Hắn ta (1) nghiêm túc nhìn về phía Trương Anh Hào và bắt lại tay của đối phương.

(1) Vì hiện tại quan hệ của Diệp Phi Ly và Cố Thanh Sơn đã thay đổi nên sẽ thay đổi nhân xưng của nhân vật này.

“Xin chào, tôi là quỷ giết người đứng đầu thế giới, Diệp Phi Ly.”

Bốn mắt giao nhau.

Trương Anh Hào mở to mắt nhìn hắn ta, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Những chuyện trước đó xảy ra, từng hình ảnh xuất hiện trong đầu anh ta.

Lần này, anh ta thật sự hiểu rồi.

Mồ hôi chảy dọc trên trán xuống, Trương Anh Hào bất giác rùng mình.

Anh ta nhẹ nhàng rút tay lại—— nhưng không thể rút ra.

Diệp Phi Ly nắm tay anh ta rất chặt, cũng bày tỏ sự nghiêm túc và tôn trọng của mình.

Trương Anh Hào hít một ngụm khí, trưng ra khuôn mắt còn khó coi hơn cả khóc, và nói: “À, người anh em, tôi tin cậu là một đối tác tuyệt vời, tuyệt đối không sai.”

Thế giới tu hành.

Sau hôm Tuế thí, tình thế ngày một căng thẳng hơn.

Bách Hoa điện.

Một luồng lửa thật dài bay đến, yên lặng lượn lờ trước mặt Bách Hoa Tiên Tử.

Bách Hoa Tiên Tử cầm lấy hỏa phù, một ý nghĩ lướt qua.

“Là một tin tức hết sức kỳ quái.” Nàng nói.

“Chuyện gì vậy ạ?” Tú Tú tò mò hỏi.

“Những quái vật lớn mạnh xưa kia chiếm giữ ở Ma Vân Giang, đột nhiên đều biến mất hết rồi.”

“Có phải là đã bước vào vào lãnh thổ của Nhân tộc hay không?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Không phải, chúng ta canh giữ rất chặt, một khi bọn chúng xuất hiện, chúng ta lập tức phát giác.” Bách Hoa Tiên Tử nói.

“Thông qua nhiều lần xác nhận, hình như bọn chúng đã đi rồi, đã rời khỏi thế giới của chúng ta.” Nàng bổ sung nói.

“Đây là chuyện tốt mà.” Tần Tiểu Lâu cười nói: “Bọn chúng đi hết rồi, chúng ta không cần đánh, cũng đã nắm được thắng lợi trong tay.”

“Nhưng mà đám Yêu Thánh của thế giới này đều ở đây, chưa một kẻ nào rời đi.” Bách Hoa Tiên Tử nói.

Nàng trầm ngâm một chút rồi nói: “Tuy rằng ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đối với Nhân tộc mà nói đây là một cơ hội tốt.”

“Chúng ta vốn định phát động tấn công sau ngày Tuế thí, nhưng mà bây giờ xem ra lần tấn công này có thể trở thành trận quyết chiến rồi.

“=Cố Thanh Sơn nghe vậy, trong lòng dần trở nên nặng nề.

Yêu ma dị giới đều đã đi hết rồi——Bọn chúng đã đi đâu?

Nếu căn cứ theo cách nói của cỗ thi thể trên trụ thanh đồng đó, bọn chúng chắc chắn đã đi ăn hiếp kẻ yếu hơn rồi.

Đó chính là thế giới hiện thực.

Giai đoạn bây giờ, yêu ma vẫn không cách nào tự mình tiến vào thế giới hiện thực, nhưng mà bọn chúng đã liên tiếp tạo ra Hải thú và Quỷ giết người, tiếp theo bọn chúng sẽ làm gì?

Thế giới hiện thực đã chồng chất vết thương, không chịu nổi bất kỳ kiếp nạn nào nữa.

Chết tiệt, đáng lẽ bây giờ mình phải nên ở thế giới hiện thực, xem xem rốt cuộc sẽ xảy chuyện gì!

Cố Thanh Sơn có chút ảo não, nhưng lại không có biện pháp gì.

Kiếp này, cục diện của hai thế giới thay đổi quá nhanh, khiến cho người ta khó lòng thích ứng kịp.

Trước không nói đến thế giới hiện thực, chỉ nói về thế giới tu hành.

Ở kiếp trước, game thủ ít nhất còn có thể bắt đầu từ việc giết những con yêu thú nhỏ bé, từng bước nâng cao thực lực và cấp bậc, từ từ thích ứng với thế giới tu hành.

Mà giờ phút này của kiếp này, Nhân tộc đã vạch trần quỷ kế của yêu ma, phát hiện ra thế giới Thần võ, đã chiếm ưu thế về mặt chiến lược, tuyệt đối không gây sự sinh chuyện vặt, nhất định phải phát động chiến dịch tấn công lớn.

Bản thân lần này đến đây, sẽ nhanh chóng bước vào cuộc quyết chiến giữa Nhân tộc và Yêu tộc!

Đây không phải là game đánh boss, mà là trận chiến một mất một còn thật sự.

Trước cuộc chiến tranh to lớn như dòng nước lũ này, vận mệnh của con người như là lục bình trôi nổi, lúc nào cũng có thể tan nát.

Rốt cuộc… nên làm thế nào?

Cố Thanh Sơn quét mắt qua đồng hồ cát.

Cát vẫn chảy rất chậm——từ lúc đến không gian kỳ dị đó, dòng chảy thời gian của bản thân rất là hỗn loạn.

Lần này đến với thế giới tu hành, không biết lúc nào có thể quay trở về.

Hắn âm thầm thở dài một hơi.

Bây giờ đã không còn sức lực lo cho thế giới hiện thực nữa, bắt buộc phải dốc hết toàn lực ứng phó với chiến dịch lần này.

Hi vọng khoảng thời gian bản thân ở thế giới tu hành này, thế giới hiện thực đừng xảy ra chuyện lớn gì.

Cố Thanh Sơn tạm thời đè nén lại ý định trong lòng, dời tất cả sự chú ý lên tất cả mọi người trong Bách Hoa Điện.

Chỉ thấy Bách Hoa Tiên Tử vừa vẫy tay, hai món đồ rơi vào trên bàn.

Hóa ra là hai miếng lệnh bài, một miếng đặt ở trước mặt Cố Thanh Sơn, một miếng còn lại để ở trước mặt Tần Tiểu Lâu.

Miếng lệnh bài của Cố Thanh Sơn vẫn là màu đồng, chẳng qua so với lúc đầu hắn đến đây thì miếng lệnh bài này không còn thô sơ như thế nữa.

Ở giữa miếng lệnh bài, sợi dây màu đỏ buộc quanh hai chữ lớn được khắc rất khí thế.

“Kiêu kỵ”

Cố Thanh Sơn nhìn về miếng lệnh bài Giáo úy Kiêu kỵ trước mắt, không thể tin được thốt lên: “Ta cứ như thế trở thành Giáo úy Kiêu kỵ ư?”

Giáo úy Kiêu kỵ đứng hàng thứ ba trong sáu loại Giáo úy, thân phận cũng không tồi.

Trong bộ máy quân chế của liên quân Nhân tộc, chế độ cấp bậc được áp dụng là “Lục giáo, tứ tướng, chủ phó soái”

Còn về “Thập tổng”, “Bách phu”, “Thiên kỵ”, chính là thủ lĩnh trong các binh sĩ cấp nhỏ, không được xếp vào hàng sĩ quan.

Chức vụ Giáo úy, từ thấp đến cao, phân biệt lần lượt là: “Bồi nhung”, “Nhân dũng”, “Ngự vũ”, “Kiêu kỵ”, “Chấn uy”, “Chiêu vũ”.

Chế độ cấp bậc này đã trải qua nhiều lần tranh cãi kịch liệt, cuối cùng mới định ra được, và được tất cả môn phái trong thế giới tu hành công nhận.

Đối với những tu sĩ trong thế giới tu hành mà nói, trong chế độ cấp bậc này, mỗi lần lên một cấp, đều cần phải đạt được một công lao nhất định.

Tương ứng với người chơi là giết yêu trừ ma.

Theo sự hiểu biết của kiếp trước, có một người chơi đã giết tám trăm yêu ma, mới có thể thoát kiếp binh sĩ, trở thành giáo úy Bồi nhung, còn từ giáo úy Bồi nhung đến giáo úy Nhân dũng, phải giết hai nghìn yêu ma.

Mỗi một cấp sau đó, số lượng yêu ma phải giết đều sẽ tăng vọt.

Người chơi nếu muốn từ binh sĩ thăng lên làm giáo úy Kiêu kỵ, phải giết đủ ba vạn tám trăm yêu ma.

Đây là một con số khủng khiếp, rất ít người có thể làm được, nhưng hệ thống chính là quy định như vậy.

Không nói đến người chơi, dựa theo những tu sĩ trên thế giới này mà tính, Cố Thanh Sơn là binh sĩ của tiền phong doanh, muốn trở thành giáo úy, ít nhất cũng phải lập được mười lần công nhỏ, hoặc là một lần công lớn, mới có thể thăng cấp lên làm giáo úy Bồi nhung.

“Bồi nhung” là cấp thấp nhất trong hàng sĩ quan, còn miếng lệnh bài của Cố Thanh Sơn, lại là “Kiêu kỵ”

Hắn trong phút chốc đã nhảy liền ba cấp.

“Đây là cái đệ nên được, không cần phải quá kinh ngạc.” nói.

Bách Hoa Tiên Tử mỉm cười, cũng nói: “Con đã cứu được hai vị tướng quân, mời được bổn thánh ra tay, giúp Nhân tộc tìm ra nội gián, chuyện phát hiện ra thế giới Thân võ con cũng có phần, như thế vẫn chưa đủ một chức Kiêu kỵ ư?”

Ngỗng trắng cũng nói: “Nếu không phải sợ việc đệ lên chức quá nhanh, không tốt cho sự phát triển, sư tôn còn muốn đến vỗ bàn của liên minh, lấy chức tướng quân về cho đệ làm.”

“Sư tôn có thể yêu cầu trực tiếp như vậy à?” Cố Thanh Sơn khó tin hỏi lại.

Trong liên minh tu hành Nhân tộc, quân công là chuyện khó khăn nhất, mỗi một lần nâng cấp quân hàm, đều là chuyện hết sức nghiêm túc và công bằng, tuyệt đối không cho phép gian lận lừa đảo.

Cho dù bản thân có lập được đại công, nhưng nếu như từ một binh sĩ nhảy thẳng lên làm tướng quân, vẫn có chút gì đó không hợp lí.

Ngỗng trắng nói: “Bây giờ liên quân Nhân tộc không còn bố trí chủ phó soái nữa rồi.”

“Không có chủ phó soái, vậy ai sẽ chỉ huy chiến đâu?” Tú Tú xen miệng vào hỏi.

“Việc Đao Hoàng làm phản khiến cho người khác cảm thấy vô cùng lo sợ.” Ngỗng trắng híp mắt nói:

“Bây giờ chỉ huy cao nhất của liên quân Nhân tộc tổng cộng có ba người, do Tam thánh đích thân đảm nhiệm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện