏng cà vạt ra cho dễ thở, cảm thấy bức bối trong người dù máy lạnh thổi vù vù. Anh không thích cái kiểu bảo vệ thái quá của Trương Tân dành cho Đỗ Như, bạn trai cũ thì sao nào? Đã gọi "cũ" rồi thì nó có nghĩa rằng, mối quan hệ lúc trước chỉ là quá khứ! Thế mà anh ta làm như thể mình là chồng Đỗ Như.

Vẻ như buổi tối hôm nay, không riêng gì Thái Bá mà ngay cả Tôn Duy lẫn Trương Tân đều nhận ra "đối thủ mới" của bản thân!

***

Hôm sau đến công ty, Đỗ Như thấy đầu vẫn còn hơi ê ẩm. Tối qua cô uống khá nhiều rồi sau đó chẳng nhớ gì nữa, chỉ có cảm giác mình đã bị ai đó kéo qua kéo lại. Giá mà cô chủ họ Đỗ chứng kiến cảnh vì mình mà hai người đàn ông đã đối đầu không khoan nhượng thì sẽ biết bản thân trở nên "có giá" thế nào! Đang suy nghĩ thì Đỗ Như chợt nghe tiếng Trương Tân ngay bên cạnh:

- Em làm gì mà thừ người vậy?

- À, chỉ đang nghĩ lung tung vài chuyện thôi.

- Có phải em đang lo về sản phẩm mới của công ty?

Nhắc đến sản phẩm mới, Đỗ Như mới nhớ đến vấn đề mình đang lo lắng. Nói về ý tưởng là dành cho những phụ nữ trung niên và tầng lớp bình dân thì không có gì phải bàn luận vì nó khá hay, về khâu sản xuất thì cũng chẳng lo ngại gì, nhưng điều đáng lưu tâm chính là làm cách nào để bán được sản phẩm mới này?

Sau vụ tai tiếng về Eye MaxGirl, uy tín của Hoà Hiệp phần nào giảm sút trong mắt người tiêu dùng, dẫu sau đó công ty đã cố gằng bồi thường thiệt hại cho những nạn nhân bị dị ứng và thuyết phục họ không đưa đơn kiện, thế nhưng thanh danh vẫn không được như xưa. Và điều ấy sẽ ảnh hưởng đến chuyện tung sản phẩm mới! Còn ai dám mua mỹ phẩm của Hoà Hiệp đây sau sự cố như vậy?

- Em chỉ đang nghĩ cách để sản phẩm mới có thể bán ra thị trường...

Tiếng thở dài của Đỗ Như nghe thật nặng nề. Bên cạnh, Trương Tân khẽ gật đầu, cũng là dân kinh doanh mỹ phẩm nên hiển nhiên những lo lắng trong lòng cô anh đều biết và hiểu rõ. Nhưng không sao, anh cũng đã có cách rồi! Nói gì thì nói, để có thể ngồi vào chiếc ghế tổng giám đốc rồi điều hành công ty tầm cỡ Nior khi tuổi còn trẻ thế này, Trương Tân đâu phải dạng tầm thường. Những tình huống nằm trong tầm kiểm soát thì anh luôn tìm ra đối sách.

- Em đừng lo, anh cũng suy tính đến chuyện này rồi. Khi nào sản phẩm mới sản xuất xong, em cứ đưa sang Nior - Việt Nam của anh.

- Để làm gì? - Đỗ Như ngạc nhiên.

- Hiện tại, uy tín của Hoà Hiệp đã giảm nên khó lòng mà bán được sản phẩm mới. Chúng ta sẽ dùng kế sách gọi là "tiền trảm hậu tấu", có nghĩa tung sản phẩm ra trước tuy nhiên sẽ giữ bí mật về tên công ty sản xuất! Để cho khách hàng sử dụng thử, đến khi đạt được hiệu quả nhất định thì bấy giờ mới công khai là mỹ phẩm của Hoà Hiệp. Nếu nó được bán dưới danh nghĩa Nior, có thể sẽ lôi kéo một lượng đông đảo khách hàng.

Đỗ Như hơi bất ngờ trước chủ ý này. Đúng là với tình hình hiện tại, kế hoạch này có phần khả thi nhất! Nếu biết là Hoà Hiệp khéo sẽ ít người mua, nhưng nếu để khách hàng dùng thử sau đó đánh giá trên sự công bằng thì sẽ có lợi cho Hoà Hiệp. Một khi đã không bị yếu tố chủ quan đánh vào tâm lý thì người ta sẽ có cái nhìn công bằng, đúng đắn hơn. Nhưng việc Nior chấp nhận thay danh nghĩa Hoà Hiệp bán sản phẩm này thì có phần rủi ro quá.

- Lỡ kết quả không như ý muốn, có thể Nior cũng bị vạ lây thì...

- Không sao đâu. - Trương Tân ngắt lời cô gái - Chỉ cần sản phẩm mới đạt chất lượng thì anh tin kết quả sẽ không đến nỗi tệ.

Trước sự kiên quyết đó, Đỗ Như cũng không thể nói gì thêm ngoài việc gật đầu.

***

Trong lúc Đỗ Như và Trương Tân suy tính cho chiến lược về sản phẩm mới thì lúc này, Tôn Duy lại đang làm một việc vô cùng quan trọng: hoàn thành thủ tục ly hôn! Sau bao nhiêu ngày chờ luật sư chuẩn bị đầy đủ giấy tờ thì hôm nay, vợ chồng Tôn Duy và Ngọc Thuỳ chính thức ký đơn ly hôn rồi nộp cho Toà án thụ lý. Thời gian Toà tiến hành giải quyết sẽ phải kéo dài khoảng vài tháng.

Sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, Tôn Duy thở mạnh ra một phát. Đúng lúc lại nghe giọng Ngọc Thùy cất lên đầy nhẹ nhõm:

- Tuy còn phải chờ thời gian giải quyết nhưng có lẽ Toà sẽ chấp thuận thôi. Vậy thì xem như chúng ta kết thúc, đường ai nấy đi.

- Xem ra cô chờ thời khắc này đã lâu rồi nhỉ?

- Phải, kể từ lúc quen Thái Bá thì tôi đã luôn muốn ly hôn! Thật ra tôi biết anh và tôi đều chẳng hạnh phúc với cuộc hôn nhân này, thôi thì chia tay để bớt giày vò nhau cũng như cho đối phương tìm lấy cuộc sống mới.

Nhoẻn miệng cười, Ngọc Thùy ung dung bỏ đi trước. Còn lại một mình, Tôn Duy ngước nhìn ánh mặt trời chói loà, đúng là cái cảm giác từ giờ đã có thể tự do không phải bị "xiềng xích" vì một cuộc hôn nhân vô nghĩa quả là thoải mái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện