Editor: Nguyệt

Hỏa Pháo đảo mắt một cái là hiểu ý người đàn ông trung niên, vẻ mặt sa sầm: “Khu vực này ông đây đã sớm nhìn trúng, không tên nào mắt mù đến đây làm càn cả.”

Người nọ cười gượng: “Lão đại, bình thường thì chắc chắn không có, nhưng bây giờ … tôi không dám cam đoan. Hiện tại Liên Bang đang tranh đấu kịch liệt ngoài tiền tuyến, không ai dám chắc sang năm sau đến mùa đi săn, nơi này sẽ như thế nào, cho nên các đoàn săn trộm đều có ý định làm một mẻ lớn. Kể cả có cướp địa bàn của chúng ta thật, thì chỉ cần ra khỏi tinh cầu này, là chúng ta không còn cơ hội tìm ra chúng nữa.”

Hỏa Pháo nhíu mày. Ngày thường đoàn săn Hỏa Phóa bọn họ đủ sức uy hiếp để khiến các đoàn săn trộm loại nhỏ dè chừng. Nhưng trong tình hình này thì đúng là khó nói. “Thôi, vào xem thế nào đã. Có khi chỉ là cá sấu bụng bạc di cư thôi.” Nếu đã đi đến đây thì không thể về tay không được. Dù gì cũng phải vào trong thám thính tình hình cho rõ đã.

“Bọn họ đứng ở ngoài.” Chung Thịnh dùng các máy giám sát đã lắp đặt từ trước để theo dõi hành tung của đoàn săn trộm Hỏa Pháo.

“Phát hiện ra cái gì à?” Ariel điểm lại trong đầu, hắn với Chung Thịnh đã quá thành thạo việc đặt bẫy, tuyệt đối không để lại dấu vết gì.

“Chắc không đâu, có thể là số sinh vật ngoài rìa đầm lầy giảm bớt khiến họ nghi ngờ.”

Ariel suy nghĩ một lát rồi nói: “Đi thôi, vào bên trong. Bọn chúng không chịu tiến lên chứng tỏ con mồi không đủ. Cho chúng thêm ít mồi đi.”

Chung Thịnh mắt sáng rực, hiểu ngay ý Ariel. Ariel thu dọn dọng cụ xung quanh, xóa sạch dấu vết mình để lại, sau đó im lặng di chuyển vào sâu trong đầm lầy. Ngay lúc Hỏa Pháo phái người vào đầm lầy thăm dò, phía sâu bên trong đầm lầy đột nhiên có tiếng đánh nhau kịch liệt.

“Có người ở bên trong?” Hỏa Pháo mắt sáng rực. Mấy ngày gần đây, lính đồn trú trên tinh cầu đã không còn đi tuần tra nữa. Người đánh nhau trong này ngoài các đoàn săn trộm ra thì chỉ có thể là đám tân binh kia. Nếu gặp các đoàn săn trộm khác, khi không cần thiết, Hỏa Pháo sẽ không tùy tiện khai chiến với họ, dù gì mọi người đều đến đây săn trộm, căng thẳng quá cũng không hay. Nhưng nếu gặp tân binh, thì Hỏa Pháo không “nhân từ” như thế nữa. Đây gần như đã là nhận thức chung của các đoàn săn trộm. Muốn lôi bọn này ra để luyện binh? Thế chuẩn bị tinh thần trả giá đắt đi! Thời điểm này mà xuất hiện tân binh chắc chắn là để tiếp viện cho tiền tuyến. Nếu chúng tổn thất quá nhiều, thì chắc sĩ quan chỉ huy đợt luyện binh này sẽ gặp rắc rối to.

Chỉ khi đánh cho chúng không thể gánh nổi tổn thất, bọn ho mới có hy vọng trốn khỏi tinh cầu trong tình huống có tám tàu bảo vệ bay xung quanh.

“Đội hình chiến đấu. Tiến vào!” Hỏa Pháo ra lệnh. Hơn năm mươi tên săn trộm lập đội hình chiến đấu, nạp năng lượng cho vũ khí trong tay. Người đi ngoài cùng có nhiệm vụ cảnh giác, cẩn thận tiến sâu vào đầm lầy. Không cần biết bên trong là đoàn săn trộm khác đang tranh đoạt con mồi hay là tiểu đội tân binh xui xẻo nào đó, Hỏa Pháo đều không có ý định để chúng sống sót ra khỏi đầm lầy này. Bởi vì đây là cơ hội cực tốt để tạo uy danh cho đoàn săn trộm Hỏa Pháo bọn họ. Hắn muốn các đội săn trộm khác cùng sĩ quan chỉ huy của đám tân binh kia biết rằng, đừng tưởng đoàn săn trộm bọn họ là loại dễ xơi. Trừ phi tập kết binh đoàn lính chính quy, còn không thì tân binh cũng chỉ là lũ dê con không có sức phản kháng chết dưới đao của bọn họ mà thôi.

Chung Thịnh bắn một phát súng xử lý một con chuột gạo, nhìn máy theo dõi phát ra tín hiệu, mỉm cười nói: “Bọn chúng mắc câu.”

“Ừ. Chúng còn cách trung tâm vòng mai phục bao xa?”

“Hiện giờ chúng đang tiến lên với đội hình chiến đấu, tốc độ hơi chậm, chắc tầm năm phút nữa mới vào hẳn vòng mai phục.”

“Tốt.” Ariel nhìn xung quanh, thi thể mấy động vật nhỏ đáng thương nằm phân tán, vài bụi cây thấp còn có dấu vết cháy xém do đạn súng laser sượt qua. Nếu chỉ nghe tiếng súng thì sẽ nghĩ tình hình chiến đấu ở đây rất kịch liệt. Còn thực tế thì là Ariel và Chung Thịnh đi bắt nạt mấy loài động vật nhỏ không có sức phản kháng.

“Chúng ta đi thôi. Mau tìm chỗ nấp an toàn để bấm nút phát nổ.”

Nói rồi hai người đi càng xa về hướng ngược với vòng mai phục, vừa đi vừa tạo dấu vết của một trận giao chiến kịch liệt.

“Lão đại, hình như tiếng súng đang xa dần.” Người đàn ông trung niên nghiêng tai nghe ngóng tiếng động đằng xa.

“Không hay rồi. Có phải chúng phát hiện ra chúng ta, định chạy trốn không?” Tên trẻ tuổi tóc dài nói.

Hỏa Pháo sầm mặt. Dám giương oai trên địa bàn của hắn rồi còn định chạy? Nằm mơ!

“Tình hình xung quanh thế nào?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Phạm vi năm trăm mét xung quanh không có dấu hiệu của sinh vật sống, không có mai phục.”

Mắt Hỏa Pháo ánh lên sắc lạnh. “Hừ, định chạy à? Đuổi theo cho tao!”

Hỏa Pháo ra lệnh, đoàn săn trộm đẩy nhanh tốc dộ, ba tên được bảo vệ ở trung tâm khiêng pháo laser loại nhỏ dần bị tụt lại phía sau.

“Được rồi, bọn chúng vào vòng mai phục gần hết rồi.” Chung Thịnh tuy còn đang “giao chiến” kịch liệt với Ariel nhưng ánh mắt không có lúc nào không chú ý đến màn hình theo dõi.

“Phát nổ!”

Uỳnh!

Tiếng nổ vang trời. Cách vòng mai phục cả cây số mà Ariel với Chung Thịnh vẫn chịu ảnh hưởng của cơn chấn động, đứng cũng không vững.

Grào!

Umm!

Két két!

Phần lớn các sinh vật sinh sống trong đầm lầy đều bị tiếng nổ rầm trời kinh động, thi nhau kêu ré lên thảm thiết. Tuy sinh vật ở khu vực trung tâm vụ nổ đã bị xua đi, nhưng vẫn có rất nhiều động vật bị ảnh hưởng, giật nảy mình vội vội vàng vàng chạy ra ngoài đầm lầy.

“Thành công!” Chung Thịnh phấn khích vung quyền một cái. Trên ra-đa, tín hiệu sự sống hầu hết đều biến mất, chỉ còn vài ba điểm ở ngoại biên lấp lóe.

“Trở về!” Ariel hơi nhếch môi cười. Hai người lướt nhanh như gió chạy về điểm mai phục.

“Không … không thể nào …” Một thành viên của đoàn săn trộm không bận tâm trên người mình dính đầy máu tươi, thất thần nhìn những người khác bị chôn thây trong vùng đầm lầy phía trước, mặt cắt không còn giọt máu.

“Khụ khụ … tại sao … sao có thể như vậy?” Bên cạnh hắn, một tên săn trộm không ngừng ho ra máu, ôm ngực ngã ngồi trên đất, mắt trợn trừng không thể tin nổi.

“Chết hết … bọn họ chết hết rồi …” Người nói trước đó mặt mày ngơ ngẩn thì thào, nhìn những mảnh thi thể nát vụn này, hắn thấy tức ngực khó chịu như muốn nôn mửa.

Là một tên săn trộm, hắn đã từng thấy xác chết. Nhưng chứng kiến cảnh thành viên trong đoàn trước đấy còn nói chuyện với mình, ngay sau đó đã thành một đống thịt nát thế này, hắn khó mà tiếp nhận nổi.

Nghẹn một hơi xuống ngực, tên săn trộm ngồi dưới đất vô thức nói: “Mai phục … chúng ta bị mai phục …”

Tên đang đứng ngơ ngẩn nhìn xung quanh. Mai phục? Đúng vậy, họ bị mai phục. Nhưng … kẻ đó đang ở đâu? Lúc này không phải chúng nên xuất hiện rồi sao? Bất chợt, tên săn trộm kia nhìn thấy phía trước không xa có hai bóng người đi ra khỏi lùm cây. Hắn hấp háy mắt, ngón tay ra dấu ngầm.

Tên còn lại nhận được tín hiệu của hắn, cơ thể giật giật định gượng mình đứng dậy.

Đoàng!

Hai cây súng laser cùng lúc phát ra luồng sáng trắng ngần. Tên đứng thẳng và tên ngồi dưới đất trên trán đồng thời xuất hiện một lỗ cháy đen.

Tên ngồi dưới đất từ từ ngã xuống, để lộ khẩu pháo laser loại nhỏ phía sau. Ngón tay hắn đang đặt trên nút bắn pháo. Chỉ nửa giây nữa thôi, là khẩu pháo laser này sẽ phát ra chùm sáng chói mắt.

Tên đứng thẳng cũng ngã xuống. Một giây trước khi hoàn toàn mất ý thức, hắn thậm chí không kìm được phải tán thưởng kẻ địch, quyết đoán, cay nghiệt, không hề có ý định để lại tù binh, ngay cả hành động đánh trả của họ cũng dự đoán được, giải quyết hai người họ rất sạch sẽ gọn gẽ.

“Kẻ địch cuối cùng đã bị tiêu diệt. Trong phạm vi một cây số không có ai sống sót.” Chung Thịnh kiểm tra tín hiệu sự sống trên ra-đa.

“Kiểm tra lại một lần, tránh để cá lọt lưới.”

“Vâng!” Chung Thịnh đáp, sau đó bắt đầu lần tìm trong đống thịt nát xem có thi thể nào tương đối “lành lặn” không, chỉ cần phát hiện ra tên săn trộm nào có khả năng chưa tắt thở là quả quyết bắn ngay một phát vào đầu. Chuyến này họ đi là để săn giết bọn săn trộm, không cần tù binh.

Sau gần nửa tiếng đồng hồ, xác nhận không còn ai sống sót, hai người bắt tay vào thu dọn chiến trường.

Thu hoạch được hai khẩu pháo laser, một khẩu bị tổn hại trong vụ nổ vừa nãy, không còn giá trị sử dụng.

“Về trại.”

Khiêng hai khẩu pháo laser, hai người một trước một sau thay nhau mở đường, cố gắng tránh các loài động vật hình thể lớn, dùng tốc độ nhanh nhất quay lại chỗ hạ trại của tiểu đội mình.

“Chậc chậc, có bản lĩnh, thực sự là rất có bản lĩnh.” Cốc Vũ quan sát trận mai phục gần như từ đầu đến cuối, mắt sáng rực lên nhìn hai bóng người thoăn thoắt trên màn hình, khen không dứt miệng.

“Quả thật là có bản lĩnh. Hai thằng nhóc này rất quyết đoán, cũng đủ mưu lược. Có điều … sao tôi cứ có cảm giác chúng nó không phải tân binh nhỉ?” Râu quai nón buồn bực gãi đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện