Editor: Nguyệt

Edward nhẹ nhàng gật đầu.

Gerald đầy mặt bi phẫn, ngửa mặt lên trời thét dài: Có để người ta sống không đây! Có cặp chồng chồng Chung Thịnh với Ariel ân ái mặn nồng đã kích thích lắm rồi, giờ lại còn thêm một đôi nữa!!

Đàn ông độc thân thật là đáng thương mà. Chẳng lẽ cậu lại phải lập hội với bọn Phỉ Nhi anti các cặp đôi? Nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Ariel … hay là thôi đi. Gerald lại héo rũ.

“Ngu ngốc.” Lâm Phỉ Nhi liếc mắt nhìn cậu. Cùng tổ với thằng ngu này đúng là bi kịch. Thôi, sau này ra ngoài giả vờ như không biết vậy.

“Về ngủ đi.” Lâm Phỉ Nhi lại duỗi lưng. Hai ngày thi đấu không mấy kịch liệt nhưng vẫn khiến tinh thần mệt mỏi, đặc biệt là với phái nữ. Ngủ không đủ giấc là kẻ thù chung của các chị em. Cô phải về nghỉ ngơi để bảo vệ sắc đẹp đây.

“Ưm.” Gerald ỉu xìu đáp. Sau này chắc lại thêm một đôi tình nhân chói mù mắt quần chúng rồi. Sống thế nào đây hả trời!

Hạng Phi tỏ tình thất bại ư? Đến cả Gerald cũng không nghĩ vậy. Trong mắt họ, ngoài Ariel ra, Hạng Phi là tên lòng dạ đen tối số một. Mà mục tiêu của cậu ta là Lôi Tranh hiền lành, chẳng cần nghĩ cũng biết Lôi Tranh không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay Hạng Phi.

“Gerald, nửa giờ sau.” Trước khi đăng xuất, Ariel mặt lạnh như tiền để lại một câu như vậy làm Gerald càng uể oải. Nhìn cậu ta như kiểu bị đả kích nặng nề không gượng dậy nổi vậy.

Edward cũng không nhìn nổi: “Có cần phải thế không? Chỉ là thêm một đôi yêu nhau, rồi lát nữa bị Ariel dạy dỗ một trận thôi mà.”

“Anh không biết đâu.” Gerald buồn bực, “Vốn dĩ trong tổ này chẳng có mấy người em bắt nạt được. Nay ngay cả Lôi Tranh hiền lành cũng có nơi có chốn rồi, sau này làm gì còn cái gọi là thú vui đời thường nữa.”

Edward: …

Ở lại nói chuyện với Gerald đúng là một sai lầm!

Sáng hôm sau lúc tập hợp trong phòng chuẩn bị, Gerald vẫn bừng bừng sức sống, làm mọi người quay sang nhìn Ariel với ánh mắt khác thường. Chẳng lẽ cậu không đánh Gerald? Chuyện này không khoa học!

Ariel thản nhiên nhìn lại họ, dùng một câu đánh tan lòng hiếu kỳ của mọi người: “Máy chữa thương.”

Ồ! Mọi người thế mới vỡ lẽ, hóa ra không phải Ariel tha cho Gerald, mà là tên này sau khi bị tẩn cho một trận đã dùng máy chữa thương.

“Chậc, đáng tiếc, còn tưởng được thấy cái mặt bầm dập của Gerald chứ.” Lâm Phỉ Nhi nói với vẻ tiếc nuối.

Chung Thịnh im lặng không biết nói gì. Tại sao mấy em gái trong đội họ tính tình đều mạnh bạo thế … Rốt cuộc là sai ở đâu? “Hửm, Lôi Tranh với Hạng Phi vẫn chưa đến à?” Samantha nhìn lướt một vòng, phát hiện Lôi Tranh luôn luôn đến sớm nay lại không thấy mặt đâu.

“Gerald! Nói mau, có tin gì không?” Lâm Phỉ Nhi lập tức lên tinh thần. Tin nóng thế này phải hỏi thăm ngay mới được.

“Sao tớ biết được.” Gerald buồn bã ỉu xìu nói. Hôm qua cậu nằm cả đêm trong máy chữa thương, ngủ cũng không yên. Khổ lắm ấy.

“Sao lại không biết, cậu cùng phòng với Hạng Phi còn gì?” Lâm Phỉ Nhi không buông tha, dùng ngón tay chọc vào lườn cậu.

“Ai ui! Đừng chọc!” Gerald né sang bên, “Hôm qua tớ không về phòng, mặt cậu ta còn chẳng thấy thì biết gì được. Nhưng sáng nay lúc về ký túc xá, cửa phòng ngủ của cậu ấy vẫn đóng.”

“Đóng?” Lâm Phỉ Nhi sáng rực mắt lên, trong đầu tưởng tượng ra rất nhiều nội dung cấm trẻ vị thành niên, “Chẳng lẽ bọn họ …?”

“Chào buổi sáng.” Giọng Lôi Tranh kéo Lâm Phỉ Nhi ra khỏi mớ ảo tưởng.

“Chào buổi sáng, Lôi Tranh. Hôm qua ngủ có ngon không?” Lâm Phỉ Nhi xán đến, vừa chào hỏi vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Lôi Tranh.

Ừm, không có quầng thâm, mắt không đỏ, môi mượt mà, trên cổ cũng không có dấu vết nào khả nghi.

“Cậu đang nhìn gì thế?” Lôi Tranh đen mặt đẩy Lâm Phỉ Nhi ra. Dán dính lên người ta thế này là định làm gì?

“Hả? Không có gì. Bọn này đang nghĩ xem không biết cậu có bị ăn không, hay là … cậu ăn người khác?”

Bỗng chốc, mặt Lôi Tranh đỏ lừ. Mắt lảng tránh nhìn sang chỗ khác.

Đáng chết, cậu mới được Hạng Phi tỏ tình hôm qua thôi mà. Sao nhìn mặt mọi người như thể biết hết rồi vậy? Có khoa trương quá không?

“Chào buổi sáng.” Hạng Phi đúng lúc xuất hiện, vừa chào hỏi mọi người vừa đặc biệt tặng cho Lôi Tranh một nụ cười thật tươi.

Mặt Lôi Tranh càng đỏ hơn, vội vàng nghiêng đi, làm như không biết.

“Chậc chậc, ra tay nhanh nha.” Lâm Phỉ Nhi lặng lẽ chọt chọt Hạng Phi, âm thầm giơ ngón cái với cậu.

Hạng Phi cười tủm tỉm không đáp. Còn lâu cậu mới nói cho mấy người này biết, hôm qua cậu tỏ tình nhưng chưa thành công, cũng không hẳn là thất bại. Bởi vì Lôi Tranh thảng thốt ngây ra tại trận, chỉ mình cậu tự ý xác định quan hệ của hai người.

Tuy làm thế có hơi vô sỉ, nhưng cậu muốn tận dụng cái sự ngượng ngùng của Lôi Tranh, không dám từ chối thẳng thừng ấy, để cuốn lấy người ta. Sau này chỉ cần từ từ đả động cậu ấy là được. Việc cần làm bây giờ là đóng mác của cậu lên người Lôi Tranh, để mấy tên vớ vẩn đừng có tiếp cận.

“Khụ khụ.” Chung Thịnh ho khan hai tiếng, mở màn hình lên.

Trên màn hình xuất hiện tên đối thủ ngày hôm nay của họ: tiểu đội The King.

Khoảng một tiếng nữa sẽ có thông báo về hình thức thi đấu. Cho nên bây giờ họ cần phân tích thực lực của đối thủ.

“Đây là trận đấu cuối cùng trước khi chúng ta tiến vào vòng bán kết. Với thành tích toàn thắng và đạt điểm tối đa của chúng ta hiện nay, vào được vòng bán kết là điều chắc chắn. Nhưng đối thủ của chúng ta đang mạnh dần lên. Tiểu đội The King cũng là một đội rất khá.”

Chung Thịnh lật sang trang khác, trên đó ghi rõ chiến tích của tiểu đội The King, cũng là năm trận toàn thắng. Theo tư liệu Chung Thịnh thu thập được, thực lực của họ rất khá, đặc biệt là hỏa lực chính, phải nói là siêu giỏi hỏa lực tập trung. Trên tay hắn ta là một khẩu pháo laser xoay vòng. Loại này có lực sát thương cực mạnh, tốc độ nhanh kinh người, nhưng cũng cực tốn đạn dược. Đây là lý do vì sao sau lưng chiếc cơ giáp này được trang bị một thùng đạn dược lớn. Bởi thế mà tốc độ di chuyển của nó rất chậm, chẳng khác gì ốc sên, cần người khác bảo hộ mới tác chiến được.

Chung Thịnh chỉ vào chiếc cơ giáp hiện lên trên màn hình, chậm rãi nói: “Thoạt nhìn, chiếc cơ giáp này là mối nguy lớn nhất của chúng ta. Bởi vì với tần suất tấn công như vậy, không ai có thể đào thoát. Kinh khủng hơn là uy lực của khẩu pháo laser này cực mạnh, khả năng xuyên thấu vật cản rất tốt, cho nên nếu là địa hình rừng rậm hay đầm lầy gì đó thì cơ bản là không thể che chắn cho chúng ta.”

“Khoan đã!” Hạng Phi đột nhiên giơ tay lên ngắt lời Chung Thịnh, “Cậu vừa nói là ‘thoạt nhìn’, vậy có phải còn điều gì mà chúng ta không biết không?”

Thật ra đêm qua lúc nhận được thông báo họ đã tìm đọc tư liệu về đối thủ rồi. Hỏa lực chính của đội này cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhất. Hầu như tất cả đều biết thế mạnh của tiểu đội The King chủ yếu là ở hỏa lực chính. Chỉ cần giải quyết người này là có thể đánh thắng cả đội.

Tuy nhiên, hôm nay nghe Chung Thịnh nói, Hạng Phi đột nhiên có cảm giác không ổn. Nếu chỉ là thảo luận trước trận đấu bình thường, Chung Thịnh sẽ không lãng phí thì giờ để nhấn mạnh vào một mục tiêu đã quá rõ ràng. Chứng tỏ còn có bí mật ẩn đằng sau nó.

Chung Thịnh và Ariel liếc nhìn nhau. Edward nhìn đoạn clip quay cảnh hỏa lực chính chiến đấu với vẻ đăm chiêu.

Chung Thịnh gật đầu, cười nói: “Đúng vậy. Buổi thảo luận hôm nay là để nhắc nhở mọi người rằng tiểu đội này không đơn giản.”

“Ồ? Không đơn giản thế nào?” Gerald lên tinh thần thấy rõ, háo hức hỏi.

“Xem đoạn này.” Chung Thịnh chỉ tay lên màn hình. Có hai chiếc cơ giáp đột kích bảo vệ hai bên chiếc cơ giáp hỏa lực chính. “Có nhìn ra điều gì không?”

Mọi người nhìn chằm chằm hồi lâu, vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường, cùng lắc đầu.

Ngược lại, Edward như đã nhìn ra gì đó, gật đầu với Chung Thịnh.

Ariel đảo mắt qua nhìn Edward, có chút tán thưởng, nhưng nhoáng cái đã chẳng thấy đâu.

Chung Thịnh cũng không lên tiếng, cười tủm tỉm tua lại đoạn ghi hình đó.

Thời lượng của đoạn băng không dài, khoảng trên dưới ba phút, nội dung là tiểu đội The King chiến đấu với một tiểu đội khác.

Trình độ của đội kia được xếp vào tốp trung bình khá trong số các trường quân sự. Đội trưởng của họ dường như cũng đặt trọng tâm vào hỏa lực chính của tiểu đội The King, cho nên phái ra thành viên xuất sắc nhất đội mình, hy sinh vài chiếc cơ giáp khác, yểm trợ cho họ vọt lên tấn công cơ giáp hỏa lực chính.

Ngay sau đó, hai chiếc cơ giáp đột kích bảo vệ hai bên cơ giáp hỏa lực bắt đầu hành động. Bọn họ cuốn lấy ba chiếc cơ giáp kia, thành công ngăn không cho họ tiếp cận, đến khi đồng đội tiêu diệt các thành viên còn lại trong đội đối thủ, mới giải quyết ba chiếc cơ giáp kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện