Tần Tiểu Lâu thở hồng hộc ôm quyền, nói: “Cố sư đệ, về sau chúng ta thân cận nhiều một chút, đừng để ý tới Đại sư huynh.”

Cố Thanh Sơn thấy bộ dạng này của hắn ta thì hơi dở khóc dở cười.

“Thánh nhân, đây chính là sư đệ của con sao?” Một giọng nói rụt rè vang lên.

Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn, chính là cô bé kia mở miệng nói.

Cô bé mở to hai mắt, trong mắt mang chút kỳ vọng, thỉnh thoảng còn nhìn trộm Cố Thanh Sơn.

Ngỗng trắng vỗ cánh bay tới, tràn đầy đồng tình nói với nàng: “Muội không làm sư tỷ được rồi, đệ ấy là sư huynh của muội, tam sư đệ của huynh.”

Quả nhiên Bách Hoa tiên tử liền nói: “Tú Tú, ta mãi vẫn chưa chính thức thu nhận con làm đồ đệ, hơn nữa tuổi con nhỏ nhất, giờ ta chính thức thu nhận con và Cố Thanh Sơn gia nhập tông môn, con xếp cuối cùng.” Giọng nàng trở nên dịu dàng: “Sở dĩ như vậy, là để bọn chúng chăm sóc con.”

Cô bé Tú Tú nghe xong nửa câu sau thì mất mát trên mặt biến sạch, vui vẻ vâng một tiếng.

Bách Hoa tiên tử vẫy tay một cái, hai ngọc bài tinh xảo rơi xuống trước mặt Cố Thanh Sơn và Tú Tú.

Cố Thanh Sơn nhìn ngọc bài của mình, trên đó chỉ viết vẻn vẹn một chữ “Sơn”, còn của cô bé là chữ “Tú”.

“Ngọc bài là để chứng minh thân phận, có ngọc bài thì có thể tự do đi lại trong Bách Hoa cung và Bách Hoa tiên quốc.” Bách Hoa tiên tử mỉm cười nói tiếp: “Phái của ta ít người, không có quy tắc gì cả, các con cứ yên tâm tu hành, có gì không hiểu thì hỏi đại sư huynh và nhị sư huynh, nếu không rõ nữa thì có thể tới tìm ta!”

“Vâng.”

“Vâng.”

Cố Thanh Sơn và Tú Tú nhận lấy lệnh bài.

Bách Hoa tiên tử dặn dò thêm: “Bạch Ánh Thiên, hôm nay Tú Tú cũng chuyển đến ở, con đi thu dọn hành lý cho họ đi.”

“Tuân mệnh.” Ngỗng trắng cất tiếng rồi vỗ cánh bay đi.

“Nghiệt đồ.” Bách Hoa tiên tử lại gọi.

“Xin Sư tôn dặn dò!” Tần Tiểu Lâu cúi đầu khom lưng nói.

“Con dẫn Thanh Sơn đi xung quanh, giảng giải tình huống của tông môn chúng ta một chút, buổi chiều thì thay thế Đại sư huynh của con, đến đứng chỗ hòn đá xanh để chọn lựa người cho Bách Hoa bảng.”

“Vâng.” Tần Tiểu Lâu đáp.

“Thanh Sơn, Tú Tú, ngày mai hai con có thể bắt đầu tu hành, Tuế thí không còn xa nữa, đến lúc đó hai người cũng nên đi qua xem một chút, mở mang kiến thức về người tu đạo trong thiên hạ! Được rồi, hai con đi ra đi!”

Cố Thanh Sơn và Tú Tú cùng gật đầu nói: “Vâng.”

Ba người rời khỏi Bách Hoa điện.

Đi trên con đường được lát bằng ngọc trắng, Tần Tiểu Lâu bỗng nhiên xoa xoa bụng, nói: “Đói bụng quá!”

Ánh mắt Tú Tú lập tức sáng lên, ngay cả Cố Thanh Sơn cũng có chút chờ mong.

Trọc Lãng công tử nổi danh là tinh thông cả sáu ngón nghề, mà am hiểu nhất chính là linh thực.

Tần Tiểu Lâu làm tiệc linh thực, chẳng những có ích cho người tu hành mà còn có hương vị tuyệt vời, có thể gọi là đệ nhất thiên hạ.

Kiếp trước, rất nhiều người chơi tham ăn quấy rầy Tần Tiểu Lâu rất gắt gao, là đối tượng luôn được lấy lòng và nịnh bợ.

Tú Tú nhẹ giọng hỏi: “Nhị sư huynh, hôm nay ăn gì?”

Tần Tiểu Lâu nhìn cô bé một cái rồi lại nhìn sang Cố Thanh Sơn, đáp: “Thôi được rồi, đại sư huynh không ở đây, hôm nay lại là ngày đại hỉ của hai người, chúng ta ăn ngỗng nướng.”

Cố Thanh Sơn đột nhiên hiểu vì sao Bách Hoa tiên tử gọi hắn ta là nghiệt đồ.

“Phì, phì, phì!” Tú Tú tức giận mặt đỏ bừng, nói: “Cái gì mà gọi là ngày đại hỉ, còn nữa, nếu huynh dám ăn ngỗng nướng thì muội sẽ đi nói cho đại sư huynh ngay lập tức.”

“Đừng nha, đừng nói cho huynh ấy nha Tú Tú sư muội!” Tần Tiểu Lâu hoảng hốt, vội nói.

Cố Thanh Sơn bỗng nhiên hỏi:” Nghe nói linh hoa linh dược của Bách Hoa tiên quốc vang danh bốn bể, hay là chúng ta ăn một bữa chay?”

Tần Tiểu Lâu khẽ ồ lên một tiếng: “Quả nhiên sư đệ đã từng tụng kinh, biết cơm chay của chúng ta là tuyệt nhất thiên hạ!”

“Được thôi.” Hắn ta suy nghĩ một chút: “Chúng ta ngồi Vân Chu, đi ra bên ngoài Bách Hoa quốc, tới địa bàn của phái Thương Sơn. Nơi đó có Di Hồng lâu, chúng ta có thể vừa nghe hát, vừa…”

Tú Tú hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Tần Tiểu Lâu lập tức chuyển ý: “A... Chúng ta không đi chỗ đó, hay là đi chùa Bách Tể ở đường Nam gần đây nhé? Nơi đó đã có sẵn nguyên liệu chay rồi.”

Có điều, hắn ta nháy nháy mắt với Cố Thanh Sơn vài cái, ý bảo về sau hai người họ còn có rất nhiều cơ hội.

Đây thật là cái thằng dở hơi. Cố Thanh Sơn thầm nghĩ trong lòng.

Ba người rời khỏi cung điện, đi chùa Bách Tể ở phía nam.

Tần Tiểu Lâu vội vàng chuẩn bị cơm chay, Tú Tú và Cố Thanh Sơn chưa quen thuộc lắm, có chút bứt rứt, ngượng ngùng đứng dậy nhìn tượng Phật xung quanh.

Lúc này, Cố Thanh Sơn mới rảnh rỗi mở Giao diện Chiến Thần ra. Từng dãy chữ nhỏ như đom đóm đã sớm hiện lên trong đó.

[Nhiệm vụ Định Mệnh: Trận Chiến Chết Chóc (Đã hoàn thành).]

[Mô tả nhiệm vụ: Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền trở về Nhân tộc an toàn, báo cho tu sĩ Nhân tộc bí mật của thế giới. Cùng lúc đó, nội gián trong tầng lớp cao của Nhân tộc là Đao Hoàng đã bị Bách Hoa tiên tử giết chết, Nhân tộc nghênh đón cục diện mới chưa từng có từ trước đến nay.]

[Ban thưởng nhiệm vụ: Thần thông của Chiến Thần (Kịch bản đặc biệt).]

[Xin hỏi có nhận ban thưởng nhiệm vụ hay không?]

Cố Thanh Sơn nói không chút do dự: “Nhận.”

Tất cả nội dung của Giao diện Chiến Thần biến mất, thay vào đó là một cái bàn quay hình tròn đột nhiên xuất hiện. Trên bàn quay có năm cái lỗ sâu, bên trong chạm khắc hình vẽ và hoa văn phức tạp. Từng hàng chữ nhỏ như đom đóm từ trong đó hiện ra:

[Mời người chơi tìm kiếm năm vật phẩm phù hợp yêu cầu của những hình vẽ kia trong vòng bốn mươi tám giờ, sau đó để vào cái lỗ bên trong vòng quay!]

[Cho dù có tập hợp đủ năm vật phẩm hay không, sau bốn mươi tám giờ, người chơi cũng được tham gia rút phần thưởng Thần thông của Chiến Thần.]

[Tốc độ thu thập càng nhanh, đẳng cấp vật phẩm càng cao thì tỉ lệ rút ra được Thần thông mạnh mẽ càng cao.]

[Bắt đầu tính thời gian!]

Cố Thanh Sơn nhìn dòng thuyết minh, nhẹ nhàng xoa cằm.

Cho dù có thể thu thập đủ năm vật phẩm hay không cũng có thể rút được Thần thông.

Nhưng khuyết điểm là tốn thời gian, đẳng cấp vật phẩm thu được càng cao thì chắc chắn có lợi cho việc rút được Thần thông mạnh.

Chỉ có bốn mươi tám giờ.

Cố Thanh Sơn tranh thủ nhìn lại năm hình vẽ kia.

Hình vẽ đầu tiên là một con quái vật không rõ diện mạo đang nằm rạp trên mặt đất gặm thi thể.

Hình vẽ thứ hai là một cầu thang đá uốn lượn quanh co xuống phía dưới, thông xuống tới tận chỗ sâu hoắm không thấy đáy.

Hình vẽ thứ ba là một khoảng không vũ trụ, trong đó có một tinh cầu bị bốn cái chân to lớn của quái vật trùm lên.

Cố Thanh Sơn nhìn vào đây, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ hình vẽ này là…”

Hắn nhìn xuống dưới, chỉ thấy hình vẽ thứ tư vẽ ra một khung cảnh người chết sống lại, còn hình vẽ thứ năm là một áng mây dày, có tay và chân vươn ra từ đó.

Đây là Hoàng Tuyền chủng và Vị Tri chủng, Vị Tri chủng còn có tên gọi khác là Hỗn Độn chủng.

Vô Diện Cự Nhân chính là quái vật thuộc Hỗn Độn chủng.

Quả là thế, Cố Thanh Sơn cảm thấy hơi nhẹ nhõm.

Cũng nhờ hắn đã nghiên cứu tìm hiểu về mọi loại quái vật lúc tận thế đổ xuống, chứ nếu đổi lại là một người khác thì căn bản không biết năm bức đồ án đang nói cái gì.

Năm bức đồ án này chính là năm chủng loại yêu ma hoành hành ở cả hai thế giới, theo thứ tự là Hỗn Loạn chủng, Thâm Uyên chủng, Vũ Trụ chủng, Hoàng Tuyền chủng và Vị Tri chủng. Như vậy xem ra năm cái lỗ này muốn lấy cơ thể của năm loại yêu ma để vào trong đó hay sao?

Trong lòng Cố Thanh Sơn có những suy nghĩ sơ bộ. Ngay sau đó, lông mày của hắn xoăn tít lại.

Thời gian gấp như thế, mình đi đâu mà tìm năm loại yêu ma?

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên có người vỗ vỗ bả vai hắn.

“Đang nghĩ gì mà mặt ủ mày chau vậy?” Tần Tiểu Lâu đặt đĩa xuống, nói.

“À, đang nghĩ xem có thể lấy được thân thể của yêu ma từ đâu.” Cố Thanh Sơn thuận miệng đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện