Editor: Nguyệt
Ariel nhìn một lượt rồi rũ mi, gõ tay xuống bàn: “Ngày mai chúng ta sẽ giải quyết triệt để căn cứ địch. Liên Bang tất thắng!”
“Tan họp.”
Một khi Ariel với Chung Thịnh đã hành động là hiệu quả tăng lên thấy rõ. Những chiến sĩ cải tạo gene vội vàng từ dân thường mà thành làm sao sánh được hai chiến sĩ xông pha chiến trường dạn dày kinh nghiệm như họ.
Hai người phối hợp ăn ý, vọt thẳng vào doanh trại địch, với sự yểm trợ của đồng đội đánh tập kích, thành công phá hủy hai khẩu pháo chính của chiến hạm địch khi chúng còn chưa kịp phản ứng lại.
Vụ nổ kinh hoàng chấn động cả mặt đất, khiến rất nhiều chiến sĩ gene mất thăng bằng ngã rầm rầm.
Quân tiên phong thừa cơ xông lên, theo sau hai vị thủ trưởng mở đường máu thoát thân. Đến khi lao ra khỏi căn cứ rồi, họ mới biết chỉ có cơ giáp của Ariel và Chung Thịnh là xem như lành lặn.
Nhìn những chiếc cơ giáp không còn toàn vẹn cùng các binh sĩ đã mãi nằm lại nơi đây, Ariel trầm mặc.
Đây chính là chiến tranh, luôn song hành với máu và tính mạng.
Mở bộ đàm, Ariel ra chỉ thị cuối cùng với Cuttino: “Toàn quân tấn công!”
“Rõ!”
Tiếng đáp rành mạch dứt khoát của Cuttino truyền qua bộ đàm, trong giọng nói có phần hưng phấn.
Chiến tranh không chỉ có hy sinh, mà còn có quang vinh. Thân là lính Liên Bang, từ tận đáy lòng, họ sẵn sàng hy sinh để đổi lấy niềm vinh quang vô bờ ấy.
Cuộc chiến diễn ra rất thuận lợi. Kế hoạch mà Ariel vạch ra gần như là hoàn hảo. Pháo chính bị phá hủy khiến sĩ khí quân địch giảm mạnh. Thời gian qua lính Liên Bang lại được tôi luyện nâng cao thực lực, cho nên quân Liên Bang không mất quá nhiều sức lực đã triệt hạ được căn cứ địch.
Sau cùng, trận chiến trở thành cuộc chém giết một phía. Hai bên giằng co nhau trên tinh cầu này hơn một năm trời, tay ai cũng nhuốm đầy máu quân địch.
Ariel không ngăn cản họ. Từ lúc chiến tranh bắt đầu, quân Liên Bang đã luôn ở thế yếu. Các binh sĩ bất lực nhìn đồng đội bị giết hại, bị bắt đi, biến đổi gene, rồi quay lại tấn công mình. Áp lực nặng nề trong thời gian dài khiến họ căm hận tột độ Liên minh Người biến hóa. Ariel chưa bao giờ thương hại kẻ địch, thậm chí hắn còn muốn để các binh sĩ giải tỏa căm phẫn ở đây, có thế thì các trận đánh sau họ mới bình tĩnh được, tỉ lệ sống sót mới cao hơn.
Trận chiến kết thúc, Ariel rút khỏi chiến trường, nói với Cuttino: “Thống kê tổn thất rồi báo cáo cho tôi.” sau đấy dẫn theo Chung Thịnh cùng hơn ba mươi người của đội quân tiên phong còn sống sót trở về căn cứ.
Cuttino nhìn bóng người đã rời xa kia, rồi lại nhìn các binh sĩ còn ở lại thu dọn chiến trường, lòng thầm cảm thán tuy quân tiên phong tổn thất nặng nề, nhưng những người còn sống chắc chắn sẽ có bước tiến bộ vượt bậc.
Xông pha sa trường chiến đấu thực thụ là cách tốt nhất để tôi luyện binh sĩ. Ariel với Chung Thịnh thể hiện thực lực áp đảo tuyệt đối cũng sẽ khiến các binh sĩ từ sùng bái đơn thuần chuyển thành cuồng nhiệt phấn đấu noi theo.
Cuttino tin rằng từ nay về sau, những binh sĩ ở đây sẽ trở thành thanh gươm sắc trong tay ngài Ariel, theo chân ngài đi tới đỉnh vinh quang.
Dù thấy tiếc vì mình không đủ khả năng gia nhập đội quân tiên phong, nhưng Cuttino cũng không lo cho tiền đồ của mình sau này. Gã tin căn cứ nhỏ tinh cầu 17 chỉ là một điểm dừng chân của ngài Ariel. Chỉ cần đi theo ngài, gã chắc chắn sẽ có tương lai xán lạn.
“Trưởng quan Cuttino, chúng tôi bắt được mấy tên lính đào ngũ của Liên minh Người tiến hóa.” Tai nghe truyền đến tiếng báo cáo của binh sĩ, “Có bắt về không ạ?”
Cuttino nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Lính đào ngũ? Phải xử lý thế nào còn cần tôi dạy hay sao?”
Binh sĩ …
Đoàng! Đoàng! Một chuỗi tiếng súng nổ rền vang.
“Báo cáo trưởng quan, đã xử lý xong.”
“Lập tức về đơn vị.”
“Rõ!”
“Báo cáo trưởng quan!” Tai nghe lại truyền đến giọng một binh sĩ khác.
“Có chuyện gì?”
“Báo cáo …” Người nọ nuốt nước miếng cái ực, “Chúng tôi phát hiện dưới hầm căn cứ có một vài … ừm … thứ gì đó.” Nghe giọng người này có vẻ hoảng sợ.
“Thứ gì đó?” Cuttino rất ngạc nhiên.
“Ừm … trưởng quan cứ qua xem một chuyến đi ạ.”
Cuttino nhíu mày: “Báo tọa độ.”
“xxx:xxx”
“Tôi đến ngay.”
Nhìn những thứ dị dạng trong kho hàng dưới lòng đất, Cuttino cũng phải nhăn mặt.
Trong phòng có một vài sinh vật hình thù kỳ dị, nhưng đa phần đều có một vài đặc điểm của con người.
Tuy còn đôi chút hình thái của con người, nhưng chúng hầu hết đều đã hóa thú, gần như không ra hình người, cơ thể không ngừng giãy giụa lăn lộn cho thấy chúng không còn lý trí, chỉ có bản năng của động vật.
Buồn nôn nhất là trong số đó có một vài “con” có hình người với gương mặt khá đẹp, đáng tiếc không còn lý trí. Chúng bị khóa chặt trên giường, toàn thân trần trụi, thân dưới dính nhớp.
Hiển nhiên có kẻ đem những “người” tiến hóa thất bại này ra làm quân kỹ miễn phí của căn cứ.
Liên minh Người tiến hóa thành phần phức tạp, nội bộ rối ren, chẳng thể trông chờ gì họ tuân theo kỷ luật của quân đội.
Nhìn những “con thú” này, nghĩ đến họ từng là con người, Cuttino thấy thật rối rắm. Đến khi có một binh sĩ phát hiện ra trong số chúng còn có người trước đây từng là binh lính của căn cứ, Cuttino thật không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này thế nào.
“Ngài Ariel … chúng tôi phát hiện ra một vài … động vật kỳ quặc.” Đắn đo một hồi, Cuttino quyết định dùng từ “đồng vật”, vì gã thấy “thứ này” đã không thể gọi là người được nữa.
“Động vật?” Ariel có chút nghi hoặc.
“Vâng …” Cuttino nuốt nước bọt một cách khó nhọc, sau đó chuyển màn hình sang phía các “con vật” nọ.
Nhìn những sinh vật trước từng là nhân loại nay lại có hình thù kỳ dị, Ariel vẫn điềm nhiên như không: “Xử lý hết đi, đây là sự giải thoát tốt nhất cho họ.”
“… Vâng.” Nghe được mệnh lệnh này, Cuttino không biết trong lòng mình thấy khó chịu hay thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giờ phút này, gã không nghĩ nhiều nữa, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được.
Căn cứ được dọn dẹp sạch sẽ, cuối cùng bị san bằng bởi một quả bom. Trận này thắng to khiến các binh sĩ càng sùng bái Ariel hơn.
“Vậy nghĩa là … tôi phải rời khỏi đây?” Ariel nói với vẻ điềm tĩnh, giọng điệu rất bình thản.
Nhưng râu quai nón ở bên kia màn hình nghe vào tai lại thấy có mùi nguy hiểm.
“Khụ khụ … chuyện này … không còn cách nào khác, ai bảo sư đoàn 1 chúng ta không giỏi phòng thủ chỉ giỏi tấn công chứ.”
“À …” Ariel dài giọng, nói với giọng ẩn ý: “Tôi còn tưởng là người nào đó lấy khoáng thạch Lyra để đổi lấy nhiều tài nguyên hơn.”
Râu quai nón …
“Vậy không biết thủ trưởng muốn điều tôi đi đâu?”
“À …” Râu quai nón ngại ngùng gãi mặt. Chuyện này vốn là gã đuối lý.
Nguyên tố mới tìm được trong khoáng thạch Lyra có tác dụng rất lớn đối với Liên minh Người tiến hóa, cũng chính vì thế mà tất cả các căn cứ có khoáng thạch Lyra đều được liệt vào danh sách trọng điểm cần bảo vệ.
Căn cứ nhỏ trên tinh cầu vệ tinh số 17 lập tức trở thành miếng mồi béo bở. Các sư đoàn khác thuộc Quân khu IV đều đổ dồn con mắt vào tinh cầu này.
Thân là một thiếu tá nho nhỏ “không có quan hệ”, Ariel tất nhiên là “không có tư cách” tiếp tục trấn thủ ở đây. Mà râu quai nón thì không có hứng thú gì với nhiệm vụ phòng thủ, cho nên dứt khoát dùng căn cứ để đổi lấy một đống vật tư khí giới.
Ariel hiểu quyết định của gã. Từng làm trưởng Quân khu V, hắn không lạ gì mấy trò trao đổi lợi ích giữa các bộ ban ngành với nhau. Lúc trước khi giao nộp mẫu khoáng thạch Lyra, hắn đã đoán sẽ có ngày thế này. Nhưng hắn không định nhường lại chỗ này một cách dễ dàng.
Hiện giờ hắn chưa phạm lỗi lầm nào, còn tiêu diệt được căn cứ của quân Liên minh trên tinh cầu này, nếu hắn không phối hợp nhượng lại quyền chỉ huy, râu quai nón sẽ rất khó xử.
“Trưởng quan.” Ariel hơi nhếch môi.
Râu quai nón bỗng rùng mình.
“Tôi là lính Liên Bang, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của tôi. Nhưng … tôi là cấp dưới trực thuộc của ngài, chắc ngài sẽ cho tôi một chút bồi thường trong phạm vi ‘hợp lý’, đúng không? Dù gì trong thời gian ở đây tôi cũng không mắc lỗi lầm gì, lại còn lập được chiến công không nhỏ.”
Râu quai nón gật đầu: “Không thành vấn đề. Sau chiến dịch trước, cấp trên đã bàn bạc và quyết định trao tặng cậu quân hàm trung tá.”
Ariel hơi ngạc nhiên, đến khi nghĩ tới tác dụng lớn lao của khoáng thạch Lyra thì thấy dễ hiểu. Trận đánh vừa rồi không đủ để hắn thăng chức, nhưng thêm giá trị của khoáng thạch Lyra thì thoải mái.
Nhưng, yêu cầu của hắn không chỉ có vậy.
“Đều nhờ ơn trưởng quan chỉ bảo.” Ariel bình tĩnh cảm ơn.
Râu quai nón lại nghĩ bụng, chẳng biết thằng này chui từ đâu ra mà chưa đến một năm đã làm trung tá, thế mà vẫn điềm nhiên như không, không hò reo vui sướng thì ít ra cũng phải cười lên một cái chứ.
“Nhưng … tôi còn một yêu cầu nữa.”
Râu quai nón nhướn mày, nhìn Ariel với vẻ đăm chiêu, trong lòng thấy hơi bất mãn. Đúng là gã đánh giá cao Ariel, cũng thấy mừng vì chỉ trong thời gian ngắn hắn đã lập được chiến công. Nhưng nếu thằng nhóc này tưởng rằng có thể dựa vào đó để uy hiếp gã thì lầm to rồi.
Ariel nhìn một lượt rồi rũ mi, gõ tay xuống bàn: “Ngày mai chúng ta sẽ giải quyết triệt để căn cứ địch. Liên Bang tất thắng!”
“Tan họp.”
Một khi Ariel với Chung Thịnh đã hành động là hiệu quả tăng lên thấy rõ. Những chiến sĩ cải tạo gene vội vàng từ dân thường mà thành làm sao sánh được hai chiến sĩ xông pha chiến trường dạn dày kinh nghiệm như họ.
Hai người phối hợp ăn ý, vọt thẳng vào doanh trại địch, với sự yểm trợ của đồng đội đánh tập kích, thành công phá hủy hai khẩu pháo chính của chiến hạm địch khi chúng còn chưa kịp phản ứng lại.
Vụ nổ kinh hoàng chấn động cả mặt đất, khiến rất nhiều chiến sĩ gene mất thăng bằng ngã rầm rầm.
Quân tiên phong thừa cơ xông lên, theo sau hai vị thủ trưởng mở đường máu thoát thân. Đến khi lao ra khỏi căn cứ rồi, họ mới biết chỉ có cơ giáp của Ariel và Chung Thịnh là xem như lành lặn.
Nhìn những chiếc cơ giáp không còn toàn vẹn cùng các binh sĩ đã mãi nằm lại nơi đây, Ariel trầm mặc.
Đây chính là chiến tranh, luôn song hành với máu và tính mạng.
Mở bộ đàm, Ariel ra chỉ thị cuối cùng với Cuttino: “Toàn quân tấn công!”
“Rõ!”
Tiếng đáp rành mạch dứt khoát của Cuttino truyền qua bộ đàm, trong giọng nói có phần hưng phấn.
Chiến tranh không chỉ có hy sinh, mà còn có quang vinh. Thân là lính Liên Bang, từ tận đáy lòng, họ sẵn sàng hy sinh để đổi lấy niềm vinh quang vô bờ ấy.
Cuộc chiến diễn ra rất thuận lợi. Kế hoạch mà Ariel vạch ra gần như là hoàn hảo. Pháo chính bị phá hủy khiến sĩ khí quân địch giảm mạnh. Thời gian qua lính Liên Bang lại được tôi luyện nâng cao thực lực, cho nên quân Liên Bang không mất quá nhiều sức lực đã triệt hạ được căn cứ địch.
Sau cùng, trận chiến trở thành cuộc chém giết một phía. Hai bên giằng co nhau trên tinh cầu này hơn một năm trời, tay ai cũng nhuốm đầy máu quân địch.
Ariel không ngăn cản họ. Từ lúc chiến tranh bắt đầu, quân Liên Bang đã luôn ở thế yếu. Các binh sĩ bất lực nhìn đồng đội bị giết hại, bị bắt đi, biến đổi gene, rồi quay lại tấn công mình. Áp lực nặng nề trong thời gian dài khiến họ căm hận tột độ Liên minh Người biến hóa. Ariel chưa bao giờ thương hại kẻ địch, thậm chí hắn còn muốn để các binh sĩ giải tỏa căm phẫn ở đây, có thế thì các trận đánh sau họ mới bình tĩnh được, tỉ lệ sống sót mới cao hơn.
Trận chiến kết thúc, Ariel rút khỏi chiến trường, nói với Cuttino: “Thống kê tổn thất rồi báo cáo cho tôi.” sau đấy dẫn theo Chung Thịnh cùng hơn ba mươi người của đội quân tiên phong còn sống sót trở về căn cứ.
Cuttino nhìn bóng người đã rời xa kia, rồi lại nhìn các binh sĩ còn ở lại thu dọn chiến trường, lòng thầm cảm thán tuy quân tiên phong tổn thất nặng nề, nhưng những người còn sống chắc chắn sẽ có bước tiến bộ vượt bậc.
Xông pha sa trường chiến đấu thực thụ là cách tốt nhất để tôi luyện binh sĩ. Ariel với Chung Thịnh thể hiện thực lực áp đảo tuyệt đối cũng sẽ khiến các binh sĩ từ sùng bái đơn thuần chuyển thành cuồng nhiệt phấn đấu noi theo.
Cuttino tin rằng từ nay về sau, những binh sĩ ở đây sẽ trở thành thanh gươm sắc trong tay ngài Ariel, theo chân ngài đi tới đỉnh vinh quang.
Dù thấy tiếc vì mình không đủ khả năng gia nhập đội quân tiên phong, nhưng Cuttino cũng không lo cho tiền đồ của mình sau này. Gã tin căn cứ nhỏ tinh cầu 17 chỉ là một điểm dừng chân của ngài Ariel. Chỉ cần đi theo ngài, gã chắc chắn sẽ có tương lai xán lạn.
“Trưởng quan Cuttino, chúng tôi bắt được mấy tên lính đào ngũ của Liên minh Người tiến hóa.” Tai nghe truyền đến tiếng báo cáo của binh sĩ, “Có bắt về không ạ?”
Cuttino nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Lính đào ngũ? Phải xử lý thế nào còn cần tôi dạy hay sao?”
Binh sĩ …
Đoàng! Đoàng! Một chuỗi tiếng súng nổ rền vang.
“Báo cáo trưởng quan, đã xử lý xong.”
“Lập tức về đơn vị.”
“Rõ!”
“Báo cáo trưởng quan!” Tai nghe lại truyền đến giọng một binh sĩ khác.
“Có chuyện gì?”
“Báo cáo …” Người nọ nuốt nước miếng cái ực, “Chúng tôi phát hiện dưới hầm căn cứ có một vài … ừm … thứ gì đó.” Nghe giọng người này có vẻ hoảng sợ.
“Thứ gì đó?” Cuttino rất ngạc nhiên.
“Ừm … trưởng quan cứ qua xem một chuyến đi ạ.”
Cuttino nhíu mày: “Báo tọa độ.”
“xxx:xxx”
“Tôi đến ngay.”
Nhìn những thứ dị dạng trong kho hàng dưới lòng đất, Cuttino cũng phải nhăn mặt.
Trong phòng có một vài sinh vật hình thù kỳ dị, nhưng đa phần đều có một vài đặc điểm của con người.
Tuy còn đôi chút hình thái của con người, nhưng chúng hầu hết đều đã hóa thú, gần như không ra hình người, cơ thể không ngừng giãy giụa lăn lộn cho thấy chúng không còn lý trí, chỉ có bản năng của động vật.
Buồn nôn nhất là trong số đó có một vài “con” có hình người với gương mặt khá đẹp, đáng tiếc không còn lý trí. Chúng bị khóa chặt trên giường, toàn thân trần trụi, thân dưới dính nhớp.
Hiển nhiên có kẻ đem những “người” tiến hóa thất bại này ra làm quân kỹ miễn phí của căn cứ.
Liên minh Người tiến hóa thành phần phức tạp, nội bộ rối ren, chẳng thể trông chờ gì họ tuân theo kỷ luật của quân đội.
Nhìn những “con thú” này, nghĩ đến họ từng là con người, Cuttino thấy thật rối rắm. Đến khi có một binh sĩ phát hiện ra trong số chúng còn có người trước đây từng là binh lính của căn cứ, Cuttino thật không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này thế nào.
“Ngài Ariel … chúng tôi phát hiện ra một vài … động vật kỳ quặc.” Đắn đo một hồi, Cuttino quyết định dùng từ “đồng vật”, vì gã thấy “thứ này” đã không thể gọi là người được nữa.
“Động vật?” Ariel có chút nghi hoặc.
“Vâng …” Cuttino nuốt nước bọt một cách khó nhọc, sau đó chuyển màn hình sang phía các “con vật” nọ.
Nhìn những sinh vật trước từng là nhân loại nay lại có hình thù kỳ dị, Ariel vẫn điềm nhiên như không: “Xử lý hết đi, đây là sự giải thoát tốt nhất cho họ.”
“… Vâng.” Nghe được mệnh lệnh này, Cuttino không biết trong lòng mình thấy khó chịu hay thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giờ phút này, gã không nghĩ nhiều nữa, chỉ cần chấp hành mệnh lệnh là được.
Căn cứ được dọn dẹp sạch sẽ, cuối cùng bị san bằng bởi một quả bom. Trận này thắng to khiến các binh sĩ càng sùng bái Ariel hơn.
“Vậy nghĩa là … tôi phải rời khỏi đây?” Ariel nói với vẻ điềm tĩnh, giọng điệu rất bình thản.
Nhưng râu quai nón ở bên kia màn hình nghe vào tai lại thấy có mùi nguy hiểm.
“Khụ khụ … chuyện này … không còn cách nào khác, ai bảo sư đoàn 1 chúng ta không giỏi phòng thủ chỉ giỏi tấn công chứ.”
“À …” Ariel dài giọng, nói với giọng ẩn ý: “Tôi còn tưởng là người nào đó lấy khoáng thạch Lyra để đổi lấy nhiều tài nguyên hơn.”
Râu quai nón …
“Vậy không biết thủ trưởng muốn điều tôi đi đâu?”
“À …” Râu quai nón ngại ngùng gãi mặt. Chuyện này vốn là gã đuối lý.
Nguyên tố mới tìm được trong khoáng thạch Lyra có tác dụng rất lớn đối với Liên minh Người tiến hóa, cũng chính vì thế mà tất cả các căn cứ có khoáng thạch Lyra đều được liệt vào danh sách trọng điểm cần bảo vệ.
Căn cứ nhỏ trên tinh cầu vệ tinh số 17 lập tức trở thành miếng mồi béo bở. Các sư đoàn khác thuộc Quân khu IV đều đổ dồn con mắt vào tinh cầu này.
Thân là một thiếu tá nho nhỏ “không có quan hệ”, Ariel tất nhiên là “không có tư cách” tiếp tục trấn thủ ở đây. Mà râu quai nón thì không có hứng thú gì với nhiệm vụ phòng thủ, cho nên dứt khoát dùng căn cứ để đổi lấy một đống vật tư khí giới.
Ariel hiểu quyết định của gã. Từng làm trưởng Quân khu V, hắn không lạ gì mấy trò trao đổi lợi ích giữa các bộ ban ngành với nhau. Lúc trước khi giao nộp mẫu khoáng thạch Lyra, hắn đã đoán sẽ có ngày thế này. Nhưng hắn không định nhường lại chỗ này một cách dễ dàng.
Hiện giờ hắn chưa phạm lỗi lầm nào, còn tiêu diệt được căn cứ của quân Liên minh trên tinh cầu này, nếu hắn không phối hợp nhượng lại quyền chỉ huy, râu quai nón sẽ rất khó xử.
“Trưởng quan.” Ariel hơi nhếch môi.
Râu quai nón bỗng rùng mình.
“Tôi là lính Liên Bang, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của tôi. Nhưng … tôi là cấp dưới trực thuộc của ngài, chắc ngài sẽ cho tôi một chút bồi thường trong phạm vi ‘hợp lý’, đúng không? Dù gì trong thời gian ở đây tôi cũng không mắc lỗi lầm gì, lại còn lập được chiến công không nhỏ.”
Râu quai nón gật đầu: “Không thành vấn đề. Sau chiến dịch trước, cấp trên đã bàn bạc và quyết định trao tặng cậu quân hàm trung tá.”
Ariel hơi ngạc nhiên, đến khi nghĩ tới tác dụng lớn lao của khoáng thạch Lyra thì thấy dễ hiểu. Trận đánh vừa rồi không đủ để hắn thăng chức, nhưng thêm giá trị của khoáng thạch Lyra thì thoải mái.
Nhưng, yêu cầu của hắn không chỉ có vậy.
“Đều nhờ ơn trưởng quan chỉ bảo.” Ariel bình tĩnh cảm ơn.
Râu quai nón lại nghĩ bụng, chẳng biết thằng này chui từ đâu ra mà chưa đến một năm đã làm trung tá, thế mà vẫn điềm nhiên như không, không hò reo vui sướng thì ít ra cũng phải cười lên một cái chứ.
“Nhưng … tôi còn một yêu cầu nữa.”
Râu quai nón nhướn mày, nhìn Ariel với vẻ đăm chiêu, trong lòng thấy hơi bất mãn. Đúng là gã đánh giá cao Ariel, cũng thấy mừng vì chỉ trong thời gian ngắn hắn đã lập được chiến công. Nhưng nếu thằng nhóc này tưởng rằng có thể dựa vào đó để uy hiếp gã thì lầm to rồi.
Danh sách chương