Editor: Nguyệt
Khu vực mà quân khu II phụ trách vừa hay lại là nơi giáp với nội cảnh Liên Bang nhất, cho nên chỉ cần kiểm soát được mấy lỗ đen đó, thì về cơ bản là không có bất cứ một phi thuyền nào có thể xâm nhập vào được.
Sĩ quan chỉ huy của quân khu III cũng phải sứt đầu mẻ trán với tình hình này. Ông ra quyết định phái lượng lớn binh sĩ đi đoạt lại quyền kiểm soát các lỗ đen đó nhưng thất bại. Cấp dưới đối mặt với cơn thịnh nộ của ông cũng chỉ biết ngậm miệng mà nghe. Đó vốn là nơi dễ thủ khó công, mà so về quân lực và vũ trang thì quân khu III kém hơn quân khu II vốn có nhiệm vụ canh gác biên giới nhiều.
Ngày thường có lẽ khó mà nhìn ra sự chênh lệch này, nhưng một khi ra chiến trường là sẽ phát hiện ngay, thì ra trong lúc không ai hay biết quân đoàn II đã mạnh đến thế rồi.
Quân khu II với quân khu III giằng co nhau ở vùng biên giới, trạng thái cân bằng vốn đã khó khăn lắm mới duy trì được nay hoàn toàn bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của một đội quân.
Một hạm đội gồm các phi thuyền hình thù quái dị được bao bọc bởi dây leo xanh bất ngờ tấn công doanh trại quân khu III. Sở chỉ huy bị đột kích trong trạng thái không hề phòng bị, sĩ quan chỉ huy quân khu III may mắn thoát mạng, nhưng cũng vào lúc đó, kẻ địch triển khai tiến công quy mô lớn.
Mất đi hệ thống chỉ huy, quân khu III thất bại liên tiếp, liên tục mất quyền kiểm soát của nhiều tinh cầu. Nghe tin này xong, toàn bộ Liên Bang đều chấn động.
Hòa bình trong một thời gian rất dài đã khiến họ quên đi sự tàn khốc của chiến tranh.
Trên những tinh cầu đó, rất nhiều người dân thường bị Liên minh Người tiến hóa bắt đi, ép phải làm cải tạo gene. Người sống sót thì trở thành thành viên của Nhân Loại Mới, kẻ thất bại thì tan biến mãi mãi.
Liên minh Người tiến hóa tuyên bố rằng hành động này là vì sự tiến hóa của loài người. Nhưng đại đa số người dân đều không ủng hộ quan điểm của họ.
Sau khi quân khu III thất bại thảm hại, quân khu IV liền đi lên, thu dọn tàn cục, một lần nữa giằng co với quân của Liên minh Người tiến hóa tại một tinh hệ nhỏ.
Rút kinh nghiệm từ trận đánh trước, khi chiến hạm quấn dây leo chằng chịt xuất hiện, họ đã cố gắng nghiên cứu loại chiến hạm kỳ lạ này, và phát hiện ra nó được chế tạo và vận hành bởi những kỹ thuật hoàn toàn khác với hệ khoa học kỹ thuật của Liên Bang và đế quốc Elan.
Người ngoài hành tinh xâm lấn! Ngay khi hay tin, mọi người đều ý thức được hàm nghĩa ẩn sau nó. Phái trung lập vốn còn ôm hy vọng với loại thuyết tiến hóa này nay đều đồng loạt giơ cờ phản đối.
Khi Liên Bang hiểu ra rằng lần phản loạn này không chỉ đơn giản là phân tranh nội bộ, thì đế quốc Elan cũng nổ ra cuộc nội chiến quy mô lớn.
Hai bên cùng chìm ngập trong chiến tranh. Một sự trùng hợp mà xét từ góc độ nào cũng thấy rằng không thể xảy ra.
Sau khi đế quốc Elan xác nhận kỹ thuật mà Liên minh Tự do sử dụng cũng là loại kỹ thuật của sinh vật kỳ quái nọ, hai quốc gia nhanh chóng kết thành đồng minh, đứng cùng chiến tuyến trong trận chiến chống lại người ngoài hành tinh xâm lược.
“Không ngờ lại xảy ra chiến tranh thật.” Gerald há hốc mồm, đủ nhét một con chuột.
Edward nhìn tư liệu, trong mắt thoáng qua những ý nghĩ xa xăm.
Lâm Phỉ Nhi và Samantha không nhạy bén với tình báo như Edward, tuy cùng xem một tập tư liệu, nhưng họ vẫn chỉ biết ngơ ngác nhìn Ariel.
Hạng Phi xem tin tức mà vẻ mặt rất khó coi, ngón tay không ngừng vẽ gì đó lên bàn, rồi lại tùy tay lau đi.
Ariel gõ nhẹ lên bàn để thu hút sự chú ý của mọi người, nhẹ giọng hỏi: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Nhất thời, cả căn phòng im phăng phắc. Nhóm Samantha thì không biết nói gì, còn Edward và Hạng Phi thì đang phân vân không biết nên nói từ đâu.
“Chiến tranh đã bắt đầu rồi.” – Ariel thản nhiên nói.
Hạng Phi gật đầu, mở quang não ra. Phút chốc, một bản đồ vũ trụ cực đại hiện lên trên mặt bàn.
Hạng Phi di chuyển tay cực nhanh trên bản đồ, thoáng cái đã tìm ra bản đồ chi tiết của một tinh hệ nhỏ.
Những người ngồi đây đều là học sinh trường quân đội Đệ Nhất, cho nên cũng nhạy bén với tình báo quân sự hơn các kênh truyền thông. Nhìn bản đồ của tinh hệ nọ, Lâm Phi Nhi trợn tròn mắt lên: “Đây là tinh hệ quân khu IV đang đóng giữ?”
“Đúng vậy.” Hạng Phi khẳng định.
Mắt Ariel ánh lên nét tán thưởng, Edward cũng vậy.
“Khu vực này có điểm gì đặc biệt?” Samantha chỉ vào bản đồ hỏi.
“Căn cứ vào tình báo mới nhất, mọi người nghĩ tình hình chiến đấu tại đây như thế nào?” Hạng Phi không trả lời mà đưa ra một vấn đề khác.
“Trận chiến đang trong giai đoạn giằng co.” Lôi Tranh đáp, sau đó chỉ vào một vài tinh cầu trên bản đồ: “Các tinh cầu này đang diễn ra tranh chấp rất kịch liệt, dường như hai bên đều thành lập trận địa trên những nơi này.”
“Tình hình hiện giờ là hai bên ngang sức nhau. Nhưng mọi người có nghĩ đến chuyện tiếp sau đó sẽ thế nào không?” Hạng Phi phóng to hình ảnh của một tinh cầu bị hai màu lam đỏ bao phủ gần hết.
Màu đỏ là khu vực do Liên Minh Người tiến hóa chiếm đóng, còn khu màu xanh lam thuộc quyền kiểm soát của Liên Bang. Địa bàn của hai bên đan cài nhau trên tinh cầu, tranh đoạt vô cùng kịch liệt.
Sau đó …
Nhóm Lâm Phỉ Nhi hơi ngẩn ra, suy nghĩ một lát, rất nhanh sau đó, ai nấy đều giật mình hoảng hốt.
Thấy họ đã nghĩ ra, Hạng Phi liền chậm rãi gật đầu: “Đấy chính là điều tớ muốn mọi người nghĩ tới. Hiện giờ quân khu IV chỉ có thể giằng co với quân địch. Nhưng tại khu vực bị địch chiếm đóng, càng ngày sẽ có càng nhiều người bình thường bị chuyển hóa thành người cải tạo gene. Tuy xác suất thành công chỉ là 50%, nhưng điều này cũng có nghĩa là trong hai người bình thường thì sẽ có một người trở thành chiến sĩ cải tạo gene. Thực lực của họ thế nào chắc mọi người cũng biết.”
Hạng Phi chạm tay mở ra một màn hình khác, trên đó xuất hiện hình ảnh của một sinh vật cao chừng năm mét, toàn thân mọc lông đen đang vật lộn với một chiếc cơ giáp.
“Đây là một chiến sĩ cải tạo gene thành công. Ba tháng trước, anh ta vẫn chỉ là một người bình thường. Đối thủ của anh ta là lính cơ giáp của quân đoàn II. Anh lính này từ lúc vào trường quân đội đến khi nắm vững được các kỹ năng điều khiển cơ giáp phải mất ít nhất hai năm. Bây giờ mọi người nhìn kỹ mà xem.”
Trên màn hình, quái vật hình người màu đen vật lộn với cơ giáp, cuối cùng bị cơ giáp giết chết. Nhưng đòn tấn công cuối của nó trước khi chết cũng khiến anh lính cơ giáp nọ bị thương nặng.
Tắt băng ghi hình, Hạng Phi chậm rãi nói: “Anh lính kia bị thương nặng, mất một cánh tay, không bao giờ điều khiển cơ giáp được nữa. Điều này có nghĩa là lính cơ giáp Liên Bang mất hai năm mới đào tạo ra và một chiến sĩ cải tạo gene từ người bình thường mà thành khi chiến đấu chịu tổn thất ngang nhau. Cứ tiếp tục như vậy, e là tình huống của quân khu IV sẽ ngày càng trở nên tồi tệ. Kẻ địch ngày một nhiều, mà quân lính chúng ta có thể sử dụng ngày càng ít. Dù có là chiến thần, khi không có đủ binh sĩ, thì vẫn thất bại như thường.”
Hạng Phi nói xong thì ngồi lại chỗ cũ, đưa mắt nhìn Ariel.
Ariel hơi gật đầu, Hạng Phi liền tỏ ra vui sướng.
“Tình hình như vậy chẳng phải rất nghiêm trọng sao, Hạng Phi, cậu vui nỗi gì?” Gerald tình cờ bắt gặp biểu cảm của Hạng Phi, gãi đầu gãi tai ra chiều không hiểu.
Hạng Phi liếc nhìn khinh bỉ: “Hỏi Edward nhà cậu đi.”
Gerald không hiểu gì quay sang nhìn Edward. Edward dịu dàng xoa đầu cậu: “Lát nữa em sẽ hiểu.”
“Càng kéo dài thời gian, Liên Bang càng rơi vào thế yếu. Nhưng có một điều tớ không hiểu, rất nhiều người bình thường bị ép tiến hành cải tạo gene, nếu đã không phải tình nguyện thì tại sao họ lại nghe theo mệnh lệnh của chúng?” Samantha thắc mắc. Cô đã băn khoăn chuyện này từ nãy đến giờ.
Ariel nghe thế liền nói cho mọi người nghe phỏng đoán của mình về chuyện cài đặt chương trình nghe lệnh trong quá trình cải tạo gene.
Mọi người nghe xong sắc mặt xấu đi thấy rõ. Cách thức tẩy não thông qua gene thế này e là không ai có thể kháng cự lại.
“Hôm nay gọi mọi người đến đây không chỉ để xem những tình báo này, mà còn vì muốn nhắc nhở mọi người.” Chung Thịnh lên tiếng.
“Nhắc nhở cái gì?”
“Nếu chúng ta có thể phân tích tình báo, thì hiển nhiên là các nhà lãnh đạo của Liên Bang cũng sẽ nhìn ra. Nhưng hiện giờ quân khu II phản bội, quân khu III bị đánh cho tan tác, quân khu IV đang trong thế giằng co, các quân khu còn lại không thể toàn bộ xuất kích, nếu không chẳng may bị kẻ địch đột kích tinh cầu thủ đô, thì kết quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Trong tình huống đó, biện pháp đơn giản nhất là nhanh chóng bổ sung quân sĩ, tăng mạnh tiến công quân địch, không để cho chúng thông qua cải tạo gene gia tăng lực lượng. Muốn đàn áp được chúng thì phải chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt quân số. Tớ và Ariel đoán rằng khả năng cao nhất họ sẽ khẩn cấp chiêu binh từ các trường quân đội. Nếu thế, thì học sinh trường Đệ Nhất chúng ta rất có thể sẽ bị phái ra tiền tuyến.”
“Tiền tuyến!” Samantha tức thì sáng rực hai mắt, nhìn chằm chằm Chung Thịnh.
“Khụ khụ, đúng thế. Nhưng đây mới chỉ là phỏng đoán.” Chung Thịnh bị cô nhìn với ánh mắt “đói khát” đó đến rùng mình, sượng sạo đưa mắt ra chỗ khác.
“Chúng ta chuẩn bị đi đánh giặc?” Gerald cũng đứng bật dậy, hưng phấn hô lên.
“Chỉ là phỏng đoán thôi.” Ariel thản nhiên nói.
“Thôi đi, cậu chắc chắn là có đường tin tức đặc biệt rồi, con trai tướng quân Clifford cơ mà.” Gerald bĩu môi khinh thường.
Ariel nhíu mày, đưa mắt nhìn Edward với vẻ nửa cười nửa không.
Edward im lặng kéo tên ngốc nhà mình lại. Nhóc này không thể bớt rước phiền phức cho mình được sao?
Khu vực mà quân khu II phụ trách vừa hay lại là nơi giáp với nội cảnh Liên Bang nhất, cho nên chỉ cần kiểm soát được mấy lỗ đen đó, thì về cơ bản là không có bất cứ một phi thuyền nào có thể xâm nhập vào được.
Sĩ quan chỉ huy của quân khu III cũng phải sứt đầu mẻ trán với tình hình này. Ông ra quyết định phái lượng lớn binh sĩ đi đoạt lại quyền kiểm soát các lỗ đen đó nhưng thất bại. Cấp dưới đối mặt với cơn thịnh nộ của ông cũng chỉ biết ngậm miệng mà nghe. Đó vốn là nơi dễ thủ khó công, mà so về quân lực và vũ trang thì quân khu III kém hơn quân khu II vốn có nhiệm vụ canh gác biên giới nhiều.
Ngày thường có lẽ khó mà nhìn ra sự chênh lệch này, nhưng một khi ra chiến trường là sẽ phát hiện ngay, thì ra trong lúc không ai hay biết quân đoàn II đã mạnh đến thế rồi.
Quân khu II với quân khu III giằng co nhau ở vùng biên giới, trạng thái cân bằng vốn đã khó khăn lắm mới duy trì được nay hoàn toàn bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của một đội quân.
Một hạm đội gồm các phi thuyền hình thù quái dị được bao bọc bởi dây leo xanh bất ngờ tấn công doanh trại quân khu III. Sở chỉ huy bị đột kích trong trạng thái không hề phòng bị, sĩ quan chỉ huy quân khu III may mắn thoát mạng, nhưng cũng vào lúc đó, kẻ địch triển khai tiến công quy mô lớn.
Mất đi hệ thống chỉ huy, quân khu III thất bại liên tiếp, liên tục mất quyền kiểm soát của nhiều tinh cầu. Nghe tin này xong, toàn bộ Liên Bang đều chấn động.
Hòa bình trong một thời gian rất dài đã khiến họ quên đi sự tàn khốc của chiến tranh.
Trên những tinh cầu đó, rất nhiều người dân thường bị Liên minh Người tiến hóa bắt đi, ép phải làm cải tạo gene. Người sống sót thì trở thành thành viên của Nhân Loại Mới, kẻ thất bại thì tan biến mãi mãi.
Liên minh Người tiến hóa tuyên bố rằng hành động này là vì sự tiến hóa của loài người. Nhưng đại đa số người dân đều không ủng hộ quan điểm của họ.
Sau khi quân khu III thất bại thảm hại, quân khu IV liền đi lên, thu dọn tàn cục, một lần nữa giằng co với quân của Liên minh Người tiến hóa tại một tinh hệ nhỏ.
Rút kinh nghiệm từ trận đánh trước, khi chiến hạm quấn dây leo chằng chịt xuất hiện, họ đã cố gắng nghiên cứu loại chiến hạm kỳ lạ này, và phát hiện ra nó được chế tạo và vận hành bởi những kỹ thuật hoàn toàn khác với hệ khoa học kỹ thuật của Liên Bang và đế quốc Elan.
Người ngoài hành tinh xâm lấn! Ngay khi hay tin, mọi người đều ý thức được hàm nghĩa ẩn sau nó. Phái trung lập vốn còn ôm hy vọng với loại thuyết tiến hóa này nay đều đồng loạt giơ cờ phản đối.
Khi Liên Bang hiểu ra rằng lần phản loạn này không chỉ đơn giản là phân tranh nội bộ, thì đế quốc Elan cũng nổ ra cuộc nội chiến quy mô lớn.
Hai bên cùng chìm ngập trong chiến tranh. Một sự trùng hợp mà xét từ góc độ nào cũng thấy rằng không thể xảy ra.
Sau khi đế quốc Elan xác nhận kỹ thuật mà Liên minh Tự do sử dụng cũng là loại kỹ thuật của sinh vật kỳ quái nọ, hai quốc gia nhanh chóng kết thành đồng minh, đứng cùng chiến tuyến trong trận chiến chống lại người ngoài hành tinh xâm lược.
“Không ngờ lại xảy ra chiến tranh thật.” Gerald há hốc mồm, đủ nhét một con chuột.
Edward nhìn tư liệu, trong mắt thoáng qua những ý nghĩ xa xăm.
Lâm Phỉ Nhi và Samantha không nhạy bén với tình báo như Edward, tuy cùng xem một tập tư liệu, nhưng họ vẫn chỉ biết ngơ ngác nhìn Ariel.
Hạng Phi xem tin tức mà vẻ mặt rất khó coi, ngón tay không ngừng vẽ gì đó lên bàn, rồi lại tùy tay lau đi.
Ariel gõ nhẹ lên bàn để thu hút sự chú ý của mọi người, nhẹ giọng hỏi: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Nhất thời, cả căn phòng im phăng phắc. Nhóm Samantha thì không biết nói gì, còn Edward và Hạng Phi thì đang phân vân không biết nên nói từ đâu.
“Chiến tranh đã bắt đầu rồi.” – Ariel thản nhiên nói.
Hạng Phi gật đầu, mở quang não ra. Phút chốc, một bản đồ vũ trụ cực đại hiện lên trên mặt bàn.
Hạng Phi di chuyển tay cực nhanh trên bản đồ, thoáng cái đã tìm ra bản đồ chi tiết của một tinh hệ nhỏ.
Những người ngồi đây đều là học sinh trường quân đội Đệ Nhất, cho nên cũng nhạy bén với tình báo quân sự hơn các kênh truyền thông. Nhìn bản đồ của tinh hệ nọ, Lâm Phi Nhi trợn tròn mắt lên: “Đây là tinh hệ quân khu IV đang đóng giữ?”
“Đúng vậy.” Hạng Phi khẳng định.
Mắt Ariel ánh lên nét tán thưởng, Edward cũng vậy.
“Khu vực này có điểm gì đặc biệt?” Samantha chỉ vào bản đồ hỏi.
“Căn cứ vào tình báo mới nhất, mọi người nghĩ tình hình chiến đấu tại đây như thế nào?” Hạng Phi không trả lời mà đưa ra một vấn đề khác.
“Trận chiến đang trong giai đoạn giằng co.” Lôi Tranh đáp, sau đó chỉ vào một vài tinh cầu trên bản đồ: “Các tinh cầu này đang diễn ra tranh chấp rất kịch liệt, dường như hai bên đều thành lập trận địa trên những nơi này.”
“Tình hình hiện giờ là hai bên ngang sức nhau. Nhưng mọi người có nghĩ đến chuyện tiếp sau đó sẽ thế nào không?” Hạng Phi phóng to hình ảnh của một tinh cầu bị hai màu lam đỏ bao phủ gần hết.
Màu đỏ là khu vực do Liên Minh Người tiến hóa chiếm đóng, còn khu màu xanh lam thuộc quyền kiểm soát của Liên Bang. Địa bàn của hai bên đan cài nhau trên tinh cầu, tranh đoạt vô cùng kịch liệt.
Sau đó …
Nhóm Lâm Phỉ Nhi hơi ngẩn ra, suy nghĩ một lát, rất nhanh sau đó, ai nấy đều giật mình hoảng hốt.
Thấy họ đã nghĩ ra, Hạng Phi liền chậm rãi gật đầu: “Đấy chính là điều tớ muốn mọi người nghĩ tới. Hiện giờ quân khu IV chỉ có thể giằng co với quân địch. Nhưng tại khu vực bị địch chiếm đóng, càng ngày sẽ có càng nhiều người bình thường bị chuyển hóa thành người cải tạo gene. Tuy xác suất thành công chỉ là 50%, nhưng điều này cũng có nghĩa là trong hai người bình thường thì sẽ có một người trở thành chiến sĩ cải tạo gene. Thực lực của họ thế nào chắc mọi người cũng biết.”
Hạng Phi chạm tay mở ra một màn hình khác, trên đó xuất hiện hình ảnh của một sinh vật cao chừng năm mét, toàn thân mọc lông đen đang vật lộn với một chiếc cơ giáp.
“Đây là một chiến sĩ cải tạo gene thành công. Ba tháng trước, anh ta vẫn chỉ là một người bình thường. Đối thủ của anh ta là lính cơ giáp của quân đoàn II. Anh lính này từ lúc vào trường quân đội đến khi nắm vững được các kỹ năng điều khiển cơ giáp phải mất ít nhất hai năm. Bây giờ mọi người nhìn kỹ mà xem.”
Trên màn hình, quái vật hình người màu đen vật lộn với cơ giáp, cuối cùng bị cơ giáp giết chết. Nhưng đòn tấn công cuối của nó trước khi chết cũng khiến anh lính cơ giáp nọ bị thương nặng.
Tắt băng ghi hình, Hạng Phi chậm rãi nói: “Anh lính kia bị thương nặng, mất một cánh tay, không bao giờ điều khiển cơ giáp được nữa. Điều này có nghĩa là lính cơ giáp Liên Bang mất hai năm mới đào tạo ra và một chiến sĩ cải tạo gene từ người bình thường mà thành khi chiến đấu chịu tổn thất ngang nhau. Cứ tiếp tục như vậy, e là tình huống của quân khu IV sẽ ngày càng trở nên tồi tệ. Kẻ địch ngày một nhiều, mà quân lính chúng ta có thể sử dụng ngày càng ít. Dù có là chiến thần, khi không có đủ binh sĩ, thì vẫn thất bại như thường.”
Hạng Phi nói xong thì ngồi lại chỗ cũ, đưa mắt nhìn Ariel.
Ariel hơi gật đầu, Hạng Phi liền tỏ ra vui sướng.
“Tình hình như vậy chẳng phải rất nghiêm trọng sao, Hạng Phi, cậu vui nỗi gì?” Gerald tình cờ bắt gặp biểu cảm của Hạng Phi, gãi đầu gãi tai ra chiều không hiểu.
Hạng Phi liếc nhìn khinh bỉ: “Hỏi Edward nhà cậu đi.”
Gerald không hiểu gì quay sang nhìn Edward. Edward dịu dàng xoa đầu cậu: “Lát nữa em sẽ hiểu.”
“Càng kéo dài thời gian, Liên Bang càng rơi vào thế yếu. Nhưng có một điều tớ không hiểu, rất nhiều người bình thường bị ép tiến hành cải tạo gene, nếu đã không phải tình nguyện thì tại sao họ lại nghe theo mệnh lệnh của chúng?” Samantha thắc mắc. Cô đã băn khoăn chuyện này từ nãy đến giờ.
Ariel nghe thế liền nói cho mọi người nghe phỏng đoán của mình về chuyện cài đặt chương trình nghe lệnh trong quá trình cải tạo gene.
Mọi người nghe xong sắc mặt xấu đi thấy rõ. Cách thức tẩy não thông qua gene thế này e là không ai có thể kháng cự lại.
“Hôm nay gọi mọi người đến đây không chỉ để xem những tình báo này, mà còn vì muốn nhắc nhở mọi người.” Chung Thịnh lên tiếng.
“Nhắc nhở cái gì?”
“Nếu chúng ta có thể phân tích tình báo, thì hiển nhiên là các nhà lãnh đạo của Liên Bang cũng sẽ nhìn ra. Nhưng hiện giờ quân khu II phản bội, quân khu III bị đánh cho tan tác, quân khu IV đang trong thế giằng co, các quân khu còn lại không thể toàn bộ xuất kích, nếu không chẳng may bị kẻ địch đột kích tinh cầu thủ đô, thì kết quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Trong tình huống đó, biện pháp đơn giản nhất là nhanh chóng bổ sung quân sĩ, tăng mạnh tiến công quân địch, không để cho chúng thông qua cải tạo gene gia tăng lực lượng. Muốn đàn áp được chúng thì phải chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt quân số. Tớ và Ariel đoán rằng khả năng cao nhất họ sẽ khẩn cấp chiêu binh từ các trường quân đội. Nếu thế, thì học sinh trường Đệ Nhất chúng ta rất có thể sẽ bị phái ra tiền tuyến.”
“Tiền tuyến!” Samantha tức thì sáng rực hai mắt, nhìn chằm chằm Chung Thịnh.
“Khụ khụ, đúng thế. Nhưng đây mới chỉ là phỏng đoán.” Chung Thịnh bị cô nhìn với ánh mắt “đói khát” đó đến rùng mình, sượng sạo đưa mắt ra chỗ khác.
“Chúng ta chuẩn bị đi đánh giặc?” Gerald cũng đứng bật dậy, hưng phấn hô lên.
“Chỉ là phỏng đoán thôi.” Ariel thản nhiên nói.
“Thôi đi, cậu chắc chắn là có đường tin tức đặc biệt rồi, con trai tướng quân Clifford cơ mà.” Gerald bĩu môi khinh thường.
Ariel nhíu mày, đưa mắt nhìn Edward với vẻ nửa cười nửa không.
Edward im lặng kéo tên ngốc nhà mình lại. Nhóc này không thể bớt rước phiền phức cho mình được sao?
Danh sách chương