Editor: Nguyệt
“Lấy được danh hiệu học viên tinh nhuệ ở trường Đệ Nhất của tôi, không có tài sao được.” Phó Ngạn Triều cười tươi như hoa. Ông cũng không ngờ hai đứa này lại thể hiện tốt thế, làm ông nở mày nở mặt trước lão Triệu và Thomas. Về phải thêm chút đặc quyền cho tụi nó mới được. Tạm thời chỉ có hai đứa nó là học viên tinh nhuệ, cho bao nhiêu đặc quyền người khác cũng không nói được gì.
“Lão Phó à.” Lão Triệu vuốt cái đầu hói, ghé mặt lại gần.
“Dừng! Đừng hòng tôi đồng ý.” Phó Ngàn Triệu không để ông nói hết đã ngắt lời.
“Tôi còn chưa nói gì mà.” Lão Triệu ngượng ngùng.
“Thôi đi, tôi còn lạ gì ông nữa. Lại có ý đồ với hai đứa học sinh này của tôi chứ gì?” Phó Ngạn Triều liếc mắt nhìn ông. Muốn đào mỏ? Mơ đi.
“Không có, không có thật mà.” Lão Triệu lắc đầu nguầy nguậy, “Là thế này, ông xem mấy thằng nhóc trường tôi, đi thi đấu thì cũng thắng, nhưng ngạo mạn quá, cứ nghĩ mình là nhất. Tôi muốn nhờ hai cậu học sinh trường ông cho tụi nó một bài học.”
“Bài học?” Phó Ngạn Triều nhíu mày, “Chúng ta đâu có quyền sắp xếp các trận đấu, dạy thế nào được.”
“Thi đấu thì không, nhưng người thì được mà.” Lão Triệu mắt sáng như đèn pha, “Giải đấu lần này kéo dài được bao lâu chứ, chờ khi nào kết thúc, hai chúng ta lại trao đổi học sinh với nhau. Để mấy bảo bối của ông sang trường tôi giao lưu một lần, thế nào?”
“Trao đổi học sinh à?” Phó Ngạn Triều gãi cằm. Đề nghị của lão Triệu đúng là rất hay. Trường Đệ Nhất của ông được mệnh danh là trường quân sự tốt nhất Liên Bang, nhưng chỉ là mặt bằng chung xuất sắc thôi, chứ nếu bảo khoa nào cũng tốt nhất thì không phải.
Trường của lão Triệu là Học viện Chỉ huy quân sự trực thuộc Liên Bang, có lẽ về khoản cơ giáp thì kém trường ông, nhưng về huấn luyện sĩ quan chỉ huy thì xếp số một, không còn gì phải bàn cãi.
Tạm thời ông mới chỉ thấy mấy hạt giống tài năng của mình có thành tích xuất sắc ở các hạng mục chiến đấu, chứ còn khả năng chỉ huy, ngoài Hạng Phi ra thì chưa phát hiện ra đứa nào có năng khiếu [Lầm to!]. Nếu để chúng nó qua bên trường kia học tập một thời gian, sẽ rất có lợi cho con đường phát triển sau này. Dù sao một sĩ binh mà không biết chỉ huy thì suốt đời chỉ có thể làm sĩ binh.
Để các hạt giống đầy tiềm năng này mai một trong đội quân cơ giáp ư? Quá lãng phí!
Nghĩ đến đó, Phó Ngạn Triều cảm thấy đề nghị của lão Triệu quả là một ý kiến tuyệt vời, có lợi cho học sinh của mình, vì vậy gật đầu: “Ý kiến này được đấy. Qua mấy ngày nữa chúng ta lại bàn bạc chi tiết đi.”
“Được.” Lão Triệu cười tủm tỉm, lòng thầm suy nghĩ xem nên bàn điều kiện với lão Phó thế nào. Ông già này sẽ không dễ dàng đưa học sinh bảo bối của mình cho người khác mượn đâu. Chuyện không có lợi còn lâu ông ấy mới làm.
Không bàn đến chuyện hiệu trưởng Phó đã bán Chung Thịnh và Ariel đi trong tình trạng hai người không biết gì. Bên phía tiểu đội Giảo Lang, sau khi tổng kết xong, mọi người cũng lục tục đăng xuất nghỉ ngơi.
Ngoài những người đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, những người còn lại đều tự giác nâng cao chế độ rèn luyện. Thực lực của họ đã vượt qua hầu hết thanh thiếu niên cùng tuổi, nhưng hôm nay được xem màn phối hợp đẹp mắt của Ariel và Chung Thịnh, chút kiêu ngạo mới thành lập mấy ngày nay đã vỡ tan tành.
Vượt qua trình độ của bạn bè cùng lứa đã là gì. Như Ariel với Chung Thịnh mới là tuyệt nhất!
Hai người này chắc chắn đã đạt trình độ thiếu úy. So sánh với cặp đôi này, các thành viên của tiểu đội Giảo Lang bỗng thấy tự ti!!!
Rời khỏi mạng chiến đấu, Edward vào phòng tắm tắm rửa. Vừa ra ngoài, quang não trên tay đột nhiên kêu tít tít.
Cúi đầu nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, Edward vốn còn trong tâm trạng thoải mái bỗng u ám hẳn.
“Mẹ tìm con ạ.” Edward nói với giọng điệu thản nhiên, nụ cười luôn đeo trên mặt nay cũng chẳng thấy đâu.
“Ừ.” Phu nhân Heideck ở đầu dây bên kia vừa vuốt tóc vừa hờ hững nói, “Mẹ nghe nói dạo này con khá thân với thằng nhóc nhà Clifford?”
“Vâng thưa mẹ. Thông qua người khác giới thiệu, hiện giờ con đang thi đấu cùng một đội với cậu ta.” Edward trả lời.
Phu nhân Heideck dừng tay, chuyển mắt sang nhìn màn hình trước mặt, dường như bây giờ mới để ý tới người trong màn hình là con mình. “Sau khi tiếp xúc, con thấy thực lực của nó thế nào?”
“Vô cùng xuất sắc.” Edward cho một đáp án rất khách quan. “Quả thật con không bằng cậu ta.”
Rầm!
Phu nhân Heideck bực tức nện mạnh cái lược lên bàn, gương mặt xinh đẹp trở nên cau có vặn vẹo: “Thằng con hoang chết tiệt! Tại sao ả đàn bà đê tiện đó lại có thằng con xuất sắc như thế!”
Nguyền rủa Ariel xong, bà ta quay sang nhìn chằm chằm Edward, mắt sắc như dao, chỉ hận không thể xuyên qua màn hình, đâm chết thằng con bất tài vô dụng này.
“Mày là đồ ăn hại! Công sức huấn luyện mày bao năm nay đều đổ sông đổ biển hết. Lớn hơn thằng con hoang kia những ba tuổi mà còn kém nó! Lần sau về tự động xuống tầng hầm chịu năm mươi roi đi.”
Edward im lặng chịu đựng những lời nhục mạ của mẹ mình. Chuyện thế này, hắn đã quen từ lâu rồi.
“Phải rồi, em gái của mày thế nào?”
“Elena vẫn rầu rĩ không vui. Xem ra không dứt tình với Ariel được.”
“Đồ vô dụng! Có cái mặt xinh đẹp như thế mà không thu phục nổi một thằng oắt con mười tám tuổi đầu.” Phu nhân Heideck không hài lòng với đứa con gái yếu đuối của mình.
Edward rũ mi, che đi cảm xúc trong đáy mắt. Đối với mẹ, tác dụng duy nhất của mình và Elena chắc chỉ là giúp bà ta thực hiện dã tâm thôi.
“Đúng rồi, mai mày về nhà một chuyến đi.”
“Có chuyện gì ạ?”
Phu nhân Heideck dường như rất bất mãn với lời truy vấn của Edward, sầm mặt: “Làm sao? Bảo mày về một chuyến cũng không hài lòng hả?”
“Không phải vậy, thưa mẹ.” Edward hơi nhếch môi cười, “Con chỉ muốn biết mẹ định bảo con làm gì, để con còn chuẩn bị.”
Phu nhân Heideck bấy giờ mới tỏ ra vừa lòng: “Ừ, thế là tốt. Tối mai mẹ tổ chức một buổi dạ hội, mời một vài bạn bè của bố con. Họ sẽ dẫn con cái mình đi cùng. Con xem rồi chọn trong số đó một vị hôn thê hoặc là bạn hợp tác sau này đi. Dẫn cả Elena về luôn. Nó đã vô dụng không tranh được thứ mình muốn, người làm mẹ như ta cũng phải tìm cho nó chốn nương thân.”
“Vâng thưa mẹ, con đã biết.” Edward mỉm cười gật đầu.
Phu nhân Heideck nghe vậy mỉm cười: “Ngoan lắm. Mẹ biết Edward bảo bối của mẹ sẽ không làm mẹ thất vọng mà. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ chọn cho con một người vợ phù hợp. Nhưng, con phải nhớ kỹ, phải đánh bại thằng con hoang chết tiệt kia. Con trai của Veselin ta không thể thua con của ả đê tiện kia được!”
Edward mỉm cười. Phu nhân Heideck thỏa lòng ngắt liên lạc.
Nhìn màn hình tắt phụt, Edward lập tức lạnh mặt.
Vị hôn thê? Người đàn bà này vẫn cương quyết như thế, không cho phép mình có bất kỳ sự phản kháng nào. Nhưng … chẳng lẽ bà nghĩ chọn cho tôi một vị hôn thê là có thể kiểm soát được tôi sao? Nực cười!
Edward cười khẩy, ném chuyện này ra khỏi đầu. Bà ta tưởng mình sẽ đấu đến cùng với Ariel sao? Lúc còn nhỏ đúng là hắn rất hận Ariel, cho rằng cậu ta là ngọn nguồn của mọi bi kịch, thậm chí từng có ý định dùng bất cứ thủ đoạn nào để giết chết cậu ta. Nhưng bây giờ hắn thay đổi suy nghĩ rồi. Hắn muốn coi Ariel là đối thủ cả đời, lấy đó làm động lực để không ngừng tiến tới.
Mẹ muốn dùng thủ đoạn nhơ bẩn để giải quyết vấn đề. Hắn lại muốn đường đường chính chính đánh bại Ariel. Có thế mới thể hiện được năng lực của mình.
Sau khi rời khỏi mạng chiến đấu, Chung Thịnh bò ra khỏi đản thương, thay quần áo định đi mua bánh bao, nhưng chưa ra đến cửa đã bị Ariel cản lại.
“Em muốn đi đâu?” Ariel hỏi.
“Mua bánh bao …” Chung Thịnh ngơ ngác đáp.
Ariel sầm mặt: “Ai cho em đi mua?”
Chung Thịnh ngớ ra. Không phải ngài muốn ăn bánh bao sao?
“Em làm đi.” Ariel lạnh mặt nói, “Hạng Phi từng nói em nấu ăn rất ngon. Anh còn chưa được nếm thử lần nào.”
Chung Thịnh mặt không đổi sắc, lòng thầm lôi Hạng Phi ra mắng té tát. Cái thằng chết tiệt, chút tay nghề vớ vẩn của anh mà lôi ra được sao? Làm sao anh có thể để ngài Ariel ăn thịt thú nuôi công nghiệp được.
“Làm sao? Có khó khăn gì à?” Mặt Ariel trông càng tối tăm, hỏi Chung Thịnh trầm mặc mãi không nói gì.
“Không, không phải như vậy. Chỉ là em nấu ăn thật ra cũng không tốt lắm …” Chung Thịnh muốn giải thích. Anh tự biết mình thế nào, nấu ăn cùng lắm chỉ gọi là ăn được thôi. Cũng vì hồi trước anh và Hạng Phi không có cơ hội ăn món gì ngon miệng, Hạng Phi mới nhớ mãi không quên thế.
“Tóm lại em có làm không?” Ariel nhìn Chung Thịnh bằng ánh mắt hình viên đạn, cảm giác rất nguy hiểm.
Chung Thịnh nghẹn mãi mới bất đắc dĩ nói: “… Làm.”
“Ừ.” Sắc mặt Ariel lập tức dịu đi. “Đi đi, anh chờ.” Nói rồi, đại gia Ariel tùy tay rút một quyển sách ra khỏi giá, ngồi trên sofa, nhàn nhã lật xem.
Chung Thịnh không biết nói gì, ngẩng mặt lên trời. Tại sao anh lại có cảm giác ngài Ariel đang làm nũng? Mặc dù cách thức làm nũng có hơi kỳ quặc.
Dù sao buổi chiều cũng không bận gì, Chung Thịnh mở quang não đặt mua một loạt nguyên liệu cần dùng. Phần lớn ký túc xá không có phòng bếp đi kèm. Vì hầu hết học sinh đều đến căn tin ăn cơm, chẳng ai tự nấu trong phòng. Nhưng phòng ký túc vợ chồng mà Ariel đặt thì khác. Trang bị rất đầy đủ, dụng cụ nấu nướng cũng sắp sẵn trong bếp, tiện cho bất cứ cặp vợ chồng nào vào ở.
Mười lăm phút sau, hàng được giao đến tận nơi. Dịch vụ chuyển phát nhanh đúng là hiệu suất cao.
Chung Thịnh lấy một bát tô to, đổ bột mì vào, thêm nước, không cẩn thận một cái đã dính bột đầy mặt. Cố gắng trộn đều bột trong tô, sau đó đau lòng nhận ra trong bếp có máy trộn bột chuyên dụng.
Chung Thịnh im lặng nhìn chằm chằm cái máy kia. Ngay lúc máy trộn bột không chịu nổi áp lực nặng nề, định cầu xin anh đừng nhìn nữa, anh mới hít sâu một hơi, dời mắt sang chỗ khác.
Có tiền thật tốt!!! Chung Thịnh nghĩ bụng. Lúc trước anh ở nhà phúc lợi do chính phủ cung cấp, không có mấy loại máy móc thế này, nên anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng máy để trộn bột.
Lại tìm trong phòng bếp, quả nhiên lôi ra được rất nhiều loại máy móc.
Trầm mặc nhìn đám máy móc hồi lâu, ngay khi Chung Thịnh định sử dụng chúng, Ariel đột nhiên nói một câu nhẹ bẫng: “Anh muốn ăn món do ‘chính tay em nấu’. Chứ không phải dùng máy làm.”
Chung Thịnh: …
Lại một lần lôi Hạng Phi ra mắng té tát, Chung Thịnh đành chịu khổ, xem như không biết đến sự tồn tại của đám máy móc, làm ra một mẻ bánh bao “thủ công 100%”. Thế mới thỏa mãn người yêu.
“Ngon lắm.” Đại gia Ariel cầm cái bánh bao nóng hôi hổi, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chung Thịnh mỉm cười: “Em làm hơi nhiều, để nguội ăn lại không ngon. Em đi chia cho mọi người một ít nhé.”
“Ừ.” Ariel gật đầu. Dù gì mình cũng được ăn rồi, số còn lại ăn không hết, chia cho người khác đi thôi. Đại gia Ariel được thỏa mãn nhu cầu sẽ rất hào phóng.
Chung Thịnh cười rạng rỡ chia bánh bao cho mọi người. Ngoài Hạng Phi, ai cũng khen không dứt miệng, bảo Chung Thịnh nấu ăn ngon quá.
Hạng Phi từ lúc nhận lấy bánh bao vẫn thấy rợn người. Chủ yếu là vì lúc Chung Thịnh đưa bánh bao cho cậu cười rất ôn hòa, ôn hòa đến mức làm cậu sởn gai ốc.
Cậu thề là mình không cố tình khoe với Ariel hồi trước được hưởng thụ tài nấu nướng tuyệt vời của Chung Thịnh bao nhiêu năm đâu. Tại hai người kia ngọt ngào chói mắt quá, cậu mới “lỡ mồm” nói ra.
Tác giả:
Khụ khụ … Phu nhân Heideck làm Edward trưởng thành sai hướng lại xuất hiện …
P/S: Chung Thịnh xuất thân bần dân thật đáng thương, không hề biết đến sự tồn tại của máy làm bánh bao … Đến khi nghĩ ra, Ariel đại nhân nhà anh lại không vui … Đứa nhỏ đáng thương …
“Lấy được danh hiệu học viên tinh nhuệ ở trường Đệ Nhất của tôi, không có tài sao được.” Phó Ngạn Triều cười tươi như hoa. Ông cũng không ngờ hai đứa này lại thể hiện tốt thế, làm ông nở mày nở mặt trước lão Triệu và Thomas. Về phải thêm chút đặc quyền cho tụi nó mới được. Tạm thời chỉ có hai đứa nó là học viên tinh nhuệ, cho bao nhiêu đặc quyền người khác cũng không nói được gì.
“Lão Phó à.” Lão Triệu vuốt cái đầu hói, ghé mặt lại gần.
“Dừng! Đừng hòng tôi đồng ý.” Phó Ngàn Triệu không để ông nói hết đã ngắt lời.
“Tôi còn chưa nói gì mà.” Lão Triệu ngượng ngùng.
“Thôi đi, tôi còn lạ gì ông nữa. Lại có ý đồ với hai đứa học sinh này của tôi chứ gì?” Phó Ngạn Triều liếc mắt nhìn ông. Muốn đào mỏ? Mơ đi.
“Không có, không có thật mà.” Lão Triệu lắc đầu nguầy nguậy, “Là thế này, ông xem mấy thằng nhóc trường tôi, đi thi đấu thì cũng thắng, nhưng ngạo mạn quá, cứ nghĩ mình là nhất. Tôi muốn nhờ hai cậu học sinh trường ông cho tụi nó một bài học.”
“Bài học?” Phó Ngạn Triều nhíu mày, “Chúng ta đâu có quyền sắp xếp các trận đấu, dạy thế nào được.”
“Thi đấu thì không, nhưng người thì được mà.” Lão Triệu mắt sáng như đèn pha, “Giải đấu lần này kéo dài được bao lâu chứ, chờ khi nào kết thúc, hai chúng ta lại trao đổi học sinh với nhau. Để mấy bảo bối của ông sang trường tôi giao lưu một lần, thế nào?”
“Trao đổi học sinh à?” Phó Ngạn Triều gãi cằm. Đề nghị của lão Triệu đúng là rất hay. Trường Đệ Nhất của ông được mệnh danh là trường quân sự tốt nhất Liên Bang, nhưng chỉ là mặt bằng chung xuất sắc thôi, chứ nếu bảo khoa nào cũng tốt nhất thì không phải.
Trường của lão Triệu là Học viện Chỉ huy quân sự trực thuộc Liên Bang, có lẽ về khoản cơ giáp thì kém trường ông, nhưng về huấn luyện sĩ quan chỉ huy thì xếp số một, không còn gì phải bàn cãi.
Tạm thời ông mới chỉ thấy mấy hạt giống tài năng của mình có thành tích xuất sắc ở các hạng mục chiến đấu, chứ còn khả năng chỉ huy, ngoài Hạng Phi ra thì chưa phát hiện ra đứa nào có năng khiếu [Lầm to!]. Nếu để chúng nó qua bên trường kia học tập một thời gian, sẽ rất có lợi cho con đường phát triển sau này. Dù sao một sĩ binh mà không biết chỉ huy thì suốt đời chỉ có thể làm sĩ binh.
Để các hạt giống đầy tiềm năng này mai một trong đội quân cơ giáp ư? Quá lãng phí!
Nghĩ đến đó, Phó Ngạn Triều cảm thấy đề nghị của lão Triệu quả là một ý kiến tuyệt vời, có lợi cho học sinh của mình, vì vậy gật đầu: “Ý kiến này được đấy. Qua mấy ngày nữa chúng ta lại bàn bạc chi tiết đi.”
“Được.” Lão Triệu cười tủm tỉm, lòng thầm suy nghĩ xem nên bàn điều kiện với lão Phó thế nào. Ông già này sẽ không dễ dàng đưa học sinh bảo bối của mình cho người khác mượn đâu. Chuyện không có lợi còn lâu ông ấy mới làm.
Không bàn đến chuyện hiệu trưởng Phó đã bán Chung Thịnh và Ariel đi trong tình trạng hai người không biết gì. Bên phía tiểu đội Giảo Lang, sau khi tổng kết xong, mọi người cũng lục tục đăng xuất nghỉ ngơi.
Ngoài những người đang đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào, những người còn lại đều tự giác nâng cao chế độ rèn luyện. Thực lực của họ đã vượt qua hầu hết thanh thiếu niên cùng tuổi, nhưng hôm nay được xem màn phối hợp đẹp mắt của Ariel và Chung Thịnh, chút kiêu ngạo mới thành lập mấy ngày nay đã vỡ tan tành.
Vượt qua trình độ của bạn bè cùng lứa đã là gì. Như Ariel với Chung Thịnh mới là tuyệt nhất!
Hai người này chắc chắn đã đạt trình độ thiếu úy. So sánh với cặp đôi này, các thành viên của tiểu đội Giảo Lang bỗng thấy tự ti!!!
Rời khỏi mạng chiến đấu, Edward vào phòng tắm tắm rửa. Vừa ra ngoài, quang não trên tay đột nhiên kêu tít tít.
Cúi đầu nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, Edward vốn còn trong tâm trạng thoải mái bỗng u ám hẳn.
“Mẹ tìm con ạ.” Edward nói với giọng điệu thản nhiên, nụ cười luôn đeo trên mặt nay cũng chẳng thấy đâu.
“Ừ.” Phu nhân Heideck ở đầu dây bên kia vừa vuốt tóc vừa hờ hững nói, “Mẹ nghe nói dạo này con khá thân với thằng nhóc nhà Clifford?”
“Vâng thưa mẹ. Thông qua người khác giới thiệu, hiện giờ con đang thi đấu cùng một đội với cậu ta.” Edward trả lời.
Phu nhân Heideck dừng tay, chuyển mắt sang nhìn màn hình trước mặt, dường như bây giờ mới để ý tới người trong màn hình là con mình. “Sau khi tiếp xúc, con thấy thực lực của nó thế nào?”
“Vô cùng xuất sắc.” Edward cho một đáp án rất khách quan. “Quả thật con không bằng cậu ta.”
Rầm!
Phu nhân Heideck bực tức nện mạnh cái lược lên bàn, gương mặt xinh đẹp trở nên cau có vặn vẹo: “Thằng con hoang chết tiệt! Tại sao ả đàn bà đê tiện đó lại có thằng con xuất sắc như thế!”
Nguyền rủa Ariel xong, bà ta quay sang nhìn chằm chằm Edward, mắt sắc như dao, chỉ hận không thể xuyên qua màn hình, đâm chết thằng con bất tài vô dụng này.
“Mày là đồ ăn hại! Công sức huấn luyện mày bao năm nay đều đổ sông đổ biển hết. Lớn hơn thằng con hoang kia những ba tuổi mà còn kém nó! Lần sau về tự động xuống tầng hầm chịu năm mươi roi đi.”
Edward im lặng chịu đựng những lời nhục mạ của mẹ mình. Chuyện thế này, hắn đã quen từ lâu rồi.
“Phải rồi, em gái của mày thế nào?”
“Elena vẫn rầu rĩ không vui. Xem ra không dứt tình với Ariel được.”
“Đồ vô dụng! Có cái mặt xinh đẹp như thế mà không thu phục nổi một thằng oắt con mười tám tuổi đầu.” Phu nhân Heideck không hài lòng với đứa con gái yếu đuối của mình.
Edward rũ mi, che đi cảm xúc trong đáy mắt. Đối với mẹ, tác dụng duy nhất của mình và Elena chắc chỉ là giúp bà ta thực hiện dã tâm thôi.
“Đúng rồi, mai mày về nhà một chuyến đi.”
“Có chuyện gì ạ?”
Phu nhân Heideck dường như rất bất mãn với lời truy vấn của Edward, sầm mặt: “Làm sao? Bảo mày về một chuyến cũng không hài lòng hả?”
“Không phải vậy, thưa mẹ.” Edward hơi nhếch môi cười, “Con chỉ muốn biết mẹ định bảo con làm gì, để con còn chuẩn bị.”
Phu nhân Heideck bấy giờ mới tỏ ra vừa lòng: “Ừ, thế là tốt. Tối mai mẹ tổ chức một buổi dạ hội, mời một vài bạn bè của bố con. Họ sẽ dẫn con cái mình đi cùng. Con xem rồi chọn trong số đó một vị hôn thê hoặc là bạn hợp tác sau này đi. Dẫn cả Elena về luôn. Nó đã vô dụng không tranh được thứ mình muốn, người làm mẹ như ta cũng phải tìm cho nó chốn nương thân.”
“Vâng thưa mẹ, con đã biết.” Edward mỉm cười gật đầu.
Phu nhân Heideck nghe vậy mỉm cười: “Ngoan lắm. Mẹ biết Edward bảo bối của mẹ sẽ không làm mẹ thất vọng mà. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ chọn cho con một người vợ phù hợp. Nhưng, con phải nhớ kỹ, phải đánh bại thằng con hoang chết tiệt kia. Con trai của Veselin ta không thể thua con của ả đê tiện kia được!”
Edward mỉm cười. Phu nhân Heideck thỏa lòng ngắt liên lạc.
Nhìn màn hình tắt phụt, Edward lập tức lạnh mặt.
Vị hôn thê? Người đàn bà này vẫn cương quyết như thế, không cho phép mình có bất kỳ sự phản kháng nào. Nhưng … chẳng lẽ bà nghĩ chọn cho tôi một vị hôn thê là có thể kiểm soát được tôi sao? Nực cười!
Edward cười khẩy, ném chuyện này ra khỏi đầu. Bà ta tưởng mình sẽ đấu đến cùng với Ariel sao? Lúc còn nhỏ đúng là hắn rất hận Ariel, cho rằng cậu ta là ngọn nguồn của mọi bi kịch, thậm chí từng có ý định dùng bất cứ thủ đoạn nào để giết chết cậu ta. Nhưng bây giờ hắn thay đổi suy nghĩ rồi. Hắn muốn coi Ariel là đối thủ cả đời, lấy đó làm động lực để không ngừng tiến tới.
Mẹ muốn dùng thủ đoạn nhơ bẩn để giải quyết vấn đề. Hắn lại muốn đường đường chính chính đánh bại Ariel. Có thế mới thể hiện được năng lực của mình.
Sau khi rời khỏi mạng chiến đấu, Chung Thịnh bò ra khỏi đản thương, thay quần áo định đi mua bánh bao, nhưng chưa ra đến cửa đã bị Ariel cản lại.
“Em muốn đi đâu?” Ariel hỏi.
“Mua bánh bao …” Chung Thịnh ngơ ngác đáp.
Ariel sầm mặt: “Ai cho em đi mua?”
Chung Thịnh ngớ ra. Không phải ngài muốn ăn bánh bao sao?
“Em làm đi.” Ariel lạnh mặt nói, “Hạng Phi từng nói em nấu ăn rất ngon. Anh còn chưa được nếm thử lần nào.”
Chung Thịnh mặt không đổi sắc, lòng thầm lôi Hạng Phi ra mắng té tát. Cái thằng chết tiệt, chút tay nghề vớ vẩn của anh mà lôi ra được sao? Làm sao anh có thể để ngài Ariel ăn thịt thú nuôi công nghiệp được.
“Làm sao? Có khó khăn gì à?” Mặt Ariel trông càng tối tăm, hỏi Chung Thịnh trầm mặc mãi không nói gì.
“Không, không phải như vậy. Chỉ là em nấu ăn thật ra cũng không tốt lắm …” Chung Thịnh muốn giải thích. Anh tự biết mình thế nào, nấu ăn cùng lắm chỉ gọi là ăn được thôi. Cũng vì hồi trước anh và Hạng Phi không có cơ hội ăn món gì ngon miệng, Hạng Phi mới nhớ mãi không quên thế.
“Tóm lại em có làm không?” Ariel nhìn Chung Thịnh bằng ánh mắt hình viên đạn, cảm giác rất nguy hiểm.
Chung Thịnh nghẹn mãi mới bất đắc dĩ nói: “… Làm.”
“Ừ.” Sắc mặt Ariel lập tức dịu đi. “Đi đi, anh chờ.” Nói rồi, đại gia Ariel tùy tay rút một quyển sách ra khỏi giá, ngồi trên sofa, nhàn nhã lật xem.
Chung Thịnh không biết nói gì, ngẩng mặt lên trời. Tại sao anh lại có cảm giác ngài Ariel đang làm nũng? Mặc dù cách thức làm nũng có hơi kỳ quặc.
Dù sao buổi chiều cũng không bận gì, Chung Thịnh mở quang não đặt mua một loạt nguyên liệu cần dùng. Phần lớn ký túc xá không có phòng bếp đi kèm. Vì hầu hết học sinh đều đến căn tin ăn cơm, chẳng ai tự nấu trong phòng. Nhưng phòng ký túc vợ chồng mà Ariel đặt thì khác. Trang bị rất đầy đủ, dụng cụ nấu nướng cũng sắp sẵn trong bếp, tiện cho bất cứ cặp vợ chồng nào vào ở.
Mười lăm phút sau, hàng được giao đến tận nơi. Dịch vụ chuyển phát nhanh đúng là hiệu suất cao.
Chung Thịnh lấy một bát tô to, đổ bột mì vào, thêm nước, không cẩn thận một cái đã dính bột đầy mặt. Cố gắng trộn đều bột trong tô, sau đó đau lòng nhận ra trong bếp có máy trộn bột chuyên dụng.
Chung Thịnh im lặng nhìn chằm chằm cái máy kia. Ngay lúc máy trộn bột không chịu nổi áp lực nặng nề, định cầu xin anh đừng nhìn nữa, anh mới hít sâu một hơi, dời mắt sang chỗ khác.
Có tiền thật tốt!!! Chung Thịnh nghĩ bụng. Lúc trước anh ở nhà phúc lợi do chính phủ cung cấp, không có mấy loại máy móc thế này, nên anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng máy để trộn bột.
Lại tìm trong phòng bếp, quả nhiên lôi ra được rất nhiều loại máy móc.
Trầm mặc nhìn đám máy móc hồi lâu, ngay khi Chung Thịnh định sử dụng chúng, Ariel đột nhiên nói một câu nhẹ bẫng: “Anh muốn ăn món do ‘chính tay em nấu’. Chứ không phải dùng máy làm.”
Chung Thịnh: …
Lại một lần lôi Hạng Phi ra mắng té tát, Chung Thịnh đành chịu khổ, xem như không biết đến sự tồn tại của đám máy móc, làm ra một mẻ bánh bao “thủ công 100%”. Thế mới thỏa mãn người yêu.
“Ngon lắm.” Đại gia Ariel cầm cái bánh bao nóng hôi hổi, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chung Thịnh mỉm cười: “Em làm hơi nhiều, để nguội ăn lại không ngon. Em đi chia cho mọi người một ít nhé.”
“Ừ.” Ariel gật đầu. Dù gì mình cũng được ăn rồi, số còn lại ăn không hết, chia cho người khác đi thôi. Đại gia Ariel được thỏa mãn nhu cầu sẽ rất hào phóng.
Chung Thịnh cười rạng rỡ chia bánh bao cho mọi người. Ngoài Hạng Phi, ai cũng khen không dứt miệng, bảo Chung Thịnh nấu ăn ngon quá.
Hạng Phi từ lúc nhận lấy bánh bao vẫn thấy rợn người. Chủ yếu là vì lúc Chung Thịnh đưa bánh bao cho cậu cười rất ôn hòa, ôn hòa đến mức làm cậu sởn gai ốc.
Cậu thề là mình không cố tình khoe với Ariel hồi trước được hưởng thụ tài nấu nướng tuyệt vời của Chung Thịnh bao nhiêu năm đâu. Tại hai người kia ngọt ngào chói mắt quá, cậu mới “lỡ mồm” nói ra.
Tác giả:
Khụ khụ … Phu nhân Heideck làm Edward trưởng thành sai hướng lại xuất hiện …
P/S: Chung Thịnh xuất thân bần dân thật đáng thương, không hề biết đến sự tồn tại của máy làm bánh bao … Đến khi nghĩ ra, Ariel đại nhân nhà anh lại không vui … Đứa nhỏ đáng thương …
Danh sách chương