Editor: Nguyệt
Ví dụ như trận thứ ba, hình thức tử chiến. Sau khi được chuyển vào sân, Lâm Phỉ Nhi xác định có đủ không gian để giải phóng cơ giáp liền lập tức lấy ra rồi trèo vào khoang điều khiển. Cùng xuất hiện với cô ở cách đó chưa đến một trăm mét, đối thủ còn đang hào hứng nhìn ngắm quang cảnh xung quanh.
Lâm Phỉ Nhi đờ ra một giây, rồi điều khiển cơ giáp vọt đến, bẹp, giẫm nát đối thủ.
Nhìn đối thủ hóa thành một chùm sáng biến mất khỏi sân đấu, Lâm Phỉ Nhi còn thầm sám hối ba giây. Chậc, bị một chiếc cơ giáp giẫm chết, không biết có để lại ám ảnh tâm lý không.
Ba giây sau, cô liền quên béng cái tên ngu ngốc đó, cẩn thận nấp trong bóng tối của các tòa kiến trúc, vừa liên lạc với nhóm Chung Thịnh vừa di chuyển về phía họ.
Khi Lâm Phỉ Nhi, Samantha, Hạng Phi tập trung lại với nhau, ba người nhanh chóng vạch ra một kế hoạch “câu cá”.
Cơ giáp của Samantha là loại cận chiến điển hình, hỏa lực tầm xa tương đối yếu, được cái tính linh hoạt cao nên Hạng Phi muốn dùng cô làm mồi nhử, dẫn một chiếc cơ giáp đột kích của đối phương ra riêng.
Trên đường đến tập hợp với Lâm Phỉ Nhi, ra đa của cậu từng xuất hiện tín hiệu của đối thủ, nhưng hệ thống của đối phương cũng là loại tốt, sau khi bị phát hiện lập tức khởi động chức năng ẩn nấp, còn chuyển sang vị trí khác.
Hạng Phi có thể xác định đối phương đang ở khu vực đó, nhưng không biết vị trí cụ thể. Một chiếc cơ giáp bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối là ác mộng của mọi tiểu đội cơ giáp. Cho dù là Chung Thịnh cũng không dám chắc có thể sống sót thoát khỏi họng súng của một tay bắn tỉa thiện nghệ.
Để đảm bảo an toàn, ba người nhanh chóng đạt đến thống nhất, dù phải hy sinh Samantha cũng phải xử lý tên bắn tỉa kia.
Mười phút sau, tay súng bắn tỉa của tiểu đội Thunderstorm phát hiện bóng dáng Samantha cẩn thận di chuyển trong tầm ngắm của mình. Hắn nhếch miệng cười, không ngờ lại nhanh có con mồi thế này. Cơ giáp đột kích là loại hắn thích săn nhất, không có hỏa lực tầm xa, ít tạo nguy hiểm đối với hắn, khả năng phòng ngự lại kém, một phát là xử gọn.
“Đến đây đi, tôi có thể cảm nhận được tiểu đội của mấy người rất khá. Chuẩn bị tinh thần làm vong hồn dưới súng của tôi đi.” Tay súng bắn tỉa nheo mắt lại, ngắm chuẩn động cơ của chiếc cơ giáp nọ, tay đặt trên cò súng, chỉ cần bóp nhẹ một cái là đối phương sẽ biến mất khỏi chiến trường. Hắn thích nhất cái cảm giác quyết định vận mệnh của đối thủ trong khoảnh khắc đó.
Phụp! Tiếng súng.
Một vệt sáng lao vút ra từ chỗ hắn ẩn nấp với tốc độ cực nhanh!
Cùng lúc đó, Samantha như thể đột nhiên có cảm ứng, xoay phắt người nhảy sang một bên.
Tên kia mặt biến sắc. Hắn tin chắc Samantha không tránh hết được phát súng vừa rồi, phải có bộ phận nào đó đã hỏng, thậm chí không còn khả năng tiếp tục chiến đấu. Nhưng đối thủ vẫn thoát khỏi họng súng của hắn. Không thể chiến đấu không có nghĩa là bị loại khỏi trận đấu. Trúng một phát súng rồi mà Samantha không tặng cho hắn điểm nào. Chuyện này không thể tha thứ được!
Tên bắn tỉa lạnh mặt, lợi dụng sự che chắn của địa hình, nhanh chóng di chuyển đến chỗ nấp khác.
“Lemken bên cậu có chuyện gì thế?” Tai nghe truyền đến giọng nôn nóng của đội trưởng.
“Không liên quan đến anh.” Lemken lạnh lùng trả lời.
“Sao lại không liên quan đến tôi. Tiểu đội chúng ta đã mất ba thành viên rồi! Nếu không tập hợp với nhau sẽ thua hẳn đấy!” Giọng đội trưởng nghe đã có vẻ bực bội.
Tay bắn tỉa tên Lemken này cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường họ. Lúc trước hắn phải tốn rất nhiều công sức mới lôi kéo được cậu ta về đội của mình. Tên này mạnh thì mạnh thật, nhưng cực kỳ cao ngạo, không hợp tác với mọi người, cứ thích hành động một mình. Hắn sắp chết vì tức rồi.
Biết trước thế này chẳng thà tìm một tay bắn tỉa kém một chút nhưng ít nhất chịu nghe hắn chỉ huy.
“Tôi sắp xử lý được một tên rồi. Lát nữa sẽ đến tập hợp với các cậu.” Lemken do dự một lát, dù sao cũng là một thành viên trong đội, quan hệ giữa hắn và các đội viên khác không tốt, toàn nhờ đội trưởng đứng giữa giảng hòa. Hắn cao ngạo, nhưng vẫn biết tốt xấu đúng sai, cũng có chút kính trọng đội trưởng.
“Vậy được rồi, cậu mau qua đây đi. Chỉ cần chúng ta tập hợp với nhau, có chúng tôi yểm trợ, tài năng bắn tỉa của cậu mới phát huy tốt nhất.” Đội trưởng thở phào. May là lúc quan trọng cậu ta không giở thói yêu sách, nếu không bị loại ngay vòng này hắn cũng tiếc lắm.
Lemken ngắt liên lạc, cầm chắc tay súng. Chiếc cơ giáp bất động như một pho tượng đá, thân máy màu xám đen ẩn trong đống phế tích, không lộ chút dấu vết nào.
Lemken vẫn tập trung vào nơi chiếc cơ giáp đột kích kia biến mất. Hắn xác định đối phương không tránh thoát được một phát súng vừa rồi, nhưng không biết bị thương nặng đến mức nào, có thể cử động được nữa không.
Nếu vẫn cử động được, thì hắn nhất định phải nắm chắc thời cơ giải quyết triệt để. Nhưng nếu đã không cử động được nữa, mà người điều khiển vẫn còn sống, hắn có thể điều khiển cơ giáp tiến lên. Ngoài thằng ngu thì ai cũng biết một con người đối mặt với một chiếc cơ giáp hoàn toàn không có phần thắng. Cho dù đó chỉ là một chiếc cơ giáp bắn tỉa tầm xa.
Lemken rất có kiên nhẫn. Khi chưa chắc chắn cơ giáp của đối phương hoàn toàn không dùng được nữa, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi chỗ nấp. Cho dù đa phần các bộ phận đều hỏng, chỉ cần súng laser còn hoạt động, thì Lemken quyết không xuất hiện trong tầm mắt đối phương.
“Mịa, thằng này kiên nhẫn vãi.” Samantha nằm sấp trên mặt đất, đầu cơ giáp vùi giữa đống đá vụn. Tuy cô vẫn yên ổn ngồi trong khoang điều khiển, nhưng cái tư thế này chẳng thoải mái chút nào.
“Tên này có bản lĩnh.” Giọng Hạng Phi vang lên trong kênh đội ngũ.
“Đúng vậy, tớ đã tìm được vị trí của hắn, nhưng hắn chạy rồi.” Lâm Phỉ Nhi nói.
“Bình thường, hắn mà không chạy thì là đồ ngu.” Hạng Phi cười nói.
Chung Thịnh cũng tham gia thảo luận: “Trong điều kiện cho phép, bắn một phát súng xong phải đổi chỗ nấp khác là điều cơ bản nhất mà một tay súng bắn tỉa phải biết.”
“Tớ bảo này Chung Thịnh, trên đời này còn cái gì cậu không biết không?” Lôi Tranh cười hỏi.
“Tớ nghĩ là không đâu. Tuy chúng ta đều là tân binh, nhưng tớ cứ có cảm giác binh chủng nào Chung Thịnh cũng biết một ít. À, cả Ariel nữa.” Bất giác, Gerald đã nói trúng sự thật.
Trong kênh thông tin truyền đến tiếng cười khẽ của Edward, dẫn đến tràng cười vang của mọi người. Nhưng trên mặt hắn không hề có ý cười, trong mắt cứ loáng qua suy nghĩ nào đó.
“Ê ê, đừng có thoải mái như thế được không hả, rất có khả năng lát nữa tớ sẽ bị xử lý đó!” Samantha bất mãn.
“Ý tưởng này là của Hạng Phi, cậu cứ tìm cậu ta mà tính sổ.” Gerald rất không nghĩa khí, bán đứng Hạng Phi.
“Vậy được rồi, lần sau mà cần hy sinh thì giao cho Gerald đảm nhiệm nhé.” Hạng Phi lập tức đáp trả.
Gerald: …
Mọi người lại phá lên cười.
Các khán giả đang theo dõi trận đấu cũng cười sảng khoái. Trong số rất nhiều tiểu đội tham gia thi đấu, Giảo Lang Chi Tinh không phải đội biểu hiện xuất sắc nhất, nhưng tính cách hóm hỉnh của họ lại hấp dẫn được nhiều khán giả.
“Cái đám nhóc này, không biết trận đấu đang được truyền hình trực tiếp hả trời!” Từ Kiều dựng mày mắng mỏ. Là một trong số các trưởng khoa của trường Đệ Nhất, hắn đương nhiên phải theo dõi các trận đấu.
“Thật ra như vậy cũng tốt. Giải đấu mới diễn ra ba ngày, nhưng tôi nghe nói đã có rất nhiều người thành fans của tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh rồi.” Phó quan Edie che miệng cười.
“Fans?” Từ Kiều tròn mắt, “Không phải chứ, cái đám này mà cũng có fans á?”
“Đúng vậy.” Edie rất tiếc phải đánh vỡ ảo tưởng của Từ Kiều, “Bọn họ quả thật có người hâm mộ, nhưng nghe nói đa số là các cô gái bị Ariel và Edward thu hút.”
Từ Kiều: …
Hắn dở khóc dở cười: “Có phải thi tuyển thần tượng đâu, mấy cô thiếu nữ này đúng là … Ài, thôi vậy.”
Edie cũng không nhịn được bật cười: “Chịu thôi, các cô gái bây giờ nhiệt tình thế đó. Lại nói, Ariel và Edward đều có vẻ ngoài xuất chúng. Ừm, phải nói là cả tiểu đội bọn họ đều có vẻ ngoài ưa nhìn. Ngay cả Samantha cũng có vài người theo đuổi.”
Từ Kiều đang uống nước, nghe thế liền bị sặc, bực bội nhìn Edie: “Cậu cố tình chọn lúc tôi uống nước để nói chuyện đó đúng không!”
“Sao vậy được.” Edie ra vẻ đứng đắn: “Trưởng quan không thể đổ oan cho tôi được. Tôi muốn được khiếu nại.”
Từ Kiều nguýt anh một cái: “Thôi, fans thì fans, dù sao mấy đứa này cũng rất khá, xem như quảng bá cho trường Đệ Nhất chúng ta.”
Edie mỉm cười, ánh mắt nhìn sang màn hình lớn đã đầy ý tán thưởng.
Khán giả ngồi xem thì rất náo nhiệt, còn tiểu đội Giảo Lang đang thi đấu thì sắp hết kiên nhẫn. Đùa à, trước trận đấu họ còn cá cược với nhau trận này sẽ kết thúc sau bao lâu. Nếu cứ tiếp tục thế này, Samantha sẽ thua sạch tiền đặt cược.
“Này này, tôi không nhịn được nữa đâu. Nhử mồi lần nữa đi.” Samantha nói.
Gerald thắc mắc: “Lần nữa? Cậu còn cử động được sao?”
Tác giả:
Hề hề o[]ゞ, đứa nhỏ đáng thương … bị cơ giáp giẫm một phát nát bét …
P/s: Chúc mừng tiểu đội Giảo Lang đã có hội fans đầu tiên!!!
→.→ Nhưng mà chất lượng thì không dám đảm bảo nha. Chẳng may xuất hiện nữ fan cuồng nào đó thì … Ariel, cậu đừng có đánh tôi đó …
Ví dụ như trận thứ ba, hình thức tử chiến. Sau khi được chuyển vào sân, Lâm Phỉ Nhi xác định có đủ không gian để giải phóng cơ giáp liền lập tức lấy ra rồi trèo vào khoang điều khiển. Cùng xuất hiện với cô ở cách đó chưa đến một trăm mét, đối thủ còn đang hào hứng nhìn ngắm quang cảnh xung quanh.
Lâm Phỉ Nhi đờ ra một giây, rồi điều khiển cơ giáp vọt đến, bẹp, giẫm nát đối thủ.
Nhìn đối thủ hóa thành một chùm sáng biến mất khỏi sân đấu, Lâm Phỉ Nhi còn thầm sám hối ba giây. Chậc, bị một chiếc cơ giáp giẫm chết, không biết có để lại ám ảnh tâm lý không.
Ba giây sau, cô liền quên béng cái tên ngu ngốc đó, cẩn thận nấp trong bóng tối của các tòa kiến trúc, vừa liên lạc với nhóm Chung Thịnh vừa di chuyển về phía họ.
Khi Lâm Phỉ Nhi, Samantha, Hạng Phi tập trung lại với nhau, ba người nhanh chóng vạch ra một kế hoạch “câu cá”.
Cơ giáp của Samantha là loại cận chiến điển hình, hỏa lực tầm xa tương đối yếu, được cái tính linh hoạt cao nên Hạng Phi muốn dùng cô làm mồi nhử, dẫn một chiếc cơ giáp đột kích của đối phương ra riêng.
Trên đường đến tập hợp với Lâm Phỉ Nhi, ra đa của cậu từng xuất hiện tín hiệu của đối thủ, nhưng hệ thống của đối phương cũng là loại tốt, sau khi bị phát hiện lập tức khởi động chức năng ẩn nấp, còn chuyển sang vị trí khác.
Hạng Phi có thể xác định đối phương đang ở khu vực đó, nhưng không biết vị trí cụ thể. Một chiếc cơ giáp bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối là ác mộng của mọi tiểu đội cơ giáp. Cho dù là Chung Thịnh cũng không dám chắc có thể sống sót thoát khỏi họng súng của một tay bắn tỉa thiện nghệ.
Để đảm bảo an toàn, ba người nhanh chóng đạt đến thống nhất, dù phải hy sinh Samantha cũng phải xử lý tên bắn tỉa kia.
Mười phút sau, tay súng bắn tỉa của tiểu đội Thunderstorm phát hiện bóng dáng Samantha cẩn thận di chuyển trong tầm ngắm của mình. Hắn nhếch miệng cười, không ngờ lại nhanh có con mồi thế này. Cơ giáp đột kích là loại hắn thích săn nhất, không có hỏa lực tầm xa, ít tạo nguy hiểm đối với hắn, khả năng phòng ngự lại kém, một phát là xử gọn.
“Đến đây đi, tôi có thể cảm nhận được tiểu đội của mấy người rất khá. Chuẩn bị tinh thần làm vong hồn dưới súng của tôi đi.” Tay súng bắn tỉa nheo mắt lại, ngắm chuẩn động cơ của chiếc cơ giáp nọ, tay đặt trên cò súng, chỉ cần bóp nhẹ một cái là đối phương sẽ biến mất khỏi chiến trường. Hắn thích nhất cái cảm giác quyết định vận mệnh của đối thủ trong khoảnh khắc đó.
Phụp! Tiếng súng.
Một vệt sáng lao vút ra từ chỗ hắn ẩn nấp với tốc độ cực nhanh!
Cùng lúc đó, Samantha như thể đột nhiên có cảm ứng, xoay phắt người nhảy sang một bên.
Tên kia mặt biến sắc. Hắn tin chắc Samantha không tránh hết được phát súng vừa rồi, phải có bộ phận nào đó đã hỏng, thậm chí không còn khả năng tiếp tục chiến đấu. Nhưng đối thủ vẫn thoát khỏi họng súng của hắn. Không thể chiến đấu không có nghĩa là bị loại khỏi trận đấu. Trúng một phát súng rồi mà Samantha không tặng cho hắn điểm nào. Chuyện này không thể tha thứ được!
Tên bắn tỉa lạnh mặt, lợi dụng sự che chắn của địa hình, nhanh chóng di chuyển đến chỗ nấp khác.
“Lemken bên cậu có chuyện gì thế?” Tai nghe truyền đến giọng nôn nóng của đội trưởng.
“Không liên quan đến anh.” Lemken lạnh lùng trả lời.
“Sao lại không liên quan đến tôi. Tiểu đội chúng ta đã mất ba thành viên rồi! Nếu không tập hợp với nhau sẽ thua hẳn đấy!” Giọng đội trưởng nghe đã có vẻ bực bội.
Tay bắn tỉa tên Lemken này cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường họ. Lúc trước hắn phải tốn rất nhiều công sức mới lôi kéo được cậu ta về đội của mình. Tên này mạnh thì mạnh thật, nhưng cực kỳ cao ngạo, không hợp tác với mọi người, cứ thích hành động một mình. Hắn sắp chết vì tức rồi.
Biết trước thế này chẳng thà tìm một tay bắn tỉa kém một chút nhưng ít nhất chịu nghe hắn chỉ huy.
“Tôi sắp xử lý được một tên rồi. Lát nữa sẽ đến tập hợp với các cậu.” Lemken do dự một lát, dù sao cũng là một thành viên trong đội, quan hệ giữa hắn và các đội viên khác không tốt, toàn nhờ đội trưởng đứng giữa giảng hòa. Hắn cao ngạo, nhưng vẫn biết tốt xấu đúng sai, cũng có chút kính trọng đội trưởng.
“Vậy được rồi, cậu mau qua đây đi. Chỉ cần chúng ta tập hợp với nhau, có chúng tôi yểm trợ, tài năng bắn tỉa của cậu mới phát huy tốt nhất.” Đội trưởng thở phào. May là lúc quan trọng cậu ta không giở thói yêu sách, nếu không bị loại ngay vòng này hắn cũng tiếc lắm.
Lemken ngắt liên lạc, cầm chắc tay súng. Chiếc cơ giáp bất động như một pho tượng đá, thân máy màu xám đen ẩn trong đống phế tích, không lộ chút dấu vết nào.
Lemken vẫn tập trung vào nơi chiếc cơ giáp đột kích kia biến mất. Hắn xác định đối phương không tránh thoát được một phát súng vừa rồi, nhưng không biết bị thương nặng đến mức nào, có thể cử động được nữa không.
Nếu vẫn cử động được, thì hắn nhất định phải nắm chắc thời cơ giải quyết triệt để. Nhưng nếu đã không cử động được nữa, mà người điều khiển vẫn còn sống, hắn có thể điều khiển cơ giáp tiến lên. Ngoài thằng ngu thì ai cũng biết một con người đối mặt với một chiếc cơ giáp hoàn toàn không có phần thắng. Cho dù đó chỉ là một chiếc cơ giáp bắn tỉa tầm xa.
Lemken rất có kiên nhẫn. Khi chưa chắc chắn cơ giáp của đối phương hoàn toàn không dùng được nữa, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi chỗ nấp. Cho dù đa phần các bộ phận đều hỏng, chỉ cần súng laser còn hoạt động, thì Lemken quyết không xuất hiện trong tầm mắt đối phương.
“Mịa, thằng này kiên nhẫn vãi.” Samantha nằm sấp trên mặt đất, đầu cơ giáp vùi giữa đống đá vụn. Tuy cô vẫn yên ổn ngồi trong khoang điều khiển, nhưng cái tư thế này chẳng thoải mái chút nào.
“Tên này có bản lĩnh.” Giọng Hạng Phi vang lên trong kênh đội ngũ.
“Đúng vậy, tớ đã tìm được vị trí của hắn, nhưng hắn chạy rồi.” Lâm Phỉ Nhi nói.
“Bình thường, hắn mà không chạy thì là đồ ngu.” Hạng Phi cười nói.
Chung Thịnh cũng tham gia thảo luận: “Trong điều kiện cho phép, bắn một phát súng xong phải đổi chỗ nấp khác là điều cơ bản nhất mà một tay súng bắn tỉa phải biết.”
“Tớ bảo này Chung Thịnh, trên đời này còn cái gì cậu không biết không?” Lôi Tranh cười hỏi.
“Tớ nghĩ là không đâu. Tuy chúng ta đều là tân binh, nhưng tớ cứ có cảm giác binh chủng nào Chung Thịnh cũng biết một ít. À, cả Ariel nữa.” Bất giác, Gerald đã nói trúng sự thật.
Trong kênh thông tin truyền đến tiếng cười khẽ của Edward, dẫn đến tràng cười vang của mọi người. Nhưng trên mặt hắn không hề có ý cười, trong mắt cứ loáng qua suy nghĩ nào đó.
“Ê ê, đừng có thoải mái như thế được không hả, rất có khả năng lát nữa tớ sẽ bị xử lý đó!” Samantha bất mãn.
“Ý tưởng này là của Hạng Phi, cậu cứ tìm cậu ta mà tính sổ.” Gerald rất không nghĩa khí, bán đứng Hạng Phi.
“Vậy được rồi, lần sau mà cần hy sinh thì giao cho Gerald đảm nhiệm nhé.” Hạng Phi lập tức đáp trả.
Gerald: …
Mọi người lại phá lên cười.
Các khán giả đang theo dõi trận đấu cũng cười sảng khoái. Trong số rất nhiều tiểu đội tham gia thi đấu, Giảo Lang Chi Tinh không phải đội biểu hiện xuất sắc nhất, nhưng tính cách hóm hỉnh của họ lại hấp dẫn được nhiều khán giả.
“Cái đám nhóc này, không biết trận đấu đang được truyền hình trực tiếp hả trời!” Từ Kiều dựng mày mắng mỏ. Là một trong số các trưởng khoa của trường Đệ Nhất, hắn đương nhiên phải theo dõi các trận đấu.
“Thật ra như vậy cũng tốt. Giải đấu mới diễn ra ba ngày, nhưng tôi nghe nói đã có rất nhiều người thành fans của tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh rồi.” Phó quan Edie che miệng cười.
“Fans?” Từ Kiều tròn mắt, “Không phải chứ, cái đám này mà cũng có fans á?”
“Đúng vậy.” Edie rất tiếc phải đánh vỡ ảo tưởng của Từ Kiều, “Bọn họ quả thật có người hâm mộ, nhưng nghe nói đa số là các cô gái bị Ariel và Edward thu hút.”
Từ Kiều: …
Hắn dở khóc dở cười: “Có phải thi tuyển thần tượng đâu, mấy cô thiếu nữ này đúng là … Ài, thôi vậy.”
Edie cũng không nhịn được bật cười: “Chịu thôi, các cô gái bây giờ nhiệt tình thế đó. Lại nói, Ariel và Edward đều có vẻ ngoài xuất chúng. Ừm, phải nói là cả tiểu đội bọn họ đều có vẻ ngoài ưa nhìn. Ngay cả Samantha cũng có vài người theo đuổi.”
Từ Kiều đang uống nước, nghe thế liền bị sặc, bực bội nhìn Edie: “Cậu cố tình chọn lúc tôi uống nước để nói chuyện đó đúng không!”
“Sao vậy được.” Edie ra vẻ đứng đắn: “Trưởng quan không thể đổ oan cho tôi được. Tôi muốn được khiếu nại.”
Từ Kiều nguýt anh một cái: “Thôi, fans thì fans, dù sao mấy đứa này cũng rất khá, xem như quảng bá cho trường Đệ Nhất chúng ta.”
Edie mỉm cười, ánh mắt nhìn sang màn hình lớn đã đầy ý tán thưởng.
Khán giả ngồi xem thì rất náo nhiệt, còn tiểu đội Giảo Lang đang thi đấu thì sắp hết kiên nhẫn. Đùa à, trước trận đấu họ còn cá cược với nhau trận này sẽ kết thúc sau bao lâu. Nếu cứ tiếp tục thế này, Samantha sẽ thua sạch tiền đặt cược.
“Này này, tôi không nhịn được nữa đâu. Nhử mồi lần nữa đi.” Samantha nói.
Gerald thắc mắc: “Lần nữa? Cậu còn cử động được sao?”
Tác giả:
Hề hề o[]ゞ, đứa nhỏ đáng thương … bị cơ giáp giẫm một phát nát bét …
P/s: Chúc mừng tiểu đội Giảo Lang đã có hội fans đầu tiên!!!
→.→ Nhưng mà chất lượng thì không dám đảm bảo nha. Chẳng may xuất hiện nữ fan cuồng nào đó thì … Ariel, cậu đừng có đánh tôi đó …
Danh sách chương