"Có việc gì cứ nói thẳng. "" Cố Thanh Sơn nói.

"Không có việc gì, không có việc gì. "" Trương Anh Hào tươi cười nói.

Nhìn thái độ của Cố Thanh Sơn, bây giờ mà nói ra sẽ bị từ chối, còn không bằng chờ một chút, xem xét tình hình rồi nói.

"Vậy anh xuống xong ly này xin rời đi trước, chỗ của tôi có rất nhiều chuyện, phải lập tức đi ngay, không thể tiếp đón anh được. "" Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói.

"Hả, đuổi tôi sao? Rượu của cậu rất ngon, nhưng cậu chỉ mời tôi một ly! "" Trương Anh Hào nhất quyết không tha nói.

Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn anh ta, kéo một thùng rượu dưới bàn ra.

"Cho anh hết, mang về từ từ uống, bây giờ có thể đi rồi chứ? "" Hắn chỉ vào thùng rượu này rồi nói.

"Ha ha, bạn chí cốt, nhưng hiện tại vấn đề không phải là rượu. "" Trương Anh Hào gượng cười rồi nói: "Tôi nói nếu cậu có chuyện gì, tôi đều có thể giúp một tay. ""

"Anh muốn giúp sao? "" Cố Thanh Sơn nheo mắt nhìn hắn.

"Đương nhiên rồi, chúng ta là đối tác của nhau, cậu có chuyện gì, tôi ra tay giúp cũng là chuyện nên làm. "" Trương Anh Hào vỗ ngực nói.

Trên quang não bỗng nhiên có tiếng Nữ Thần Công Chính truyền ra: [Phát hiện dấu vết đối tượng, quy hoạch tuyến đường tiếp cận đã xong.]

Cố Thanh Sơn lập tức đứng lên, nói: "Tôi phải đi ngay, anh không đi thì ở trong này, chờ tôi về rồi nói. ""

Trương Anh Hào ngăn hắn lại mở lời: "Tôi đi cùng với cậu, mặc kệ là nhiệm vụ gì, cho dù đọ sức với quỷ giết người, tôi cũng có thể kề vai chiến đấu với cậu. ""

Cố Thanh Sơn nhìn anh ta chằm chằm rồi nói: "Anh muốn làm gì, chuyện tôi làm rất nguy hiểm. ""

"Đối tác mà, phải có dáng vẻ của đối tác chứ. "" Trương Anh Hào ngẩng đầu, bày ra dáng vẻ của một ông chủ tổ chức sát thủ: "Hơn nữa, cho dù tiếp cận nhân vật nguy hiểm thế nào, với bổn đại thiếu gia đều dễ như trở bàn tay. ""

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi được, một khi đã như vậy thì ngài đi cùng đi. ""

"Chúng ta đi đâu? Đi làm cái gì? "" Trương Anh Hào hưng phấn hỏi.

Bỗng nhiên, Nữ Thần Công Chính xen vào nói: [Trương Anh Hào không có quyền liên quan, không cần phải cố gắng tiếp cận nội dung tuyệt mật cấp S.]

"Bốp! "" Trương Anh Hào đập một cái lên quang não tắt nó đi, nhìn Cố Thanh Sơn nói: "Bây giờ thì cậu có thể nói rồi chứ? ""

"Được rồi, đi gặp một người suýt nữa đã giết được người của tôi. "" Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, trả lời không rõ ràng.

"Cậu thật sự không nói tình hình thực tế cho tôi biết đúng không? "" Trương Anh Hào có chút tổn thương nói.

"Tôi phải lo lắng đến cảm nhận của mỗi người sao. "" Cố Thanh Sơn thở dài.

Qủa nhiên ngay sau đó, quang não tự động phát sáng, giọng nói của Nữ Thần Công Chính từ trong truyền ra: [Cuộc tiếp xúc tuyệt mật cấp S không cần phải công bố, hành động của ngài Cố Thanh Sơn rất đáng được tuyên dương.]

Không biết vì sao, Trương Anh Hào lại cảm thấy giọng điệu của Nữ Thần Công Chính còn mang theo một sự vui vẻ.

"Được rồi, tôi có thể đi không? "" Trương Anh Hào hỏi Nữ Thần Công Chính.

"Có người phối hợp cũng là lựa chọn không tệ. "" Cố Thanh Sơn nhìn Nữ Thần Công Chính nói.

Nữ Thần Công Chính im lặng một lúc rồi nói: [Cho phép Trương Anh Hào tham gia, đây là tin tình báo liên quan, mời ngài tự mình suy đoán, Nữ Thần Công Chính và ngài Cố Thanh Sơn không tiện tiết lộ.]

"Nói như vậy là tôi có thể giúp rồi hả? Chúng ta phải đi chiến đấu ư? "" Trương Anh Hào lại hỏi.

"Xem tình hình đã. "" Cố Thanh Sơn không chắc chắn nói.

"Còn phải nghĩ sao, dựa theo lời cậu nói, kẻ kia suýt nữa giết cậu. ""

"Chiến tranh không thể giải quyết toàn bộ vấn đề trên thế giới. ""

"Cái cậu này, không hăng hái một chút nào. ""

"Được rồi. "" Cố Thanh Sơn đuổi anh ta ra ngoài: "Tôi phải xử lý chút chuyện, anh đi chào hỏi mọi người đi, hết bận tôi sẽ đến tìm anh sau. ""

"Được rồi. "" Trương Anh Hào hậm hực tủi thân đi ra ngoài.

Chờ anh ta đi khỏi, Cố Thanh Sơn đóng cửa lại, quay về bàn ngồi xuống.

Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nữ Thần Công Chính. ""

[Tôi ở đây.]

"Tình hình có thay đổi, ngoài phương án tiếp cận, chuẩn bị thêm một kế hoạch nữa. ""

[Mời ngài nói.]

"Tên của kế hoạch là: Đánh giết, ngoài ra lấy bản đồ để tôi xem. ""

[Đã rõ.]

Nữ Thần Công Chính vừa nói xong, đã chiếu bản đồ thành phố trước mặt Cố Thanh Sơn.

Cố Thanh Sơn nhìn bản đồ, bắt đầu nghiêm túc sắp xếp.

"Cách địa điểm gặp mặt của chúng ta 10 km, mấy vị trí này triệu tập các đội chiến giáp cơ động, tắt động cơ rồi ẩn nấp, sẵn sàng đợi lệnh. ""

"Cách địa điểm gặp mặt 13 km, quân đội và chức nghiệp giả bao vây mấy chỗ này, gọi hai vị Đại tướng, chia ra hai phía Đông Nam và Tây Bắc làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu. ""

"Không cần để lộ sự thật, cho bọn họ một nhiệm vụ khác, đồng thời khiến họ hoàn thành nhiệm vụ xong vẫn phải duy trì khoảng cách với chúng ta. ""

"Một khi cuộc gặp thất bại, tôi và Trương Anh Hào rơi vào tình trạng chiến đấu, chiến giáp cơ động phải đến chiến trường trong một phút, đại tướng phải đến chiến trường trong hai phút, khởi động kế hoạch đánh giết quỷ giết người. ""

"Ngoài ra tôi muốn cô chuẩn bị hình ảnh tư liệu, chuyển đến quang não cá nhân của tôi, chuẩn bị sẵn sàng để sử dụng. ""

[Đã rõ.] Nữ Thần Công Chính nói: [Thưa ngài, chiến thuật chuẩn bị của ngài vô cùng đầy đủ nhưng tôi có một thắc mắc.]

"Cô nói đi. ""

[Vì sao trước đây ngài không làm như thế?]

"Lúc trước nếu tiếp cận thất bại, còn có thể thử lần hai. ""

"Còn bây giờ. "" Cố Thanh Sơn thở dài nói: "Tôi phải đảm bảo tính mạng cho bên phía đối tác. ""

[Thì ra là thế.]

Một phút sau.

Có một tàu bay loại nhỏ đáp xuống một sân bóng vắng vẻ bên cạnh thành phố.

Trương Anh Hào nhảy xuống tàu bay, đánh giá xung quanh.

Đây là một sân bóng rổ ngoài trời, trên sân vương vãi từng mảng máu lớn.

Trên một giá bóng rổ, còn treo một nửa cái xác, tất nhiên là lúc còn sống trốn lên đó nhưng vẫn bị giết chết.

Một quả bóng rổ bị teo lại nằm trong bụi cỏ bên ngoài sân bóng, phía trên đều có máu đen, vô số ruồi bọ bay lượng quanh nó.

"Sao thế, chúng ta tới đây làm gì? "" Trương Anh Hào hỏi.

Anh ta bỗng im lặng.

Anh ta nhìn thấy có một chàng trai trẻ tuổi trông rất bình thường, trên người mang theo vết máu đi qua sân bóng.

Sắc mặt gã thanh niên tái nhợt, có chút tập tễnh, trên mũi đeo một cái kính, làm người khác không thấy rõ ánh mắt của gã.

Trương Anh Hào nhìn Cố Thanh Sơn một cái, siết chặt bàn tay.

Cố Thanh Sơn vội vàng bắt lấy tay anh ta, sợ hành động này kích thích đến đối phương.

Trương Anh Hào thấy hắn ngăn cản mình lấy vũ khí thì chậm rãi hiểu ra đôi chút.

Hóa ra thật sự không chiến đấu mà đến tìm người.

Trương Anh Hào đánh giá người trẻ tuổi đối diện.

Tìm một kẻ toàn thân đầy thương tích làm gì?

Cố Thanh Sơn này, bình thường nhìn qua rất hòa nhã, thế nhưng thực tế ánh mắt vô cùng sắc bén.

Người trẻ tuổi này suýt nữa giết Cố Thanh Sơn ư? Nhìn bộ dạng chật vật này, có chỗ nào giống cao thủ chứ.

Anh ta tự nhủ thầm, rồi nghe Cố Thanh Sơn chào hỏi đối phương.

"Xin chờ một chút. "" Cố Thanh Sơn nói.

Chàng trai trẻ tuổi đứng lại, quay đầu sang, đánh giá hai nguời.

"Lại là anh. "" Chàng trai trẻ tuổi khẽ nói.

Gã do dự một chút, giống như đang suy nghĩ phải làm gì bây giờ.

Lúc này, Cố Thanh Sơn đã lên tiếng lần nữa: "Tôi không có ác ý. ""

Hắn giang tay ra, ý bảo trên người không có vũ khí.

"Ồ? Sao anh có thể tìm được tôi? Nên biết rằng, ngay cả quân đội cũng không thể tìm ra tôi. "" Chàng trai trẻ tuổi nói.

Tò mò là tốt rồi, Cố Thanh Sơn thầm nghĩ.

Cố Thanh Sơn nói: "Bởi vì cậu có mang theo quang não cá nhân. ""

"Chuyện này thì liên quan gì? "" Chàng trai trẻ tuổi hỏi.

Cố Thanh Sơn vỗ tay một tiếng.

Quang não cá nhân trong lòng chàng trai trẻ tuổi phát sáng.

[Xin chào Diệp Phi Ly, người vốn từng là công dân của Liên Bang, tôi là Nữ Thần Công Chính.] Tiếng nói vang lên từ quang não cá nhân.

Cố Thanh Sơn lại vỗ tay lần nữa.

Quang não cá nhân của Diệp Phi Ly lại tắt.

Trương Anh Hào há hốc miệng, nửa ngày không nói nên lời.

Vẻ mặt của Diệp Phi Ly thay đổi, nửa ngày không nói ra lời.

Hai người đều biết rằng, ý nghĩa phía sau chuyện này là gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện