Lại một phen vận động kinh thiên động địa. Chờ khi chúng tôi cùng trấn tĩnh xuống thì cơ thể dù đã là thần này của tôi cũng không gánh nổi, toàn thân eo mỏi lưng đau.
Nhưng trong lòng dị thường thỏa mãn.
Mặt Tô Mộc cũng không khỏi thoáng qua vẻ uể oải, tâm tình anh ấy thật tốt, ôm tôi ngủ thật say.
Đến khi chúng tôi lần nữa tỉnh lại thì đã là xế chiều ngày hôm sau, còn cách thời gian chúng tôi kết hôn chỉ còn một ngày rưỡi.
Tô Mộc bảo tôi thu thập quần áo chuẩn bị đi tới nông trường nơi chúng tôi dự định kết hôn xme một chút.
Thật ra tôi đã sớm tò mò chết, lúc trước chẳng qua Tô Mộc chỉ lấy hình ảnh cho tôi chọn, tôi không biết cụ thể địa điểm kết hôn như thế nào, bây giờ đi xem một chút tôi liền rất hào hứng, vừa nói được vừa nhanh chóng thu xếp hành lý của mình, sau đó kéo Tô Mộc chạy ra bên ngoài.
“Chậm một chút, làm sao đột nhiên hào hứng như vậy, cứ như con nít ấy, em không mệt mỏi sao?” Tô Mộc mang nụ cười thản nhiên nhìn tôi đầy dịu dàng.
Nghe anh ấy nhắc đến khiến tôi nhớ tới eo vẫn còn đau nhức lợi hại, trợn mắt lộ vẻ tức giận lườm Tô Mộc, giả vờ giận dỗi nói còn không phải đều do anh, nếu như không phải anh hung bạo như thế thì em đâu mệt muốn chết.
Vừa nói tôi cũng hỏi Tô Mộc: “Anh không thấy mệt sao? Ngày hôm qua ra sức như vậy… hôm nay cơ thể anh đã như rồng như cọp, có phải anh đã bắt đầu khôi phục?”
Vừa nói tôi cũng nghiêm túc quan sát hồn phách Tô Mộc, dường như thân thể anh ấy đã ngưng tụ được rắn chắc hơn nhưng hàm lượng âm khí lại không hề tăng trưởng, đều vẫn như vậy.
Nghĩ tới đây tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện! “Tô Mộc, hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta đi rồi?” Tôi khẽ lay Tô Mộc, hỏi.
Nếu như tôi nhớ không lầm, phật bài Long Phù Khôn cho Tô Mộc chỉ có thể dùng trong một tuần lễ, nếu như vượt qua bảy ngày thì phật bài sẽ mất đi hiệu lực, mặc dù mười ngày mục sư Black kia nói tôi không tin nhưng thời hạn bảy ngày này là thật.
Nhưng trong lòng dị thường thỏa mãn.
Mặt Tô Mộc cũng không khỏi thoáng qua vẻ uể oải, tâm tình anh ấy thật tốt, ôm tôi ngủ thật say.
Đến khi chúng tôi lần nữa tỉnh lại thì đã là xế chiều ngày hôm sau, còn cách thời gian chúng tôi kết hôn chỉ còn một ngày rưỡi.
Tô Mộc bảo tôi thu thập quần áo chuẩn bị đi tới nông trường nơi chúng tôi dự định kết hôn xme một chút.
Thật ra tôi đã sớm tò mò chết, lúc trước chẳng qua Tô Mộc chỉ lấy hình ảnh cho tôi chọn, tôi không biết cụ thể địa điểm kết hôn như thế nào, bây giờ đi xem một chút tôi liền rất hào hứng, vừa nói được vừa nhanh chóng thu xếp hành lý của mình, sau đó kéo Tô Mộc chạy ra bên ngoài.
“Chậm một chút, làm sao đột nhiên hào hứng như vậy, cứ như con nít ấy, em không mệt mỏi sao?” Tô Mộc mang nụ cười thản nhiên nhìn tôi đầy dịu dàng.
Nghe anh ấy nhắc đến khiến tôi nhớ tới eo vẫn còn đau nhức lợi hại, trợn mắt lộ vẻ tức giận lườm Tô Mộc, giả vờ giận dỗi nói còn không phải đều do anh, nếu như không phải anh hung bạo như thế thì em đâu mệt muốn chết.
Vừa nói tôi cũng hỏi Tô Mộc: “Anh không thấy mệt sao? Ngày hôm qua ra sức như vậy… hôm nay cơ thể anh đã như rồng như cọp, có phải anh đã bắt đầu khôi phục?”
Vừa nói tôi cũng nghiêm túc quan sát hồn phách Tô Mộc, dường như thân thể anh ấy đã ngưng tụ được rắn chắc hơn nhưng hàm lượng âm khí lại không hề tăng trưởng, đều vẫn như vậy.
Nghĩ tới đây tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện! “Tô Mộc, hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta đi rồi?” Tôi khẽ lay Tô Mộc, hỏi.
Nếu như tôi nhớ không lầm, phật bài Long Phù Khôn cho Tô Mộc chỉ có thể dùng trong một tuần lễ, nếu như vượt qua bảy ngày thì phật bài sẽ mất đi hiệu lực, mặc dù mười ngày mục sư Black kia nói tôi không tin nhưng thời hạn bảy ngày này là thật.
Danh sách chương