Ngoài vũ trụ, ở sâu trong phi thuyển Thần Điện trạm Tinh Không, ba hình ảnh dần dần biến mất với tốc độ cực chậm.
Màn hình cũng tối lại, nhưng chẳng bao lâu sau, ánh sáng lại bắt đầu chớp nhoáng không ngừng.
Đột nhiên, một dòng chữ xuất hiện trên đó.
Lời nói này dành cho một tầng lớp không được xác định, kể cả Phủ chủ của chín đại phủ, Tổng thống Liên Bang, tất cả loài người và đáng ra cả Cố Thanh Sơn ở trong phi thuyền Thần Điện ngoài vũ trụ cũng không được phép biết.
Lời nói vốn có thể khiến cả thế giới khiếp sợ ấy đã bị Nữ Thần Công Chính lặng lẽ xóa mất ngay sau khi nó vừa xuất hiện được một giây, cứ liên tục như vậy hết lần này đến lần khác.
Lời nói này chỉ có vẻn vẹn bốn chữ:
[Tôi rất hoang mang.]
...
Cố Thanh Sơn xem lại nội dung trên màn sáng lần nữa, sau khi chắc chắn không có sai sót gì mới khẽ gật đầu, hỏi: "Sau khi xem xong, cô đã tiêu hủy kỹ thuật hạng nhất đó rồi chứ?"
[Đã tiêu hủy, xin Cố Thanh Sơn các hạ yên tâm, chắc chắn sẽ không có vất kỳ sinh vật nào khác nhìn thấy đoạn kỹ thuật cốt lõi này.] Giọng Nữ Thần Công Chính nghe có vẻ khá bình tĩnh.
Vì Cố Thanh Sơn đang nghĩ đến chuyện khác nên cũng không phát hiện ra có điều gì không ổn trong lời giải thích này hay không.
"Đúng rồi, Quang não của tôi xảy ra chút vấn đề, tôi muốn kiểm tra xem mình còn bao nhiêu điểm công huân." Đột nhiên Cố Thanh Sơn nhớ đến chuyện này nên thuận miệng nói luôn.
Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên: [Cố Thanh Sơn các hạ, điểm chiến công của ngài là: 799873957281439.]
"Cái gì? Vậy tức là Quang não của tôi không hỏng, nhưng sao lại nhiều như thế?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi lại.
[Dựa theo hạng mục thứ 21 về những công trình nghiên cứu khoa học mang tính đột phá quan trọng, điểm chiến công của Cố Thanh Sơn đạt: 799873957281439 điểm.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Ra vậy." Cố Thanh Sơn sững sờ một giây, cuối cùng cũng hiểu.
...
Liên bang Tự Do.
Trong sân trường đại học Thủ đô.
Cả khuôn viên vắng hoe, một bóng người cũng không có.
Mỗi khi có người muốn đến gần nơi này thì lập tức đầu óc trở nên trống rỗng, nhanh chóng rời đi một cách không tự chủ.
"Ngươi là ai?" Tô Tuyết Nhi nhìn người đối diện, cảnh giác hỏi. Chẳng thể trách vì sao cô lại cảnh giác đến thế, bởi vì kẻ kia thật sự rất quái lạ.
Hắn ta ăn mặc sặc sỡ đủ các màu sắc, mặt trát phấn trắng bệch, trên môi lại phác họa thành cái miệng cười thật to màu đỏ rực, còn đôi mắt lại dùng màu nước vàng tô thành hai ngôi sao. Kiểu hóa trang này y hệt như mấy chú hề trong rạp xiếc.
Điều bất ngờ là trong tay chú hề lại đang cầm một cây đàn violon tao nhã.
Đứng đối diện chú hề, Tô Tuyết Nhi mặc một chiếc đầm trắng tinh, tóc buộc đuôi ngựa một cách tùy ý, chân mang đôi giày vải bình thường, phong cách đơn giản mà xinh đẹp.
Bốn phía vắng lặng, chú hề và Tô Tuyết Nhi đứng trên còn đường bên ngoài trường học, cả hai tạo nên hình ảnh đối lập nhau trông hết sức kỳ quặc.
Chú hề làm động tác như chào mở màn rồi mở miệng nói: "Thành thật xin lỗi tiểu thư Tô Tuyết Nhi tôn kính, hiện tại tôi rất kích động, cô cho phép tôi bình ổn tâm trạng lại chút."
"Kích động? Anh kích động chuyện gì?" Tô Tuyết Nhi khó hiểu hỏi.
"Vì cô xinh đẹp và tràn đầy sức sống như thế." Chú hề nở nụ cười thẹn thùng: "Vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ mổ bụng một thiếu nữ quý tộc như cô, tôi liền hưng phấn đến nỗi cả người phát run."
Đột nhiên chú hề nhảy múa ngay tại chỗ, miệng nói: "Tôi muốn nhảy một điệu nhảy tuyệt đẹp để thả lỏng tâm trạng căng thẳng của mình lúc này."
"Thần kinh." Tô Tuyết Nhi quan sát xung quanh.
"Xin mạo muội hỏi, ngài đang tìm hai vị tùy tùng của mình đúng không?" Chú hề dừng lại bước chân đang nhún nhảy của mình.
"Chẳng lẽ anh động tay động chân gì với họ rồi sao?" Tô Tuyết Nhi nhìn chằm chằm đối phương.
"Tôi chỉ cần đối phó cô mà thôi, còn thủ hạ của cô sẽ có người khác lo liệu."
Chú hề xoay một vòng rồi đặt đàn violon lên vai: "Màn trình diễn sắp bắt đầu rồi. Nhưng tôi không thể không nói, hai tên thuộc hạ của cô thật sự quá kém, người nữ thì còn miễn cưỡng chống chịu được nhưng lão già kia sắp chết rồi."
"Lý gia gia... Tô Di... Các người thật khốn kiếp!" Mặt Tô Tuyết Nhi biến sắc.
Ngay sau đó, một vầng sáng màu xanh nhạt bao phủ thân thể cô. Trong chớp mắt, thân hình cô chợt lóe lên, lao về phía chú hề với tốc độ nhanh như chớp.
Nhìn thấy thiếu nữ siết chặt nắm tay xông về phía mình, chú hề chỉ thong thả lui về sau, không hề có vẻ gì là hoảng hốt.
" Tấn Tiệp Cấp Tốc của hệ Phong? Năng lực mới đạt cấp một thì cũng chẳng là gì."
Chú hề lắc đầu thở dài rồi ngân nga lên: "Mỹ nhân ơi, cô đã tự mình nộp mạng như vậy, tôi không thể không tôn trọng quyết định của cô, vui vẻ đón nhận thời khắc tuyệt vời này."
Chú hề nhấc đàn violon lên, bắt đầu tấu nhạc, giọng hắn ta cũng trở nên trầm thấp: "Tặng cho cô một dạ khúc tử vong vậy, hỡi cô thiếu nữ quý tộc xinh đẹp."
Cùng với tiếng đàn da diết ấy, một bóng đen hiện ra từ đàn violon.
Bóng đen hơi dừng lại giây lát, sau đó bay vụt về phía Tô Tuyết Nhi.
Đúng lúc đó, từ miệng Tô Tuyết Nhi chợt phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, nghe giống như tiếng gió gầm thét.
"Cực Tốc Liên Kích!" Sau câu nói này, tốc độ của Tô Tuyết Nhi cũng tăng nhanh hơn, thân hình biến mất khỏi tầm mắt chú hề.
"Cái gì!" Chú hề lúc này mới thấy kinh sợ. "Cực Tốc Liên Kích" là giai đoạn hai của linh lực hệ Phong, thực lực của thiếu nữ này căn bản không giống như trong tình báo.
Bỗng nhiên, Tô Tuyết Nhi xuất hiện ngay sau lưng hắn ta, tung ra một quyền thật mạnh.
Chú hề nhanh chóng xoay người, dùng đàn violon đỡ công kích của đối phương. Chỉ trong khoảnh khắc khi hắn ta dừng lại, âm nhạc lập tức biến mất, bóng đen kia cũng chẳng thấy đâu.
Hai người đối mặt nhau, chỉ một giây sau, chú hề mượn lực của đòn đánh vừa rồi, bay ngược về sau.
"Ha ha ha, không thể không khen cô, bình thường quý tộc đối mặt với cái chết đều sợ đến mức tè ra quần, rất ít người dũng cảm được như cô." Chú hề khen ngợi.
"Những kẻ mà anh đang nhắc đến chỉ là những thành phần suốt ngày ăn chơi đàn đúm." Tô Tuyết Nhi tức giận cãi lại: "Trách nhiệm và số mệnh mà quý tộc gánh vác, tên thần kinh như anh căn bản không thể hiểu."
Dứt lời, cô dồn lực truy đuổi hắn ta. Rõ ràng tên hề này cần một khoảng thời gian nhất định để tích tụ kỹ năng, nên tuyệt đối không thể để hắn ta kéo dài khoảng cách.
Những kỹ năng chiến đấu cơ bản này Tô Tuyết Nhi đã từng nghe vô số lần trong lúc luyện tập hàng ngày.
Linh lực hệ Phong khiến tốc độ cô tăng lên một cách nhanh chóng. Chỉ nháy mắt sau, cả hai lại áp sát nhau một lần nữa.
"Ba mươi sáu thức Đoản Đả Liên Chiêu của Tô thị!" Giọng nữ trong trẻo vang lên, Tô Tuyết Nhi rướn người, hai tay hóa thành những tàn ảnh mơ hồ, quyền chưởng không ngừng tấn công chú hề.
Từng đợt công kích như gió táp ập tới, chú hề chỉ phải chống đỡ một cách khó khăn. Cuối cùng, hắn ta bị trúng một cú thật mạnh ngay chăn, ngã lăn ra đất.
"Chết tiệt!" Mặt chú hề biến sắc.
Tô Tuyết Nhi đang đợi khoảnh khắc này, cô nhanh chóng chắp hai tay lại, hội tụ sức mạnh khắp cơ thể. Cánh tay mảnh khảnh của cô xếp chồng lên nhau, bày ra hình chim hạc sinh động và ưu nhã.
Chú hề thấy vậy, con ngươi chợt co rút nhưng đã không ngăn kịp nữa rồi, hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng lê cơ thể hòng tránh đi. Hẳn là hắn ta đã đoán được, sau tư thế ưu mỹ đó là sức mạnh bộc phát kinh khủng thế nào.
Một luồng khí trong suốt dần tụ lại quanh hình chim hạc, tỏa ra khí thế vô cùng sắc bén.
Tiếng quát của thiếu nữ vang lên: "Võ Đạo Quy Tàng, Hạc Chưởng!"
... Ầm!
Chú hề bị đánh bay thẳng ra ngoài, đâm thẳng vào bức tường cách đó mấy chục mét.
"Cấp Tốc Liên Kích" là cảnh giới của linh năng hệ Phong được khai hóa đến giai đoạn hai, lực chiến đấu khá mạnh.
Đoản Đả Liên Chiêu lại là môn võ đặc biệt của Tô thị, nổi danh trong giới Võ tu.
Tô Tuyết Nhi là đại tiểu thư của Tô gia, chắc chắn đã nhận được sự rèn luyện chiến đấu tốt nhất, những gì học được dĩ nhiên là tinh túy của Tô gia.
Màn hình cũng tối lại, nhưng chẳng bao lâu sau, ánh sáng lại bắt đầu chớp nhoáng không ngừng.
Đột nhiên, một dòng chữ xuất hiện trên đó.
Lời nói này dành cho một tầng lớp không được xác định, kể cả Phủ chủ của chín đại phủ, Tổng thống Liên Bang, tất cả loài người và đáng ra cả Cố Thanh Sơn ở trong phi thuyền Thần Điện ngoài vũ trụ cũng không được phép biết.
Lời nói vốn có thể khiến cả thế giới khiếp sợ ấy đã bị Nữ Thần Công Chính lặng lẽ xóa mất ngay sau khi nó vừa xuất hiện được một giây, cứ liên tục như vậy hết lần này đến lần khác.
Lời nói này chỉ có vẻn vẹn bốn chữ:
[Tôi rất hoang mang.]
...
Cố Thanh Sơn xem lại nội dung trên màn sáng lần nữa, sau khi chắc chắn không có sai sót gì mới khẽ gật đầu, hỏi: "Sau khi xem xong, cô đã tiêu hủy kỹ thuật hạng nhất đó rồi chứ?"
[Đã tiêu hủy, xin Cố Thanh Sơn các hạ yên tâm, chắc chắn sẽ không có vất kỳ sinh vật nào khác nhìn thấy đoạn kỹ thuật cốt lõi này.] Giọng Nữ Thần Công Chính nghe có vẻ khá bình tĩnh.
Vì Cố Thanh Sơn đang nghĩ đến chuyện khác nên cũng không phát hiện ra có điều gì không ổn trong lời giải thích này hay không.
"Đúng rồi, Quang não của tôi xảy ra chút vấn đề, tôi muốn kiểm tra xem mình còn bao nhiêu điểm công huân." Đột nhiên Cố Thanh Sơn nhớ đến chuyện này nên thuận miệng nói luôn.
Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên: [Cố Thanh Sơn các hạ, điểm chiến công của ngài là: 799873957281439.]
"Cái gì? Vậy tức là Quang não của tôi không hỏng, nhưng sao lại nhiều như thế?" Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi lại.
[Dựa theo hạng mục thứ 21 về những công trình nghiên cứu khoa học mang tính đột phá quan trọng, điểm chiến công của Cố Thanh Sơn đạt: 799873957281439 điểm.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Ra vậy." Cố Thanh Sơn sững sờ một giây, cuối cùng cũng hiểu.
...
Liên bang Tự Do.
Trong sân trường đại học Thủ đô.
Cả khuôn viên vắng hoe, một bóng người cũng không có.
Mỗi khi có người muốn đến gần nơi này thì lập tức đầu óc trở nên trống rỗng, nhanh chóng rời đi một cách không tự chủ.
"Ngươi là ai?" Tô Tuyết Nhi nhìn người đối diện, cảnh giác hỏi. Chẳng thể trách vì sao cô lại cảnh giác đến thế, bởi vì kẻ kia thật sự rất quái lạ.
Hắn ta ăn mặc sặc sỡ đủ các màu sắc, mặt trát phấn trắng bệch, trên môi lại phác họa thành cái miệng cười thật to màu đỏ rực, còn đôi mắt lại dùng màu nước vàng tô thành hai ngôi sao. Kiểu hóa trang này y hệt như mấy chú hề trong rạp xiếc.
Điều bất ngờ là trong tay chú hề lại đang cầm một cây đàn violon tao nhã.
Đứng đối diện chú hề, Tô Tuyết Nhi mặc một chiếc đầm trắng tinh, tóc buộc đuôi ngựa một cách tùy ý, chân mang đôi giày vải bình thường, phong cách đơn giản mà xinh đẹp.
Bốn phía vắng lặng, chú hề và Tô Tuyết Nhi đứng trên còn đường bên ngoài trường học, cả hai tạo nên hình ảnh đối lập nhau trông hết sức kỳ quặc.
Chú hề làm động tác như chào mở màn rồi mở miệng nói: "Thành thật xin lỗi tiểu thư Tô Tuyết Nhi tôn kính, hiện tại tôi rất kích động, cô cho phép tôi bình ổn tâm trạng lại chút."
"Kích động? Anh kích động chuyện gì?" Tô Tuyết Nhi khó hiểu hỏi.
"Vì cô xinh đẹp và tràn đầy sức sống như thế." Chú hề nở nụ cười thẹn thùng: "Vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ mổ bụng một thiếu nữ quý tộc như cô, tôi liền hưng phấn đến nỗi cả người phát run."
Đột nhiên chú hề nhảy múa ngay tại chỗ, miệng nói: "Tôi muốn nhảy một điệu nhảy tuyệt đẹp để thả lỏng tâm trạng căng thẳng của mình lúc này."
"Thần kinh." Tô Tuyết Nhi quan sát xung quanh.
"Xin mạo muội hỏi, ngài đang tìm hai vị tùy tùng của mình đúng không?" Chú hề dừng lại bước chân đang nhún nhảy của mình.
"Chẳng lẽ anh động tay động chân gì với họ rồi sao?" Tô Tuyết Nhi nhìn chằm chằm đối phương.
"Tôi chỉ cần đối phó cô mà thôi, còn thủ hạ của cô sẽ có người khác lo liệu."
Chú hề xoay một vòng rồi đặt đàn violon lên vai: "Màn trình diễn sắp bắt đầu rồi. Nhưng tôi không thể không nói, hai tên thuộc hạ của cô thật sự quá kém, người nữ thì còn miễn cưỡng chống chịu được nhưng lão già kia sắp chết rồi."
"Lý gia gia... Tô Di... Các người thật khốn kiếp!" Mặt Tô Tuyết Nhi biến sắc.
Ngay sau đó, một vầng sáng màu xanh nhạt bao phủ thân thể cô. Trong chớp mắt, thân hình cô chợt lóe lên, lao về phía chú hề với tốc độ nhanh như chớp.
Nhìn thấy thiếu nữ siết chặt nắm tay xông về phía mình, chú hề chỉ thong thả lui về sau, không hề có vẻ gì là hoảng hốt.
" Tấn Tiệp Cấp Tốc của hệ Phong? Năng lực mới đạt cấp một thì cũng chẳng là gì."
Chú hề lắc đầu thở dài rồi ngân nga lên: "Mỹ nhân ơi, cô đã tự mình nộp mạng như vậy, tôi không thể không tôn trọng quyết định của cô, vui vẻ đón nhận thời khắc tuyệt vời này."
Chú hề nhấc đàn violon lên, bắt đầu tấu nhạc, giọng hắn ta cũng trở nên trầm thấp: "Tặng cho cô một dạ khúc tử vong vậy, hỡi cô thiếu nữ quý tộc xinh đẹp."
Cùng với tiếng đàn da diết ấy, một bóng đen hiện ra từ đàn violon.
Bóng đen hơi dừng lại giây lát, sau đó bay vụt về phía Tô Tuyết Nhi.
Đúng lúc đó, từ miệng Tô Tuyết Nhi chợt phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, nghe giống như tiếng gió gầm thét.
"Cực Tốc Liên Kích!" Sau câu nói này, tốc độ của Tô Tuyết Nhi cũng tăng nhanh hơn, thân hình biến mất khỏi tầm mắt chú hề.
"Cái gì!" Chú hề lúc này mới thấy kinh sợ. "Cực Tốc Liên Kích" là giai đoạn hai của linh lực hệ Phong, thực lực của thiếu nữ này căn bản không giống như trong tình báo.
Bỗng nhiên, Tô Tuyết Nhi xuất hiện ngay sau lưng hắn ta, tung ra một quyền thật mạnh.
Chú hề nhanh chóng xoay người, dùng đàn violon đỡ công kích của đối phương. Chỉ trong khoảnh khắc khi hắn ta dừng lại, âm nhạc lập tức biến mất, bóng đen kia cũng chẳng thấy đâu.
Hai người đối mặt nhau, chỉ một giây sau, chú hề mượn lực của đòn đánh vừa rồi, bay ngược về sau.
"Ha ha ha, không thể không khen cô, bình thường quý tộc đối mặt với cái chết đều sợ đến mức tè ra quần, rất ít người dũng cảm được như cô." Chú hề khen ngợi.
"Những kẻ mà anh đang nhắc đến chỉ là những thành phần suốt ngày ăn chơi đàn đúm." Tô Tuyết Nhi tức giận cãi lại: "Trách nhiệm và số mệnh mà quý tộc gánh vác, tên thần kinh như anh căn bản không thể hiểu."
Dứt lời, cô dồn lực truy đuổi hắn ta. Rõ ràng tên hề này cần một khoảng thời gian nhất định để tích tụ kỹ năng, nên tuyệt đối không thể để hắn ta kéo dài khoảng cách.
Những kỹ năng chiến đấu cơ bản này Tô Tuyết Nhi đã từng nghe vô số lần trong lúc luyện tập hàng ngày.
Linh lực hệ Phong khiến tốc độ cô tăng lên một cách nhanh chóng. Chỉ nháy mắt sau, cả hai lại áp sát nhau một lần nữa.
"Ba mươi sáu thức Đoản Đả Liên Chiêu của Tô thị!" Giọng nữ trong trẻo vang lên, Tô Tuyết Nhi rướn người, hai tay hóa thành những tàn ảnh mơ hồ, quyền chưởng không ngừng tấn công chú hề.
Từng đợt công kích như gió táp ập tới, chú hề chỉ phải chống đỡ một cách khó khăn. Cuối cùng, hắn ta bị trúng một cú thật mạnh ngay chăn, ngã lăn ra đất.
"Chết tiệt!" Mặt chú hề biến sắc.
Tô Tuyết Nhi đang đợi khoảnh khắc này, cô nhanh chóng chắp hai tay lại, hội tụ sức mạnh khắp cơ thể. Cánh tay mảnh khảnh của cô xếp chồng lên nhau, bày ra hình chim hạc sinh động và ưu nhã.
Chú hề thấy vậy, con ngươi chợt co rút nhưng đã không ngăn kịp nữa rồi, hắn ta chỉ có thể miễn cưỡng lê cơ thể hòng tránh đi. Hẳn là hắn ta đã đoán được, sau tư thế ưu mỹ đó là sức mạnh bộc phát kinh khủng thế nào.
Một luồng khí trong suốt dần tụ lại quanh hình chim hạc, tỏa ra khí thế vô cùng sắc bén.
Tiếng quát của thiếu nữ vang lên: "Võ Đạo Quy Tàng, Hạc Chưởng!"
... Ầm!
Chú hề bị đánh bay thẳng ra ngoài, đâm thẳng vào bức tường cách đó mấy chục mét.
"Cấp Tốc Liên Kích" là cảnh giới của linh năng hệ Phong được khai hóa đến giai đoạn hai, lực chiến đấu khá mạnh.
Đoản Đả Liên Chiêu lại là môn võ đặc biệt của Tô thị, nổi danh trong giới Võ tu.
Tô Tuyết Nhi là đại tiểu thư của Tô gia, chắc chắn đã nhận được sự rèn luyện chiến đấu tốt nhất, những gì học được dĩ nhiên là tinh túy của Tô gia.
Danh sách chương