Ngón tay đao nhọn va chạm với trường kiếm.
"Thất Khống, phát động!"
"A!"
Gã thanh niên kêu to, hai cánh tay bị đánh bật ra phía sau.
Cơ hội!
Cố Thanh Sơn chém theo một kiếm.
Gã thanh niên không cách nào khống chế thân thể, đành thuận theo tư thế ngửa ra sau, nghiêng người nhường kiếm phong lướt qua.
Cố Thanh Sơn lấn người mà lên, đuổi theo chém thêm một kiếm.
Kiếm quang vô tận lượn lờ quanh thân kiếm - Nguyệt Trảm!
Toàn thân Cố Thanh Sơn hóa thành Nguyệt Trảm màu trắng, hiện lên trên không trung.
Gã thanh niên bị chém thành hai đoạn, lại bị kiếm phong bén nhọn thổi bay ra ngoài.
Cố Thanh Sơn rơi xuống đất.
Toàn bộ quá trình giao thủ chỉ xảy ra trong mấy giây ngắn ngủi.
Chỉ trong chớp mắt đó, hai người đã thay đổi mấy lần công thủ, cũng phân ra thắng bại.
Một đám quân nhân và chức nghiệp giả nhìn tới ngẩn ngơ. Không ai ngờ được rằng, chỉ qua mấy lần hô hấp ngắn ngủi, chiến đấu đã kết thúc.
Cố Thanh Sơn lại không hề buông lỏng.
Hắn ngẩng đầu vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn giữa không trung.
Chỉ thấy hai nửa thi thể hóa thành huyết quang một lần nữa dung hợp thành một thể.
Gã thanh niên xuất hiện lại trước mặt mọi người một cách hoàn hảo.
"Hóa ra tài nghệ của ngươi lại có thể mạnh tới như vậy."
Gã khoanh tay, nghiêng đầu cảm thán.
"Nhưng ta đã nói rồi, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tài nghệ có cao tới đâu cũng vô ích thôi." Gã cười gằn, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Ngươi nói cũng có đạo lý đấy." Cố Thanh Sơn đặt kiếm trong hư không, lật tay lấy cung ra.
Cung Dạ Vũ.
Hắn rút ra một mũi tên, đặt lên dây cung.
Gã thanh niên sửng sốt.
Gã nhìn chằm chằm thanh cung kia, nhưng hoàn toàn không cảm ứng được sự tồn tại của trường cung đó.
Điều này khiến cho trong lòng gã có chút hoang mang khó hiểu.
Cố Thanh Sơn lại không quan tâm gã nghĩ cái gì, giương cung lên bắn.
Liên Xạ!
Ngự Phong!
Loạn Vũ!
Loạn Vũ!
Loạn Vũ!
Một lần bắn là mười mũi tên, một hơi thở Cố Thanh Sơn phát động ba lần Loạn Vũ, phong kín toàn bộ đường lui của gã thanh niên.
"Trời ạ!" Trong đám người có người thất thanh thét lên.
Kiếm thuật có mạnh hơn nữa thì vẫn nằm trong sự hiểu biết của nhân loại, nhưng tài bắn cung quỷ dị như vậy, thì mọi người đều chưa từng thấy bao giờ.
Gã thanh niên tránh trái tránh phải, nhưng trên người vẫn không ngừng trúng tên, gã không thể không tạm thời đáp xuống, trốn phía sau tượng điêu khắc.
"Ngươi có làm vậy cũng vô dụng thôi." Gã thanh niên khinh thường gầm rú nói.
Trên người gã tuôn ra tầng tầng huyết quang, những mũi tên cắm trên người gã tựa như bị hòa tan, dần dần biến mất.
"Vô dụng." Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn thở dài cũng nói.
Thực lực cảnh giới của hai người kém nhau quá xa, hắn chỉ có thể dựa vào tài nghệ chống đỡ tạm thôi.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên linh đan, nuốt xuống.
Linh lực nhanh chóng giảm xuống sẽ làm giảm bớt số lần có thể ra tay, bắt buộc dùng đan dược bổ sung.
Sau một khắc, huyết ảnh đột nhiên ập tới, xông thẳng về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nâng cung tiếp tục bắn!
Bách Phát Bách Trúng!
Oanh Kích!
Gã thanh niên lại bị đánh bay ra ngoài, nhưng mà gã không thèm để ý tới xoay người ở giữa không trung, tiếp tục lao tới.
Trường cung của Cố Thanh Sơn khẽ động, Loạn Vũ!
Những mũi tên bất quy tắc vạch ra bóng xám đầy trời, như phi xà bơi lượn, đuổi theo sát quỷ giết người.
"Ha ha ha, vô dụng thôi, tên của ngươi không giết chết được ta!"
Uy lực mũi tên của đối phương gã đã hiểu rõ, lần này lao xuống cho dù liều mạng chịu chút thương tổn cũng phải giết chết đối phương!
Gã thanh niên hóa thành huyết ảnh, tốc độ lập tức tăng vọt.
Huyết ảnh vặn vẹo lướt qua từng mũi tên sắc bén, lao thẳng về phía Cố Thanh Sơn.
Hai tay của gã biến ảo thành những trường đao màu đỏ lòm, chuẩn bị mượn một lực cường đại đánh tới, một kích phân thây.
Gã thanh niên cười gằn, đợi khoảnh khắc tuyệt vời sắp tới.
Một giây kế tiếp, lại thấy trường cung trong tay đối phương biến mất.
Thanh kiếm kia lại được đối phương cầm lên, cũng chỉ thẳng về phía ngón tay mình.
Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng một mét, chính là thời khắc quyết định sinh tử.
Tốc độ của gã thanh niên vốn đã tăng tới cực hạn, thấy cảnh này chợt cảm thấy không ổn... Không xong, lần này thì không kịp tránh rồi!
Cố Thanh Sơn nắm lấy thời cơ, thúc giục kiếm quyết.
Bí kiếm, Đoạn Thủy Lưu!
Thùng thùng thùng thùng thùng!!!
Kiếm quang ngưng tụ thành từng lớp, tầng tầng nổ tung, giống như cự pháo, bắn nổ thân thể gã thanh niên năm lần, chỉ còn lại một đống thịt nát bay ra ngoài.
Thịch thịch.
Một âm thanh trầm nặng vang lên, gã thanh niên bay về một phía khác của sân rộng, nặng nề đập lên mặt đất làm bốc lên một lớp bụi mù.
"Đánh đẹp lắm!" Một tên Thiếu tá gào lên.
Mọi người cũng đồng loạt hô hào.
Cố Thanh Sơn lại cau mày chắn ngang trường kiếm trước ngực.
"Đứng lên đi, công kích như vậy không thể giết chết ngươi được." Hắn nói.
Gã thanh niên khẽ động, quả nhiên chống đất đứng dậy.
"Thực sự khiến ta giật mình đấy." Gã thanh niên nói: "Đáng tiếc, ngươi không phải quỷ giết người, nếu không ta rất muốn thu ngươi làm thuộc hạ."
Trong ánh mắt của gã có cảm thán, có kinh ngạc, nhưng đa phần vẫn là sát khí và hận ý vô cùng vô tận.
"Ngươi không trả nổi lương cho ta đâu." Cố Thanh Sơn nói.
"Hây da, xem ra hôm nay phải tốn thêm chút thời gian mới có thể kết thúc chuyến săn rồi." Gã thanh niên nói xong thì từng bước đi tới phía Cố Thanh Sơn.
Nhưng mà lúc này, các quang não của những chức nghiệp giả kia lại đồng thời sáng lên.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính truyền ra từ quang não.
[Một phút nữa, Võ thánh Trương Tông Nguyên sẽ tới chiến trường, xin ngài Cố Thanh Sơn thủ vững trận địa.]
Con ngươi của gã thanh niên chợt co lại.
Gã đã nghe danh tiếng của Võ thánh Trương Tông Nguyên mà lớn lên, nên do dự trong lòng lúc này đã biến thành kinh sợ.
Không thể bị thương thêm nữa, bản thân tuy tạm thời là người mạnh nhất trong đám quỷ giết người, nhưng trong bóng tối vẫn ẩn giấu vô số người cạnh tranh đang nhìn chằm chằm gã.
Trong lúc gã còn do dự, thì Cố Thanh Sơn đã nâng cao thanh cung, lắp tên, nhắm thẳng về phía gã.
"Chết tiệt."
Gã mắng một câu rồi hóa thành huyết quang nhanh chóng rời đi.
Cố Thanh Sơn đợi thêm một lát nữa sau đó mới chậm rãi buông Dạ Vũ cung xuống.
Hắn rốt cục có thể thả lỏng một chút.
Trận chiến này đánh khá là mạo hiểm, thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, mỗi một giây một phút đều như đang bước trên lưỡi dao.
"Tốc độ tiến hóa khá nhanh, chỉ là phương diện chiến đấu còn quá non nớt."
Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng.
Linh lực đã sắp dùng hết rồi nếu không phải là mình có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không lộ ra một chút biểu hiện thất bại nào, có lẽ đối phương đã điên cuồng phản công rồi.
Loại quái vật khủng bố này, giống như Võ thánh, chức nghiệp giả Ngũ Hành Khai Hóa cấp bốn, Thiên Tuyển giả có độ thức tỉnh cao, đều là những đối thủ mà hiện giờ hắn không thể đối phó được.
Đúng như lời quỷ giết người đã nói, tu vi của hắn vẫn còn quá yếu.
Cũng đúng như lời gã khen ngợi, nếu không phải kiếm thuật của hắn thực sự cao tuyệt, thì mấy lần tên quái vật đó dùng thực lực nghiền ép hắn đã sớm thất thế rồi.
Nếu đổi lại là một người tu hành khác tới, thì đã sớm bị quái vật giết chết rồi.
"Võ thánh sắp tới sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Nữ Thần Công Chính nói: [Thời gian thực tế không nhanh như vậy, phải mười phút nữa.]
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: "Nhưng cô nói là một phút."
Nữ Thần Công Chính nói: [Đây là sách lược đối phó mới nhất.]
Cố Thanh Sơn nói: "Không tồi nha, cô mà cũng nói dối cơ đấy."
Nữ Thần Công Chính hỏi: [Đây là khen ngợi?]
Cố Thanh Sơn nói: "Lần này thì đúng. Mặt khác, nói với ngài Võ thánh, bảo ông ấy không cần phải gấp cứ từ từ rồi tới."
Cố Thanh Sơn đi tới trước mặt mấy người hỏi: "Các anh còn có thể di chuyển không?"
Mấy người liên tục gật đầu, không chớp mắt nhìn hắn, giống như đang nhìn một con bá vương long khoác da người.
"OK, nhanh chóng trở về đi, quỷ giết người đã rời khỏi thì quỷ ăn thịt người sẽ kéo tới cả đám."
"Thất Khống, phát động!"
"A!"
Gã thanh niên kêu to, hai cánh tay bị đánh bật ra phía sau.
Cơ hội!
Cố Thanh Sơn chém theo một kiếm.
Gã thanh niên không cách nào khống chế thân thể, đành thuận theo tư thế ngửa ra sau, nghiêng người nhường kiếm phong lướt qua.
Cố Thanh Sơn lấn người mà lên, đuổi theo chém thêm một kiếm.
Kiếm quang vô tận lượn lờ quanh thân kiếm - Nguyệt Trảm!
Toàn thân Cố Thanh Sơn hóa thành Nguyệt Trảm màu trắng, hiện lên trên không trung.
Gã thanh niên bị chém thành hai đoạn, lại bị kiếm phong bén nhọn thổi bay ra ngoài.
Cố Thanh Sơn rơi xuống đất.
Toàn bộ quá trình giao thủ chỉ xảy ra trong mấy giây ngắn ngủi.
Chỉ trong chớp mắt đó, hai người đã thay đổi mấy lần công thủ, cũng phân ra thắng bại.
Một đám quân nhân và chức nghiệp giả nhìn tới ngẩn ngơ. Không ai ngờ được rằng, chỉ qua mấy lần hô hấp ngắn ngủi, chiến đấu đã kết thúc.
Cố Thanh Sơn lại không hề buông lỏng.
Hắn ngẩng đầu vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn giữa không trung.
Chỉ thấy hai nửa thi thể hóa thành huyết quang một lần nữa dung hợp thành một thể.
Gã thanh niên xuất hiện lại trước mặt mọi người một cách hoàn hảo.
"Hóa ra tài nghệ của ngươi lại có thể mạnh tới như vậy."
Gã khoanh tay, nghiêng đầu cảm thán.
"Nhưng ta đã nói rồi, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, tài nghệ có cao tới đâu cũng vô ích thôi." Gã cười gằn, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Ngươi nói cũng có đạo lý đấy." Cố Thanh Sơn đặt kiếm trong hư không, lật tay lấy cung ra.
Cung Dạ Vũ.
Hắn rút ra một mũi tên, đặt lên dây cung.
Gã thanh niên sửng sốt.
Gã nhìn chằm chằm thanh cung kia, nhưng hoàn toàn không cảm ứng được sự tồn tại của trường cung đó.
Điều này khiến cho trong lòng gã có chút hoang mang khó hiểu.
Cố Thanh Sơn lại không quan tâm gã nghĩ cái gì, giương cung lên bắn.
Liên Xạ!
Ngự Phong!
Loạn Vũ!
Loạn Vũ!
Loạn Vũ!
Một lần bắn là mười mũi tên, một hơi thở Cố Thanh Sơn phát động ba lần Loạn Vũ, phong kín toàn bộ đường lui của gã thanh niên.
"Trời ạ!" Trong đám người có người thất thanh thét lên.
Kiếm thuật có mạnh hơn nữa thì vẫn nằm trong sự hiểu biết của nhân loại, nhưng tài bắn cung quỷ dị như vậy, thì mọi người đều chưa từng thấy bao giờ.
Gã thanh niên tránh trái tránh phải, nhưng trên người vẫn không ngừng trúng tên, gã không thể không tạm thời đáp xuống, trốn phía sau tượng điêu khắc.
"Ngươi có làm vậy cũng vô dụng thôi." Gã thanh niên khinh thường gầm rú nói.
Trên người gã tuôn ra tầng tầng huyết quang, những mũi tên cắm trên người gã tựa như bị hòa tan, dần dần biến mất.
"Vô dụng." Cùng lúc đó, Cố Thanh Sơn thở dài cũng nói.
Thực lực cảnh giới của hai người kém nhau quá xa, hắn chỉ có thể dựa vào tài nghệ chống đỡ tạm thôi.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, lấy ra một viên linh đan, nuốt xuống.
Linh lực nhanh chóng giảm xuống sẽ làm giảm bớt số lần có thể ra tay, bắt buộc dùng đan dược bổ sung.
Sau một khắc, huyết ảnh đột nhiên ập tới, xông thẳng về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nâng cung tiếp tục bắn!
Bách Phát Bách Trúng!
Oanh Kích!
Gã thanh niên lại bị đánh bay ra ngoài, nhưng mà gã không thèm để ý tới xoay người ở giữa không trung, tiếp tục lao tới.
Trường cung của Cố Thanh Sơn khẽ động, Loạn Vũ!
Những mũi tên bất quy tắc vạch ra bóng xám đầy trời, như phi xà bơi lượn, đuổi theo sát quỷ giết người.
"Ha ha ha, vô dụng thôi, tên của ngươi không giết chết được ta!"
Uy lực mũi tên của đối phương gã đã hiểu rõ, lần này lao xuống cho dù liều mạng chịu chút thương tổn cũng phải giết chết đối phương!
Gã thanh niên hóa thành huyết ảnh, tốc độ lập tức tăng vọt.
Huyết ảnh vặn vẹo lướt qua từng mũi tên sắc bén, lao thẳng về phía Cố Thanh Sơn.
Hai tay của gã biến ảo thành những trường đao màu đỏ lòm, chuẩn bị mượn một lực cường đại đánh tới, một kích phân thây.
Gã thanh niên cười gằn, đợi khoảnh khắc tuyệt vời sắp tới.
Một giây kế tiếp, lại thấy trường cung trong tay đối phương biến mất.
Thanh kiếm kia lại được đối phương cầm lên, cũng chỉ thẳng về phía ngón tay mình.
Lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng một mét, chính là thời khắc quyết định sinh tử.
Tốc độ của gã thanh niên vốn đã tăng tới cực hạn, thấy cảnh này chợt cảm thấy không ổn... Không xong, lần này thì không kịp tránh rồi!
Cố Thanh Sơn nắm lấy thời cơ, thúc giục kiếm quyết.
Bí kiếm, Đoạn Thủy Lưu!
Thùng thùng thùng thùng thùng!!!
Kiếm quang ngưng tụ thành từng lớp, tầng tầng nổ tung, giống như cự pháo, bắn nổ thân thể gã thanh niên năm lần, chỉ còn lại một đống thịt nát bay ra ngoài.
Thịch thịch.
Một âm thanh trầm nặng vang lên, gã thanh niên bay về một phía khác của sân rộng, nặng nề đập lên mặt đất làm bốc lên một lớp bụi mù.
"Đánh đẹp lắm!" Một tên Thiếu tá gào lên.
Mọi người cũng đồng loạt hô hào.
Cố Thanh Sơn lại cau mày chắn ngang trường kiếm trước ngực.
"Đứng lên đi, công kích như vậy không thể giết chết ngươi được." Hắn nói.
Gã thanh niên khẽ động, quả nhiên chống đất đứng dậy.
"Thực sự khiến ta giật mình đấy." Gã thanh niên nói: "Đáng tiếc, ngươi không phải quỷ giết người, nếu không ta rất muốn thu ngươi làm thuộc hạ."
Trong ánh mắt của gã có cảm thán, có kinh ngạc, nhưng đa phần vẫn là sát khí và hận ý vô cùng vô tận.
"Ngươi không trả nổi lương cho ta đâu." Cố Thanh Sơn nói.
"Hây da, xem ra hôm nay phải tốn thêm chút thời gian mới có thể kết thúc chuyến săn rồi." Gã thanh niên nói xong thì từng bước đi tới phía Cố Thanh Sơn.
Nhưng mà lúc này, các quang não của những chức nghiệp giả kia lại đồng thời sáng lên.
Giọng nói của Nữ Thần Công Chính truyền ra từ quang não.
[Một phút nữa, Võ thánh Trương Tông Nguyên sẽ tới chiến trường, xin ngài Cố Thanh Sơn thủ vững trận địa.]
Con ngươi của gã thanh niên chợt co lại.
Gã đã nghe danh tiếng của Võ thánh Trương Tông Nguyên mà lớn lên, nên do dự trong lòng lúc này đã biến thành kinh sợ.
Không thể bị thương thêm nữa, bản thân tuy tạm thời là người mạnh nhất trong đám quỷ giết người, nhưng trong bóng tối vẫn ẩn giấu vô số người cạnh tranh đang nhìn chằm chằm gã.
Trong lúc gã còn do dự, thì Cố Thanh Sơn đã nâng cao thanh cung, lắp tên, nhắm thẳng về phía gã.
"Chết tiệt."
Gã mắng một câu rồi hóa thành huyết quang nhanh chóng rời đi.
Cố Thanh Sơn đợi thêm một lát nữa sau đó mới chậm rãi buông Dạ Vũ cung xuống.
Hắn rốt cục có thể thả lỏng một chút.
Trận chiến này đánh khá là mạo hiểm, thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, mỗi một giây một phút đều như đang bước trên lưỡi dao.
"Tốc độ tiến hóa khá nhanh, chỉ là phương diện chiến đấu còn quá non nớt."
Nói xong, hắn vỗ túi trữ vật lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng.
Linh lực đã sắp dùng hết rồi nếu không phải là mình có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không lộ ra một chút biểu hiện thất bại nào, có lẽ đối phương đã điên cuồng phản công rồi.
Loại quái vật khủng bố này, giống như Võ thánh, chức nghiệp giả Ngũ Hành Khai Hóa cấp bốn, Thiên Tuyển giả có độ thức tỉnh cao, đều là những đối thủ mà hiện giờ hắn không thể đối phó được.
Đúng như lời quỷ giết người đã nói, tu vi của hắn vẫn còn quá yếu.
Cũng đúng như lời gã khen ngợi, nếu không phải kiếm thuật của hắn thực sự cao tuyệt, thì mấy lần tên quái vật đó dùng thực lực nghiền ép hắn đã sớm thất thế rồi.
Nếu đổi lại là một người tu hành khác tới, thì đã sớm bị quái vật giết chết rồi.
"Võ thánh sắp tới sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Nữ Thần Công Chính nói: [Thời gian thực tế không nhanh như vậy, phải mười phút nữa.]
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên nói: "Nhưng cô nói là một phút."
Nữ Thần Công Chính nói: [Đây là sách lược đối phó mới nhất.]
Cố Thanh Sơn nói: "Không tồi nha, cô mà cũng nói dối cơ đấy."
Nữ Thần Công Chính hỏi: [Đây là khen ngợi?]
Cố Thanh Sơn nói: "Lần này thì đúng. Mặt khác, nói với ngài Võ thánh, bảo ông ấy không cần phải gấp cứ từ từ rồi tới."
Cố Thanh Sơn đi tới trước mặt mấy người hỏi: "Các anh còn có thể di chuyển không?"
Mấy người liên tục gật đầu, không chớp mắt nhìn hắn, giống như đang nhìn một con bá vương long khoác da người.
"OK, nhanh chóng trở về đi, quỷ giết người đã rời khỏi thì quỷ ăn thịt người sẽ kéo tới cả đám."
Danh sách chương