“Quà sinh nhật của em, anh chuẩn bị xong rồi.” Cố Thanh Sơn chuyển chủ đề.
“A! Quà của em! Khi nào mới cho em? Em muốn nhanh chóng được nhìn thấy quà.” Đang lúc Tô Tuyết Nhi hối hận vì đã lỡ lời, sau khi nghe thấy câu này thì lập tức hoan hô lên.
“Buổi tối có thời gian không?”
“Có, thật ra thì học sinh mới cũng chỉ là đến để tập quen với nhà trường sớm hơn, gặp mặt các thầy giáo sớm một chút, trên thực tế thì mỗi ngày đều rất rảnh rỗi.”
“Được, buổi tối anh đến tìm em.”
“Vậy em chờ anh.” Tô Tuyết Nhi vừa nói xong, lại cảm thấy câu nói sau cùng của mình quá trực tiếp, mặt đỏ lên sau đó nhanh chóng tắt máy truyền tin.
Cố Thanh Sơn khẽ cười, tiếp tục nghịch máy truyền tin.
“Nữ Thần Công Chính?”
[Tôi đây, cuộc nói chuyện của các người tôi nghe thấy rồi. Hình thái một của Thiên Thần Rực Lửa đã hoàn tất kiểm tra, hình thái hai đang trong giai đoạn khảo sát.]
“Có thể đừng nghe lén chuyện riêng của tôi được không?”
[Xin yên tâm, Nữ Thần Công Chính sẽ không can thiệp vào quyền yêu đương của bất kỳ ai.]
“Tôi không phải có ý này, tôi muốn nói là đừng có nghe lén.”
[Dựa theo ý cá nhân của công dân Cố Thanh Sơn, Tô Tuyết Nhi được xếp vào hàng nhân vật bí mật kết nối, giải trừ an toàn giám sát.]
“... Chúng ta vừa rồi đang nói cái gì? À đúng rồi, tôi muốn Thiên Thần Rực Lửa.”
[Khảo sát chưa hoàn thành, anh nhất định phải đem Thiên Thần Rực Lửa làm quà để tặng cho Tô Tuyết Nhi sao?]
“Ừ, cô có thể yên tâm. Mấy loại hình thái tôi đều khảo nghiệm qua hết rồi.” Trong lòng Cố Thanh Sơn âm thầm bổ sung thêm một câu: đời trước cũng khảo nghiệm qua luôn rồi.
[Thiên Thần Rực Lửa đang chuẩn bị.]
[Tô Tuyết Nhi được liệt vào danh sách đối tượng bảo vệ chính của Liên Bang.]
[Ba giờ sau, Thiên Thần Rực Lửa chuẩn bị xong.]
“Rất tốt, cảm ơn.” Cố Thanh Sơn ngắt kết nối.
Không biết tại sao trong thời gian gần đây, Cố Thanh Sơn không cần đưa ra thỉnh cầu mà bất cứ lúc nào cũng có thể kết nối đến Nữ Thần Công Chính. Chắc là trở thành người bên cạnh Tổng thống cho nên bị Nữ Thần phá lệ chú ý tới, Cố Thanh Sơn thầm nghĩ.
Hắn đi xối nước lạnh, sau đó thay một bộ quần áo sạch rồi rời khỏi phòng.
Cả buổi sáng nay rất nhàn, vừa vặn có thể lợi dụng chút thời gian này rèn luyện kỹ thuật một chút.
Cố Thanh Sơn nghe ngóng một hồi trước cửa khách sạn mới biết được một câu lạc bộ thể thao có bộ môn bắn cung.
Bắn cung là một môn thể thao quý tộc. Ở thời đại này, những loại vũ khí lạnh hầu như đều trở thành môn thể thao tao nhã. Nói cách khác, chi phí chắc chắn sẽ không rẻ.
Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới, chắc phải xem thử mình còn bao nhiêu điểm tín dụng.
Tổng thống tài trợ cho hắn đi học, nhưng hắn cũng không phải hạng người lòng tham không đáy, cái gì cũng muốn xòe tay xin người khác.
Cố Thanh Sơn cầm Quang não cá nhân lên, xem giao diện cá nhân của mình.
“À, còn 19200 điểm tín dụng, dùng tiết kiệm một chút chắc vẫn đủ cho một khoảng thời gian nữa.”
Đây đều là tiền hắn đi làm để dành được, vốn định dùng để đóng học phí năm thứ nhất đại học. Bây giờ có thể tiết kiệm được tiền học phí nên tình trạng kinh tế của Cố Thanh Sơn có chuyển biến tốt.
Ánh mắt hắn quét qua màn hình, bỗng nhiên dừng lại ở một nơi.
Điểm chiến công cá nhân: 799873957281439 điểm.
Cố Thanh Sơn ngẩn người, theo bản năng vỗ một cái vào Quang não.
Vậy mà con số trên đó không hề thay đổi.
“Cái máy này dùng bảy tám năm, rốt cuộc hôm nay cũng xảy ra vấn đề rồi.” Hắn yên lặng thở dài.
Khi chế tạo chiến giáp cho Tô Tuyết Nhi đã hao tốn 2000 điểm chiến công mời Nữ Thần Công Chính trợ giúp, căn bản cũng chả còn lại bao nhiêu. Cho nên nếu có một con số khổng lồ như vậy thì chỉ có thể là do Quang não của hắn xảy ra vấn đề.
Thay đổi Quang não cá nhân cần tiêu chi phí rất cao, điểm tín dụng sẽ ngay lập tức giảm xuống.
Không được, không thể ăn không ngồi rồi, phải mau chóng tìm một chỗ đi làm mới có thể tự nuôi bản thân.
Cố Thanh Sơn mang tâm sự nặng nề đi ra khỏi khách sạn, lên một chiếc xe công cộng.
Nửa giờ sau.
Cố Thanh Sơn chui ra khỏi dòng người đầy ắp trên xe, lảo đảo mấy bước mới đứng vững trên đường phố.
“Quả là thủ đô có khác, đông quá thể.” Hắn lau mồ hôi trên trán, vừa quay đầu đã nhìn thấy bảng hiệu của câu lạc bộ thể thao.
Câu lạc bộ Tinh Không.
Cố Thanh Sơn cất bước đi vào, lập tức có mấy cô gái đi lên ân cần hỏi thăm.
“Chào tiên sinh, xin hỏi ngài có thẻ hội viên không?” Một cô tiếp tân lễ phép hỏi thăm.
“Không có, tôi đến đây lần đầu.” Cố Thanh Sơn nói đúng sự thật.
Cô tiếp tân lui xuống, sau đó có một người phụ nữ giống như quản lý đi tới.
Ánh mắt của người phụ nữ nhẹ nhàng lướt qua, thái độ lập tức lạnh nhạt lại.
Hôm nay Cố Thanh Sơn mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, một cái quần đen thường. Mặc dù nhìn qua thì cả người sạch sẽ nhưng phần mép quần áo đều đã sờn cũ, trông vô cùng giản dị.
Vì để che giấu Dạ Vũ trường cung và túi đựng đồ, hắn còn vác theo một bao cung tên thật dài, mà lại là loại rẻ nhất nữa.
Mỗi ngày, nữ quản lý chào đón biết bao nhiêu người, ánh mắt rất ngoan độc, vừa nhìn mặt cũng biết đây là một học sinh nghèo.
“Khu miễn phí trải nghiệm ở bên phải, lầu hai dưới mặt đất.” Nữ quản lý dời ánh mắt đi, thu lại vẻ mặt tươi cười, thuận miệng nói một câu.
“Xin hỏi chỗ bắn cung ở đâu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bắn cung?” Nữ quản lý chợt cười khẽ, thì ra là một người trẻ tuổi đang vắt óc tìm mưu kế để trèo lên. Loại thể thao như bắn cung này, trước giờ luôn được tầng lớp quý tộc yêu thích.
Một bộ cung cũ hơi tốt một chút cũng đã hao tốn mấy chục ngàn, nếu muốn đặt riêng làm bộ cung thật tốt thì ít nhất phải chuẩn bị năm trăm ngàn. Trên cơ bản thì người bình thường đều không có tiền mua cung chuyên dụng, cho dù thuê cung dùng chung trong khu bắn cung thì ít nhất cũng phải thuê ba tháng, chi phí cũng không ít.
Khu bắn cung luôn luôn là nơi giải trí của người quý tộc và những kẻ có tiền.
“Xin hỏi tiên sinh, cậu có cung của mình không? Nếu như không có thì có thể mua ở đây.” Nữ quản lý nhàn nhạt ném ra một câu nói. Cô ta tin chắc rằng chỉ với câu nói này sẽ có thể loại bỏ đi mơ mộng hão huyền của đối phương.
“Ừ, tôi có cung, chỉ cần một nơi để luyện tập kỹ thuật.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Nữ quản lý híp mắt lại, quan sát người thanh niên trước mặt một lần nữa.
Không sai, toàn thân người này đều mặc quần áo rẻ tiền, đôi giày thể thao trên chân cũng đi được nhiều năm rồi, ngay cả nhãn hiệu cũng chưa nghe qua.
Dung mạo trông đẹp trai đấy, nhưng lại mặt dày vô sỉ công khai nói láo, còn muốn chui vào khu bắn cung trong này.
Cứ như vậy muốn leo lên tầng lớp quý tộc?
Nữ quản lý thầm cười lạnh, chỉ một phương hướng nói: “Nơi bắn cung nằm ở đằng sau câu lạc bộ, phải băng qua hai khu lớn, chi bằng để tôi dẫn cậu đi?”
“Vậy làm phiền rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Mời đi bên này.” Nữ quản lý dẫn Cố Thanh Sơn đi ra phía sau, còn quay đầu nháy mắt một cái.
Mấy người lễ tân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười. Đến khi hai người họ rời khỏi đại sảnh, lập tức có người không nhịn được.
“Lại thêm một người nữa.”
“Đoán chừng rất nhanh sẽ bị đuổi ra ngoài.”
“Chắc chắn rồi, loại người nhà nghèo này căn bản không biết, muốn vào chỗ bắn cung cần có địa vị khá cao, nếu không thì ngay cả cửa cũng sẽ không mở.”
“Thật muốn thấy được dáng vẻ hắn bị chặn ở ngoài, ngay cả cửa cũng không vào được.”
“Đợi xem đi, chẳng mấy chốc sẽ bị bảo an dìu ra thôi.”
“Hay là một lát nữa chúng ta cùng nhau nói hoan nghênh lần sau lại đến chơi?”
“Ha ha, ý kiến hay.”
Nữ quản lý dẫn Cố Thanh Sơn xuyên qua khu vũ khí, bể bơi, cuối cùng đi tới đứng trước một cánh cửa tự động. Cô ta lặng lẽ lui về phía sau hai bước, cười nói: “Đã đến rồi, tiên sinh mời vào.”
“À, được.” Cố Thanh Sơn đi tới cửa.
Cửa vẫn đang đóng.
Hắn khẽ đẩy nhưng cửa vẫn khóa, bèn quay đầu nhìn nữ quản lý.
“A! Quà của em! Khi nào mới cho em? Em muốn nhanh chóng được nhìn thấy quà.” Đang lúc Tô Tuyết Nhi hối hận vì đã lỡ lời, sau khi nghe thấy câu này thì lập tức hoan hô lên.
“Buổi tối có thời gian không?”
“Có, thật ra thì học sinh mới cũng chỉ là đến để tập quen với nhà trường sớm hơn, gặp mặt các thầy giáo sớm một chút, trên thực tế thì mỗi ngày đều rất rảnh rỗi.”
“Được, buổi tối anh đến tìm em.”
“Vậy em chờ anh.” Tô Tuyết Nhi vừa nói xong, lại cảm thấy câu nói sau cùng của mình quá trực tiếp, mặt đỏ lên sau đó nhanh chóng tắt máy truyền tin.
Cố Thanh Sơn khẽ cười, tiếp tục nghịch máy truyền tin.
“Nữ Thần Công Chính?”
[Tôi đây, cuộc nói chuyện của các người tôi nghe thấy rồi. Hình thái một của Thiên Thần Rực Lửa đã hoàn tất kiểm tra, hình thái hai đang trong giai đoạn khảo sát.]
“Có thể đừng nghe lén chuyện riêng của tôi được không?”
[Xin yên tâm, Nữ Thần Công Chính sẽ không can thiệp vào quyền yêu đương của bất kỳ ai.]
“Tôi không phải có ý này, tôi muốn nói là đừng có nghe lén.”
[Dựa theo ý cá nhân của công dân Cố Thanh Sơn, Tô Tuyết Nhi được xếp vào hàng nhân vật bí mật kết nối, giải trừ an toàn giám sát.]
“... Chúng ta vừa rồi đang nói cái gì? À đúng rồi, tôi muốn Thiên Thần Rực Lửa.”
[Khảo sát chưa hoàn thành, anh nhất định phải đem Thiên Thần Rực Lửa làm quà để tặng cho Tô Tuyết Nhi sao?]
“Ừ, cô có thể yên tâm. Mấy loại hình thái tôi đều khảo nghiệm qua hết rồi.” Trong lòng Cố Thanh Sơn âm thầm bổ sung thêm một câu: đời trước cũng khảo nghiệm qua luôn rồi.
[Thiên Thần Rực Lửa đang chuẩn bị.]
[Tô Tuyết Nhi được liệt vào danh sách đối tượng bảo vệ chính của Liên Bang.]
[Ba giờ sau, Thiên Thần Rực Lửa chuẩn bị xong.]
“Rất tốt, cảm ơn.” Cố Thanh Sơn ngắt kết nối.
Không biết tại sao trong thời gian gần đây, Cố Thanh Sơn không cần đưa ra thỉnh cầu mà bất cứ lúc nào cũng có thể kết nối đến Nữ Thần Công Chính. Chắc là trở thành người bên cạnh Tổng thống cho nên bị Nữ Thần phá lệ chú ý tới, Cố Thanh Sơn thầm nghĩ.
Hắn đi xối nước lạnh, sau đó thay một bộ quần áo sạch rồi rời khỏi phòng.
Cả buổi sáng nay rất nhàn, vừa vặn có thể lợi dụng chút thời gian này rèn luyện kỹ thuật một chút.
Cố Thanh Sơn nghe ngóng một hồi trước cửa khách sạn mới biết được một câu lạc bộ thể thao có bộ môn bắn cung.
Bắn cung là một môn thể thao quý tộc. Ở thời đại này, những loại vũ khí lạnh hầu như đều trở thành môn thể thao tao nhã. Nói cách khác, chi phí chắc chắn sẽ không rẻ.
Cố Thanh Sơn chợt nhớ tới, chắc phải xem thử mình còn bao nhiêu điểm tín dụng.
Tổng thống tài trợ cho hắn đi học, nhưng hắn cũng không phải hạng người lòng tham không đáy, cái gì cũng muốn xòe tay xin người khác.
Cố Thanh Sơn cầm Quang não cá nhân lên, xem giao diện cá nhân của mình.
“À, còn 19200 điểm tín dụng, dùng tiết kiệm một chút chắc vẫn đủ cho một khoảng thời gian nữa.”
Đây đều là tiền hắn đi làm để dành được, vốn định dùng để đóng học phí năm thứ nhất đại học. Bây giờ có thể tiết kiệm được tiền học phí nên tình trạng kinh tế của Cố Thanh Sơn có chuyển biến tốt.
Ánh mắt hắn quét qua màn hình, bỗng nhiên dừng lại ở một nơi.
Điểm chiến công cá nhân: 799873957281439 điểm.
Cố Thanh Sơn ngẩn người, theo bản năng vỗ một cái vào Quang não.
Vậy mà con số trên đó không hề thay đổi.
“Cái máy này dùng bảy tám năm, rốt cuộc hôm nay cũng xảy ra vấn đề rồi.” Hắn yên lặng thở dài.
Khi chế tạo chiến giáp cho Tô Tuyết Nhi đã hao tốn 2000 điểm chiến công mời Nữ Thần Công Chính trợ giúp, căn bản cũng chả còn lại bao nhiêu. Cho nên nếu có một con số khổng lồ như vậy thì chỉ có thể là do Quang não của hắn xảy ra vấn đề.
Thay đổi Quang não cá nhân cần tiêu chi phí rất cao, điểm tín dụng sẽ ngay lập tức giảm xuống.
Không được, không thể ăn không ngồi rồi, phải mau chóng tìm một chỗ đi làm mới có thể tự nuôi bản thân.
Cố Thanh Sơn mang tâm sự nặng nề đi ra khỏi khách sạn, lên một chiếc xe công cộng.
Nửa giờ sau.
Cố Thanh Sơn chui ra khỏi dòng người đầy ắp trên xe, lảo đảo mấy bước mới đứng vững trên đường phố.
“Quả là thủ đô có khác, đông quá thể.” Hắn lau mồ hôi trên trán, vừa quay đầu đã nhìn thấy bảng hiệu của câu lạc bộ thể thao.
Câu lạc bộ Tinh Không.
Cố Thanh Sơn cất bước đi vào, lập tức có mấy cô gái đi lên ân cần hỏi thăm.
“Chào tiên sinh, xin hỏi ngài có thẻ hội viên không?” Một cô tiếp tân lễ phép hỏi thăm.
“Không có, tôi đến đây lần đầu.” Cố Thanh Sơn nói đúng sự thật.
Cô tiếp tân lui xuống, sau đó có một người phụ nữ giống như quản lý đi tới.
Ánh mắt của người phụ nữ nhẹ nhàng lướt qua, thái độ lập tức lạnh nhạt lại.
Hôm nay Cố Thanh Sơn mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, một cái quần đen thường. Mặc dù nhìn qua thì cả người sạch sẽ nhưng phần mép quần áo đều đã sờn cũ, trông vô cùng giản dị.
Vì để che giấu Dạ Vũ trường cung và túi đựng đồ, hắn còn vác theo một bao cung tên thật dài, mà lại là loại rẻ nhất nữa.
Mỗi ngày, nữ quản lý chào đón biết bao nhiêu người, ánh mắt rất ngoan độc, vừa nhìn mặt cũng biết đây là một học sinh nghèo.
“Khu miễn phí trải nghiệm ở bên phải, lầu hai dưới mặt đất.” Nữ quản lý dời ánh mắt đi, thu lại vẻ mặt tươi cười, thuận miệng nói một câu.
“Xin hỏi chỗ bắn cung ở đâu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Bắn cung?” Nữ quản lý chợt cười khẽ, thì ra là một người trẻ tuổi đang vắt óc tìm mưu kế để trèo lên. Loại thể thao như bắn cung này, trước giờ luôn được tầng lớp quý tộc yêu thích.
Một bộ cung cũ hơi tốt một chút cũng đã hao tốn mấy chục ngàn, nếu muốn đặt riêng làm bộ cung thật tốt thì ít nhất phải chuẩn bị năm trăm ngàn. Trên cơ bản thì người bình thường đều không có tiền mua cung chuyên dụng, cho dù thuê cung dùng chung trong khu bắn cung thì ít nhất cũng phải thuê ba tháng, chi phí cũng không ít.
Khu bắn cung luôn luôn là nơi giải trí của người quý tộc và những kẻ có tiền.
“Xin hỏi tiên sinh, cậu có cung của mình không? Nếu như không có thì có thể mua ở đây.” Nữ quản lý nhàn nhạt ném ra một câu nói. Cô ta tin chắc rằng chỉ với câu nói này sẽ có thể loại bỏ đi mơ mộng hão huyền của đối phương.
“Ừ, tôi có cung, chỉ cần một nơi để luyện tập kỹ thuật.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Nữ quản lý híp mắt lại, quan sát người thanh niên trước mặt một lần nữa.
Không sai, toàn thân người này đều mặc quần áo rẻ tiền, đôi giày thể thao trên chân cũng đi được nhiều năm rồi, ngay cả nhãn hiệu cũng chưa nghe qua.
Dung mạo trông đẹp trai đấy, nhưng lại mặt dày vô sỉ công khai nói láo, còn muốn chui vào khu bắn cung trong này.
Cứ như vậy muốn leo lên tầng lớp quý tộc?
Nữ quản lý thầm cười lạnh, chỉ một phương hướng nói: “Nơi bắn cung nằm ở đằng sau câu lạc bộ, phải băng qua hai khu lớn, chi bằng để tôi dẫn cậu đi?”
“Vậy làm phiền rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Mời đi bên này.” Nữ quản lý dẫn Cố Thanh Sơn đi ra phía sau, còn quay đầu nháy mắt một cái.
Mấy người lễ tân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười. Đến khi hai người họ rời khỏi đại sảnh, lập tức có người không nhịn được.
“Lại thêm một người nữa.”
“Đoán chừng rất nhanh sẽ bị đuổi ra ngoài.”
“Chắc chắn rồi, loại người nhà nghèo này căn bản không biết, muốn vào chỗ bắn cung cần có địa vị khá cao, nếu không thì ngay cả cửa cũng sẽ không mở.”
“Thật muốn thấy được dáng vẻ hắn bị chặn ở ngoài, ngay cả cửa cũng không vào được.”
“Đợi xem đi, chẳng mấy chốc sẽ bị bảo an dìu ra thôi.”
“Hay là một lát nữa chúng ta cùng nhau nói hoan nghênh lần sau lại đến chơi?”
“Ha ha, ý kiến hay.”
Nữ quản lý dẫn Cố Thanh Sơn xuyên qua khu vũ khí, bể bơi, cuối cùng đi tới đứng trước một cánh cửa tự động. Cô ta lặng lẽ lui về phía sau hai bước, cười nói: “Đã đến rồi, tiên sinh mời vào.”
“À, được.” Cố Thanh Sơn đi tới cửa.
Cửa vẫn đang đóng.
Hắn khẽ đẩy nhưng cửa vẫn khóa, bèn quay đầu nhìn nữ quản lý.
Danh sách chương