“Cần tới chính là chỗ này.” Tô Mộc nói.
Đang nói chuyện thì cửa phòng đã được mở ra, gương mặt Đường Dũng từ bên trong thò ra, thấy đứng trước cửa là hai chúng tôi liền sợ hết hồn, theo bản năng muốn lui vào đóng cửa lại.
Tôi lanh tay lẹ mắt giữ cánh cửa lại, trơ tráo không cười hỏi Đường Dũng: “Làm sao mà thấy chúng tôi lại chột dạ? Không mời chúng tôi vào ngồi chơi một chút sao?”
“Không phải, là…” Đường Dũng rõ ràng có chút chột dạ, không dám nhìn vào ánh mắt tôi, sợ tôi còn trách cứ anh ta về chuyện thi thể của Tô Mộc. Có điều ngay sau đó anh ta liền chú ý tới Tô mộc, mặt đầy ngạc nhiên vui mừng, nói: “Lão quỷ anh không sao? Quá tốt, tôi cũng nhớ anh sắp chết!”
Vừa nói mặt anh ta còn đầy hào hứng nhào tới Tô Mộc, ôm Tô Mộc một cái thật chặt.
Tô Mộc nhíu mày nhưng cũng không né tránh, chỉ lạnh lùng nói: “Ôm xong chưa? Ôm xong thì buông ra.”
“Ừ? Ôm xong rồi. Ha ha, anh không sao thì tốt, tôi coi như có thể nói chuyện được với Dương Dương.” Đường Dũng vui vẻ nói, vừa nói anh ta liền buông Tô Mộc rồi quay sang tôi, nói: “Dương Dương, sao em tìm được nơi này?”
“Tô Mộc dẫn tôi tới.” Tôi liếc Đường Dũng một cái, tức giận nói.
Mặc dù tôi tìm Được Tô Mộc nhưng dẫu sao anh ta cũng đã hủy thi thể của Tô Mộc, tôi làm sao có thể tùy tiện dễ dàng tha thứ cho anh ta.
“Ha ha, bất kể là ai mang em tới thì có thể thấy em là tốt.” Đường Dũng cười tươi, mặt đầy vẻ si mê.
Tôi lại trừng mắt nhìn anh ta, vòng qua Đường Dũng đi vào nhà.
Sau khi vào nhà tôi mới phát hiện trong phòng này không chỉ có Đường Dũng cùng Long Phù Khôn mà ngay cả Giao tiên cũng có ở đây.
Sắc mặt ông ta có chút khó coi, chân mày đang nhíu lại, thật giống như vừa mới tranh luận với ai đó.
Có điều nhìn thấy tôi thì tâm tình ông ta đã khá hơn nhiều, đưa mắt nhìn tôi hai lượt, xác nhận tôi đã thu phục yêu khí liền nhoẻn miệng cười, nói: “Không hổ là người trợ tiên của ông đây, nhanh như vậy đã khống chế được yêu khí. Sao rồi, cảm giác như thế nào?”
“Cảm giác tạm được đi, cũng chỉ lợi hại hơn ông một chút xíu.” Tôi nói.
“Tiểu tử thúi được nước.” Giao tiên cười mắng.
Sau đó ánh mắt ông ta liền đưa lên người Tô Mộc, cũng không biết là khiếp sợ Tô Mộc biến hóa hay cái gì, nụ cười nơi khóe miệng Giao tiên dần dần thu lại, nói: “Bảy ngày?”
“Ừ.” Tô Mộc nhàn nhạt đáp một tiếng.
Đang nói chuyện thì cửa phòng đã được mở ra, gương mặt Đường Dũng từ bên trong thò ra, thấy đứng trước cửa là hai chúng tôi liền sợ hết hồn, theo bản năng muốn lui vào đóng cửa lại.
Tôi lanh tay lẹ mắt giữ cánh cửa lại, trơ tráo không cười hỏi Đường Dũng: “Làm sao mà thấy chúng tôi lại chột dạ? Không mời chúng tôi vào ngồi chơi một chút sao?”
“Không phải, là…” Đường Dũng rõ ràng có chút chột dạ, không dám nhìn vào ánh mắt tôi, sợ tôi còn trách cứ anh ta về chuyện thi thể của Tô Mộc. Có điều ngay sau đó anh ta liền chú ý tới Tô mộc, mặt đầy ngạc nhiên vui mừng, nói: “Lão quỷ anh không sao? Quá tốt, tôi cũng nhớ anh sắp chết!”
Vừa nói mặt anh ta còn đầy hào hứng nhào tới Tô Mộc, ôm Tô Mộc một cái thật chặt.
Tô Mộc nhíu mày nhưng cũng không né tránh, chỉ lạnh lùng nói: “Ôm xong chưa? Ôm xong thì buông ra.”
“Ừ? Ôm xong rồi. Ha ha, anh không sao thì tốt, tôi coi như có thể nói chuyện được với Dương Dương.” Đường Dũng vui vẻ nói, vừa nói anh ta liền buông Tô Mộc rồi quay sang tôi, nói: “Dương Dương, sao em tìm được nơi này?”
“Tô Mộc dẫn tôi tới.” Tôi liếc Đường Dũng một cái, tức giận nói.
Mặc dù tôi tìm Được Tô Mộc nhưng dẫu sao anh ta cũng đã hủy thi thể của Tô Mộc, tôi làm sao có thể tùy tiện dễ dàng tha thứ cho anh ta.
“Ha ha, bất kể là ai mang em tới thì có thể thấy em là tốt.” Đường Dũng cười tươi, mặt đầy vẻ si mê.
Tôi lại trừng mắt nhìn anh ta, vòng qua Đường Dũng đi vào nhà.
Sau khi vào nhà tôi mới phát hiện trong phòng này không chỉ có Đường Dũng cùng Long Phù Khôn mà ngay cả Giao tiên cũng có ở đây.
Sắc mặt ông ta có chút khó coi, chân mày đang nhíu lại, thật giống như vừa mới tranh luận với ai đó.
Có điều nhìn thấy tôi thì tâm tình ông ta đã khá hơn nhiều, đưa mắt nhìn tôi hai lượt, xác nhận tôi đã thu phục yêu khí liền nhoẻn miệng cười, nói: “Không hổ là người trợ tiên của ông đây, nhanh như vậy đã khống chế được yêu khí. Sao rồi, cảm giác như thế nào?”
“Cảm giác tạm được đi, cũng chỉ lợi hại hơn ông một chút xíu.” Tôi nói.
“Tiểu tử thúi được nước.” Giao tiên cười mắng.
Sau đó ánh mắt ông ta liền đưa lên người Tô Mộc, cũng không biết là khiếp sợ Tô Mộc biến hóa hay cái gì, nụ cười nơi khóe miệng Giao tiên dần dần thu lại, nói: “Bảy ngày?”
“Ừ.” Tô Mộc nhàn nhạt đáp một tiếng.
Danh sách chương