Editor: Nguyệt

Khuôn viên trường Đệ Nhất rộng vô cùng, nếu không có bản đồ chi tiết thì có khả năng sẽ bị lạc trong đó.

Chung Thịnh đi xuyên qua một cánh rừng nhỏ, làm một đôi “uyên ương” giật mình đỏ mặt, cuối cùng mới gặp được Từ Vệ Quốc đang ngồi trên ghế ngẩn người.

Chung Thịnh thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán. Không hiểu Từ Vệ Quốc nghĩ gì mà lại chọn chỗ này. Trên đường đi tới đây, bị người ta trừng mắt lườm mấy lần, anh mới biết đây là thiên đường hẹn hò của các đôi tình nhân.

Anh biết quấy rầy người ta như thế là thiếu đạo đức, nhưng vì Từ Vệ Quốc nên đành phải tiếp tục đi về phía trước.

“Trưởng quan Từ, anh trốn ở đây làm tôi tìm vất vả lắm đấy.” Chung Thịnh nói như trách móc. Nhưng anh phát hiện ra Từ Vệ Quốc đang ở rất gần mình lại như không hề nghe thấy, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.

“Trưởng quan Từ? Anh không sao chứ?” Chung Thịnh quơ tay trước mặt hắn, rút cục cũng hấp dẫn được sự chú ý của hắn.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp đó lại khiến Chung Thịnh tròn mắt há hốc mồm. Bởi vì Từ Vệ Quốc nhìn thấy anh lại đột nhiên đỏ mặt, sau đó vắt giò lên cổ chạy mất tăm.

Ai nói cho tôi biết thế này là thế nào? Chung Thịnh ngẩn ra nhìn bóng Từ Vệ Quốc chạy mất với tốc độ phải ngang vận tốc ánh sáng, kinh ngạc một hồi mới giật mình tỉnh lại.

Trưởng quan Từ nổi tiếng mặt dày vô sỉ mà lúc nhìn thấy mình lại đỏ mặt rồi chạy mất?

Chuyện gì thế này?

Đứng tại chỗ ngẫm nghĩ hồi lâu, Chung Thịnh vẫn không tài nào hiểu nổi sao lại như vậy. Nhưng theo phán đoán thông thường thì, trưởng quan Từ thành ra thế này e là có liên quan trực tiếp đến tên Nhị hoàng tử kia.

Chẳng lẽ …

Chung Thịnh lập tức liên tưởng đến một chuyện không mấy tốt đẹp. Chẳng lẽ trưởng quan Từ thật sự đã bị …?

Không đúng, với tính cách của trưởng quan Từ, nếu bị cưỡng bức thật thì sẽ không đỏ mặt chạy trốn lúc thấy anh, mà sẽ đấu với người kia đến chết thì thôi, thậm chí đồng quy vu tận.

Vậy … rốt cuộc có chuyện gì?

Không hiểu ra làm sao, Chung Thịnh vẫn đứng tại chỗ ngẩn người. Còn Từ Vệ Quốc vừa mới chạy biến đi lại đang ngồi trong một góc nhỏ, lệ rơi đầy mặt cào tường.

Tâm trạng của hắn lúc này là bi phẫn nói không thành lời, mà trong bi phẫn lại xen một chút xấu hổ.

Zaccai Fuery, ông với mi thề không đội trời chung!!!

Từ Vệ Quốc gào lên giận dữ trong lòng. Nhưng cái vẻ mặt nửa cười nửa không của đối phương chợt lướt qua đầu lại làm hắn cứng đờ, không nhịn được tiếp tục cào tường.

Mẹ nó! Ông không thích đàn ông! Ông đây tuyệt đối không thích đàn ông! Ông chỉ thích những em gái mềm mại!!!!!!

Dù lặp đi lặp lại điều này trong lòng bao nhiêu lần, thì ở một góc nhỏ bé nào đó, vẫn có một con quỷ nhỏ có vẻ ngoài giống như Zaccai cười âm hiểm nói: “Thích con gái? Không thích đàn ông? Vừa bị đàn ông sờ một cái là bắn luôn, vậy mà là không thích sao?”

Ông không muốn bắn! Là tên đó kỹ thuật tốt quá!!

Từ Vệ Quốc tiếp tục rơi lệ đầy mặt …

Con quỷ nhỏ cười phá lên: “Thôi đi, nếu không thích đàn ông thật thì đã chẳng cứng nổi rồi. Người ta mới sờ vài cái là bắn luôn, thật ra ngươi thích ta đúng không.”

“Thích cái đầu mày!” Từ Vệ Quốc bi thương tột độ, hận không thể lôi con quỷ trong đầu ra băm vằm. “Trinh tiết của ông! Ông vẫn để dành đến đêm tân hôn đó!”

Con quỷ nhỏ ngẩn ra, sau đó mừng như điên: “Oa ha ha ha … không ngờ ngươi vẫn còn là xử nam.”

Từ Vệ Quốc nước mắt giàn giụa …

Ông có muốn đâu, nhưng ông già bảo nếu ông dám làm chuyện gì có lỗi với vợ tương lai, ông già sẽ đánh gãy chân ông đó.

Con quỷ nhỏ càng cười điên cuồng. Từ Vệ Quốc thẹn quá thành giận, cuối cùng không nhịn được đập quỷ nhỏ một phát. Bụp, quỷ nhỏ biến mất.

Con quỷ trong đầu đã biến mất, nhưng trong lòng Từ Vệ Quốc vẫn có cảm giác xấu hổ không sao diễn tả được. Uất nghẹn, bất lực, những tình cảm phức tạp đan xen nhau mà không có chỗ phát tiết, làm hắn phải tiếp tục cào tường.

Đứng ngẩn người hồi lâu, Chung Thịnh gãi đầu gãi tai. Từ Vệ Quốc đang thế này chắc không nói chuyện được rồi. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng, anh quyết định gửi cho hắn một tin nhắn thật dài.

Sau khi gửi tin về tiểu đội của Ariel và lời mời gia nhập, Chung Thịnh lại xấu hổ ngượng ngùng ra khỏi rừng “vô số uyên ương” trong ánh mắt như dao găm của bao nhiêu người.

Mặc dù không phải đi học, Chung Thịnh vẫn đến sân huấn luyện theo thói quen. Cả rèn luyện thể thuật lẫn huấn luyện cơ giáp, anh đều tập một lần. Mãi đến lúc gần sáu giờ tối, nhận được tin nhắn của Ariel, anh mới về phòng.

Mở cửa ra, Chung Thịnh hơi có vẻ ngượng ngùng, nói: “Ariel, em về rồi.”

Anh vốn không có thói quen này, nhưng Ariel nhất quyết muốn anh làm như thế. Mà Chung Thịnh gần như không bao giờ từ chối yêu cầu của hắn đương nhiên là lần này cũng đồng ý. Mỗi lần về phòng nói câu này, anh lại có cảm giác ngọt ngào như thể người chồng đi làm về vậy.

Ariel ngồi trên sofa trong phòng khách, không quay đầu lại, nói: “Đi tắm trước đi.”

Chung Thịnh bước vào phòng tắm, không nhìn thấy đôi mắt chợt lóe qua tia sáng của Ariel.

Sau một buổi luyện tập, cả người anh ướt sũng mồ hôi. Vốn cũng định về phòng là đi tắm ngay, nhưng hôm nay Ariel lại đặc biệt dặn dò làm anh thấy hơi ngạc nhiên.

Tắm rửa sạch sẽ thoải mái xong, Chung Thịnh mặc một bộ đồ ở nhà, rồi mở cửa bước ra.

Vừa mở cửa, anh gần như ngay lập tức bước vào trạng thái phòng thủ theo phản xạ. Căn phòng tối đen như mực, rèm cửa cũng kéo kín mít, cản hết ánh sáng từ bên ngoài.

“Ariel?” Chung Thịnh hỏi dò. Anh không thể nghĩ ra được ai lại có thể trà trộn vào trường Đệ Nhất, lẻn vào phòng bọn họ mà không hề kinh động cả anh lẫn Ariel.

“Anh ở đây.” Giọng nói điềm tĩnh của Ariel vang lên trong bóng tối. Theo đó là ánh lửa bùng lên từ hai ngọn nến màu đỏ tươi.

“Ngồi đi.” Ariel mỉm cười ngồi vào bàn ăn. Trên bàn có hai bộ đồ ăn tinh xảo cùng vài món ăn còn nguyên lớp bao ngoài.

“Đây là …” Chung Thịnh nhìn bữa tối với ánh nên lung linh trông vô cùng lãng mạn, trong đầu điểm lại một loạt những ngày kỷ niệm của mình và Ariel.

Sinh nhật? Không phải.

Lễ tình nhân? Không phải.

Kỷ niệm kết hôn … Thôi, cái này còn xa.

Vậy là ngày gì?

“Đừng nghĩ nữa, không phải ngày đặc biệt nào cả.” Ariel nhìn Chung Thịnh đứng ngẩn ra trước cửa phòng tắm, vẻ mặt suy tư, không kìm được nói, “Anh chỉ muốn cùng em có một bữa tối bên ánh nến thôi.”

“À …” Chung Thịnh xấu hổ đỏ mặt. Người yêu với nhau ăn tối chung là chuyện rất bình thường, vậy mà anh cứ nghĩ xa tận đâu đâu.

“Mau ngồi đi.”

Chung Thịnh vội vàng ngồi xuống ghế đối diện Ariel, còn chủ động rót rượu vang cho cả hai.

Bữa tối này rất thịnh soạn. Ariel sẽ không tiết kiệm chi tiêu cho khoản này. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện rất thoải mái. Nhoáng cái, đồ ăn đã vơi đi hơn nửa.

“Anh no rồi.” Ariel cầm khăn ăn, tao nhã lau miệng. Ánh mắt đảo qua nhìn cây nến đã cháy hết một phần ba.

“Em cũng no rồi.” Chung Thịnh vội vàng buông dao nĩa, đứng dậy chuẩn bị dọn bàn. Không biết có phải do uống nhiều rượu không, mà anh thấy hơi thấp thỏm nôn nao, mặt đỏ ửng, ánh mắt cứ không tự chủ hướng về phía Ariel.

“Lại đây.” Ariel mỉm cười, đẩy ghế ra sau, nghiêng người, ý bảo Chung Thịnh lại gần.

Chung Thịnh do dự một lát rồi bước đến. Lúc nhận ra Ariel muốn mình ngồi lên đùi, mặt lập tức đỏ lừ.

Chuyện này … chuyện này …

“Hửm?” Âm mũi nghe có vẻ không vui làm Chung Thịnh lập tức phục tùng mệnh lệnh theo phản xạ. Một người cường tráng như anh nay lại ngồi trên đùi Ariel, kẹp lấy eo hắn, làm hắn thoạt trông thật nhỏ gầy.

Chung Thịnh mất tự nhiên xoay xoay người. Cái ghế Ariel đang ngồi phát ra tiếng cót két kháng nghị. Nó chỉ là một cái ghế bình thường thôi, không chịu nổi hai thằng đàn ông ngồi lên rồi làm này nọ đâu!!!

Chênh lệch về chiều cao vốn không rõ rệt lắm, nay Chung Thịnh ngồi cưỡi lên Ariel lại làm rõ hơn sự khác biệt. Ariel bực mình nhìn ***g ngực Chung Thịnh. Đúng là thất sách, lại quên mất vấn đề chiều cao.

“Cúi đầu.”

Ariel ôm ghì lấy cổ Chung Thịnh, ngẩng đầu lên, hôn riết lấy môi anh.

Tối hôm nay tuyệt đối không thể thất bại! Mặc dù khởi đầu không thuận lợi lắm, nhưng hắn nhất định sẽ xoay chuyển tình thế.

“Ưm …” Cảm giác đau truyền từ môi đến báo cho Chung Thịnh biết miệng mình sắp sửa bị cắn nát rồi.

Không biết vì sao Ariel lại đột nhiên nổi giận. Nhưng anh rất sáng suốt cứ để mặc đối phương càn quét miệng lưỡi mình.

“Chung Thịnh …” Tiếng thì thầm khàn khàn của Ariel phát ra từ đôi bờ môi đương quấn riết lấy nhau. Trái tim Chung Thịnh như bị một con mèo nhỏ dùng vuốt cào nhẹ một cái, cảm giác ngứa ngứa tê tê không sao tả được.

Vòng eo săn chắc bị ôm thật chặt. Chung Thịnh lập tức cảm nhận được phần thân dưới của mình đang có những thay đổi rất khó tin.

Chỉ một nụ hôn thôi mà … sao mình đã …

Chung Thịnh chợt thấy xấu hổ vô cùng. Chưa kịp phỉ nhổ bản thân, thì cái vật cưng cứng đang không ngừng bành trướng kề dưới mông lại làm anh bớt xấu hổ.

Phần eo bị ôm siết nãy giờ cuối cùng cũng được buông lỏng. Nhưng hai bàn tay có ý đồ xấu kia lại chẳng hề khách khí luồn vào trong áo anh.

Tác giả:

š.š Chuyện kế tiếp … mọi người biết mà …

Nhân thể, khụ khụ, Mặc Vũ thề, lần này không đùa mọi người nữa đâu …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện